Tốt nghiệp đại học xong, mẹ tôi “bán” tôi cho một người đàn ông giàu có, sính lễ lên đến hơn chục triệu. Nghe nói, đối phương là một phú nhị đại chính hiệu. Chỉ là vì gặp một tai nạn đã khiến đôi chân bị tàn phế mà còn bị tước luôn quyền thừa kế trong gia tộc. Bây giờ thì… tiền có, thời gian cũng có, chỉ là… Mẹ tôi lo lắng nói: “Nghe bảo, cậu ta không chỉ bị liệt chân… mà còn không làm chuyện ấy được nữa.” Mắt tôi lập tức sáng rỡ. Tuyệt vời! Vừa giàu, vừa rảnh, chồng lại bị liệt còn thêm phần bất lực thì còn gì sung sướng hơn nữa ? Thế là tôi cùng mẹ chia nhau phần tiền sính lễ, hí hửng đi lấy chồng. Tại sao lại đi lấy một người tàn phế? Tất nhiên là vì tiền rồi chứ còn sao nữa. Một cái lý do vừa tầm thường vừa thực dụng đến mức không thể chối cãi. Đến ngày cưới mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi căng thẳng. Bên kia cần một cô vợ kiểu “bình hoa di động” không có gia thế. Còn mẹ con tôi thì cần tiền. Đôi bên vừa vặn hợp ý, thế là chốt đơn nhanh gọn. Thành ra cho…
Chương 20: Chương 20
Tôi Bị Mẹ Gả Cho Một Cậu Ấm Liệt Hai ChânTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTốt nghiệp đại học xong, mẹ tôi “bán” tôi cho một người đàn ông giàu có, sính lễ lên đến hơn chục triệu. Nghe nói, đối phương là một phú nhị đại chính hiệu. Chỉ là vì gặp một tai nạn đã khiến đôi chân bị tàn phế mà còn bị tước luôn quyền thừa kế trong gia tộc. Bây giờ thì… tiền có, thời gian cũng có, chỉ là… Mẹ tôi lo lắng nói: “Nghe bảo, cậu ta không chỉ bị liệt chân… mà còn không làm chuyện ấy được nữa.” Mắt tôi lập tức sáng rỡ. Tuyệt vời! Vừa giàu, vừa rảnh, chồng lại bị liệt còn thêm phần bất lực thì còn gì sung sướng hơn nữa ? Thế là tôi cùng mẹ chia nhau phần tiền sính lễ, hí hửng đi lấy chồng. Tại sao lại đi lấy một người tàn phế? Tất nhiên là vì tiền rồi chứ còn sao nữa. Một cái lý do vừa tầm thường vừa thực dụng đến mức không thể chối cãi. Đến ngày cưới mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi căng thẳng. Bên kia cần một cô vợ kiểu “bình hoa di động” không có gia thế. Còn mẹ con tôi thì cần tiền. Đôi bên vừa vặn hợp ý, thế là chốt đơn nhanh gọn. Thành ra cho… Nếu không có bà sẽ không có tôi Tử Dao của hôm nay.Đêm đã yên ả, giọng của Phó Tiện trầm ấm, nhẹ nhàng anh vẫn tiếp tục kể về cuộc đời mình.Chỉ là những năm tháng sau đó, anh lướt qua rất nhanh.Những đau đớn, những nhục nhã mà anh từng chịu anh không muốn kể kỹ.Mà tôi cũng không muốn gặng hỏi.Rồi anh nói.Sau này khi còn đang lang bạt đầu đường, mẹ ruột đã tìm được anh.Người vốn đã rất lâu không rơi nước mắt như anh đã khóc.Anh tưởng rằng mẹ đến đón anh về nhà.Thế nhưng bà chỉ đưa anh đi mua quần áo mới, dẫn anh đi ăn vài món ngon. Rồi bà dắt anh đến nhà họ Phó, tìm Phó lão gia để đòi một danh phận.Gọi là danh phận nhưng chính bà cũng biết rõ trong lòng chuyện