Tác giả:

Tốt nghiệp đại học xong, mẹ tôi “bán” tôi cho một người đàn ông giàu có, sính lễ lên đến hơn chục triệu. Nghe nói, đối phương là một phú nhị đại chính hiệu. Chỉ là vì gặp một tai nạn đã khiến đôi chân bị tàn phế mà còn bị tước luôn quyền thừa kế trong gia tộc. Bây giờ thì… tiền có, thời gian cũng có, chỉ là… Mẹ tôi lo lắng nói: “Nghe bảo, cậu ta không chỉ bị liệt chân… mà còn không làm chuyện ấy được nữa.” Mắt tôi lập tức sáng rỡ. Tuyệt vời! Vừa giàu, vừa rảnh, chồng lại bị liệt còn thêm phần bất lực thì còn gì sung sướng hơn nữa ?   Thế là tôi cùng mẹ chia nhau phần tiền sính lễ, hí hửng đi lấy chồng. Tại sao lại đi lấy một người tàn phế? Tất nhiên là vì tiền rồi chứ còn sao nữa. Một cái lý do vừa tầm thường vừa thực dụng đến mức không thể chối cãi. Đến ngày cưới mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi căng thẳng. Bên kia cần một cô vợ kiểu “bình hoa di động” không có gia thế. Còn mẹ con tôi thì cần tiền. Đôi bên vừa vặn hợp ý, thế là chốt đơn nhanh gọn.   Thành ra cho…

