Tác giả:

Khi người đại diện gọi đến, toàn thân cô đau nhức tới nỗi ngay cả đầu ngón tay cũng chẳng buồn nhúc nhích. Đêm qua quả thực đã vắt kiệt sức lực của cô. “Khương Mộc!! Cô thật to gan lớn mật! Đến cả trẻ vị thành niên mà cũng không tha sao hả?” “Hả?” Cô vẫn chưa hết bàng hoàng, đầu óc mơ hồ chẳng hiểu đầu đuôi câu chuyện là thế nào. Chẳng để cô kịp phản ứng, giọng nói the thé từ đầu dây bên kia đã gào lên: “Chết tiệt! Xong đời rồi! Nhanh, cô mau bò lên hotsearch mà xem đi! Người ta tra ra danh tính của cậu nam sinh kia rồi, là thiếu gia nhà họ Phó đấy! Trời ơi đất hỡi! Lần này chúng ta tiêu thật rồi!” Sau khi đầu dây bên kia cúp máy, cô lập tức bật dậy, hai chân như lò xo vội vã tìm kiếm hotsearch. #Khương Mộc - tình chị em #Khương Mộc - Phó Kí Bạch Trong đoạn video được đăng tải, cả cô và Phó Kí Bạch đều che kín mặt bằng khẩu trang. Vóc dáng cậu thiếu niên cao lớn, vượt trội hơn cô rất nhiều, đứng cạnh nhau trông khá cân xứng. Thế nhưng, giữa hai người hoàn toàn không có bất kỳ cử chỉ…

Chương 30: Chương 30 (Hoàn)

Scandal Mẹ Kế Tuổi 25Tác giả: Chi Thất ThấtTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngKhi người đại diện gọi đến, toàn thân cô đau nhức tới nỗi ngay cả đầu ngón tay cũng chẳng buồn nhúc nhích. Đêm qua quả thực đã vắt kiệt sức lực của cô. “Khương Mộc!! Cô thật to gan lớn mật! Đến cả trẻ vị thành niên mà cũng không tha sao hả?” “Hả?” Cô vẫn chưa hết bàng hoàng, đầu óc mơ hồ chẳng hiểu đầu đuôi câu chuyện là thế nào. Chẳng để cô kịp phản ứng, giọng nói the thé từ đầu dây bên kia đã gào lên: “Chết tiệt! Xong đời rồi! Nhanh, cô mau bò lên hotsearch mà xem đi! Người ta tra ra danh tính của cậu nam sinh kia rồi, là thiếu gia nhà họ Phó đấy! Trời ơi đất hỡi! Lần này chúng ta tiêu thật rồi!” Sau khi đầu dây bên kia cúp máy, cô lập tức bật dậy, hai chân như lò xo vội vã tìm kiếm hotsearch. #Khương Mộc - tình chị em #Khương Mộc - Phó Kí Bạch Trong đoạn video được đăng tải, cả cô và Phó Kí Bạch đều che kín mặt bằng khẩu trang. Vóc dáng cậu thiếu niên cao lớn, vượt trội hơn cô rất nhiều, đứng cạnh nhau trông khá cân xứng. Thế nhưng, giữa hai người hoàn toàn không có bất kỳ cử chỉ… Nước mắt cô cứ thế trào ra không ngừng. Phó Kim An bước đến bên cạnh, ôm cô vào lòng thật chặt.Cô nghẹn ngào, giọng nói đứt quãng: "Mấy năm qua anh đã vất vả quá rồi!"Anh đã phải chịu đựng và cố gắng biết bao nhiêu trong suốt quãng thời gian cô độc ấy!Anh khẽ cười, giọng điệu dịu dàng: "Không hề vất vả. Em còn nhớ không, từ khi còn bé anh đã nói rồi, anh đã xem đó là mục tiêu cả đời của mình, rằng anh nhất định sẽ cưới em.""Cho nên, anh cố gắng đến bây giờ, tất cả cũng chỉ là để thực hiện lời hứa năm xưa ấy."Cô vòng tay ôm chặt lấy anh, bật khóc nức nở.Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng dỗ dành đầy yêu thương: "Giang Ly, đã có ai từng nói với em rằng anh yêu em chưa?""Em biết mà.""Nhưng anh vẫn muốn nói với em một lần nữa...""Giang Ly, anh yêu em."26.Trước khi lên đường, cô chợt nhớ ra một chuyện, bèn quay sang hỏi Phó Kim An: "Vậy còn Phó Kí Bạch thì sao?"Anh nhếch môi cười, ánh mắt đầy ẩn ý: "Thằng nhóc ấy muốn tranh giành quyền thừa kế, vậy thì anh sẽ thành toàn cho nó. Để cho nó thấy việc tranh quyền đoạt vị trong giới nhà giàu, thực ra cũng chỉ đơn giản như vậy thôi."Cô bật cười, vờ đánh yêu vào vai anh một cái: "Đồ cáo già.""Nếu không phải cáo già, thì sao có thể khiến em động lòng chứ?""Nhưng đột nhiên mọi chuyện lại thành ra thế này, em vẫn cảm thấy hơi khó tin.""Giang Ly, em còn nhớ không? Ước nguyện thuở nhỏ của hai đứa mình ấy.""Em nhớ chứ.""Chúng ta cùng nhau hy vọng mọi đứa trẻ sinh ra trên đời đều được tận hưởng trọn vẹn sự ấm áp của gia đình."Cô ngước mắt nhìn lên bầu trời xanh trong, khẽ mỉm cười: "Em thật sự hy vọng sẽ có nhiều hơn nữa những cô gái giống như em, dù cho họ có là trẻ mồ côi, lớn lên ở cô nhi viện, cũng đừng bao giờ từ bỏ hy vọng vào tương lai. Rồi sẽ có một ngày, họ có thể mạnh mẽ bước ra khỏi thế giới cô đơn, thiệt thòi của mình, để tiến đến một thế giới mới rộng lớn hơn, tươi đẹp hơn, nơi mà họ xứng đáng được sống và hạnh phúc."Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, ánh mắt kiên định: "Vậy thì chúng ta cùng nhau xuất phát thôi."Hai người sóng vai bước đi, hướng về phía chân trời rộng mở. Lần này, cuối cùng cô bé ngốc nghếch cũng đã có thể cùng anh An An đi đến tận cùng của thế giới bao la này!Hoàn