ấy là không thể nào.Bà đến chỉ là để vòi tiền.Chỉ là bà đã đánh giá quá cao vị trí của Phó Tiện trong lòng Phó Tri Thành,và đánh giá quá thấp sự tàn nhẫn của ông ấy.Phó Tri Thành xưa nay không phải loại người dễ bị thao túng.Giống như năm xưa ông ta lạnh lùng ra lệnh gây ra “tai nạn” cho mẹ tôi, vàlần này cũng vậy sau khi đuổi hai mẹ con Phó Tiện đi, ông lại âm thầm bỏ tiền mua mạng mẹ anh. Là Phó Tiện đã cứu bà.Cũng vì vậy anh vĩnh viễn mất đi đôi chân.Nhưng rồi anh vẫn không cứu được bà.Anh còn chưa kịp cảm nhận rõ ràng tình mẹ vừa mới tìm lại đã vĩnh viễn mất mẹ.Anh hận mẹ mình lại càng hận Phó Tri Thành.Dù sao cũng là con ruột.Phó Tri Thành sau đó đưa anh vào bệnh viện tư, tìm bác sĩ giỏi nhất chữa trị,lại chuyển vào tài khoản anh một số tiền khổng lồ đủ để anh sống tiêu d.a.o cả đời.Thế nhưng dù có nhiều tiền đến mấy, ông ta cũng không thể chữa lành đôi chân của Phó Tiện.Sau đó Phó Tiện rời đi.Chỉ dựa vào số tiền ấy một người đàn ông ngồi xe lăn, đã dấn thân vào thương trường ngầm, tự tay giành lấy một vị trí.Nhắc lại những chuyện này Phó Tiện khẽ nhíu mày.Ánh mắt thoáng hiện lên một tia hung dữ giống hệt như chú sói con bé nhỏ năm nào.Mấy giây sau anh nhanh chóng thu lại cảm xúc, kể tiếp:“Vài năm trước đứa con trai ‘quốc bảo’ mà Phó Tri Thành và người vợ chính thất sinh ra p gặp tai nạn qua đời.Ông ta khóc rống như điên, rồi nhận ra mình đã tuyệt hậu.Trong đau đớn ấy ông mới nhớ ra mình còn một đứa con rơi lưu lạc bên ngoài.Sau đó ông dùng mọi mối quan hệ để tìm được Phó Tiện.Chỉ là Phó Tiện không chịu nhận tổ quy tông, cũng không cho phép ông tiết lộ thân phận hai người với người ngoài.Phó Tri Thành đồng ý hết.Ông biết Phó Tiện hận mình vẫn từng bước từng bước cúi đầu, lấy lòng, muốn bù đắp.Nhưng nhiều năm bị vứt bỏ, nhiều năm lang bạt nỗi đau khắc cốt ghi tâm nhất là việc ông ta biết Phó Tiện đang ở bên mẹ ruột mà vẫn lạnh lùng ra tay hãm hại.Nói thẳng ra ngay từ đầu, Phó Tri Thành chưa bao giờ để tâm đến sống c.h.ế.t của anh.Ông ta không định g.i.ế.c anh nhưng nếu anh cũng c.h.ế.t trong tai nạn đó, ông ta cũng sẽ không buồn.……Sau đó khi Phó lão gia muốn chọn vợ cho Phó Tiện mẹ tôi đã chủ động tìm đến anh.Bà cười tươi và nói muốn giới thiệu một người cho anh.Người đó chính là tôi.Phó Tiện lập tức đồng ý.Mẹ tôi đòi sính lễ một ngàn vạn, anh cũng không mặc cả.Và rồi trước lễ cưới mười phút “để vun đắp tình cảm” lại chính là lần *****ên sau ngần ấy năm, chúng tôi chính thức gặp lại.Khi biết hết mọi chuyện.Tôi nhìn lại từng hành động “dịu dàng” mà trước kia tôi cho là khách sáo hay diễn trò, bỗng chốc có một câu trả lời hoàn toàn khác.Ví dụ như.Hôm ấy trong tiệc nhà họ Phó, tôi buột miệng nói bánh ngọt ngon xong lúc rời đi, anh thật sự gói lại đem về cho tôi.Tôi chân trần xuống tầng rình nghe anh không trách, mà còn kéo tôi lên ngồi vào lòng, sợ tôi lạnh chân.Khi Phó Thời Chinh cố tình tỏ ra mập mờ với tôi ánh mắt Phó Tiện như muốn g.i.