Chương 18: Chương 18

Tôi Bị Mẹ Gả Cho Một Cậu Ấm Liệt Hai ChânTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTốt nghiệp đại học xong, mẹ tôi “bán” tôi cho một người đàn ông giàu có, sính lễ lên đến hơn chục triệu. Nghe nói, đối phương là một phú nhị đại chính hiệu. Chỉ là vì gặp một tai nạn đã khiến đôi chân bị tàn phế mà còn bị tước luôn quyền thừa kế trong gia tộc. Bây giờ thì… tiền có, thời gian cũng có, chỉ là… Mẹ tôi lo lắng nói: “Nghe bảo, cậu ta không chỉ bị liệt chân… mà còn không làm chuyện ấy được nữa.” Mắt tôi lập tức sáng rỡ. Tuyệt vời! Vừa giàu, vừa rảnh, chồng lại bị liệt còn thêm phần bất lực thì còn gì sung sướng hơn nữa ?   Thế là tôi cùng mẹ chia nhau phần tiền sính lễ, hí hửng đi lấy chồng. Tại sao lại đi lấy một người tàn phế? Tất nhiên là vì tiền rồi chứ còn sao nữa. Một cái lý do vừa tầm thường vừa thực dụng đến mức không thể chối cãi. Đến ngày cưới mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi căng thẳng. Bên kia cần một cô vợ kiểu “bình hoa di động” không có gia thế. Còn mẹ con tôi thì cần tiền. Đôi bên vừa vặn hợp ý, thế là chốt đơn nhanh gọn.   Thành ra cho… Bao gồm cả chuyện Phó Tiện nói muốn cưới tôi.Với thủ đoạn của ông, chỉ cần động tay là có thể tra ra thân thế tôi.Thế nhưng ông không thể trái lời đứa con trai bảo bối này.Còn chuyện không tham dự hôn lễ?Lý do là vì Phó Tiện không cho phép.Câu chuyện kết thúc, tim tôi vẫn còn đập thình thịch không ngừng.Thật sự… quá k.ích th.ích.Tôi tu một ngụm bia lạnh, cảm giác mát lạnh lan dọc xuống cổ họng, chỉ muốn thốt lên một câu:Mẹ tôi đúng là “chị đại”!Đem cái ông lão nhà họ Phó người từng nổi danh là bạo chúa giới thương trường xử gọn.Quá là chất.Khó trách, khi nãy vừa nhắc đến mẹ tôi, dù đã mấy chục năm, ánh mắt ông cụ vẫn căng đến mức đỏ rực.Mà nếu là tôi, chắc còn kích động hơn nhiều. Sau khi ăn uống no nê, Phó Tiện thanh toán xong, rồi đưa tôi về nhà.Tôi lặng lẽ đi sau, đẩy xe lăn cho anh.Trong lòng có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng cứ đến miệng lại nuốt ngược vào trong.Cả đường đều lặng im.Về đến nhà, lên lầu.Cả hai cùng bước vào phòng ngủ một cách tự nhiên, chẳng cần nói gì.Tôi giúp anh lên giường, còn mình thì ngồi sang mép bên kia.Sau một hồi im lặng, cuối cùng tôi vẫn không nhịn được nữa, lên tiếng hỏi điều luôn vướng trong đầu: “Vậy ra… từ đầu anh đã biết thân phận của em?”Phó Tiện nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt đen tuyền, sâu không thấy đáy.Anh gật đầu.“Biết.”“Anh cố tình cưới em à?”“Ừ.”Tôi cắn môi, hỏi khẽ:“Vì muốn trả thù ba anh sao?”Bởi vì ai cũng nhìn ra Phó Tiện căm hận Phó lão gia.Dù ông cụ giờ xem anh như báu vật, hạ mình đủ đường để lấy lòng.Nhưng không ngờ, anh lại lắc đầu.“Không phải.”Ánh mắt anh khóa chặt tôi.“Đúng là anh lừa em chuyện hôn nhân hợp đồng. Nhưng không phải để chọc giận ông ấy.”