Tác giả:

Tốt nghiệp đại học xong, mẹ tôi “bán” tôi cho một người đàn ông giàu có, sính lễ lên đến hơn chục triệu. Nghe nói, đối phương là một phú nhị đại chính hiệu. Chỉ là vì gặp một tai nạn đã khiến đôi chân bị tàn phế mà còn bị tước luôn quyền thừa kế trong gia tộc. Bây giờ thì… tiền có, thời gian cũng có, chỉ là… Mẹ tôi lo lắng nói: “Nghe bảo, cậu ta không chỉ bị liệt chân… mà còn không làm chuyện ấy được nữa.” Mắt tôi lập tức sáng rỡ. Tuyệt vời! Vừa giàu, vừa rảnh, chồng lại bị liệt còn thêm phần bất lực thì còn gì sung sướng hơn nữa ?   Thế là tôi cùng mẹ chia nhau phần tiền sính lễ, hí hửng đi lấy chồng. Tại sao lại đi lấy một người tàn phế? Tất nhiên là vì tiền rồi chứ còn sao nữa. Một cái lý do vừa tầm thường vừa thực dụng đến mức không thể chối cãi. Đến ngày cưới mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi căng thẳng. Bên kia cần một cô vợ kiểu “bình hoa di động” không có gia thế. Còn mẹ con tôi thì cần tiền. Đôi bên vừa vặn hợp ý, thế là chốt đơn nhanh gọn.   Thành ra cho…

