Tốt nghiệp đại học xong, mẹ tôi “bán” tôi cho một người đàn ông giàu có, sính lễ lên đến hơn chục triệu. Nghe nói, đối phương là một phú nhị đại chính hiệu. Chỉ là vì gặp một tai nạn đã khiến đôi chân bị tàn phế mà còn bị tước luôn quyền thừa kế trong gia tộc. Bây giờ thì… tiền có, thời gian cũng có, chỉ là… Mẹ tôi lo lắng nói: “Nghe bảo, cậu ta không chỉ bị liệt chân… mà còn không làm chuyện ấy được nữa.” Mắt tôi lập tức sáng rỡ. Tuyệt vời! Vừa giàu, vừa rảnh, chồng lại bị liệt còn thêm phần bất lực thì còn gì sung sướng hơn nữa ? Thế là tôi cùng mẹ chia nhau phần tiền sính lễ, hí hửng đi lấy chồng. Tại sao lại đi lấy một người tàn phế? Tất nhiên là vì tiền rồi chứ còn sao nữa. Một cái lý do vừa tầm thường vừa thực dụng đến mức không thể chối cãi. Đến ngày cưới mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi căng thẳng. Bên kia cần một cô vợ kiểu “bình hoa di động” không có gia thế. Còn mẹ con tôi thì cần tiền. Đôi bên vừa vặn hợp ý, thế là chốt đơn nhanh gọn. Thành ra cho…
Chương 21: Chương 21
Tôi Bị Mẹ Gả Cho Một Cậu Ấm Liệt Hai ChânTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTốt nghiệp đại học xong, mẹ tôi “bán” tôi cho một người đàn ông giàu có, sính lễ lên đến hơn chục triệu. Nghe nói, đối phương là một phú nhị đại chính hiệu. Chỉ là vì gặp một tai nạn đã khiến đôi chân bị tàn phế mà còn bị tước luôn quyền thừa kế trong gia tộc. Bây giờ thì… tiền có, thời gian cũng có, chỉ là… Mẹ tôi lo lắng nói: “Nghe bảo, cậu ta không chỉ bị liệt chân… mà còn không làm chuyện ấy được nữa.” Mắt tôi lập tức sáng rỡ. Tuyệt vời! Vừa giàu, vừa rảnh, chồng lại bị liệt còn thêm phần bất lực thì còn gì sung sướng hơn nữa ? Thế là tôi cùng mẹ chia nhau phần tiền sính lễ, hí hửng đi lấy chồng. Tại sao lại đi lấy một người tàn phế? Tất nhiên là vì tiền rồi chứ còn sao nữa. Một cái lý do vừa tầm thường vừa thực dụng đến mức không thể chối cãi. Đến ngày cưới mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi căng thẳng. Bên kia cần một cô vợ kiểu “bình hoa di động” không có gia thế. Còn mẹ con tôi thì cần tiền. Đôi bên vừa vặn hợp ý, thế là chốt đơn nhanh gọn. Thành ra cho… Nhưng đôi môi đã bị anh chiếm lấy một chữ cũng chẳng thể nói ra.Đêm ấy, ánh trăng rất dịu dàng.Phó Tiện cũng vậy.Mọi chuyện từng bị che giấu nay đã phơi bày, chúng tôi từ một cuộc hôn nhân "hợp đồng" cuối cùng đã trở thành vợ chồng thật sự.Lễ cưới đã tổ chức giấy kết hôn cũng đã có.Giờ đây ngay cả chuyện vợ chồng cũng đã thật sự viên mãn.Từ đêm hôm ấy Phó Tiện như biến thành một người khác.Trước mặt người ngoài, anh vẫn là vẻ lạnh nhạt, xa cách.Nhưng khi chỉ có hai người anh lại giống hệt cậu "cái đuôi nhỏ" năm xưa bám riết lấy tôi không buông.Vài hôm sau là sinh nhật của Phó lão gia. Lần này không phải là kiểu “gia yến” nhỏ lẻ như trước.Mà là tiệc sinh nhật quy mô lớn.Hai ngày trước tiệc, Phó lão gia đã đích thân gọi điện cho Phó