Tốt nghiệp đại học xong, mẹ tôi “bán” tôi cho một người đàn ông giàu có, sính lễ lên đến hơn chục triệu. Nghe nói, đối phương là một phú nhị đại chính hiệu. Chỉ là vì gặp một tai nạn đã khiến đôi chân bị tàn phế mà còn bị tước luôn quyền thừa kế trong gia tộc. Bây giờ thì… tiền có, thời gian cũng có, chỉ là… Mẹ tôi lo lắng nói: “Nghe bảo, cậu ta không chỉ bị liệt chân… mà còn không làm chuyện ấy được nữa.” Mắt tôi lập tức sáng rỡ. Tuyệt vời! Vừa giàu, vừa rảnh, chồng lại bị liệt còn thêm phần bất lực thì còn gì sung sướng hơn nữa ? Thế là tôi cùng mẹ chia nhau phần tiền sính lễ, hí hửng đi lấy chồng. Tại sao lại đi lấy một người tàn phế? Tất nhiên là vì tiền rồi chứ còn sao nữa. Một cái lý do vừa tầm thường vừa thực dụng đến mức không thể chối cãi. Đến ngày cưới mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi căng thẳng. Bên kia cần một cô vợ kiểu “bình hoa di động” không có gia thế. Còn mẹ con tôi thì cần tiền. Đôi bên vừa vặn hợp ý, thế là chốt đơn nhanh gọn. Thành ra cho…
Chương 16: Chương 16
Tôi Bị Mẹ Gả Cho Một Cậu Ấm Liệt Hai ChânTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTốt nghiệp đại học xong, mẹ tôi “bán” tôi cho một người đàn ông giàu có, sính lễ lên đến hơn chục triệu. Nghe nói, đối phương là một phú nhị đại chính hiệu. Chỉ là vì gặp một tai nạn đã khiến đôi chân bị tàn phế mà còn bị tước luôn quyền thừa kế trong gia tộc. Bây giờ thì… tiền có, thời gian cũng có, chỉ là… Mẹ tôi lo lắng nói: “Nghe bảo, cậu ta không chỉ bị liệt chân… mà còn không làm chuyện ấy được nữa.” Mắt tôi lập tức sáng rỡ. Tuyệt vời! Vừa giàu, vừa rảnh, chồng lại bị liệt còn thêm phần bất lực thì còn gì sung sướng hơn nữa ? Thế là tôi cùng mẹ chia nhau phần tiền sính lễ, hí hửng đi lấy chồng. Tại sao lại đi lấy một người tàn phế? Tất nhiên là vì tiền rồi chứ còn sao nữa. Một cái lý do vừa tầm thường vừa thực dụng đến mức không thể chối cãi. Đến ngày cưới mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi căng thẳng. Bên kia cần một cô vợ kiểu “bình hoa di động” không có gia thế. Còn mẹ con tôi thì cần tiền. Đôi bên vừa vặn hợp ý, thế là chốt đơn nhanh gọn. Thành ra cho… Tôi nhìn hai lần rồi lập tức đóng hộp lại.Trước đây “moi tiền” từ Phó Tiện tôi vẫn thấy rất an lòng…Nhưng gặp quà tặng của ông cụ thế này…Tôi bắt đầu thấy sợ.Lưỡng lự một lúc, dù hơi run, tôi vẫn quyết định vào bếp xin phụ giúp.Ai ngờ Phó lão gia không những không đuổi tôi ra…Mà còn..Thật bất ngờ, chúng tôi lại hợp nhau đến kỳ lạ.Phó lão gia bỏ hết dáng vẻ uy nghiêm, ông làm đầu bếp, tôi phụ bếp, vậy mà… cực kỳ ăn ý.Và phải công nhận Phó lão gia đúng là toàn năng.Từ văn chương đến thương trường, giờ đến cả chuyện nấu nướng tay nghề cũng thuộc hàng cao thủ.Chỉ vài món ăn đơn giản, mùi thơm đã lan khắp căn nhà. Chúng tôi có ba người, vậy mà ông làm tới sáu món một canh, toàn là những món gia đình đơn giản mà tinh tế.Phó lão gia mời chúng tôi vào bàn, liên tục dặn tôi cứ thoải mái, hôm nay ông chỉ là một người cha bình thường, không phải gì ghê gớm “Phó tổng”.Vài lần như vậy, tôi thực sự cũng thả lỏng được đôi chút.Tình cảm của Phó lão gia dành cho Phó Tiện thật sự là yêu thương không giấu nổi.Người đàn ông từng bị đồn là “giết người không chớp mắt” trong giới kinh doanh, giờ đây lại chỉ quanh quẩn bên bàn ăn, chăm chăm gắp cá, bóc tôm cho con trai.