Chương 4: Chương 4

Tôi Bị Mẹ Gả Cho Một Cậu Ấm Liệt Hai ChânTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTốt nghiệp đại học xong, mẹ tôi “bán” tôi cho một người đàn ông giàu có, sính lễ lên đến hơn chục triệu. Nghe nói, đối phương là một phú nhị đại chính hiệu. Chỉ là vì gặp một tai nạn đã khiến đôi chân bị tàn phế mà còn bị tước luôn quyền thừa kế trong gia tộc. Bây giờ thì… tiền có, thời gian cũng có, chỉ là… Mẹ tôi lo lắng nói: “Nghe bảo, cậu ta không chỉ bị liệt chân… mà còn không làm chuyện ấy được nữa.” Mắt tôi lập tức sáng rỡ. Tuyệt vời! Vừa giàu, vừa rảnh, chồng lại bị liệt còn thêm phần bất lực thì còn gì sung sướng hơn nữa ?   Thế là tôi cùng mẹ chia nhau phần tiền sính lễ, hí hửng đi lấy chồng. Tại sao lại đi lấy một người tàn phế? Tất nhiên là vì tiền rồi chứ còn sao nữa. Một cái lý do vừa tầm thường vừa thực dụng đến mức không thể chối cãi. Đến ngày cưới mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi căng thẳng. Bên kia cần một cô vợ kiểu “bình hoa di động” không có gia thế. Còn mẹ con tôi thì cần tiền. Đôi bên vừa vặn hợp ý, thế là chốt đơn nhanh gọn.   Thành ra cho… Có lẽ vì là cuối tuần, lượng người quá đông, toilet nữ đã xếp hàng dài dằng dặc. Còn bên toilet nam thì lại vắng tanh.Bụng đau chịu không nổi nữa, tôi đành lén chui vào toilet nam.Khóa cửa.Ngồi xuống…Vừa kéo quần lên, chuẩn bị xả nước thì cửa vách bên cạnh bị gõ hai cái, theo sau là một giọng nam trầm thấp vang lên:“Xin lỗi, có thể cho tôi xin vài tờ giấy không?”Giọng nói vừa khàn, vừa nam tính, nghe cực kỳ hay.Tôi vội lục túi, rút mấy tờ giấy còn sót lại đưa qua khe dưới vách, chẳng nhìn gì đã đưa luôn.Nhưng vài giây sau, bên kia lại… đẩy trả về.“Dùng cái này… không ổn đâu nhỉ?”“Còn giấy không?” Tôi mơ mơ hồ hồ, cúi đầu nhìn thử..Chết tôi rồi.Cái bị trả về, là… băng vệ sinh tôi để dự phòng trong túi!Mặt tôi lập tức đỏ bừng, vội vàng lôi mấy tờ giấy ăn đút lại qua khe.“Xin lỗi! Lúc nãy lấy nhầm!”Đối phương ngừng vài giây mới nhận, giọng mang chút tò mò, hơi nhướng lên:“Là… con gái?” …Lúc này tôi mới sực nhớ mình còn đang ở trong toilet nam.Không dám hé răng nữa, tôi lập tức quay người… chạy trối chết.Bảy giờ tối.Khi Phó Tiện về đến nhà, tôi đã thay xong lễ phục, trang điểm chỉn chu, ngồi đoan trang trên sofa đợi anh.Vừa thấy bóng anh ngồi trên xe lăn xuất hiện, tôi lập tức đứng dậy, tay xách váy bước nhanh đến trước mặt anh, không quên khoe khoang:“Đẹp không?”Tôi thừa nhận mình có đôi lúc hơi mộng mơ, cũng hay nói hớ. Nhưng riêng khoản làm đẹp thì tôi chưa từng thất bại.Từ tiệc cao cấp cho tới quẩy bar, tôi chưa bao giờ chọn sai trang phục.