Khi người đại diện gọi đến, toàn thân cô đau nhức tới nỗi ngay cả đầu ngón tay cũng chẳng buồn nhúc nhích. Đêm qua quả thực đã vắt kiệt sức lực của cô. “Khương Mộc!! Cô thật to gan lớn mật! Đến cả trẻ vị thành niên mà cũng không tha sao hả?” “Hả?” Cô vẫn chưa hết bàng hoàng, đầu óc mơ hồ chẳng hiểu đầu đuôi câu chuyện là thế nào. Chẳng để cô kịp phản ứng, giọng nói the thé từ đầu dây bên kia đã gào lên: “Chết tiệt! Xong đời rồi! Nhanh, cô mau bò lên hotsearch mà xem đi! Người ta tra ra danh tính của cậu nam sinh kia rồi, là thiếu gia nhà họ Phó đấy! Trời ơi đất hỡi! Lần này chúng ta tiêu thật rồi!” Sau khi đầu dây bên kia cúp máy, cô lập tức bật dậy, hai chân như lò xo vội vã tìm kiếm hotsearch. #Khương Mộc - tình chị em #Khương Mộc - Phó Kí Bạch Trong đoạn video được đăng tải, cả cô và Phó Kí Bạch đều che kín mặt bằng khẩu trang. Vóc dáng cậu thiếu niên cao lớn, vượt trội hơn cô rất nhiều, đứng cạnh nhau trông khá cân xứng. Thế nhưng, giữa hai người hoàn toàn không có bất kỳ cử chỉ…
Chương 20: Chương 20
Scandal Mẹ Kế Tuổi 25Tác giả: Chi Thất ThấtTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngKhi người đại diện gọi đến, toàn thân cô đau nhức tới nỗi ngay cả đầu ngón tay cũng chẳng buồn nhúc nhích. Đêm qua quả thực đã vắt kiệt sức lực của cô. “Khương Mộc!! Cô thật to gan lớn mật! Đến cả trẻ vị thành niên mà cũng không tha sao hả?” “Hả?” Cô vẫn chưa hết bàng hoàng, đầu óc mơ hồ chẳng hiểu đầu đuôi câu chuyện là thế nào. Chẳng để cô kịp phản ứng, giọng nói the thé từ đầu dây bên kia đã gào lên: “Chết tiệt! Xong đời rồi! Nhanh, cô mau bò lên hotsearch mà xem đi! Người ta tra ra danh tính của cậu nam sinh kia rồi, là thiếu gia nhà họ Phó đấy! Trời ơi đất hỡi! Lần này chúng ta tiêu thật rồi!” Sau khi đầu dây bên kia cúp máy, cô lập tức bật dậy, hai chân như lò xo vội vã tìm kiếm hotsearch. #Khương Mộc - tình chị em #Khương Mộc - Phó Kí Bạch Trong đoạn video được đăng tải, cả cô và Phó Kí Bạch đều che kín mặt bằng khẩu trang. Vóc dáng cậu thiếu niên cao lớn, vượt trội hơn cô rất nhiều, đứng cạnh nhau trông khá cân xứng. Thế nhưng, giữa hai người hoàn toàn không có bất kỳ cử chỉ… Ngày cô mới được đưa đến cô nhi viện, chỉ là một đứa trẻ sơ sinh vừa lọt lòng mẹ được vài ngày. Cô bị bỏ rơi khi còn đỏ hỏn. Chính anh là người đã thay tã lót cho cô mỗi ngày, bón từng thìa sữa cho cô ăn, dịu dàng hát ru cô ngủ. Cô cứ thế lớn lên từng ngày, trở thành một cái đuôi nhỏ bé, lẽo đẽo theo sau anh không rời.Năm cô lên năm tuổi, cô từng ngây ngô hỏi anh: "Anh An An, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, không bao giờ rời xa chứ?"Cậu thiếu niên năm ấy chỉ cười hiền, xoa đầu cô, rồi nhẹ nhàng đáp: "Không đâu bé ngốc ạ, lớn lên chúng ta sẽ có gia đình riêng của mình thôi."Cô nắm chặt lấy vạt áo anh, lắc đầu quầy quậy: "Em chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi mà."Anh chỉ nhìn cô cười, nụ cười ngốc nghếch, hiền lành.Thế là cô chạy đi tìm giám đốc cô nhi viện, líu lo hỏi ông: "Thưa giám đốc, làm sao để có thể cùng một người trở thành gia đình, ngày ngày đều được nhìn thấy nhau ạ?"