Tiện rất dè dặt hỏi xem anh có định tới không.Còn Phó Tiện nghe máy rất thờ ơ.Sau đó, quay đầu nhìn tôi.Thấy tôi gật đầu anh mới đồng ý.Tới ngày sinh nhật Phó Tiện nắm tay tôi cùng nhau đến dự.Tiệc được tổ chức tại một khách sạn thuộc tập đoàn Phó thị. Sảnh yến tiệc rộng lớn, đủ sức chứa cả ngàn người.Vừa thấy Phó Tiện xuất hiện ở lối vào Phó lão gia đã vội vàng đi tới đón.Chỉ là vừa đi được nửa đường, Phó lão gia đã bị ánh mắt lạnh lùng của Phó Tiện ép phải dừng bước, đành đứng lại, cười gượng một tiếng, không dám tiến thêm.Mọi người xung quanh nhìn thấy đều có chút nghi hoặc nhưng cũng không ai dám nói gì thêm.Dù sao thì trong mắt thế nhân, Phó Tiện cũng chỉ là một “người con nuôi tàn tật không được sủng ái” mà thôi.Lúc này Phó Uyển lại bước đến.Cô ta nở một nụ cười, lên tiếng chào Phó Tiện nhưng trong đôi mắt trang điểm kỹ lưỡng ấy, chỉ toàn là ghen tỵ và si mê bị đè nén.Một người phụ nữ thật kỳ quặc cô ta yêu đến điên cuồng, nhưng lại cứ ra vẻ cao ngạo, chọc ngoáy, châm chọc, cứ như thể chỉ cần làm vậy, thì bản thân không còn là kẻ đáng thương vì yêu mà không được đáp lại.Phó Tiện vẫn không thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái.Cho đến khi cô ta chuyển mục tiêu sang tôi.Phó Uyển mỉa mai chiếc váy dạ hội tôi mặc hôm nay, giọng điệu bóng gió châm chọc, nói tôi không hợp với những nơi thế này.Tôi thật ra chẳng mấy để tâm nhưng không khí xung quanh lại đột ngột lạnh đi mấy phần.Tôi quay đầu lại quả nhiên.Gương mặt Phó Tiện đã trở nên u ám, lạnh đến cực điểm.Trước mặt bao nhiêu khách khứa, anh vẫn không chút nể tình mà phản đòn,liếc nhìn Phó Uyển, rồi dịu giọng nói với tôi:“Không sao đâu, định nghĩa 'cao cấp' trong lòng mỗi người đều khác nhau mà. Trong nhận thức của cô ta, có khi eo to cổ ngắn mới gọi là đẳng cấp.”……Phó Uyển đưa tay ôm cổ mình, mặt xanh rồi lại trắng, tức đến mức suýt bật khóc tại chỗ.Không dám giở trò tiếp.Lúc này, Phó Thời Chinh xuất hiện đúng lúc, mượn danh “vì đại cục”, lặng lẽ ra mặt thay Phó Uyển.Anh ta bày ra bộ mặt chính nghĩa, lấy thân phận anh cả mà lên giọng trách mắng nào là hôm nay là sinh nhật của cha, hai anh em mới gặp mặt đã gây chuyện mất mặt.Phó Tiện nghe được nửa câu, đã nhíu mày, ngữ khí lãnh đạm, không kiên nhẫn ngắt lời:“Anh nói xong chưa?”Nói rồi anh nắm lấy tay tôi, dẫn tôi thẳng về phía trung tâm đại sảnh tiệc.Ở nơi ấy Phó lão gia đang được vây quanh như sao vây trăng.Nhưng đôi mắt ông lại chỉ dõi theo duy nhất một người Phó Tiện.……Nghĩ lại, quả thật chua chát.Phó Tri Thành người đàn ông từng tung hoành cả thương giới, thủ đoạn ngoan độc, m.á.u lạnh đến cùng cực từng đối xử tàn nhẫn với người ngoài thậm chí với cả người nhà.Nhưng thời gian không buông tha cho ai người đến tuổi xế chiều, lòng cũng dần mềm lại.Khi đã nếm đủ vinh hoa, tiền tài, quyền lực thứ ông ta muốn lại chỉ là điều bình dị nhất: được con cháu quây quần, an hưởng tuổi già.