Ánh mắt Phó Tiện dừng lại trên người tôi khoảng sáu, bảy giây, nhưng rồi lại lướt đi như không có gì, giọng nhàn nhạt:“Cũng được.”Cũng được?Nhìn cái kiểu mắt anh tránh né, rõ ràng là không dám nhìn tiếp thì có!Nhưng dù sao cũng là “nhà tài trợ chính”, tôi đâu có ngu mà lật mặt.Thế là, tôi hào hứng xung phong đảm nhận vai trò trợ lý, đẩy xe lăn đưa anh ra ngoài.Ra cửa, lên xe.Từ biệt thự của Phó Tiện đến nhà họ Phó cũng không xa, chỉ tầm hai mươi phút đi xe.Trên đường đi, anh chỉ im lặng không nói một lời. Nhưng tôi để ý thấy sắc mặt anh càng lúc càng lạnh.Xem ra, tin đồn không sai quan hệ giữa Phó Tiện và nhà họ Phó đúng là có vấn đề.…Đây là nhà họ Phó sao?Tôi đứng trước cổng, khẽ sững lại.Không phải biệt thự… mà là một tòa trang viên.Nhìn ra xa, thậm chí chẳng thấy nổi điểm kết thúc.Ngắm nhìn vài giây, tôi thu hồi ánh mắt, xoay người quay lại đẩy xe cho Phó Tiện.Có Phó thiếu gia dẫn đường, chúng tôi đi một mạch không bị ai cản lại. Khi tôi suýt lạc đường thì quản gia xuất hiện, đưa chúng tôi đến trước một tòa nhà, rồi mở cửa mời vào.Tôi đẩy Phó Tiện tiến vào.Sảnh tiệc rất rộng, bên trong có vài chục người đang đứng trò chuyện.Vừa bước qua cửa, gần như tất cả ánh mắt trong phòng đồng thời đều đổ dồn về phía chúng tôi.Tôi mỉm cười, điềm tĩnh đẩy xe, thẳng tiến về khu vực chính giữa sảnh.Ở đó, có một đôi nam nữ đang đứng. Người đàn ông mặc vest được cắt may hoàn hảo, dáng người thẳng tắp, khí thế trầm ổn.Người phụ nữ bên cạnh tựa vào tay anh ta, váy đỏ ôm sát lộ rõ vóc dáng quyến rũ.Chỉ liếc qua một cái liền biết chủ lực nhà họ Phó chính là hai người này.Quả nhiên.Khi chúng tôi tiến lại gần, Phó Tiện dừng lại hai giây, rồi trầm giọng gọi một tiếng:“Anh.”Tôi đoán không sai người đó chính là Phó Thời Trinh, người thừa kế chính thức của nhà họ Phó.Phó Thời Trinh khẽ gật đầu, ánh mắt lướt qua Phó Tiện, cuối cùng dừng lại trên người tôi.Ánh nhìn ấy, sắc bén như muốn đ.â.m xuyên người ta, hoàn toàn khác với sự lạnh lùng lười nhác của Phó Tiện.Trong ánh mắt đó có chiếm hữu, và đầy vẻ sắc sảo.Khiến người khác không dám nhìn thẳng.Tôi cố giấu đi sự chột dạ, cất giọng gọi theo Phó Tiện:“Chào anh.”Nhưng..Khi nghe giọng tôi, Phó Thời Trinh hơi nhướng mày, trong đáy mắt yên tĩnh như giếng cổ kia lóe lên một tia bất ngờ.Giây tiếp theo.Ánh mắt anh ta rời khỏi gương mặt tôi, nhẹ nhàng… rơi xuống cổ tay tôi.Tôi hơi khó hiểu, liền cúi đầu nhìn theo.Trên tay phải tôi đeo một chiếc vòng tay bằng bạc. Tôi vẫn luôn đeo từ trước đến giờ. Vì thấy nó cũng hợp với bộ đồ hôm nay nên tôi không tháo ra.Tôi còn đang mải suy nghĩ, ngẩng đầu lên thì thấy Phó Thời Trinh đã dời mắt đi từ lúc nào.Ánh nhìn vừa rồi… có lẽ là tôi tưởng tượng thôi.Người đàn ông này mang lại cảm giác áp lực quá mạnh. May là anh ta không nhìn lâu, chỉ nói dăm ba câu hờ hững với Phó Tiện, rồi quay người rời đi.Phó Tiện dường như cũng không thích xã giao. Anh bảo tôi đẩy anh đến một góc yên tĩnh, chẳng giao lưu, chẳng bắt chuyện, chỉ lặng lẽ ngồi đó.Ánh mắt anh lơ đãng lướt qua từng người, từng người…Nhưng vẫn không hé miệng một lần.Ngồi lâu, tôi bắt đầu cảm thấy hơi ngột ngạt, liền nói với anh:“Em đi toilet một lát nhé.”