ế.c người.……Thì ra.. Tất cả.. không phải là giả vờ.Tối hôm đó, Phó Tiện lại mang rượu ra.Chúng tôi uống rất nhiều, cũng nói với nhau rất nhiều.Trong một đêm cô đơn, trong men say ngọt ngào, khi hai người buông bỏ phòng bị mà mở lòng với nhau luôn rất dễ xảy ra một điều gì đó.Ví dụ như anh hôn lên môi tôi.Lại ví dụ tôi run rẩy nhắm mắt lại, chủ động đáp lại anh.……Tin đồn là giả.Phó Tiện không phải “không được” như thiên hạ đồn.Lại có lời đồn khác bảo đôi chân anh ấy chỉ là giả vờ.Đáng tiếc tin đồn này cũng sai nốt.Phó Tiện thật sự mang bệnh ở chân.Thế nhưng trong lúc âu yếm anh cúi đầu ghé vào tai tôi, thì thầm một câu thật nhẹ:"Yên tâm, chân anh… vẫn có thể chữa được."Anh nói nếu không chắc chắn rằng chân mình còn khả năng hồi phục anh đã chẳng chọn cưới tôi.Tôi muốn lắc đầu bảo anh không sao, rằng tôi không quan tâm chuyện đó, dù anh thế nào, tôi cũng đều có thể chấp nhận.
Nếu không có bà sẽ không có tôi Tử Dao của hôm nay.
Đêm đã yên ả, giọng của Phó Tiện trầm ấm, nhẹ nhàng anh vẫn tiếp tục kể về cuộc đời mình.
Chỉ là những năm tháng sau đó, anh lướt qua rất nhanh.
Những đau đớn, những nhục nhã mà anh từng chịu anh không muốn kể kỹ.
Mà tôi cũng không muốn gặng hỏi.
Rồi anh nói.
Sau này khi còn đang lang bạt đầu đường, mẹ ruột đã tìm được anh.
Người vốn đã rất lâu không rơi nước mắt như anh đã khóc.
Anh tưởng rằng mẹ đến đón anh về nhà.
Thế nhưng bà chỉ đưa anh đi mua quần áo mới, dẫn anh đi ăn vài món ngon.
Rồi bà dắt anh đến nhà họ Phó, tìm Phó lão gia để đòi một danh phận.
Gọi là danh phận nhưng chính bà cũng biết rõ trong lòng chuyện ấy là không thể nào.
Bà đến chỉ là để vòi tiền.
Chỉ là bà đã đánh giá quá cao vị trí của Phó Tiện trong lòng Phó Tri Thành,
và đánh giá quá thấp sự tàn nhẫn của ông ấy.
Phó Tri Thành xưa nay không phải loại người dễ bị thao túng.
Giống như năm xưa ông ta lạnh lùng ra lệnh gây ra “tai nạn” cho mẹ tôi, và
lần này cũng vậy sau khi đuổi hai mẹ con Phó Tiện đi, ông lại âm thầm bỏ tiền mua mạng mẹ anh.
Là Phó Tiện đã cứu bà.
Cũng vì vậy anh vĩnh viễn mất đi đôi chân.
Nhưng rồi anh vẫn không cứu được bà.
Anh còn chưa kịp cảm nhận rõ ràng tình mẹ vừa mới tìm lại đã vĩnh viễn mất mẹ.
Anh hận mẹ mình lại càng hận Phó Tri Thành.
Dù sao cũng là con ruột.
Phó Tri Thành sau đó đưa anh vào bệnh viện tư, tìm bác sĩ giỏi nhất chữa trị,
lại chuyển vào tài khoản anh một số tiền khổng lồ đủ để anh sống tiêu d.a.o cả đời.
Thế nhưng dù có nhiều tiền đến mấy, ông ta cũng không thể chữa lành đôi chân của Phó Tiện.
Sau đó Phó Tiện rời đi.
Chỉ dựa vào số tiền ấy một người đàn ông ngồi xe lăn, đã dấn thân vào thương trường ngầm, tự tay giành lấy một vị trí.
Nhắc lại những chuyện này Phó Tiện khẽ nhíu mày.