Đáng tiếc thay.Vợ c.h.ế.t sớm.Con trai trưởng cũng đã c.h.ế.t trong tai nạn.Chỉ còn lại đứa con ngoài giá thú người từng bị ông hại thành tàn tật, lại không chịu nhận tổ quy tông.Đến nước này rồi có lẽ với Phó Tri Thành mà nói, còn đau đớn hơn cả phá sản.Chỉ là cũng chẳng ai thương hại ông.Ai nghe xong cũng chỉ muốn lạnh lùng buông một câu:“Đáng đời.”Phó Tiện vẫn giữ thói quen cũ dẫn tôi đến một góc khuất ít người.Tôi nhìn về phía Ôn Tố, người con gái đang đứng không xa p bỗng dưng cảm thấy một chút ghen tỵ.Tôi kéo nhẹ tay áo anh, hỏi khẽ:"Trước đây… anh từng thích cô ấy phải không?"Phó Tiện sững người.Anh xoay người nhìn tôi, ánh mắt bỗng chốc trở nên nghiêm túc đến lạ."Ai nói với em vậy?"Tôi lắc đầu:"Không ai cả. Là em tự đoán."Rồi tôi kể cho anh nghe chuyện lần trước ở buổi tiệc gia đình, tôi đã thấy anh cứ mãi nhìn về phía Ôn Tố.Nghe xong, Phó Tiện bật cười."Không có."Anh nâng ly, nhấp một ngụm rượu, chậm rãi nói:"Cô ấy đối với anh, giống như một người chị không cùng huyết thống.”
Nhưng đôi môi đã bị anh chiếm lấy một chữ cũng chẳng thể nói ra.
Đêm ấy, ánh trăng rất dịu dàng.
Phó Tiện cũng vậy.
Mọi chuyện từng bị che giấu nay đã phơi bày, chúng tôi từ một cuộc hôn nhân "hợp đồng" cuối cùng đã trở thành vợ chồng thật sự.
Lễ cưới đã tổ chức giấy kết hôn cũng đã có.
Giờ đây ngay cả chuyện vợ chồng cũng đã thật sự viên mãn.
Từ đêm hôm ấy Phó Tiện như biến thành một người khác.
Trước mặt người ngoài, anh vẫn là vẻ lạnh nhạt, xa cách.
Nhưng khi chỉ có hai người anh lại giống hệt cậu "cái đuôi nhỏ" năm xưa bám riết lấy tôi không buông.
Vài hôm sau là sinh nhật của Phó lão gia.
Lần này không phải là kiểu “gia yến” nhỏ lẻ như trước.
Mà là tiệc sinh nhật quy mô lớn.
Hai ngày trước tiệc, Phó lão gia đã đích thân gọi điện cho Phó Tiện rất dè dặt hỏi xem anh có định tới không.
Còn Phó Tiện nghe máy rất thờ ơ.
Sau đó, quay đầu nhìn tôi.
Thấy tôi gật đầu anh mới đồng ý.
Tới ngày sinh nhật Phó Tiện nắm tay tôi cùng nhau đến dự.
Tiệc được tổ chức tại một khách sạn thuộc tập đoàn Phó thị.
Sảnh yến tiệc rộng lớn, đủ sức chứa cả ngàn người.
Vừa thấy Phó Tiện xuất hiện ở lối vào Phó lão gia đã vội vàng đi tới đón.
Chỉ là vừa đi được nửa đường, Phó lão gia đã bị ánh mắt lạnh lùng của Phó Tiện ép phải dừng bước, đành đứng lại, cười gượng một tiếng, không dám tiến thêm.
Mọi người xung quanh nhìn thấy đều có chút nghi hoặc nhưng cũng không ai dám nói gì thêm.
Dù sao thì trong mắt thế nhân, Phó Tiện cũng chỉ là một “người con nuôi tàn tật không được sủng ái” mà thôi.
Lúc này Phó Uyển lại bước đến.
Cô ta nở một nụ cười, lên tiếng chào Phó Tiện nhưng trong đôi mắt trang điểm kỹ lưỡng ấy, chỉ toàn là ghen tỵ và si mê bị đè nén.
Một người phụ nữ thật kỳ quặc cô ta yêu đến điên cuồng, nhưng lại cứ ra vẻ cao ngạo, chọc ngoáy, châm chọc, cứ như thể chỉ cần làm vậy, thì bản thân không còn là kẻ đáng thương vì yêu mà không được đáp lại.