“Con trai à, ăn nhiều cá lên, nếm thử tay nghề của ba xem có tệ đi không?”“Con trai tháng trước ba gặp chuyện vui lắm ở nước ngoài, muốn kể con nghe nè”… Nhưng Phó Tiện… chẳng mấy để tâm.Anh vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh như thường, có gắp thì ăn, có nói thì gật đầu cho qua.Nhìn ông bố bên kia cứ như “con nghiện con trai”, tôi bỗng nhớ lại câu Phó Tiện từng nói với Phó Thời Trinh:“Nếu tôi muốn giành cái vị trí người thừa kế, anh không có cửa.”Lúc đó tôi còn tưởng anh chỉ mạnh miệng.Nhưng bây giờ… tôi tin rồi. Thật sự tin rồi.Tôi còn đang chìm trong suy nghĩ, thì Phó lão gia như có thần giao cách cảm, chủ động nhắc đến chuyện đó.Ông thở dài, mặt đầy lo lắng:“Phó Tiện à, rốt cuộc khi nào con mới chịu tiếp quản công việc của ba đây?”Nói với con trai mà ánh mắt ông vừa bất đắc dĩ vừa đầy cưng chiều.Nhưng Phó Tiện rõ ràng không thích chủ đề này.Vừa nghe nhắc tới, anh liền đặt đũa xuống, điều khiển xe lăn rời khỏi bàn đi vào nhà vệ sinh.Anh vừa đi, tôi cũng thấy không tiện tiếp tục ăn, đành đặt đũa xuống, giả vờ bình tĩnh nhấp một ngụm trà.Tuy nhiên.Trà còn chưa kịp nuốt xuống, tôi đã thấy gương mặt bên kia của Phó lão gia… thay đổi hẳn.Vẻ hiền hòa ban nãy biến mất không dấu vết.Ánh mắt ông giờ đây sắc như dao, lạnh lẽo như băng, ép thẳng về phía tôi từng chút một.Ông lặng lẽ siết chặt ly trà, đầu ngón tay gõ nhẹ thành ly, rồi từ tốn cất tiếng:“Phó Tiện có thể không biết lý do con tiếp cận nó… Nhưng ta thì biết.”Tôi ngơ ngác nhìn Phó lão gia.Trong đầu tôi hiện lên toàn bộ hành trình quen biết Phó Tiện, nghĩ thầm: tôi tiếp cận anh ấy vì điều gì chứ?Tất nhiên là vì tiền.Hơn nữa, Phó Tiện biết điều đó từ đầu.Tôi còn tưởng câu tiếp theo của ông sẽ là:“Bao nhiêu tiền thì cô mới chịu rời khỏi Phó Tiện?”Thế nhưng… Tôi đoán sai rồi.Ánh mắt ông cụ sắc như dao, lạnh lùng quét qua tôi:“Mẹ cô rốt cuộc muốn làm gì?”Tôi c.h.ế.t lặng.“Cái này… liên quan gì đến mẹ tôi ạ?”Phó lão gia nhìn tôi chằm chằm.Bị ánh nhìn săm soi như muốn ***** tâm can, tôi cảm thấy lạnh cả sống lưng, mồ hôi vã ra như tắm.Một lúc lâu sau, cuối cùng ông cũng thu lại ánh mắt.Chân mày nhíu chặt, rồi lại dần buông lỏng.