Có lẽ vì là cuối tuần, lượng người quá đông, toilet nữ đã xếp hàng dài dằng dặc. Còn bên toilet nam thì lại vắng tanh.

Bụng đau chịu không nổi nữa, tôi đành lén chui vào toilet nam.

Khóa cửa.

Ngồi xuống…

Vừa kéo quần lên, chuẩn bị xả nước thì cửa vách bên cạnh bị gõ hai cái, theo sau là một giọng nam trầm thấp vang lên:

“Xin lỗi, có thể cho tôi xin vài tờ giấy không?”

Giọng nói vừa khàn, vừa nam tính, nghe cực kỳ hay.

Tôi vội lục túi, rút mấy tờ giấy còn sót lại đưa qua khe dưới vách, chẳng nhìn gì đã đưa luôn.

Nhưng vài giây sau, bên kia lại… đẩy trả về.

“Dùng cái này… không ổn đâu nhỉ?”

“Còn giấy không?”

 

Tôi mơ mơ hồ hồ, cúi đầu nhìn thử..

Chết tôi rồi.

Cái bị trả về, là… băng vệ sinh tôi để dự phòng trong túi!

Mặt tôi lập tức đỏ bừng, vội vàng lôi mấy tờ giấy ăn đút lại qua khe.

“Xin lỗi! Lúc nãy lấy nhầm!”

Đối phương ngừng vài giây mới nhận, giọng mang chút tò mò, hơi nhướng lên:

“Là… con gái?”

 

Lúc này tôi mới sực nhớ mình còn đang ở trong toilet nam.

Không dám hé răng nữa, tôi lập tức quay người… chạy trối chết.

Bảy giờ tối.

Khi Phó Tiện về đến nhà, tôi đã thay xong lễ phục, trang điểm chỉn chu, ngồi đoan trang trên sofa đợi anh.

Vừa thấy bóng anh ngồi trên xe lăn xuất hiện, tôi lập tức đứng dậy, tay xách váy bước nhanh đến trước mặt anh, không quên khoe khoang:

“Đẹp không?”

Tôi thừa nhận mình có đôi lúc hơi mộng mơ, cũng hay nói hớ. Nhưng riêng khoản làm đẹp thì tôi chưa từng thất bại.

Từ tiệc cao cấp cho tới quẩy bar, tôi chưa bao giờ chọn sai trang phục.

Ánh mắt Phó Tiện dừng lại trên người tôi khoảng sáu, bảy giây, nhưng rồi lại lướt đi như không có gì, giọng nhàn nhạt:

“Cũng được.”

Cũng được?

Nhìn cái kiểu mắt anh tránh né, rõ ràng là không dám nhìn tiếp thì có!

Nhưng dù sao cũng là “nhà tài trợ chính”, tôi đâu có ngu mà lật mặt.

Thế là, tôi hào hứng xung phong đảm nhận vai trò trợ lý, đẩy xe lăn đưa anh ra ngoài.