Ánh mắt thoáng hiện lên một tia hung dữ giống hệt như chú sói con bé nhỏ năm nào.
Mấy giây sau anh nhanh chóng thu lại cảm xúc, kể tiếp:
“Vài năm trước đứa con trai ‘quốc bảo’ mà Phó Tri Thành và người vợ chính thất sinh ra p gặp tai nạn qua đời.
Ông ta khóc rống như điên, rồi nhận ra mình đã tuyệt hậu.
Trong đau đớn ấy ông mới nhớ ra mình còn một đứa con rơi lưu lạc bên ngoài.
Sau đó ông dùng mọi mối quan hệ để tìm được Phó Tiện.
Chỉ là Phó Tiện không chịu nhận tổ quy tông, cũng không cho phép ông tiết lộ thân phận hai người với người ngoài.
Phó Tri Thành đồng ý hết.
Ông biết Phó Tiện hận mình vẫn từng bước từng bước cúi đầu, lấy lòng, muốn bù đắp.
Nhưng nhiều năm bị vứt bỏ, nhiều năm lang bạt nỗi đau khắc cốt ghi tâm nhất là việc ông ta biết Phó Tiện đang ở bên mẹ ruột mà vẫn lạnh lùng ra tay hãm hại.
Nói thẳng ra ngay từ đầu, Phó Tri Thành chưa bao giờ để tâm đến sống c.h.ế.t của anh.
Ông ta không định g.i.ế.c anh nhưng nếu anh cũng c.h.ế.t trong tai nạn đó, ông ta cũng sẽ không buồn.
……
Sau đó khi Phó lão gia muốn chọn vợ cho Phó Tiện mẹ tôi đã chủ động tìm đến anh.
Bà cười tươi và nói muốn giới thiệu một người cho anh.
Người đó chính là tôi.
Phó Tiện lập tức đồng ý.
Mẹ tôi đòi sính lễ một ngàn vạn, anh cũng không mặc cả.
Và rồi trước lễ cưới mười phút “để vun đắp tình cảm” lại chính là lần *****ên sau ngần ấy năm, chúng tôi chính thức gặp lại.
Khi biết hết mọi chuyện.
Tôi nhìn lại từng hành động “dịu dàng” mà trước kia tôi cho là khách sáo hay diễn trò, bỗng chốc có một câu trả lời hoàn toàn khác.
Ví dụ như.
Hôm ấy trong tiệc nhà họ Phó, tôi buột miệng nói bánh ngọt ngon xong lúc rời đi, anh thật sự gói lại đem về cho tôi.
Tôi chân trần xuống tầng rình nghe anh không trách, mà còn kéo tôi lên ngồi vào lòng, sợ tôi lạnh chân.
Khi Phó Thời Chinh cố tình tỏ ra mập mờ với tôi ánh mắt Phó Tiện như muốn g.i.ế.c người.
……
Thì ra.. Tất cả.. không phải là giả vờ.
Tối hôm đó, Phó Tiện lại mang rượu ra.
Chúng tôi uống rất nhiều, cũng nói với nhau rất nhiều.
Trong một đêm cô đơn, trong men say ngọt ngào, khi hai người buông bỏ phòng bị mà mở lòng với nhau luôn rất dễ xảy ra một điều gì đó.
Ví dụ như anh hôn lên môi tôi.
Lại ví dụ tôi run rẩy nhắm mắt lại, chủ động đáp lại anh.
……
Tin đồn là giả.
Phó Tiện không phải “không được” như thiên hạ đồn.
Lại có lời đồn khác bảo đôi chân anh ấy chỉ là giả vờ.
Đáng tiếc tin đồn này cũng sai nốt.
Phó Tiện thật sự mang bệnh ở chân.
Thế nhưng trong lúc âu yếm anh cúi đầu ghé vào tai tôi, thì thầm một câu thật nhẹ:
"Yên tâm, chân anh… vẫn có thể chữa được."
Anh nói nếu không chắc chắn rằng chân mình còn khả năng hồi phục anh đã chẳng chọn cưới tôi.
Tôi muốn lắc đầu bảo anh không sao, rằng tôi không quan tâm chuyện đó, dù anh thế nào, tôi cũng đều có thể chấp nhận.
