Tốt nghiệp đại học xong, mẹ tôi “bán” tôi cho một người đàn ông giàu có, sính lễ lên đến hơn chục triệu. Nghe nói, đối phương là một phú nhị đại chính hiệu. Chỉ là vì gặp một tai nạn đã khiến đôi chân bị tàn phế mà còn bị tước luôn quyền thừa kế trong gia tộc. Bây giờ thì… tiền có, thời gian cũng có, chỉ là… Mẹ tôi lo lắng nói: “Nghe bảo, cậu ta không chỉ bị liệt chân… mà còn không làm chuyện ấy được nữa.” Mắt tôi lập tức sáng rỡ. Tuyệt vời! Vừa giàu, vừa rảnh, chồng lại bị liệt còn thêm phần bất lực thì còn gì sung sướng hơn nữa ? Thế là tôi cùng mẹ chia nhau phần tiền sính lễ, hí hửng đi lấy chồng. Tại sao lại đi lấy một người tàn phế? Tất nhiên là vì tiền rồi chứ còn sao nữa. Một cái lý do vừa tầm thường vừa thực dụng đến mức không thể chối cãi. Đến ngày cưới mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi căng thẳng. Bên kia cần một cô vợ kiểu “bình hoa di động” không có gia thế. Còn mẹ con tôi thì cần tiền. Đôi bên vừa vặn hợp ý, thế là chốt đơn nhanh gọn. Thành ra cho…
Chương 17: Chương 17
Tôi Bị Mẹ Gả Cho Một Cậu Ấm Liệt Hai ChânTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTốt nghiệp đại học xong, mẹ tôi “bán” tôi cho một người đàn ông giàu có, sính lễ lên đến hơn chục triệu. Nghe nói, đối phương là một phú nhị đại chính hiệu. Chỉ là vì gặp một tai nạn đã khiến đôi chân bị tàn phế mà còn bị tước luôn quyền thừa kế trong gia tộc. Bây giờ thì… tiền có, thời gian cũng có, chỉ là… Mẹ tôi lo lắng nói: “Nghe bảo, cậu ta không chỉ bị liệt chân… mà còn không làm chuyện ấy được nữa.” Mắt tôi lập tức sáng rỡ. Tuyệt vời! Vừa giàu, vừa rảnh, chồng lại bị liệt còn thêm phần bất lực thì còn gì sung sướng hơn nữa ? Thế là tôi cùng mẹ chia nhau phần tiền sính lễ, hí hửng đi lấy chồng. Tại sao lại đi lấy một người tàn phế? Tất nhiên là vì tiền rồi chứ còn sao nữa. Một cái lý do vừa tầm thường vừa thực dụng đến mức không thể chối cãi. Đến ngày cưới mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi căng thẳng. Bên kia cần một cô vợ kiểu “bình hoa di động” không có gia thế. Còn mẹ con tôi thì cần tiền. Đôi bên vừa vặn hợp ý, thế là chốt đơn nhanh gọn. Thành ra cho… Rồi ngước nhìn về phía Phó lão gia:“Tay nghề cần luyện lại rồi.”Tôi ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy Phó lão gia… đã quay lại gương mặt hiền hòa ban nãy, mỉm cười gật đầu đồng ý.Không chỉ vậy, ông lập tức gọi điện cho trợ lý, bảo đi mua mấy cuốn sách dạy nấu ăn, yêu cầu giao trong vòng nửa tiếng.Ông nói: “Ba sẽ học lại, không để con chê nữa.”Nhưng Phó Tiện thì… chẳng mấy nể mặt.Anh đặt đũa xuống, không nói thêm gì, đẩy xe rời đi, tôi vội vàng theo sau.Phía sau, Phó lão gia vẫn thấp giọng gọi theo, lời lẽ chỉ là:“Về nhà thăm ba nhiều chút nhé… ba cô đơn lắm…”Nhưng Phó Tiện chưa từng ngoảnh đầu lại. Phó Tiện đưa tôi đến một quán lẩu.Anh bảo, lần trước nghe tôi nói… muốn ăn lẩu.Hơi nước bốc nghi ngút, mờ mờ ảo ảo, tôi ngồi đối diện anh mà cứ ngẩn ngơ, trong đầu toàn là những chuyện chấn động mà Phó lão gia vừa kể lúc nãy.Tôi chưa từng nghĩ, mẹ mình lại từng có một đoạn tình sâu nghĩa nặng như thế với Phó Tri Thành, người đàn ông nổi danh khắp thương trường ấy.