Nước mắt cô cứ thế trào ra không ngừng. Phó Kim An bước đến bên cạnh, ôm cô vào lòng thật chặt.

Cô nghẹn ngào, giọng nói đứt quãng: "Mấy năm qua anh đã vất vả quá rồi!"

Anh đã phải chịu đựng và cố gắng biết bao nhiêu trong suốt quãng thời gian cô độc ấy!

Anh khẽ cười, giọng điệu dịu dàng: "Không hề vất vả. Em còn nhớ không, từ khi còn bé anh đã nói rồi, anh đã xem đó là mục tiêu cả đời của mình, rằng anh nhất định sẽ cưới em."

"Cho nên, anh cố gắng đến bây giờ, tất cả cũng chỉ là để thực hiện lời hứa năm xưa ấy."

Cô vòng tay ôm chặt lấy anh, bật khóc nức nở.

Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng dỗ dành đầy yêu thương: "Giang Ly, đã có ai từng nói với em rằng anh yêu em chưa?"

"Em biết mà."

"Nhưng anh vẫn muốn nói với em một lần nữa..."

"Giang Ly, anh yêu em."

26.

Trước khi lên đường, cô chợt nhớ ra một chuyện, bèn quay sang hỏi Phó Kim An: "Vậy còn Phó Kí Bạch thì sao?"

Anh nhếch môi cười, ánh mắt đầy ẩn ý: "Thằng nhóc ấy muốn tranh giành quyền thừa kế, vậy thì anh sẽ thành toàn cho nó. Để cho nó thấy việc tranh quyền đoạt vị trong giới nhà giàu, thực ra cũng chỉ đơn giản như vậy thôi."

Cô bật cười, vờ đánh yêu vào vai anh một cái: "Đồ cáo già."

"Nếu không phải cáo già, thì sao có thể khiến em động lòng chứ?"

"Nhưng đột nhiên mọi chuyện lại thành ra thế này, em vẫn cảm thấy hơi khó tin."

"Giang Ly, em còn nhớ không? Ước nguyện thuở nhỏ của hai đứa mình ấy."

"Em nhớ chứ."

"Chúng ta cùng nhau hy vọng mọi đứa trẻ sinh ra trên đời đều được tận hưởng trọn vẹn sự ấm áp của gia đình."

Cô ngước mắt nhìn lên bầu trời xanh trong, khẽ mỉm cười: "Em thật sự hy vọng sẽ có nhiều hơn nữa những cô gái giống như em, dù cho họ có là trẻ mồ côi, lớn lên ở cô nhi viện, cũng đừng bao giờ từ bỏ hy vọng vào tương lai. Rồi sẽ có một ngày, họ có thể mạnh mẽ bước ra khỏi thế giới cô đơn, thiệt thòi của mình, để tiến đến một thế giới mới rộng lớn hơn, tươi đẹp hơn, nơi mà họ xứng đáng được sống và hạnh phúc."

Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, ánh mắt kiên định: "Vậy thì chúng ta cùng nhau xuất phát thôi."

Hai người sóng vai bước đi, hướng về phía chân trời rộng mở. Lần này, cuối cùng cô bé ngốc nghếch cũng đã có thể cùng anh An An đi đến tận cùng của thế giới bao la này!