Ông thở dài:“Bà ta… thực sự không nói gì với cô.”Tôi như không hiểu chuyện gì đang diễn ra.Vậy… mẹ tôi lẽ ra phải nói gì với tôi?Không kìm được tò mò, tôi dè dặt hỏi.Tưởng ông sẽ giấu kín, ai ngờ..Chỉ đôi ba câu, ông đã phơi bày một quả “dưa siêu to khổng lồ” bị chôn giấu suốt nhiều năm.Mẹ tôi từng là người yêu cũ của Phó lão gia.Gọi là “lão gia” chứ thật ra… ông cũng chưa đến mức quá già.Năm nay ông chưa tới bảy mươi, lớn hơn mẹ tôi gần hai mươi tuổi.Nhưng ông lúc trẻ thì sao?Phong lưu tài giỏi, tiền tài như nước.Mẹ tôi năm đó không màng tuổi tác, yêu ông một cách cuồng nhiệt.Cho đến khi bà bị phản bội thảm hại vì phát hiện việc ông đã có vợ.Vì cú sốc ấy, mẹ tôi từ đó đến nay vẫn sống một mình, và… không còn khả năng sinh con.Bà không thể sinh con.Vậy còn tôi?Tôi là đứa trẻ bà nhận nuôi từ trại mồ côi.Việc này tôi biết từ nhỏ.Còn chuyện kia khiến tôi sững sờ đến không khép nổi miệng.Muốn nói gì đó, lại… không biết phải mở miệng thế nào.Đúng lúc ấy, Phó Tiện quay trở lại.Không hiểu sao, khi chiếc xe lăn dừng bên cạnh, tôi lập tức cảm thấy có chỗ dựa, tâm cũng an tĩnh hơn nhiều.Anh nghiêng đầu nhìn tôi, giọng lạnh nhạt:“Sao không ăn cơm?”Tôi còn chưa kịp trả lời, anh đã nhàn nhạt nói tiếp:“Không hợp khẩu vị?”
Tôi nhìn hai lần rồi lập tức đóng hộp lại.
Trước đây “moi tiền” từ Phó Tiện tôi vẫn thấy rất an lòng…
Nhưng gặp quà tặng của ông cụ thế này…
Tôi bắt đầu thấy sợ.
Lưỡng lự một lúc, dù hơi run, tôi vẫn quyết định vào bếp xin phụ giúp.
Ai ngờ Phó lão gia không những không đuổi tôi ra…
Mà còn..
Thật bất ngờ, chúng tôi lại hợp nhau đến kỳ lạ.
Phó lão gia bỏ hết dáng vẻ uy nghiêm, ông làm đầu bếp, tôi phụ bếp, vậy mà… cực kỳ ăn ý.
Và phải công nhận Phó lão gia đúng là toàn năng.
Từ văn chương đến thương trường, giờ đến cả chuyện nấu nướng tay nghề cũng thuộc hàng cao thủ.
Chỉ vài món ăn đơn giản, mùi thơm đã lan khắp căn nhà.
Chúng tôi có ba người, vậy mà ông làm tới sáu món một canh, toàn là những món gia đình đơn giản mà tinh tế.
Phó lão gia mời chúng tôi vào bàn, liên tục dặn tôi cứ thoải mái, hôm nay ông chỉ là một người cha bình thường, không phải gì ghê gớm “Phó tổng”.
Vài lần như vậy, tôi thực sự cũng thả lỏng được đôi chút.
Tình cảm của Phó lão gia dành cho Phó Tiện thật sự là yêu thương không giấu nổi.
Người đàn ông từng bị đồn là “giết người không chớp mắt” trong giới kinh doanh, giờ đây lại chỉ quanh quẩn bên bàn ăn, chăm chăm gắp cá, bóc tôm cho con trai.
“Con trai à, ăn nhiều cá lên, nếm thử tay nghề của ba xem có tệ đi không?”
“Con trai tháng trước ba gặp chuyện vui lắm ở nước ngoài, muốn kể con nghe nè”
…
Nhưng Phó Tiện… chẳng mấy để tâm.
Anh vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh như thường, có gắp thì ăn, có nói thì gật đầu cho qua.
Nhìn ông bố bên kia cứ như “con nghiện con trai”, tôi bỗng nhớ lại câu Phó Tiện từng nói với Phó Thời Trinh:
“Nếu tôi muốn giành cái vị trí người thừa kế, anh không có cửa.”
Lúc đó tôi còn tưởng anh chỉ mạnh miệng.
Nhưng bây giờ… tôi tin rồi. Thật sự tin rồi.
Tôi còn đang chìm trong suy nghĩ, thì Phó lão gia như có thần giao cách cảm, chủ động nhắc đến chuyện đó.
Ông thở dài, mặt đầy lo lắng:
“Phó Tiện à, rốt cuộc khi nào con mới chịu tiếp quản công việc của ba đây?”