Tôi Bị Mẹ Gả Cho Một Cậu Ấm Liệt Hai ChânTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTốt nghiệp đại học xong, mẹ tôi “bán” tôi cho một người đàn ông giàu có, sính lễ lên đến hơn chục triệu. Nghe nói, đối phương là một phú nhị đại chính hiệu. Chỉ là vì gặp một tai nạn đã khiến đôi chân bị tàn phế mà còn bị tước luôn quyền thừa kế trong gia tộc. Bây giờ thì… tiền có, thời gian cũng có, chỉ là… Mẹ tôi lo lắng nói: “Nghe bảo, cậu ta không chỉ bị liệt chân… mà còn không làm chuyện ấy được nữa.” Mắt tôi lập tức sáng rỡ. Tuyệt vời! Vừa giàu, vừa rảnh, chồng lại bị liệt còn thêm phần bất lực thì còn gì sung sướng hơn nữa ? Thế là tôi cùng mẹ chia nhau phần tiền sính lễ, hí hửng đi lấy chồng. Tại sao lại đi lấy một người tàn phế? Tất nhiên là vì tiền rồi chứ còn sao nữa. Một cái lý do vừa tầm thường vừa thực dụng đến mức không thể chối cãi. Đến ngày cưới mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi căng thẳng. Bên kia cần một cô vợ kiểu “bình hoa di động” không có gia thế. Còn mẹ con tôi thì cần tiền. Đôi bên vừa vặn hợp ý, thế là chốt đơn nhanh gọn. Thành ra cho… Nếu không có bà sẽ không có tôi Tử Dao của hôm nay.Đêm đã yên ả, giọng của Phó Tiện trầm ấm, nhẹ nhàng anh vẫn tiếp tục kể về cuộc đời mình.Chỉ là những năm tháng sau đó, anh lướt qua rất nhanh.Những đau đớn, những nhục nhã mà anh từng chịu anh không muốn kể kỹ.Mà tôi cũng không muốn gặng hỏi.Rồi anh nói.Sau này khi còn đang lang bạt đầu đường, mẹ ruột đã tìm được anh.Người vốn đã rất lâu không rơi nước mắt như anh đã khóc.Anh tưởng rằng mẹ đến đón anh về nhà.Thế nhưng bà chỉ đưa anh đi mua quần áo mới, dẫn anh đi ăn vài món ngon. Rồi bà dắt anh đến nhà họ Phó, tìm Phó lão gia để đòi một danh phận.Gọi là danh phận nhưng chính bà cũng biết rõ trong lòng chuyện ấy là không thể nào.Bà đến chỉ là để vòi tiền.Chỉ là bà đã đánh giá quá cao vị trí của Phó Tiện trong lòng Phó Tri Thành,và đánh giá quá thấp sự tàn nhẫn của ông ấy.Phó Tri Thành xưa nay không phải loại người dễ bị thao túng.Giống như năm xưa ông ta lạnh lùng ra lệnh gây ra “tai nạn” cho mẹ tôi, vàlần này cũng vậy sau khi đuổi hai mẹ con Phó Tiện đi, ông lại âm thầm bỏ tiền mua mạng mẹ anh. Là Phó Tiện đã cứu bà.Cũng vì vậy anh vĩnh viễn mất đi đôi chân.Nhưng rồi anh vẫn không cứu được bà.Anh còn chưa kịp cảm nhận rõ ràng tình mẹ vừa mới tìm lại đã vĩnh viễn mất mẹ.Anh hận mẹ mình lại càng hận Phó Tri Thành.Dù sao cũng là con ruột.Phó Tri Thành sau đó đưa anh vào bệnh viện tư, tìm bác sĩ giỏi nhất chữa trị,lại chuyển vào tài khoản anh một số tiền khổng lồ đủ để anh sống tiêu d.a.o cả đời.Thế nhưng dù có nhiều tiền đến mấy, ông ta cũng không thể chữa lành đôi chân của Phó Tiện.Sau đó Phó Tiện rời đi.Chỉ dựa vào số tiền ấy một người đàn ông ngồi xe lăn, đã dấn thân vào thương trường ngầm, tự tay giành lấy một vị trí.Nhắc lại những chuyện này Phó Tiện khẽ nhíu mày.Ánh mắt thoáng hiện lên một tia hung dữ giống hệt như chú sói con bé nhỏ năm nào.Mấy giây sau anh nhanh chóng thu lại cảm xúc, kể tiếp:“Vài năm trước đứa con trai ‘quốc bảo’ mà Phó Tri Thành và người vợ chính thất sinh ra p gặp tai nạn qua đời.Ông ta khóc rống như điên, rồi nhận ra mình đã tuyệt hậu.Trong đau đớn ấy ông mới nhớ ra mình còn một đứa con rơi lưu lạc bên ngoài.Sau đó ông dùng mọi mối quan hệ để tìm được Phó Tiện.Chỉ là Phó Tiện không chịu nhận tổ quy tông, cũng không cho phép ông tiết lộ thân phận hai người với người ngoài.Phó Tri Thành đồng ý hết.Ông biết Phó Tiện hận mình vẫn từng bước từng bước cúi đầu, lấy lòng, muốn bù đắp.Nhưng nhiều năm bị vứt bỏ, nhiều năm lang bạt nỗi đau khắc cốt ghi tâm nhất là việc ông ta biết Phó Tiện đang ở bên mẹ ruột mà vẫn lạnh lùng ra tay hãm hại.Nói thẳng ra ngay từ đầu, Phó Tri Thành chưa bao giờ để tâm đến sống c.h.ế.t của anh.Ông ta không định g.i.ế.c anh nhưng nếu anh cũng c.h.ế.t trong tai nạn đó, ông ta cũng sẽ không buồn.……Sau đó khi Phó lão gia muốn chọn vợ cho Phó Tiện mẹ tôi đã chủ động tìm đến anh.Bà cười tươi và nói muốn giới thiệu một người cho anh.Người đó chính là tôi.Phó Tiện lập tức đồng ý.Mẹ tôi đòi sính lễ một ngàn vạn, anh cũng không mặc cả.Và rồi trước lễ cưới mười phút “để vun đắp tình cảm” lại chính là lần *****ên sau ngần ấy năm, chúng tôi chính thức gặp lại.Khi biết hết mọi chuyện.Tôi nhìn lại từng hành động “dịu dàng” mà trước kia tôi cho là khách sáo hay diễn trò, bỗng chốc có một câu trả lời hoàn toàn khác.Ví dụ như.Hôm ấy trong tiệc nhà họ Phó, tôi buột miệng nói bánh ngọt ngon xong lúc rời đi, anh thật sự gói lại đem về cho tôi.Tôi chân trần xuống tầng rình nghe anh không trách, mà còn kéo tôi lên ngồi vào lòng, sợ tôi lạnh chân.Khi Phó Thời Chinh cố tình tỏ ra mập mờ với tôi ánh mắt Phó Tiện như muốn g.i.ế.c người.……Thì ra.. Tất cả.. không phải là giả vờ.Tối hôm đó, Phó Tiện lại mang rượu ra.Chúng tôi uống rất nhiều, cũng nói với nhau rất nhiều.Trong một đêm cô đơn, trong men say ngọt ngào, khi hai người buông bỏ phòng bị mà mở lòng với nhau luôn rất dễ xảy ra một điều gì đó.Ví dụ như anh hôn lên môi tôi.Lại ví dụ tôi run rẩy nhắm mắt lại, chủ động đáp lại anh.……Tin đồn là giả.Phó Tiện không phải “không được” như thiên hạ đồn.Lại có lời đồn khác bảo đôi chân anh ấy chỉ là giả vờ.Đáng tiếc tin đồn này cũng sai nốt.Phó Tiện thật sự mang bệnh ở chân.Thế nhưng trong lúc âu yếm anh cúi đầu ghé vào tai tôi, thì thầm một câu thật nhẹ:"Yên tâm, chân anh… vẫn có thể chữa được."Anh nói nếu không chắc chắn rằng chân mình còn khả năng hồi phục anh đã chẳng chọn cưới tôi.Tôi muốn lắc đầu bảo anh không sao, rằng tôi không quan tâm chuyện đó, dù anh thế nào, tôi cũng đều có thể chấp nhận.