Phó Tiện vẫn không thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái.
Cho đến khi cô ta chuyển mục tiêu sang tôi.
Phó Uyển mỉa mai chiếc váy dạ hội tôi mặc hôm nay, giọng điệu bóng gió châm chọc, nói tôi không hợp với những nơi thế này.
Tôi thật ra chẳng mấy để tâm nhưng không khí xung quanh lại đột ngột lạnh đi mấy phần.
Tôi quay đầu lại quả nhiên.
Gương mặt Phó Tiện đã trở nên u ám, lạnh đến cực điểm.
Trước mặt bao nhiêu khách khứa, anh vẫn không chút nể tình mà phản đòn,
liếc nhìn Phó Uyển, rồi dịu giọng nói với tôi:
“Không sao đâu, định nghĩa 'cao cấp' trong lòng mỗi người đều khác nhau mà. Trong nhận thức của cô ta, có khi eo to cổ ngắn mới gọi là đẳng cấp.”
……
Phó Uyển đưa tay ôm cổ mình, mặt xanh rồi lại trắng, tức đến mức suýt bật khóc tại chỗ.
Không dám giở trò tiếp.
Lúc này, Phó Thời Chinh xuất hiện đúng lúc, mượn danh “vì đại cục”, lặng lẽ ra mặt thay Phó Uyển.
Anh ta bày ra bộ mặt chính nghĩa, lấy thân phận anh cả mà lên giọng trách mắng nào là hôm nay là sinh nhật của cha, hai anh em mới gặp mặt đã gây chuyện mất mặt.
Phó Tiện nghe được nửa câu, đã nhíu mày, ngữ khí lãnh đạm, không kiên nhẫn ngắt lời:
“Anh nói xong chưa?”
Nói rồi anh nắm lấy tay tôi, dẫn tôi thẳng về phía trung tâm đại sảnh tiệc.
Ở nơi ấy Phó lão gia đang được vây quanh như sao vây trăng.
Nhưng đôi mắt ông lại chỉ dõi theo duy nhất một người Phó Tiện.
……
Nghĩ lại, quả thật chua chát.
Phó Tri Thành người đàn ông từng tung hoành cả thương giới, thủ đoạn ngoan độc, m.á.u lạnh đến cùng cực từng đối xử tàn nhẫn với người ngoài thậm chí với cả người nhà.
Nhưng thời gian không buông tha cho ai người đến tuổi xế chiều, lòng cũng dần mềm lại.
Khi đã nếm đủ vinh hoa, tiền tài, quyền lực thứ ông ta muốn lại chỉ là điều bình dị nhất: được con cháu quây quần, an hưởng tuổi già.
Đáng tiếc thay.
Vợ c.h.ế.t sớm.
Con trai trưởng cũng đã c.h.ế.t trong tai nạn.
Chỉ còn lại đứa con ngoài giá thú người từng bị ông hại thành tàn tật, lại không chịu nhận tổ quy tông.
Đến nước này rồi có lẽ với Phó Tri Thành mà nói, còn đau đớn hơn cả phá sản.
Chỉ là cũng chẳng ai thương hại ông.
Ai nghe xong cũng chỉ muốn lạnh lùng buông một câu:
“Đáng đời.”
Phó Tiện vẫn giữ thói quen cũ dẫn tôi đến một góc khuất ít người.
Tôi nhìn về phía Ôn Tố, người con gái đang đứng không xa p bỗng dưng cảm thấy một chút ghen tỵ.
Tôi kéo nhẹ tay áo anh, hỏi khẽ:
"Trước đây… anh từng thích cô ấy phải không?"
Phó Tiện sững người.
Anh xoay người nhìn tôi, ánh mắt bỗng chốc trở nên nghiêm túc đến lạ.
"Ai nói với em vậy?"
Tôi lắc đầu:
"Không ai cả. Là em tự đoán."
Rồi tôi kể cho anh nghe chuyện lần trước ở buổi tiệc gia đình, tôi đã thấy anh cứ mãi nhìn về phía Ôn Tố.
Nghe xong, Phó Tiện bật cười.
"Không có."
Anh nâng ly, nhấp một ngụm rượu, chậm rãi nói:
"Cô ấy đối với anh, giống như một người chị không cùng huyết thống.”