“Vậy thì… vì cái gì?”Tôi không hiểu.Trừ lý do đó ra, tôi thật sự không thể nghĩ ra còn điều gì khiến anh cố tình chọn cưới tôi.Cho dù anh có đôi chân không lành lặn.Nhưng chỉ riêng khuôn mặt và thân phận ấy thôi, có bao nhiêu cô gái muốn dán lên người anh còn không kịp.Anh chỉ cần ngoắc tay, sẽ có hàng dài người đẹp hơn tôi sẵn sàng phục tùng.Vậy tại sao lại là tôi?Phó Tiện cúi đầu, ánh mắt vẫn dán chặt vào tôi.Rồi anh trả lời.Câu trả lời nhẹ như gió thoảng, mà lại khiến tim tôi chấn động đến suýt lạc nhịp.“Bởi vì anh muốn cưới em nhưng sợ dọa em chạy mất… nên mới lấy cớ hôn nhân hợp đồng.”Tôi sững người trước câu trả lời ấy, mãi không hoàn hồn được.“Nhưng hôm đám cưới… chẳng phải là lần *****ên chúng ta gặp nhau sao?”Phó Tiện nhìn tôi thật lâu, các khớp ngón tay thon dài ấn nhẹ vào trán, thở dài một tiếng bất đắc dĩ:“Vậy là… em thật sự chưa từng nhận ra anh à?”Tôi ngơ ngác.Tôi… nên nhận ra điều gì chứ?Anh là nhị thiếu gia nhà họ Phó, còn tôi chỉ là một đứa con gái bình thường, thậm chí còn là con nuôi.Nếu không có cuộc hôn nhân giao dịch này, chúng tôi… căn bản là người ở hai thế giới khác nhau.Mây và bùn… Sao có thể giao nhau?Phó Tiện khẽ vẫy tay: “Lại đây.”Anh bất tiện đi lại, tôi ngoan ngoãn tiến đến, ngồi xuống bên cạnh anh.Phó Tiện đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu tôi.“Tử Dao, anh từng nói rồi, anh là con riêng của Phó Tri Thành.”“Vậy em có biết anh đã lớn lên ở đâu không?”Tôi lắc đầu.Anh ngẩng đầu nhìn tôi, chậm rãi từng chữ một:“Ở một cô nhi viện. Cô nhi viện Tâm Tịnh.”Cả người tôi run lên.Tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt anh, cố gắng lục lại ký ức, muốn ghép gương mặt này với một hình bóng mơ hồ trong quá khứ.Có chút giống…Nhưng tôi… không dám tin.Tôi chỉ vào anh, rồi chỉ vào chính mình, há miệng định nói nhưng cổ họng nghẹn lại, không phát ra được một tiếng nào.Phó Tiện đưa tay vuốt nhẹ tóc tôi, đầu ngón tay khẽ lướt qua:Giọng anh nghẹn lại:“Xem ra em vẫn còn nhớ anh.”Nước mắt tôi, rơi xuống trong một khoảnh khắc.Tất nhiên là nhớ.Hồi đó anh vẫn chưa tên là Phó Tiện, mà gọi là Chu Niệm Thành.“Chu” là họ của mẹ ruột anh.Vậy “Thành” thì ra là “Phó Tri Thành”.Còn tôi khi đó cũng chưa có tên là Tử Dao.Tôi bị bỏ rơi từ lúc mới sinh, không có họ, viện trưởng đặt cho tôi một cái tên là Quan Hân.Tôi là đứa trẻ lớn lên trong cô nhi viện, không cha không mẹ.Còn anh vốn có mẹ, nhưng mẹ anh vứt bỏ anh.Năm đó anh được nhặt về viện thì vừa tròn 6 tuổi.Trong ký ức của tôi, cậu bé ấy có một khuôn mặt rất đẹp, nhưng gầy gò đến đáng thương.Da trắng bệch, ánh mắt lúc nào cũng đượm buồn.Rõ ràng trước khi bị vứt bỏ, cậu từng sống cạnh mẹ ruột, vậy mà nhìn qua lại chẳng khác gì một đứa trẻ suy dinh dưỡng nghiêm trọng.Hồi đó, cậu yếu đuối, nhạy cảm, mảnh mai đến đáng sợ.Cái thân hình nhỏ gầy ấy, trông cứ như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ thổi bay.Vì là thành viên mới của trại trẻ, cậu thường xuyên bị đám trẻ khác bắt nạt.