Ông cụ cười hiền, đáp: "Nếu hai người kết hôn với nhau, họ sẽ tạo nên một gia đình."Cô mừng rỡ reo lên, vội vã chạy đi tìm anh, trịnh trọng tuyên bố: "Anh An An ơi, lớn lên em nhất định sẽ lấy anh, chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc."Anh chỉ cười, gật đầu đồng ý: "Ừ, được thôi."Nhưng chẳng bao lâu sau đó, bố mẹ ruột của anh tìm đến cô nhi viện, đón anh về nhà. Ngày anh chia tay cô nhi viện, cô nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, nước mắt lã chã rơi, nghẹn ngào hỏi: "Anh An An ơi, anh có thể không đi được không?"Anh quay sang cầu xin bố mẹ: "Bố mẹ ơi, có thể mang cả em ấy đi cùng chúng ta được không ạ?"Dĩ nhiên, câu trả lời mà cả hai nhận được chỉ là một tiếng "Không!" lạnh lùng, dứt khoát.Lúc anh rời đi, anh dịu dàng an ủi cô: "Bé con ngoan, đừng khóc nhé. Lớn lên anh nhất định sẽ quay trở lại tìm em."Cô cứ đứng ngây ngốc ở cổng viện, gào khóc gọi tên anh, nước mắt tuôn rơi lã chã, lăn dài trên đôi má bầu bĩnh.
Ngày cô mới được đưa đến cô nhi viện, chỉ là một đứa trẻ sơ sinh vừa lọt lòng mẹ được vài ngày. Cô bị bỏ rơi khi còn đỏ hỏn. Chính anh là người đã thay tã lót cho cô mỗi ngày, bón từng thìa sữa cho cô ăn, dịu dàng hát ru cô ngủ. Cô cứ thế lớn lên từng ngày, trở thành một cái đuôi nhỏ bé, lẽo đẽo theo sau anh không rời.
Năm cô lên năm tuổi, cô từng ngây ngô hỏi anh: "Anh An An, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, không bao giờ rời xa chứ?"
Cậu thiếu niên năm ấy chỉ cười hiền, xoa đầu cô, rồi nhẹ nhàng đáp: "Không đâu bé ngốc ạ, lớn lên chúng ta sẽ có gia đình riêng của mình thôi."
Cô nắm chặt lấy vạt áo anh, lắc đầu quầy quậy: "Em chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi mà."
Anh chỉ nhìn cô cười, nụ cười ngốc nghếch, hiền lành.
Thế là cô chạy đi tìm giám đốc cô nhi viện, líu lo hỏi ông: "Thưa giám đốc, làm sao để có thể cùng một người trở thành gia đình, ngày ngày đều được nhìn thấy nhau ạ?"
Ông cụ cười hiền, đáp: "Nếu hai người kết hôn với nhau, họ sẽ tạo nên một gia đình."
Cô mừng rỡ reo lên, vội vã chạy đi tìm anh, trịnh trọng tuyên bố: "Anh An An ơi, lớn lên em nhất định sẽ lấy anh, chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc."
Anh chỉ cười, gật đầu đồng ý: "Ừ, được thôi."
Nhưng chẳng bao lâu sau đó, bố mẹ ruột của anh tìm đến cô nhi viện, đón anh về nhà. Ngày anh chia tay cô nhi viện, cô nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, nước mắt lã chã rơi, nghẹn ngào hỏi: "Anh An An ơi, anh có thể không đi được không?"
Anh quay sang cầu xin bố mẹ: "Bố mẹ ơi, có thể mang cả em ấy đi cùng chúng ta được không ạ?"
Dĩ nhiên, câu trả lời mà cả hai nhận được chỉ là một tiếng "Không!" lạnh lùng, dứt khoát.
Lúc anh rời đi, anh dịu dàng an ủi cô: "Bé con ngoan, đừng khóc nhé. Lớn lên anh nhất định sẽ quay trở lại tìm em."
Cô cứ đứng ngây ngốc ở cổng viện, gào khóc gọi tên anh, nước mắt tuôn rơi lã chã, lăn dài trên đôi má bầu bĩnh.