Tôi Bị Mẹ Gả Cho Một Cậu Ấm Liệt Hai ChânTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTốt nghiệp đại học xong, mẹ tôi “bán” tôi cho một người đàn ông giàu có, sính lễ lên đến hơn chục triệu. Nghe nói, đối phương là một phú nhị đại chính hiệu. Chỉ là vì gặp một tai nạn đã khiến đôi chân bị tàn phế mà còn bị tước luôn quyền thừa kế trong gia tộc. Bây giờ thì… tiền có, thời gian cũng có, chỉ là… Mẹ tôi lo lắng nói: “Nghe bảo, cậu ta không chỉ bị liệt chân… mà còn không làm chuyện ấy được nữa.” Mắt tôi lập tức sáng rỡ. Tuyệt vời! Vừa giàu, vừa rảnh, chồng lại bị liệt còn thêm phần bất lực thì còn gì sung sướng hơn nữa ? Thế là tôi cùng mẹ chia nhau phần tiền sính lễ, hí hửng đi lấy chồng. Tại sao lại đi lấy một người tàn phế? Tất nhiên là vì tiền rồi chứ còn sao nữa. Một cái lý do vừa tầm thường vừa thực dụng đến mức không thể chối cãi. Đến ngày cưới mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi căng thẳng. Bên kia cần một cô vợ kiểu “bình hoa di động” không có gia thế. Còn mẹ con tôi thì cần tiền. Đôi bên vừa vặn hợp ý, thế là chốt đơn nhanh gọn. Thành ra cho… Nhưng đôi môi đã bị anh chiếm lấy một chữ cũng chẳng thể nói ra.Đêm ấy, ánh trăng rất dịu dàng.Phó Tiện cũng vậy.Mọi chuyện từng bị che giấu nay đã phơi bày, chúng tôi từ một cuộc hôn nhân "hợp đồng" cuối cùng đã trở thành vợ chồng thật sự.Lễ cưới đã tổ chức giấy kết hôn cũng đã có.Giờ đây ngay cả chuyện vợ chồng cũng đã thật sự viên mãn.Từ đêm hôm ấy Phó Tiện như biến thành một người khác.Trước mặt người ngoài, anh vẫn là vẻ lạnh nhạt, xa cách.Nhưng khi chỉ có hai người anh lại giống hệt cậu "cái đuôi nhỏ" năm xưa bám riết lấy tôi không buông.Vài hôm sau là sinh nhật của Phó lão gia. Lần này không phải là kiểu “gia yến” nhỏ lẻ như trước.Mà là tiệc sinh nhật quy mô lớn.Hai ngày trước tiệc, Phó lão gia đã đích thân gọi điện cho Phó Tiện rất dè dặt hỏi xem anh có định tới không.Còn Phó Tiện nghe máy rất thờ ơ.Sau đó, quay đầu nhìn tôi.Thấy tôi gật đầu anh mới đồng ý.Tới ngày sinh nhật Phó Tiện nắm tay tôi cùng nhau đến dự.Tiệc được tổ chức tại một khách sạn thuộc tập đoàn Phó thị. Sảnh yến tiệc rộng lớn, đủ sức chứa cả ngàn người.Vừa thấy Phó Tiện xuất hiện ở lối vào Phó lão gia đã vội vàng đi tới đón.Chỉ là vừa đi được nửa đường, Phó lão gia đã bị ánh mắt lạnh lùng của Phó Tiện ép phải dừng bước, đành đứng lại, cười gượng một tiếng, không dám tiến thêm.Mọi người xung quanh nhìn thấy đều có chút nghi hoặc nhưng cũng không ai dám nói gì thêm.Dù sao thì trong mắt thế nhân, Phó Tiện cũng chỉ là một “người con nuôi tàn tật không được sủng ái” mà thôi.Lúc này Phó Uyển lại bước đến.Cô ta nở một nụ cười, lên tiếng chào Phó Tiện nhưng trong đôi mắt trang điểm kỹ lưỡng ấy, chỉ toàn là ghen tỵ và si mê bị đè nén.Một người phụ nữ thật kỳ quặc cô ta yêu đến điên cuồng, nhưng lại cứ ra vẻ cao ngạo, chọc ngoáy, châm chọc, cứ như thể chỉ cần làm vậy, thì bản thân không còn là kẻ đáng thương vì yêu mà không được đáp lại.Phó Tiện vẫn không thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái.Cho đến khi cô ta chuyển mục tiêu sang tôi.Phó Uyển mỉa mai chiếc váy dạ hội tôi mặc hôm nay, giọng điệu bóng gió châm chọc, nói tôi không hợp với những nơi thế này.Tôi thật ra chẳng mấy để tâm nhưng không khí xung quanh lại đột ngột lạnh đi mấy phần.Tôi quay đầu lại quả nhiên.Gương mặt Phó Tiện đã trở nên u ám, lạnh đến cực điểm.Trước mặt bao nhiêu khách khứa, anh vẫn không chút nể tình mà phản đòn,liếc nhìn Phó Uyển, rồi dịu giọng nói với tôi:“Không sao đâu, định nghĩa 'cao cấp' trong lòng mỗi người đều khác nhau mà. Trong nhận thức của cô ta, có khi eo to cổ ngắn mới gọi là đẳng cấp.”……Phó Uyển đưa tay ôm cổ mình, mặt xanh rồi lại trắng, tức đến mức suýt bật khóc tại chỗ.Không dám giở trò tiếp.Lúc này, Phó Thời Chinh xuất hiện đúng lúc, mượn danh “vì đại cục”, lặng lẽ ra mặt thay Phó Uyển.Anh ta bày ra bộ mặt chính nghĩa, lấy thân phận anh cả mà lên giọng trách mắng nào là hôm nay là sinh nhật của cha, hai anh em mới gặp mặt đã gây chuyện mất mặt.Phó Tiện nghe được nửa câu, đã nhíu mày, ngữ khí lãnh đạm, không kiên nhẫn ngắt lời:“Anh nói xong chưa?”Nói rồi anh nắm lấy tay tôi, dẫn tôi thẳng về phía trung tâm đại sảnh tiệc.Ở nơi ấy Phó lão gia đang được vây quanh như sao vây trăng.Nhưng đôi mắt ông lại chỉ dõi theo duy nhất một người Phó Tiện.……Nghĩ lại, quả thật chua chát.Phó Tri Thành người đàn ông từng tung hoành cả thương giới, thủ đoạn ngoan độc, m.á.u lạnh đến cùng cực từng đối xử tàn nhẫn với người ngoài thậm chí với cả người nhà.Nhưng thời gian không buông tha cho ai người đến tuổi xế chiều, lòng cũng dần mềm lại.Khi đã nếm đủ vinh hoa, tiền tài, quyền lực thứ ông ta muốn lại chỉ là điều bình dị nhất: được con cháu quây quần, an hưởng tuổi già.Đáng tiếc thay.Vợ c.h.ế.t sớm.Con trai trưởng cũng đã c.h.ế.t trong tai nạn.Chỉ còn lại đứa con ngoài giá thú người từng bị ông hại thành tàn tật, lại không chịu nhận tổ quy tông.Đến nước này rồi có lẽ với Phó Tri Thành mà nói, còn đau đớn hơn cả phá sản.Chỉ là cũng chẳng ai thương hại ông.Ai nghe xong cũng chỉ muốn lạnh lùng buông một câu:“Đáng đời.”Phó Tiện vẫn giữ thói quen cũ dẫn tôi đến một góc khuất ít người.Tôi nhìn về phía Ôn Tố, người con gái đang đứng không xa p bỗng dưng cảm thấy một chút ghen tỵ.Tôi kéo nhẹ tay áo anh, hỏi khẽ:"Trước đây… anh từng thích cô ấy phải không?"Phó Tiện sững người.Anh xoay người nhìn tôi, ánh mắt bỗng chốc trở nên nghiêm túc đến lạ."Ai nói với em vậy?"Tôi lắc đầu:"Không ai cả. Là em tự đoán."Rồi tôi kể cho anh nghe chuyện lần trước ở buổi tiệc gia đình, tôi đã thấy anh cứ mãi nhìn về phía Ôn Tố.Nghe xong, Phó Tiện bật cười."Không có."Anh nâng ly, nhấp một ngụm rượu, chậm rãi nói:"Cô ấy đối với anh, giống như một người chị không cùng huyết thống.”