Đang thất thần, một bàn tay bỗng xuất hiện trong tầm mắt.Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.Đẹp đến nao lòng. Anh đưa cho tôi một bát nước chấm – đúng kiểu tôi thích: tương mè đậm đặc.Phó Tiện nhìn tôi, hơi nhướng mày:“Suy nghĩ gì à?”Tôi gật đầu… rồi lại lắc đầu.Những chuyện Phó lão gia vừa nói, tôi không dám tùy tiện nhắc đến.Nhưng Phó Tiện hình như đã đoán được.Anh nhấp một ngụm trà, giọng bình thản:“Ông ấy kể với em rồi.”Câu khẳng định.Tôi còn đang ngơ ngác, anh đã gọi phục vụ, đổi trà thành rượu.Vừa rót bia, anh vừa ngẩng đầu nhìn tôi, khóe môi cong cong như cười:“Ông ta không thật lòng đâu, chắc chắn vẫn giấu em nhiều chuyện.”Rồi anh đưa ly về phía tôi:“Muốn nghe không?”Tôi nhận lấy ly, thành thật gật đầu:“Muốn.”Phó Tiện quả thật là kiểu người có thể chơi chung được, đã có bí mật là sẵn sàng kể ra.Sau đó, chúng tôi ăn hết ba đĩa ba chỉ bò, uống liền năm chai bia, và tôi cũng được nghe trọn vẹn phiên bản “nâng cấp” của câu chuyện tình xưa giữa Phó lão gia và mẹ tôi.Phần đầu… cũng không khác mấy.Vẫn là chuyện Phó lão gia bạc tình vô nghĩa, lừa dối mẹ tôi, khiến bà cứ ngỡ đã tìm được chân ái.Đến khi mẹ tôi đang vui mừng mang thai, thì ông bỗng dưng biến mất, vứt lại một khoản tiền chia tay lớn.Cũng chính lúc đó, mẹ tôi mới biết ông đã có vợ.Mẹ tôi xưa nay rất cứng đầu, nhất định không chịu phá thai, muốn giữ lại đứa bé trong bụng.Nhưng với tính cách kia của Phó Tri Thành, sao có thể để mặc cho một người phụ nữ giữ lại đứa con này, để sau này thành quân bài uy h.i.ế.p ông ta?Vì vậy, ông ta đã sắp đặt một "tai nạn".Khiến mẹ tôi “tình cờ” gặp tai nạn xe, mất đi đứa con trong bụng.Nhưng tai nạn thì khó kiểm soát.Lực quá tay khiến mẹ tôi bị thương rất nặng, phải cắt bỏ *****, cả đời không còn khả năng sinh con nữa.Hơn nữa…Lúc nãy Phó lão gia kể chuyện cũ, chỉ lướt qua đoạn ông ta làm tổn thương mẹ tôi.Nhưng về cách mẹ tôi trả thù, thì ông ta lại không nhắc một lời.Cái phần ông không nói con trai ông đã giúp ông kể thay.Mẹ tôi ấy à, là kiểu phụ nữ m.á.u lạnh, đủ độc.Lần đó sau khi bị phản bội, bà suy sụp hoàn toàn, khóc lóc ngày đêm, thậm chí còn vài lần muốn tự tử.Sau khi được cứu sống, bà như đã biến thành người khác.Không còn bi lụy vì tình, mà hoàn toàn như đã hồi sinh.Rồi bà chủ động tìm đến Phó lão gia.Nói là không so đo chuyện cũ, chỉ ở đó khóc lóc thê lương, bám lấy ông ta… như chưa từng có chuyện gì.Mẹ tôi vốn là người đàn bà quyến rũ mê hoặc.Không thế thì sao khiến một người đàn ông từng trải, lọc lõi như ông ta si mê đến vậy?Cho dù ông có từng chơi bời cỡ nào, gặp bao nhiêu người phụ nữ nhưng rồi vẫn sập bẫy.Nhưng ngay lúc cả hai đang gần gũi, mẹ tôi rút ra chiếc kéo đã chuẩn bị sẵn từ trước và ra tay.Từ đó về sau người đàn ông phong lưu nửa đời Phó Tri Thành… chẳng còn phong lưu được nữa.May thay, người vợ chính thức của ông đã kịp sinh cho ông một đứa con trai.Xem như… vẫn còn “nối dõi”.Tiếc là.