Ra cửa, lên xe.

Từ biệt thự của Phó Tiện đến nhà họ Phó cũng không xa, chỉ tầm hai mươi phút đi xe.

Trên đường đi, anh chỉ im lặng không nói một lời. Nhưng tôi để ý thấy sắc mặt anh càng lúc càng lạnh.

Xem ra, tin đồn không sai quan hệ giữa Phó Tiện và nhà họ Phó đúng là có vấn đề.

Đây là nhà họ Phó sao?

Tôi đứng trước cổng, khẽ sững lại.

Không phải biệt thự… mà là một tòa trang viên.

Nhìn ra xa, thậm chí chẳng thấy nổi điểm kết thúc.

Ngắm nhìn vài giây, tôi thu hồi ánh mắt, xoay người quay lại đẩy xe cho Phó Tiện.

Có Phó thiếu gia dẫn đường, chúng tôi đi một mạch không bị ai cản lại. Khi tôi suýt lạc đường thì quản gia xuất hiện, đưa chúng tôi đến trước một tòa nhà, rồi mở cửa mời vào.

Tôi đẩy Phó Tiện tiến vào.

Sảnh tiệc rất rộng, bên trong có vài chục người đang đứng trò chuyện.

Vừa bước qua cửa, gần như tất cả ánh mắt trong phòng đồng thời đều đổ dồn về phía chúng tôi.

Tôi mỉm cười, điềm tĩnh đẩy xe, thẳng tiến về khu vực chính giữa sảnh.

Ở đó, có một đôi nam nữ đang đứng. Người đàn ông mặc vest được cắt may hoàn hảo, dáng người thẳng tắp, khí thế trầm ổn.

Người phụ nữ bên cạnh tựa vào tay anh ta, váy đỏ ôm sát lộ rõ vóc dáng quyến rũ.

Chỉ liếc qua một cái liền biết chủ lực nhà họ Phó chính là hai người này.

Quả nhiên.

Khi chúng tôi tiến lại gần, Phó Tiện dừng lại hai giây, rồi trầm giọng gọi một tiếng:

“Anh.”

Tôi đoán không sai người đó chính là Phó Thời Trinh, người thừa kế chính thức của nhà họ Phó.

Phó Thời Trinh khẽ gật đầu, ánh mắt lướt qua Phó Tiện, cuối cùng dừng lại trên người tôi.

Ánh nhìn ấy, sắc bén như muốn đ.â.m xuyên người ta, hoàn toàn khác với sự lạnh lùng lười nhác của Phó Tiện.

Trong ánh mắt đó có chiếm hữu, và đầy vẻ sắc sảo.

Khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Tôi cố giấu đi sự chột dạ, cất giọng gọi theo Phó Tiện:

“Chào anh.”

Nhưng..

Khi nghe giọng tôi, Phó Thời Trinh hơi nhướng mày, trong đáy mắt yên tĩnh như giếng cổ kia lóe lên một tia bất ngờ.

Giây tiếp theo.

Ánh mắt anh ta rời khỏi gương mặt tôi, nhẹ nhàng… rơi xuống cổ tay tôi.

Tôi hơi khó hiểu, liền cúi đầu nhìn theo.

Trên tay phải tôi đeo một chiếc vòng tay bằng bạc. Tôi vẫn luôn đeo từ trước đến giờ. Vì thấy nó cũng hợp với bộ đồ hôm nay nên tôi không tháo ra.

Tôi còn đang mải suy nghĩ, ngẩng đầu lên thì thấy Phó Thời Trinh đã dời mắt đi từ lúc nào.

Ánh nhìn vừa rồi… có lẽ là tôi tưởng tượng thôi.

Người đàn ông này mang lại cảm giác áp lực quá mạnh. May là anh ta không nhìn lâu, chỉ nói dăm ba câu hờ hững với Phó Tiện, rồi quay người rời đi.

Phó Tiện dường như cũng không thích xã giao. Anh bảo tôi đẩy anh đến một góc yên tĩnh, chẳng giao lưu, chẳng bắt chuyện, chỉ lặng lẽ ngồi đó.

Ánh mắt anh lơ đãng lướt qua từng người, từng người…

Nhưng vẫn không hé miệng một lần.

Ngồi lâu, tôi bắt đầu cảm thấy hơi ngột ngạt, liền nói với anh:

“Em đi toilet một lát nhé.”