Scandal Mẹ Kế Tuổi 25Tác giả: Chi Thất ThấtTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngKhi người đại diện gọi đến, toàn thân cô đau nhức tới nỗi ngay cả đầu ngón tay cũng chẳng buồn nhúc nhích. Đêm qua quả thực đã vắt kiệt sức lực của cô. “Khương Mộc!! Cô thật to gan lớn mật! Đến cả trẻ vị thành niên mà cũng không tha sao hả?” “Hả?” Cô vẫn chưa hết bàng hoàng, đầu óc mơ hồ chẳng hiểu đầu đuôi câu chuyện là thế nào. Chẳng để cô kịp phản ứng, giọng nói the thé từ đầu dây bên kia đã gào lên: “Chết tiệt! Xong đời rồi! Nhanh, cô mau bò lên hotsearch mà xem đi! Người ta tra ra danh tính của cậu nam sinh kia rồi, là thiếu gia nhà họ Phó đấy! Trời ơi đất hỡi! Lần này chúng ta tiêu thật rồi!” Sau khi đầu dây bên kia cúp máy, cô lập tức bật dậy, hai chân như lò xo vội vã tìm kiếm hotsearch. #Khương Mộc - tình chị em #Khương Mộc - Phó Kí Bạch Trong đoạn video được đăng tải, cả cô và Phó Kí Bạch đều che kín mặt bằng khẩu trang. Vóc dáng cậu thiếu niên cao lớn, vượt trội hơn cô rất nhiều, đứng cạnh nhau trông khá cân xứng. Thế nhưng, giữa hai người hoàn toàn không có bất kỳ cử chỉ… Ngày cô mới được đưa đến cô nhi viện, chỉ là một đứa trẻ sơ sinh vừa lọt lòng mẹ được vài ngày. Cô bị bỏ rơi khi còn đỏ hỏn. Chính anh là người đã thay tã lót cho cô mỗi ngày, bón từng thìa sữa cho cô ăn, dịu dàng hát ru cô ngủ. Cô cứ thế lớn lên từng ngày, trở thành một cái đuôi nhỏ bé, lẽo đẽo theo sau anh không rời.Năm cô lên năm tuổi, cô từng ngây ngô hỏi anh: "Anh An An, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, không bao giờ rời xa chứ?"Cậu thiếu niên năm ấy chỉ cười hiền, xoa đầu cô, rồi nhẹ nhàng đáp: "Không đâu bé ngốc ạ, lớn lên chúng ta sẽ có gia đình riêng của mình thôi."Cô nắm chặt lấy vạt áo anh, lắc đầu quầy quậy: "Em chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi mà."Anh chỉ nhìn cô cười, nụ cười ngốc nghếch, hiền lành.Thế là cô chạy đi tìm giám đốc cô nhi viện, líu lo hỏi ông: "Thưa giám đốc, làm sao để có thể cùng một người trở thành gia đình, ngày ngày đều được nhìn thấy nhau ạ?"Ông cụ cười hiền, đáp: "Nếu hai người kết hôn với nhau, họ sẽ tạo nên một gia đình."Cô mừng rỡ reo lên, vội vã chạy đi tìm anh, trịnh trọng tuyên bố: "Anh An An ơi, lớn lên em nhất định sẽ lấy anh, chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc."Anh chỉ cười, gật đầu đồng ý: "Ừ, được thôi."Nhưng chẳng bao lâu sau đó, bố mẹ ruột của anh tìm đến cô nhi viện, đón anh về nhà. Ngày anh chia tay cô nhi viện, cô nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, nước mắt lã chã rơi, nghẹn ngào hỏi: "Anh An An ơi, anh có thể không đi được không?"Anh quay sang cầu xin bố mẹ: "Bố mẹ ơi, có thể mang cả em ấy đi cùng chúng ta được không ạ?"Dĩ nhiên, câu trả lời mà cả hai nhận được chỉ là một tiếng "Không!" lạnh lùng, dứt khoát.Lúc anh rời đi, anh dịu dàng an ủi cô: "Bé con ngoan, đừng khóc nhé. Lớn lên anh nhất định sẽ quay trở lại tìm em."Cô cứ đứng ngây ngốc ở cổng viện, gào khóc gọi tên anh, nước mắt tuôn rơi lã chã, lăn dài trên đôi má bầu bĩnh.