Nói với con trai mà ánh mắt ông vừa bất đắc dĩ vừa đầy cưng chiều.
Nhưng Phó Tiện rõ ràng không thích chủ đề này.
Vừa nghe nhắc tới, anh liền đặt đũa xuống, điều khiển xe lăn rời khỏi bàn đi vào nhà vệ sinh.
Anh vừa đi, tôi cũng thấy không tiện tiếp tục ăn, đành đặt đũa xuống, giả vờ bình tĩnh nhấp một ngụm trà.
Tuy nhiên.
Trà còn chưa kịp nuốt xuống, tôi đã thấy gương mặt bên kia của Phó lão gia… thay đổi hẳn.
Vẻ hiền hòa ban nãy biến mất không dấu vết.
Ánh mắt ông giờ đây sắc như dao, lạnh lẽo như băng, ép thẳng về phía tôi từng chút một.
Ông lặng lẽ siết chặt ly trà, đầu ngón tay gõ nhẹ thành ly, rồi từ tốn cất tiếng:
“Phó Tiện có thể không biết lý do con tiếp cận nó… Nhưng ta thì biết.”
Tôi ngơ ngác nhìn Phó lão gia.
Trong đầu tôi hiện lên toàn bộ hành trình quen biết Phó Tiện, nghĩ thầm: tôi tiếp cận anh ấy vì điều gì chứ?
Tất nhiên là vì tiền.
Hơn nữa, Phó Tiện biết điều đó từ đầu.
Tôi còn tưởng câu tiếp theo của ông sẽ là:
“Bao nhiêu tiền thì cô mới chịu rời khỏi Phó Tiện?”
Thế nhưng… Tôi đoán sai rồi.
Ánh mắt ông cụ sắc như dao, lạnh lùng quét qua tôi:
“Mẹ cô rốt cuộc muốn làm gì?”
Tôi c.h.ế.t lặng.
“Cái này… liên quan gì đến mẹ tôi ạ?”
Phó lão gia nhìn tôi chằm chằm.
Bị ánh nhìn săm soi như muốn ***** tâm can, tôi cảm thấy lạnh cả sống lưng, mồ hôi vã ra như tắm.
Một lúc lâu sau, cuối cùng ông cũng thu lại ánh mắt.
Chân mày nhíu chặt, rồi lại dần buông lỏng.
Ông thở dài:
“Bà ta… thực sự không nói gì với cô.”
Tôi như không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Vậy… mẹ tôi lẽ ra phải nói gì với tôi?
Không kìm được tò mò, tôi dè dặt hỏi.
Tưởng ông sẽ giấu kín, ai ngờ..
Chỉ đôi ba câu, ông đã phơi bày một quả “dưa siêu to khổng lồ” bị chôn giấu suốt nhiều năm.
Mẹ tôi từng là người yêu cũ của Phó lão gia.
Gọi là “lão gia” chứ thật ra… ông cũng chưa đến mức quá già.
Năm nay ông chưa tới bảy mươi, lớn hơn mẹ tôi gần hai mươi tuổi.
Nhưng ông lúc trẻ thì sao?
Phong lưu tài giỏi, tiền tài như nước.
Mẹ tôi năm đó không màng tuổi tác, yêu ông một cách cuồng nhiệt.
Cho đến khi bà bị phản bội thảm hại vì phát hiện việc ông đã có vợ.
Vì cú sốc ấy, mẹ tôi từ đó đến nay vẫn sống một mình, và… không còn khả năng sinh con.
Bà không thể sinh con.
Vậy còn tôi?
Tôi là đứa trẻ bà nhận nuôi từ trại mồ côi.
Việc này tôi biết từ nhỏ.
Còn chuyện kia khiến tôi sững sờ đến không khép nổi miệng.
Muốn nói gì đó, lại… không biết phải mở miệng thế nào.
Đúng lúc ấy, Phó Tiện quay trở lại.
Không hiểu sao, khi chiếc xe lăn dừng bên cạnh, tôi lập tức cảm thấy có chỗ dựa, tâm cũng an tĩnh hơn nhiều.
Anh nghiêng đầu nhìn tôi, giọng lạnh nhạt:
“Sao không ăn cơm?”
Tôi còn chưa kịp trả lời, anh đã nhàn nhạt nói tiếp:
“Không hợp khẩu vị?”