Bao gồm cả chuyện Phó Tiện nói muốn cưới tôi.

Với thủ đoạn của ông, chỉ cần động tay là có thể tra ra thân thế tôi.

Thế nhưng ông không thể trái lời đứa con trai bảo bối này.

Còn chuyện không tham dự hôn lễ?

Lý do là vì Phó Tiện không cho phép.

Câu chuyện kết thúc, tim tôi vẫn còn đập thình thịch không ngừng.

Thật sự… quá k.ích th.ích.

Tôi tu một ngụm bia lạnh, cảm giác mát lạnh lan dọc xuống cổ họng, chỉ muốn thốt lên một câu:

Mẹ tôi đúng là “chị đại”!

Đem cái ông lão nhà họ Phó người từng nổi danh là bạo chúa giới thương trường xử gọn.

Quá là chất.

Khó trách, khi nãy vừa nhắc đến mẹ tôi, dù đã mấy chục năm, ánh mắt ông cụ vẫn căng đến mức đỏ rực.

Mà nếu là tôi, chắc còn kích động hơn nhiều.

 

Sau khi ăn uống no nê, Phó Tiện thanh toán xong, rồi đưa tôi về nhà.

Tôi lặng lẽ đi sau, đẩy xe lăn cho anh.

Trong lòng có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng cứ đến miệng lại nuốt ngược vào trong.

Cả đường đều lặng im.

Về đến nhà, lên lầu.

Cả hai cùng bước vào phòng ngủ một cách tự nhiên, chẳng cần nói gì.

Tôi giúp anh lên giường, còn mình thì ngồi sang mép bên kia.

Sau một hồi im lặng, cuối cùng tôi vẫn không nhịn được nữa, lên tiếng hỏi điều luôn vướng trong đầu:

 

“Vậy ra… từ đầu anh đã biết thân phận của em?”

Phó Tiện nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt đen tuyền, sâu không thấy đáy.

Anh gật đầu.

“Biết.”

“Anh cố tình cưới em à?”

“Ừ.”

Tôi cắn môi, hỏi khẽ:

“Vì muốn trả thù ba anh sao?”

Bởi vì ai cũng nhìn ra Phó Tiện căm hận Phó lão gia.

Dù ông cụ giờ xem anh như báu vật, hạ mình đủ đường để lấy lòng.

Nhưng không ngờ, anh lại lắc đầu.

“Không phải.”

Ánh mắt anh khóa chặt tôi.

“Đúng là anh lừa em chuyện hôn nhân hợp đồng. Nhưng không phải để chọc giận ông ấy.”

“Vậy thì… vì cái gì?”

Tôi không hiểu.

Trừ lý do đó ra, tôi thật sự không thể nghĩ ra còn điều gì khiến anh cố tình chọn cưới tôi.

Cho dù anh có đôi chân không lành lặn.