Đứa con ấy được nuông chiều quá mức, năm mười bảy tuổi về quê chơi, bất cẩn rơi xuống nước mà chết.Phó lão gia, người mà từ trước đến nay chỉ chảy m.á.u chứ không rơi lệ, lần đó khóc đến khản tiếng.Sau này, ông nhận nuôi Phó Thời Trinh.Đồng thời cho người khắp nơi tìm kiếm Phó Tiện, đứa con trai ngoài giá thú năm xưa.Khi tìm được, Phó Tiện được đón về nhà họ Phó.Nhưng Phó Tiện ghét cay ghét đắng thân phận "con riêng" của mình, ép Phó lão gia không được công khai thân phận, chỉ được nói là “con nuôi mới nhận”.Người già rồi, bao nhiêu uy phong năm xưa cũng dần phai nhạt.Dù trước mặt thiên hạ vẫn là vị lão gia quyền uy lạnh lùng, nhưng sau lưng thì ông nâng niu đứa con này như báu vật, Phó Tiện nói gì, ông đều cười tươi gật đầu làm theo.
Rồi ngước nhìn về phía Phó lão gia:
“Tay nghề cần luyện lại rồi.”
Tôi ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy Phó lão gia… đã quay lại gương mặt hiền hòa ban nãy, mỉm cười gật đầu đồng ý.
Không chỉ vậy, ông lập tức gọi điện cho trợ lý, bảo đi mua mấy cuốn sách dạy nấu ăn, yêu cầu giao trong vòng nửa tiếng.
Ông nói: “Ba sẽ học lại, không để con chê nữa.”
Nhưng Phó Tiện thì… chẳng mấy nể mặt.
Anh đặt đũa xuống, không nói thêm gì, đẩy xe rời đi, tôi vội vàng theo sau.
Phía sau, Phó lão gia vẫn thấp giọng gọi theo, lời lẽ chỉ là:
“Về nhà thăm ba nhiều chút nhé… ba cô đơn lắm…”
Nhưng Phó Tiện chưa từng ngoảnh đầu lại.
Phó Tiện đưa tôi đến một quán lẩu.
Anh bảo, lần trước nghe tôi nói… muốn ăn lẩu.
Hơi nước bốc nghi ngút, mờ mờ ảo ảo, tôi ngồi đối diện anh mà cứ ngẩn ngơ, trong đầu toàn là những chuyện chấn động mà Phó lão gia vừa kể lúc nãy.
Tôi chưa từng nghĩ, mẹ mình lại từng có một đoạn tình sâu nghĩa nặng như thế với Phó Tri Thành, người đàn ông nổi danh khắp thương trường ấy.
Đang thất thần, một bàn tay bỗng xuất hiện trong tầm mắt.
Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.
Đẹp đến nao lòng.
Anh đưa cho tôi một bát nước chấm – đúng kiểu tôi thích: tương mè đậm đặc.
Phó Tiện nhìn tôi, hơi nhướng mày:
“Suy nghĩ gì à?”
Tôi gật đầu… rồi lại lắc đầu.
Những chuyện Phó lão gia vừa nói, tôi không dám tùy tiện nhắc đến.
Nhưng Phó Tiện hình như đã đoán được.
Anh nhấp một ngụm trà, giọng bình thản:
“Ông ấy kể với em rồi.”
Câu khẳng định.
Tôi còn đang ngơ ngác, anh đã gọi phục vụ, đổi trà thành rượu.
Vừa rót bia, anh vừa ngẩng đầu nhìn tôi, khóe môi cong cong như cười:
“Ông ta không thật lòng đâu, chắc chắn vẫn giấu em nhiều chuyện.”
Rồi anh đưa ly về phía tôi:
“Muốn nghe không?”
Tôi nhận lấy ly, thành thật gật đầu:
“Muốn.”
Phó Tiện quả thật là kiểu người có thể chơi chung được, đã có bí mật là sẵn sàng kể ra.