Tôi Bị Mẹ Gả Cho Một Cậu Ấm Liệt Hai ChânTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTốt nghiệp đại học xong, mẹ tôi “bán” tôi cho một người đàn ông giàu có, sính lễ lên đến hơn chục triệu. Nghe nói, đối phương là một phú nhị đại chính hiệu. Chỉ là vì gặp một tai nạn đã khiến đôi chân bị tàn phế mà còn bị tước luôn quyền thừa kế trong gia tộc. Bây giờ thì… tiền có, thời gian cũng có, chỉ là… Mẹ tôi lo lắng nói: “Nghe bảo, cậu ta không chỉ bị liệt chân… mà còn không làm chuyện ấy được nữa.” Mắt tôi lập tức sáng rỡ. Tuyệt vời! Vừa giàu, vừa rảnh, chồng lại bị liệt còn thêm phần bất lực thì còn gì sung sướng hơn nữa ? Thế là tôi cùng mẹ chia nhau phần tiền sính lễ, hí hửng đi lấy chồng. Tại sao lại đi lấy một người tàn phế? Tất nhiên là vì tiền rồi chứ còn sao nữa. Một cái lý do vừa tầm thường vừa thực dụng đến mức không thể chối cãi. Đến ngày cưới mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi căng thẳng. Bên kia cần một cô vợ kiểu “bình hoa di động” không có gia thế. Còn mẹ con tôi thì cần tiền. Đôi bên vừa vặn hợp ý, thế là chốt đơn nhanh gọn. Thành ra cho… Tôi nhìn hai lần rồi lập tức đóng hộp lại.Trước đây “moi tiền” từ Phó Tiện tôi vẫn thấy rất an lòng…Nhưng gặp quà tặng của ông cụ thế này…Tôi bắt đầu thấy sợ.Lưỡng lự một lúc, dù hơi run, tôi vẫn quyết định vào bếp xin phụ giúp.Ai ngờ Phó lão gia không những không đuổi tôi ra…Mà còn..Thật bất ngờ, chúng tôi lại hợp nhau đến kỳ lạ.Phó lão gia bỏ hết dáng vẻ uy nghiêm, ông làm đầu bếp, tôi phụ bếp, vậy mà… cực kỳ ăn ý.Và phải công nhận Phó lão gia đúng là toàn năng.Từ văn chương đến thương trường, giờ đến cả chuyện nấu nướng tay nghề cũng thuộc hàng cao thủ.Chỉ vài món ăn đơn giản, mùi thơm đã lan khắp căn nhà. Chúng tôi có ba người, vậy mà ông làm tới sáu món một canh, toàn là những món gia đình đơn giản mà tinh tế.Phó lão gia mời chúng tôi vào bàn, liên tục dặn tôi cứ thoải mái, hôm nay ông chỉ là một người cha bình thường, không phải gì ghê gớm “Phó tổng”.Vài lần như vậy, tôi thực sự cũng thả lỏng được đôi chút.Tình cảm của Phó lão gia dành cho Phó Tiện thật sự là yêu thương không giấu nổi.Người đàn ông từng bị đồn là “giết người không chớp mắt” trong giới kinh doanh, giờ đây lại chỉ quanh quẩn bên bàn ăn, chăm chăm gắp cá, bóc tôm cho con trai.“Con trai à, ăn nhiều cá lên, nếm thử tay nghề của ba xem có tệ đi không?”“Con trai tháng trước ba gặp chuyện vui lắm ở nước ngoài, muốn kể con nghe nè”… Nhưng Phó Tiện… chẳng mấy để tâm.Anh vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh như thường, có gắp thì ăn, có nói thì gật đầu cho qua.Nhìn ông bố bên kia cứ như “con nghiện con trai”, tôi bỗng nhớ lại câu Phó Tiện từng nói với Phó Thời Trinh:“Nếu tôi muốn giành cái vị trí người thừa kế, anh không có cửa.”Lúc đó tôi còn tưởng anh chỉ mạnh miệng.Nhưng bây giờ… tôi tin rồi. Thật sự tin rồi.Tôi còn đang chìm trong suy nghĩ, thì Phó lão gia như có thần giao cách cảm, chủ động nhắc đến chuyện đó.