Nhưng chỉ riêng khuôn mặt và thân phận ấy thôi, có bao nhiêu cô gái muốn dán lên người anh còn không kịp.

Anh chỉ cần ngoắc tay, sẽ có hàng dài người đẹp hơn tôi sẵn sàng phục tùng.

Vậy tại sao lại là tôi?

Phó Tiện cúi đầu, ánh mắt vẫn dán chặt vào tôi.

Rồi anh trả lời.

Câu trả lời nhẹ như gió thoảng, mà lại khiến tim tôi chấn động đến suýt lạc nhịp.

“Bởi vì anh muốn cưới em nhưng sợ dọa em chạy mất… nên mới lấy cớ hôn nhân hợp đồng.”

Tôi sững người trước câu trả lời ấy, mãi không hoàn hồn được.

“Nhưng hôm đám cưới… chẳng phải là lần *****ên chúng ta gặp nhau sao?”

Phó Tiện nhìn tôi thật lâu, các khớp ngón tay thon dài ấn nhẹ vào trán, thở dài một tiếng bất đắc dĩ:

“Vậy là… em thật sự chưa từng nhận ra anh à?”

Tôi ngơ ngác.

Tôi… nên nhận ra điều gì chứ?

Anh là nhị thiếu gia nhà họ Phó, còn tôi chỉ là một đứa con gái bình thường, thậm chí còn là con nuôi.

Nếu không có cuộc hôn nhân giao dịch này, chúng tôi… căn bản là người ở hai thế giới khác nhau.

Mây và bùn… Sao có thể giao nhau?

Phó Tiện khẽ vẫy tay: “Lại đây.”

Anh bất tiện đi lại, tôi ngoan ngoãn tiến đến, ngồi xuống bên cạnh anh.

Phó Tiện đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

“Tử Dao, anh từng nói rồi, anh là con riêng của Phó Tri Thành.”

“Vậy em có biết anh đã lớn lên ở đâu không?”

Tôi lắc đầu.

Anh ngẩng đầu nhìn tôi, chậm rãi từng chữ một:

“Ở một cô nhi viện. Cô nhi viện Tâm Tịnh.”

Cả người tôi run lên.

Tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt anh, cố gắng lục lại ký ức, muốn ghép gương mặt này với một hình bóng mơ hồ trong quá khứ.

Có chút giống…

Nhưng tôi… không dám tin.

Tôi chỉ vào anh, rồi chỉ vào chính mình, há miệng định nói nhưng cổ họng nghẹn lại, không phát ra được một tiếng nào.

Phó Tiện đưa tay vuốt nhẹ tóc tôi, đầu ngón tay khẽ lướt qua:

Giọng anh nghẹn lại:

“Xem ra em vẫn còn nhớ anh.”

Nước mắt tôi, rơi xuống trong một khoảnh khắc.

Tất nhiên là nhớ.

Hồi đó anh vẫn chưa tên là Phó Tiện, mà gọi là Chu Niệm Thành.

“Chu” là họ của mẹ ruột anh.

Vậy “Thành” thì ra là “Phó Tri Thành”.

Còn tôi khi đó cũng chưa có tên là Tử Dao.

Tôi bị bỏ rơi từ lúc mới sinh, không có họ, viện trưởng đặt cho tôi một cái tên là Quan Hân.

Tôi là đứa trẻ lớn lên trong cô nhi viện, không cha không mẹ.

Còn anh vốn có mẹ, nhưng mẹ anh vứt bỏ anh.

Năm đó anh được nhặt về viện thì vừa tròn 6 tuổi.

Trong ký ức của tôi, cậu bé ấy có một khuôn mặt rất đẹp, nhưng gầy gò đến đáng thương.

Da trắng bệch, ánh mắt lúc nào cũng đượm buồn.

Rõ ràng trước khi bị vứt bỏ, cậu từng sống cạnh mẹ ruột, vậy mà nhìn qua lại chẳng khác gì một đứa trẻ suy dinh dưỡng nghiêm trọng.

Hồi đó, cậu yếu đuối, nhạy cảm, mảnh mai đến đáng sợ.

Cái thân hình nhỏ gầy ấy, trông cứ như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ thổi bay.

Vì là thành viên mới của trại trẻ, cậu thường xuyên bị đám trẻ khác bắt nạt.