Sau đó, chúng tôi ăn hết ba đĩa ba chỉ bò, uống liền năm chai bia, và tôi cũng được nghe trọn vẹn phiên bản “nâng cấp” của câu chuyện tình xưa giữa Phó lão gia và mẹ tôi.
Phần đầu… cũng không khác mấy.
Vẫn là chuyện Phó lão gia bạc tình vô nghĩa, lừa dối mẹ tôi, khiến bà cứ ngỡ đã tìm được chân ái.
Đến khi mẹ tôi đang vui mừng mang thai, thì ông bỗng dưng biến mất, vứt lại một khoản tiền chia tay lớn.
Cũng chính lúc đó, mẹ tôi mới biết ông đã có vợ.
Mẹ tôi xưa nay rất cứng đầu, nhất định không chịu phá thai, muốn giữ lại đứa bé trong bụng.
Nhưng với tính cách kia của Phó Tri Thành, sao có thể để mặc cho một người phụ nữ giữ lại đứa con này, để sau này thành quân bài uy h.i.ế.p ông ta?
Vì vậy, ông ta đã sắp đặt một "tai nạn".
Khiến mẹ tôi “tình cờ” gặp tai nạn xe, mất đi đứa con trong bụng.
Nhưng tai nạn thì khó kiểm soát.
Lực quá tay khiến mẹ tôi bị thương rất nặng, phải cắt bỏ *****, cả đời không còn khả năng sinh con nữa.
Hơn nữa…
Lúc nãy Phó lão gia kể chuyện cũ, chỉ lướt qua đoạn ông ta làm tổn thương mẹ tôi.
Nhưng về cách mẹ tôi trả thù, thì ông ta lại không nhắc một lời.
Cái phần ông không nói con trai ông đã giúp ông kể thay.
Mẹ tôi ấy à, là kiểu phụ nữ m.á.u lạnh, đủ độc.
Lần đó sau khi bị phản bội, bà suy sụp hoàn toàn, khóc lóc ngày đêm, thậm chí còn vài lần muốn tự tử.
Sau khi được cứu sống, bà như đã biến thành người khác.
Không còn bi lụy vì tình, mà hoàn toàn như đã hồi sinh.
Rồi bà chủ động tìm đến Phó lão gia.
Nói là không so đo chuyện cũ, chỉ ở đó khóc lóc thê lương, bám lấy ông ta… như chưa từng có chuyện gì.
Mẹ tôi vốn là người đàn bà quyến rũ mê hoặc.
Không thế thì sao khiến một người đàn ông từng trải, lọc lõi như ông ta si mê đến vậy?
Cho dù ông có từng chơi bời cỡ nào, gặp bao nhiêu người phụ nữ nhưng rồi vẫn sập bẫy.
Nhưng ngay lúc cả hai đang gần gũi, mẹ tôi rút ra chiếc kéo đã chuẩn bị sẵn từ trước và ra tay.
Từ đó về sau người đàn ông phong lưu nửa đời Phó Tri Thành… chẳng còn phong lưu được nữa.
May thay, người vợ chính thức của ông đã kịp sinh cho ông một đứa con trai.
Xem như… vẫn còn “nối dõi”.
Tiếc là.
Đứa con ấy được nuông chiều quá mức, năm mười bảy tuổi về quê chơi, bất cẩn rơi xuống nước mà chết.
Phó lão gia, người mà từ trước đến nay chỉ chảy m.á.u chứ không rơi lệ, lần đó khóc đến khản tiếng.
Sau này, ông nhận nuôi Phó Thời Trinh.
Đồng thời cho người khắp nơi tìm kiếm Phó Tiện, đứa con trai ngoài giá thú năm xưa.
Khi tìm được, Phó Tiện được đón về nhà họ Phó.
Nhưng Phó Tiện ghét cay ghét đắng thân phận "con riêng" của mình, ép Phó lão gia không được công khai thân phận, chỉ được nói là “con nuôi mới nhận”.
Người già rồi, bao nhiêu uy phong năm xưa cũng dần phai nhạt.
Dù trước mặt thiên hạ vẫn là vị lão gia quyền uy lạnh lùng, nhưng sau lưng thì ông nâng niu đứa con này như báu vật, Phó Tiện nói gì, ông đều cười tươi gật đầu làm theo.