Ông thở dài, mặt đầy lo lắng:“Phó Tiện à, rốt cuộc khi nào con mới chịu tiếp quản công việc của ba đây?”Nói với con trai mà ánh mắt ông vừa bất đắc dĩ vừa đầy cưng chiều.Nhưng Phó Tiện rõ ràng không thích chủ đề này.Vừa nghe nhắc tới, anh liền đặt đũa xuống, điều khiển xe lăn rời khỏi bàn đi vào nhà vệ sinh.Anh vừa đi, tôi cũng thấy không tiện tiếp tục ăn, đành đặt đũa xuống, giả vờ bình tĩnh nhấp một ngụm trà.Tuy nhiên.Trà còn chưa kịp nuốt xuống, tôi đã thấy gương mặt bên kia của Phó lão gia… thay đổi hẳn.Vẻ hiền hòa ban nãy biến mất không dấu vết.Ánh mắt ông giờ đây sắc như dao, lạnh lẽo như băng, ép thẳng về phía tôi từng chút một.Ông lặng lẽ siết chặt ly trà, đầu ngón tay gõ nhẹ thành ly, rồi từ tốn cất tiếng:“Phó Tiện có thể không biết lý do con tiếp cận nó… Nhưng ta thì biết.”Tôi ngơ ngác nhìn Phó lão gia.Trong đầu tôi hiện lên toàn bộ hành trình quen biết Phó Tiện, nghĩ thầm: tôi tiếp cận anh ấy vì điều gì chứ?Tất nhiên là vì tiền.Hơn nữa, Phó Tiện biết điều đó từ đầu.Tôi còn tưởng câu tiếp theo của ông sẽ là:“Bao nhiêu tiền thì cô mới chịu rời khỏi Phó Tiện?”Thế nhưng… Tôi đoán sai rồi.Ánh mắt ông cụ sắc như dao, lạnh lùng quét qua tôi:“Mẹ cô rốt cuộc muốn làm gì?”Tôi c.h.ế.t lặng.“Cái này… liên quan gì đến mẹ tôi ạ?”Phó lão gia nhìn tôi chằm chằm.Bị ánh nhìn săm soi như muốn ***** tâm can, tôi cảm thấy lạnh cả sống lưng, mồ hôi vã ra như tắm.Một lúc lâu sau, cuối cùng ông cũng thu lại ánh mắt.Chân mày nhíu chặt, rồi lại dần buông lỏng.Ông thở dài:“Bà ta… thực sự không nói gì với cô.”Tôi như không hiểu chuyện gì đang diễn ra.Vậy… mẹ tôi lẽ ra phải nói gì với tôi?Không kìm được tò mò, tôi dè dặt hỏi.Tưởng ông sẽ giấu kín, ai ngờ..Chỉ đôi ba câu, ông đã phơi bày một quả “dưa siêu to khổng lồ” bị chôn giấu suốt nhiều năm.Mẹ tôi từng là người yêu cũ của Phó lão gia.Gọi là “lão gia” chứ thật ra… ông cũng chưa đến mức quá già.Năm nay ông chưa tới bảy mươi, lớn hơn mẹ tôi gần hai mươi tuổi.Nhưng ông lúc trẻ thì sao?Phong lưu tài giỏi, tiền tài như nước.Mẹ tôi năm đó không màng tuổi tác, yêu ông một cách cuồng nhiệt.Cho đến khi bà bị phản bội thảm hại vì phát hiện việc ông đã có vợ.Vì cú sốc ấy, mẹ tôi từ đó đến nay vẫn sống một mình, và… không còn khả năng sinh con.Bà không thể sinh con.Vậy còn tôi?Tôi là đứa trẻ bà nhận nuôi từ trại mồ côi.Việc này tôi biết từ nhỏ.Còn chuyện kia khiến tôi sững sờ đến không khép nổi miệng.Muốn nói gì đó, lại… không biết phải mở miệng thế nào.Đúng lúc ấy, Phó Tiện quay trở lại.Không hiểu sao, khi chiếc xe lăn dừng bên cạnh, tôi lập tức cảm thấy có chỗ dựa, tâm cũng an tĩnh hơn nhiều.Anh nghiêng đầu nhìn tôi, giọng lạnh nhạt:“Sao không ăn cơm?”Tôi còn chưa kịp trả lời, anh đã nhàn nhạt nói tiếp:“Không hợp khẩu vị?”