Tôi Bị Mẹ Gả Cho Một Cậu Ấm Liệt Hai ChânTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTốt nghiệp đại học xong, mẹ tôi “bán” tôi cho một người đàn ông giàu có, sính lễ lên đến hơn chục triệu. Nghe nói, đối phương là một phú nhị đại chính hiệu. Chỉ là vì gặp một tai nạn đã khiến đôi chân bị tàn phế mà còn bị tước luôn quyền thừa kế trong gia tộc. Bây giờ thì… tiền có, thời gian cũng có, chỉ là… Mẹ tôi lo lắng nói: “Nghe bảo, cậu ta không chỉ bị liệt chân… mà còn không làm chuyện ấy được nữa.” Mắt tôi lập tức sáng rỡ. Tuyệt vời! Vừa giàu, vừa rảnh, chồng lại bị liệt còn thêm phần bất lực thì còn gì sung sướng hơn nữa ?   Thế là tôi cùng mẹ chia nhau phần tiền sính lễ, hí hửng đi lấy chồng. Tại sao lại đi lấy một người tàn phế? Tất nhiên là vì tiền rồi chứ còn sao nữa. Một cái lý do vừa tầm thường vừa thực dụng đến mức không thể chối cãi. Đến ngày cưới mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi căng thẳng. Bên kia cần một cô vợ kiểu “bình hoa di động” không có gia thế. Còn mẹ con tôi thì cần tiền. Đôi bên vừa vặn hợp ý, thế là chốt đơn nhanh gọn.   Thành ra cho… Có lẽ vì là cuối tuần, lượng người quá đông, toilet nữ đã xếp hàng dài dằng dặc. Còn bên toilet nam thì lại vắng tanh.Bụng đau chịu không nổi nữa, tôi đành lén chui vào toilet nam.Khóa cửa.Ngồi xuống…Vừa kéo quần lên, chuẩn bị xả nước thì cửa vách bên cạnh bị gõ hai cái, theo sau là một giọng nam trầm thấp vang lên:“Xin lỗi, có thể cho tôi xin vài tờ giấy không?”Giọng nói vừa khàn, vừa nam tính, nghe cực kỳ hay.Tôi vội lục túi, rút mấy tờ giấy còn sót lại đưa qua khe dưới vách, chẳng nhìn gì đã đưa luôn.Nhưng vài giây sau, bên kia lại… đẩy trả về.“Dùng cái này… không ổn đâu nhỉ?”“Còn giấy không?” Tôi mơ mơ hồ hồ, cúi đầu nhìn thử..Chết tôi rồi.Cái bị trả về, là… băng vệ sinh tôi để dự phòng trong túi!Mặt tôi lập tức đỏ bừng, vội vàng lôi mấy tờ giấy ăn đút lại qua khe.“Xin lỗi! Lúc nãy lấy nhầm!”Đối phương ngừng vài giây mới nhận, giọng mang chút tò mò, hơi nhướng lên:“Là… con gái?” …Lúc này tôi mới sực nhớ mình còn đang ở trong toilet nam.Không dám hé răng nữa, tôi lập tức quay người… chạy trối chết.Bảy giờ tối.Khi Phó Tiện về đến nhà, tôi đã thay xong lễ phục, trang điểm chỉn chu, ngồi đoan trang trên sofa đợi anh.Vừa thấy bóng anh ngồi trên xe lăn xuất hiện, tôi lập tức đứng dậy, tay xách váy bước nhanh đến trước mặt anh, không quên khoe khoang:“Đẹp không?”Tôi thừa nhận mình có đôi lúc hơi mộng mơ, cũng hay nói hớ. Nhưng riêng khoản làm đẹp thì tôi chưa từng thất bại.Từ tiệc cao cấp cho tới quẩy bar, tôi chưa bao giờ chọn sai trang phục.Ánh mắt Phó Tiện dừng lại trên người tôi khoảng sáu, bảy giây, nhưng rồi lại lướt đi như không có gì, giọng nhàn nhạt:“Cũng được.”Cũng được?Nhìn cái kiểu mắt anh tránh né, rõ ràng là không dám nhìn tiếp thì có!Nhưng dù sao cũng là “nhà tài trợ chính”, tôi đâu có ngu mà lật mặt.Thế là, tôi hào hứng xung phong đảm nhận vai trò trợ lý, đẩy xe lăn đưa anh ra ngoài.Ra cửa, lên xe.Từ biệt thự của Phó Tiện đến nhà họ Phó cũng không xa, chỉ tầm hai mươi phút đi xe.Trên đường đi, anh chỉ im lặng không nói một lời. Nhưng tôi để ý thấy sắc mặt anh càng lúc càng lạnh.Xem ra, tin đồn không sai quan hệ giữa Phó Tiện và nhà họ Phó đúng là có vấn đề.…Đây là nhà họ Phó sao?Tôi đứng trước cổng, khẽ sững lại.Không phải biệt thự… mà là một tòa trang viên.Nhìn ra xa, thậm chí chẳng thấy nổi điểm kết thúc.Ngắm nhìn vài giây, tôi thu hồi ánh mắt, xoay người quay lại đẩy xe cho Phó Tiện.Có Phó thiếu gia dẫn đường, chúng tôi đi một mạch không bị ai cản lại. Khi tôi suýt lạc đường thì quản gia xuất hiện, đưa chúng tôi đến trước một tòa nhà, rồi mở cửa mời vào.Tôi đẩy Phó Tiện tiến vào.Sảnh tiệc rất rộng, bên trong có vài chục người đang đứng trò chuyện.Vừa bước qua cửa, gần như tất cả ánh mắt trong phòng đồng thời đều đổ dồn về phía chúng tôi.Tôi mỉm cười, điềm tĩnh đẩy xe, thẳng tiến về khu vực chính giữa sảnh.Ở đó, có một đôi nam nữ đang đứng. Người đàn ông mặc vest được cắt may hoàn hảo, dáng người thẳng tắp, khí thế trầm ổn.Người phụ nữ bên cạnh tựa vào tay anh ta, váy đỏ ôm sát lộ rõ vóc dáng quyến rũ.Chỉ liếc qua một cái liền biết chủ lực nhà họ Phó chính là hai người này.Quả nhiên.Khi chúng tôi tiến lại gần, Phó Tiện dừng lại hai giây, rồi trầm giọng gọi một tiếng:“Anh.”Tôi đoán không sai người đó chính là Phó Thời Trinh, người thừa kế chính thức của nhà họ Phó.Phó Thời Trinh khẽ gật đầu, ánh mắt lướt qua Phó Tiện, cuối cùng dừng lại trên người tôi.Ánh nhìn ấy, sắc bén như muốn đ.â.m xuyên người ta, hoàn toàn khác với sự lạnh lùng lười nhác của Phó Tiện.Trong ánh mắt đó có chiếm hữu, và đầy vẻ sắc sảo.Khiến người khác không dám nhìn thẳng.Tôi cố giấu đi sự chột dạ, cất giọng gọi theo Phó Tiện:“Chào anh.”Nhưng..Khi nghe giọng tôi, Phó Thời Trinh hơi nhướng mày, trong đáy mắt yên tĩnh như giếng cổ kia lóe lên một tia bất ngờ.Giây tiếp theo.Ánh mắt anh ta rời khỏi gương mặt tôi, nhẹ nhàng… rơi xuống cổ tay tôi.Tôi hơi khó hiểu, liền cúi đầu nhìn theo.Trên tay phải tôi đeo một chiếc vòng tay bằng bạc. Tôi vẫn luôn đeo từ trước đến giờ. Vì thấy nó cũng hợp với bộ đồ hôm nay nên tôi không tháo ra.Tôi còn đang mải suy nghĩ, ngẩng đầu lên thì thấy Phó Thời Trinh đã dời mắt đi từ lúc nào.Ánh nhìn vừa rồi… có lẽ là tôi tưởng tượng thôi.Người đàn ông này mang lại cảm giác áp lực quá mạnh. May là anh ta không nhìn lâu, chỉ nói dăm ba câu hờ hững với Phó Tiện, rồi quay người rời đi.Phó Tiện dường như cũng không thích xã giao. Anh bảo tôi đẩy anh đến một góc yên tĩnh, chẳng giao lưu, chẳng bắt chuyện, chỉ lặng lẽ ngồi đó.Ánh mắt anh lơ đãng lướt qua từng người, từng người…Nhưng vẫn không hé miệng một lần.Ngồi lâu, tôi bắt đầu cảm thấy hơi ngột ngạt, liền nói với anh:“Em đi toilet một lát nhé.”

Chương 4: Chương 4