Tôi Bị Mẹ Gả Cho Một Cậu Ấm Liệt Hai ChânTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTốt nghiệp đại học xong, mẹ tôi “bán” tôi cho một người đàn ông giàu có, sính lễ lên đến hơn chục triệu. Nghe nói, đối phương là một phú nhị đại chính hiệu. Chỉ là vì gặp một tai nạn đã khiến đôi chân bị tàn phế mà còn bị tước luôn quyền thừa kế trong gia tộc. Bây giờ thì… tiền có, thời gian cũng có, chỉ là… Mẹ tôi lo lắng nói: “Nghe bảo, cậu ta không chỉ bị liệt chân… mà còn không làm chuyện ấy được nữa.” Mắt tôi lập tức sáng rỡ. Tuyệt vời! Vừa giàu, vừa rảnh, chồng lại bị liệt còn thêm phần bất lực thì còn gì sung sướng hơn nữa ? Thế là tôi cùng mẹ chia nhau phần tiền sính lễ, hí hửng đi lấy chồng. Tại sao lại đi lấy một người tàn phế? Tất nhiên là vì tiền rồi chứ còn sao nữa. Một cái lý do vừa tầm thường vừa thực dụng đến mức không thể chối cãi. Đến ngày cưới mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi căng thẳng. Bên kia cần một cô vợ kiểu “bình hoa di động” không có gia thế. Còn mẹ con tôi thì cần tiền. Đôi bên vừa vặn hợp ý, thế là chốt đơn nhanh gọn. Thành ra cho… Rồi ngước nhìn về phía Phó lão gia:“Tay nghề cần luyện lại rồi.”Tôi ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy Phó lão gia… đã quay lại gương mặt hiền hòa ban nãy, mỉm cười gật đầu đồng ý.Không chỉ vậy, ông lập tức gọi điện cho trợ lý, bảo đi mua mấy cuốn sách dạy nấu ăn, yêu cầu giao trong vòng nửa tiếng.Ông nói: “Ba sẽ học lại, không để con chê nữa.”Nhưng Phó Tiện thì… chẳng mấy nể mặt.Anh đặt đũa xuống, không nói thêm gì, đẩy xe rời đi, tôi vội vàng theo sau.Phía sau, Phó lão gia vẫn thấp giọng gọi theo, lời lẽ chỉ là:“Về nhà thăm ba nhiều chút nhé… ba cô đơn lắm…”Nhưng Phó Tiện chưa từng ngoảnh đầu lại. Phó Tiện đưa tôi đến một quán lẩu.Anh bảo, lần trước nghe tôi nói… muốn ăn lẩu.Hơi nước bốc nghi ngút, mờ mờ ảo ảo, tôi ngồi đối diện anh mà cứ ngẩn ngơ, trong đầu toàn là những chuyện chấn động mà Phó lão gia vừa kể lúc nãy.Tôi chưa từng nghĩ, mẹ mình lại từng có một đoạn tình sâu nghĩa nặng như thế với Phó Tri Thành, người đàn ông nổi danh khắp thương trường ấy.Đang thất thần, một bàn tay bỗng xuất hiện trong tầm mắt.Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.Đẹp đến nao lòng. Anh đưa cho tôi một bát nước chấm – đúng kiểu tôi thích: tương mè đậm đặc.Phó Tiện nhìn tôi, hơi nhướng mày:“Suy nghĩ gì à?”Tôi gật đầu… rồi lại lắc đầu.Những chuyện Phó lão gia vừa nói, tôi không dám tùy tiện nhắc đến.Nhưng Phó Tiện hình như đã đoán được.Anh nhấp một ngụm trà, giọng bình thản:“Ông ấy kể với em rồi.”Câu khẳng định.Tôi còn đang ngơ ngác, anh đã gọi phục vụ, đổi trà thành rượu.Vừa rót bia, anh vừa ngẩng đầu nhìn tôi, khóe môi cong cong như cười:“Ông ta không thật lòng đâu, chắc chắn vẫn giấu em nhiều chuyện.”Rồi anh đưa ly về phía tôi:“Muốn nghe không?”Tôi nhận lấy ly, thành thật gật đầu:“Muốn.”Phó Tiện quả thật là kiểu người có thể chơi chung được, đã có bí mật là sẵn sàng kể ra.Sau đó, chúng tôi ăn hết ba đĩa ba chỉ bò, uống liền năm chai bia, và tôi cũng được nghe trọn vẹn phiên bản “nâng cấp” của câu chuyện tình xưa giữa Phó lão gia và mẹ tôi.Phần đầu… cũng không khác mấy.Vẫn là chuyện Phó lão gia bạc tình vô nghĩa, lừa dối mẹ tôi, khiến bà cứ ngỡ đã tìm được chân ái.