Hoàn

Scandal Mẹ Kế Tuổi 25Tác giả: Chi Thất ThấtTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngKhi người đại diện gọi đến, toàn thân cô đau nhức tới nỗi ngay cả đầu ngón tay cũng chẳng buồn nhúc nhích. Đêm qua quả thực đã vắt kiệt sức lực của cô. “Khương Mộc!! Cô thật to gan lớn mật! Đến cả trẻ vị thành niên mà cũng không tha sao hả?” “Hả?” Cô vẫn chưa hết bàng hoàng, đầu óc mơ hồ chẳng hiểu đầu đuôi câu chuyện là thế nào. Chẳng để cô kịp phản ứng, giọng nói the thé từ đầu dây bên kia đã gào lên: “Chết tiệt! Xong đời rồi! Nhanh, cô mau bò lên hotsearch mà xem đi! Người ta tra ra danh tính của cậu nam sinh kia rồi, là thiếu gia nhà họ Phó đấy! Trời ơi đất hỡi! Lần này chúng ta tiêu thật rồi!” Sau khi đầu dây bên kia cúp máy, cô lập tức bật dậy, hai chân như lò xo vội vã tìm kiếm hotsearch. #Khương Mộc - tình chị em #Khương Mộc - Phó Kí Bạch Trong đoạn video được đăng tải, cả cô và Phó Kí Bạch đều che kín mặt bằng khẩu trang. Vóc dáng cậu thiếu niên cao lớn, vượt trội hơn cô rất nhiều, đứng cạnh nhau trông khá cân xứng. Thế nhưng, giữa hai người hoàn toàn không có bất kỳ cử chỉ… Nước mắt cô cứ thế trào ra không ngừng. Phó Kim An bước đến bên cạnh, ôm cô vào lòng thật chặt.Cô nghẹn ngào, giọng nói đứt quãng: "Mấy năm qua anh đã vất vả quá rồi!"Anh đã phải chịu đựng và cố gắng biết bao nhiêu trong suốt quãng thời gian cô độc ấy!Anh khẽ cười, giọng điệu dịu dàng: "Không hề vất vả. Em còn nhớ không, từ khi còn bé anh đã nói rồi, anh đã xem đó là mục tiêu cả đời của mình, rằng anh nhất định sẽ cưới em.""Cho nên, anh cố gắng đến bây giờ, tất cả cũng chỉ là để thực hiện lời hứa năm xưa ấy."Cô vòng tay ôm chặt lấy anh, bật khóc nức nở.Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng dỗ dành đầy yêu thương: "Giang Ly, đã có ai từng nói với em rằng anh yêu em chưa?""Em biết mà.""Nhưng anh vẫn muốn nói với em một lần nữa...""Giang Ly, anh yêu em."26.Trước khi lên đường, cô chợt nhớ ra một chuyện, bèn quay sang hỏi Phó Kim An: "Vậy còn Phó Kí Bạch thì sao?"Anh nhếch môi cười, ánh mắt đầy ẩn ý: "Thằng nhóc ấy muốn tranh giành quyền thừa kế, vậy thì anh sẽ thành toàn cho nó. Để cho nó thấy việc tranh quyền đoạt vị trong giới nhà giàu, thực ra cũng chỉ đơn giản như vậy thôi."Cô bật cười, vờ đánh yêu vào vai anh một cái: "Đồ cáo già.""Nếu không phải cáo già, thì sao có thể khiến em động lòng chứ?""Nhưng đột nhiên mọi chuyện lại thành ra thế này, em vẫn cảm thấy hơi khó tin.""Giang Ly, em còn nhớ không? Ước nguyện thuở nhỏ của hai đứa mình ấy.""Em nhớ chứ.""Chúng ta cùng nhau hy vọng mọi đứa trẻ sinh ra trên đời đều được tận hưởng trọn vẹn sự ấm áp của gia đình."Cô ngước mắt nhìn lên bầu trời xanh trong, khẽ mỉm cười: "Em thật sự hy vọng sẽ có nhiều hơn nữa những cô gái giống như em, dù cho họ có là trẻ mồ côi, lớn lên ở cô nhi viện, cũng đừng bao giờ từ bỏ hy vọng vào tương lai. Rồi sẽ có một ngày, họ có thể mạnh mẽ bước ra khỏi thế giới cô đơn, thiệt thòi của mình, để tiến đến một thế giới mới rộng lớn hơn, tươi đẹp hơn, nơi mà họ xứng đáng được sống và hạnh phúc."Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, ánh mắt kiên định: "Vậy thì chúng ta cùng nhau xuất phát thôi."Hai người sóng vai bước đi, hướng về phía chân trời rộng mở. Lần này, cuối cùng cô bé ngốc nghếch cũng đã có thể cùng anh An An đi đến tận cùng của thế giới bao la này!Hoàn

Chương 30: Chương 30 (Hoàn)