Tôi Bị Mẹ Gả Cho Một Cậu Ấm Liệt Hai ChânTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTốt nghiệp đại học xong, mẹ tôi “bán” tôi cho một người đàn ông giàu có, sính lễ lên đến hơn chục triệu. Nghe nói, đối phương là một phú nhị đại chính hiệu. Chỉ là vì gặp một tai nạn đã khiến đôi chân bị tàn phế mà còn bị tước luôn quyền thừa kế trong gia tộc. Bây giờ thì… tiền có, thời gian cũng có, chỉ là… Mẹ tôi lo lắng nói: “Nghe bảo, cậu ta không chỉ bị liệt chân… mà còn không làm chuyện ấy được nữa.” Mắt tôi lập tức sáng rỡ. Tuyệt vời! Vừa giàu, vừa rảnh, chồng lại bị liệt còn thêm phần bất lực thì còn gì sung sướng hơn nữa ?   Thế là tôi cùng mẹ chia nhau phần tiền sính lễ, hí hửng đi lấy chồng. Tại sao lại đi lấy một người tàn phế? Tất nhiên là vì tiền rồi chứ còn sao nữa. Một cái lý do vừa tầm thường vừa thực dụng đến mức không thể chối cãi. Đến ngày cưới mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi căng thẳng. Bên kia cần một cô vợ kiểu “bình hoa di động” không có gia thế. Còn mẹ con tôi thì cần tiền. Đôi bên vừa vặn hợp ý, thế là chốt đơn nhanh gọn.   Thành ra cho… Bao gồm cả chuyện Phó Tiện nói muốn cưới tôi.Với thủ đoạn của ông, chỉ cần động tay là có thể tra ra thân thế tôi.Thế nhưng ông không thể trái lời đứa con trai bảo bối này.Còn chuyện không tham dự hôn lễ?Lý do là vì Phó Tiện không cho phép.Câu chuyện kết thúc, tim tôi vẫn còn đập thình thịch không ngừng.Thật sự… quá k.ích th.ích.Tôi tu một ngụm bia lạnh, cảm giác mát lạnh lan dọc xuống cổ họng, chỉ muốn thốt lên một câu:Mẹ tôi đúng là “chị đại”!Đem cái ông lão nhà họ Phó người từng nổi danh là bạo chúa giới thương trường xử gọn.Quá là chất.Khó trách, khi nãy vừa nhắc đến mẹ tôi, dù đã mấy chục năm, ánh mắt ông cụ vẫn căng đến mức đỏ rực.Mà nếu là tôi, chắc còn kích động hơn nhiều. Sau khi ăn uống no nê, Phó Tiện thanh toán xong, rồi đưa tôi về nhà.Tôi lặng lẽ đi sau, đẩy xe lăn cho anh.Trong lòng có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng cứ đến miệng lại nuốt ngược vào trong.Cả đường đều lặng im.Về đến nhà, lên lầu.Cả hai cùng bước vào phòng ngủ một cách tự nhiên, chẳng cần nói gì.Tôi giúp anh lên giường, còn mình thì ngồi sang mép bên kia.Sau một hồi im lặng, cuối cùng tôi vẫn không nhịn được nữa, lên tiếng hỏi điều luôn vướng trong đầu: “Vậy ra… từ đầu anh đã biết thân phận của em?”Phó Tiện nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt đen tuyền, sâu không thấy đáy.Anh gật đầu.“Biết.”“Anh cố tình cưới em à?”“Ừ.”Tôi cắn môi, hỏi khẽ:“Vì muốn trả thù ba anh sao?”Bởi vì ai cũng nhìn ra Phó Tiện căm hận Phó lão gia.Dù ông cụ giờ xem anh như báu vật, hạ mình đủ đường để lấy lòng.Nhưng không ngờ, anh lại lắc đầu.“Không phải.”Ánh mắt anh khóa chặt tôi.“Đúng là anh lừa em chuyện hôn nhân hợp đồng. Nhưng không phải để chọc giận ông ấy.”“Vậy thì… vì cái gì?”Tôi không hiểu.Trừ lý do đó ra, tôi thật sự không thể nghĩ ra còn điều gì khiến anh cố tình chọn cưới tôi.Cho dù anh có đôi chân không lành lặn.Nhưng chỉ riêng khuôn mặt và thân phận ấy thôi, có bao nhiêu cô gái muốn dán lên người anh còn không kịp.Anh chỉ cần ngoắc tay, sẽ có hàng dài người đẹp hơn tôi sẵn sàng phục tùng.Vậy tại sao lại là tôi?Phó Tiện cúi đầu, ánh mắt vẫn dán chặt vào tôi.Rồi anh trả lời.Câu trả lời nhẹ như gió thoảng, mà lại khiến tim tôi chấn động đến suýt lạc nhịp.“Bởi vì anh muốn cưới em nhưng sợ dọa em chạy mất… nên mới lấy cớ hôn nhân hợp đồng.”Tôi sững người trước câu trả lời ấy, mãi không hoàn hồn được.“Nhưng hôm đám cưới… chẳng phải là lần *****ên chúng ta gặp nhau sao?”Phó Tiện nhìn tôi thật lâu, các khớp ngón tay thon dài ấn nhẹ vào trán, thở dài một tiếng bất đắc dĩ:“Vậy là… em thật sự chưa từng nhận ra anh à?”Tôi ngơ ngác.Tôi… nên nhận ra điều gì chứ?Anh là nhị thiếu gia nhà họ Phó, còn tôi chỉ là một đứa con gái bình thường, thậm chí còn là con nuôi.Nếu không có cuộc hôn nhân giao dịch này, chúng tôi… căn bản là người ở hai thế giới khác nhau.Mây và bùn… Sao có thể giao nhau?Phó Tiện khẽ vẫy tay: “Lại đây.”Anh bất tiện đi lại, tôi ngoan ngoãn tiến đến, ngồi xuống bên cạnh anh.Phó Tiện đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu tôi.“Tử Dao, anh từng nói rồi, anh là con riêng của Phó Tri Thành.”“Vậy em có biết anh đã lớn lên ở đâu không?”Tôi lắc đầu.Anh ngẩng đầu nhìn tôi, chậm rãi từng chữ một:“Ở một cô nhi viện. Cô nhi viện Tâm Tịnh.”Cả người tôi run lên.Tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt anh, cố gắng lục lại ký ức, muốn ghép gương mặt này với một hình bóng mơ hồ trong quá khứ.Có chút giống…Nhưng tôi… không dám tin.Tôi chỉ vào anh, rồi chỉ vào chính mình, há miệng định nói nhưng cổ họng nghẹn lại, không phát ra được một tiếng nào.Phó Tiện đưa tay vuốt nhẹ tóc tôi, đầu ngón tay khẽ lướt qua:Giọng anh nghẹn lại:“Xem ra em vẫn còn nhớ anh.”Nước mắt tôi, rơi xuống trong một khoảnh khắc.Tất nhiên là nhớ.Hồi đó anh vẫn chưa tên là Phó Tiện, mà gọi là Chu Niệm Thành.“Chu” là họ của mẹ ruột anh.Vậy “Thành” thì ra là “Phó Tri Thành”.Còn tôi khi đó cũng chưa có tên là Tử Dao.Tôi bị bỏ rơi từ lúc mới sinh, không có họ, viện trưởng đặt cho tôi một cái tên là Quan Hân.Tôi là đứa trẻ lớn lên trong cô nhi viện, không cha không mẹ.Còn anh vốn có mẹ, nhưng mẹ anh vứt bỏ anh.Năm đó anh được nhặt về viện thì vừa tròn 6 tuổi.Trong ký ức của tôi, cậu bé ấy có một khuôn mặt rất đẹp, nhưng gầy gò đến đáng thương.Da trắng bệch, ánh mắt lúc nào cũng đượm buồn.Rõ ràng trước khi bị vứt bỏ, cậu từng sống cạnh mẹ ruột, vậy mà nhìn qua lại chẳng khác gì một đứa trẻ suy dinh dưỡng nghiêm trọng.Hồi đó, cậu yếu đuối, nhạy cảm, mảnh mai đến đáng sợ.Cái thân hình nhỏ gầy ấy, trông cứ như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ thổi bay.Vì là thành viên mới của trại trẻ, cậu thường xuyên bị đám trẻ khác bắt nạt.

Chương 18: Chương 18