Đến khi mẹ tôi đang vui mừng mang thai, thì ông bỗng dưng biến mất, vứt lại một khoản tiền chia tay lớn.Cũng chính lúc đó, mẹ tôi mới biết ông đã có vợ.Mẹ tôi xưa nay rất cứng đầu, nhất định không chịu phá thai, muốn giữ lại đứa bé trong bụng.Nhưng với tính cách kia của Phó Tri Thành, sao có thể để mặc cho một người phụ nữ giữ lại đứa con này, để sau này thành quân bài uy h.i.ế.p ông ta?Vì vậy, ông ta đã sắp đặt một "tai nạn".Khiến mẹ tôi “tình cờ” gặp tai nạn xe, mất đi đứa con trong bụng.Nhưng tai nạn thì khó kiểm soát.Lực quá tay khiến mẹ tôi bị thương rất nặng, phải cắt bỏ *****, cả đời không còn khả năng sinh con nữa.Hơn nữa…Lúc nãy Phó lão gia kể chuyện cũ, chỉ lướt qua đoạn ông ta làm tổn thương mẹ tôi.Nhưng về cách mẹ tôi trả thù, thì ông ta lại không nhắc một lời.Cái phần ông không nói con trai ông đã giúp ông kể thay.Mẹ tôi ấy à, là kiểu phụ nữ m.á.u lạnh, đủ độc.Lần đó sau khi bị phản bội, bà suy sụp hoàn toàn, khóc lóc ngày đêm, thậm chí còn vài lần muốn tự tử.Sau khi được cứu sống, bà như đã biến thành người khác.Không còn bi lụy vì tình, mà hoàn toàn như đã hồi sinh.Rồi bà chủ động tìm đến Phó lão gia.Nói là không so đo chuyện cũ, chỉ ở đó khóc lóc thê lương, bám lấy ông ta… như chưa từng có chuyện gì.Mẹ tôi vốn là người đàn bà quyến rũ mê hoặc.Không thế thì sao khiến một người đàn ông từng trải, lọc lõi như ông ta si mê đến vậy?Cho dù ông có từng chơi bời cỡ nào, gặp bao nhiêu người phụ nữ nhưng rồi vẫn sập bẫy.Nhưng ngay lúc cả hai đang gần gũi, mẹ tôi rút ra chiếc kéo đã chuẩn bị sẵn từ trước và ra tay.Từ đó về sau người đàn ông phong lưu nửa đời Phó Tri Thành… chẳng còn phong lưu được nữa.May thay, người vợ chính thức của ông đã kịp sinh cho ông một đứa con trai.Xem như… vẫn còn “nối dõi”.Tiếc là.Đứa con ấy được nuông chiều quá mức, năm mười bảy tuổi về quê chơi, bất cẩn rơi xuống nước mà chết.Phó lão gia, người mà từ trước đến nay chỉ chảy m.á.u chứ không rơi lệ, lần đó khóc đến khản tiếng.Sau này, ông nhận nuôi Phó Thời Trinh.Đồng thời cho người khắp nơi tìm kiếm Phó Tiện, đứa con trai ngoài giá thú năm xưa.Khi tìm được, Phó Tiện được đón về nhà họ Phó.Nhưng Phó Tiện ghét cay ghét đắng thân phận "con riêng" của mình, ép Phó lão gia không được công khai thân phận, chỉ được nói là “con nuôi mới nhận”.Người già rồi, bao nhiêu uy phong năm xưa cũng dần phai nhạt.Dù trước mặt thiên hạ vẫn là vị lão gia quyền uy lạnh lùng, nhưng sau lưng thì ông nâng niu đứa con này như báu vật, Phó Tiện nói gì, ông đều cười tươi gật đầu làm theo.