1 Lúc nhận được điện thoại của Phó Viễn, tôi đang bận sửa kế hoạch thị trường trong văn phòng. “Giang Yên, tối nay cùng ăn cơm nhé?” Tôi nghiêng đầu, kẹp điện thoại giữa tai và vai, “Sao thế? Phát tài rồi à?” “Không, chỉ là Mộ Tuyết... cô ấy đồng ý quen mình rồi!” Tim tôi khẽ run lên một chút, bàn tay đang gõ phím dừng lại hai giây, sau đó tôi cầm lấy điện thoại, “Thật à? Vậy chúc mừng cậu nhé! Tôi không đi đâu, vẫn còn phải tăng ca...” “Sao thế, chút thể diện này cũng không cho tôi à? Tống Lạc cũng sẽ tới đấy, Giang Yên, bạn bè bao năm nay cậu không nỡ từ chối vậy chứ?” Bạn bè? Ừ, đúng là bạn bè... một người bạn đã thầm thích cậu suốt hai năm nay! “Giang Yên?” “Hử? Ừ, cậu nói tiếp đi...” “Nói gì nữa chứ? Vậy quyết định thế nhé, tối 6 giờ rưỡi ở nhà hàng Hải Vận, tôi cúp máy đây!” Tiếng tút tút vang lên bên tai, tôi lại ngẩn người rất lâu vẫn chưa hoàn hồn. Cho đến khi chuông điện thoại lại reo, là Tống Lạc. “Yên Yên, Phó Viễn gọi cho cậu rồi à?” Tôi hơi lơ đãng đáp: “Ừ, vừa nãy.”…
Chương 4: Chương 4
Gió Cũng Biết Anh Từng Yêu EmTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng 1 Lúc nhận được điện thoại của Phó Viễn, tôi đang bận sửa kế hoạch thị trường trong văn phòng. “Giang Yên, tối nay cùng ăn cơm nhé?” Tôi nghiêng đầu, kẹp điện thoại giữa tai và vai, “Sao thế? Phát tài rồi à?” “Không, chỉ là Mộ Tuyết... cô ấy đồng ý quen mình rồi!” Tim tôi khẽ run lên một chút, bàn tay đang gõ phím dừng lại hai giây, sau đó tôi cầm lấy điện thoại, “Thật à? Vậy chúc mừng cậu nhé! Tôi không đi đâu, vẫn còn phải tăng ca...” “Sao thế, chút thể diện này cũng không cho tôi à? Tống Lạc cũng sẽ tới đấy, Giang Yên, bạn bè bao năm nay cậu không nỡ từ chối vậy chứ?” Bạn bè? Ừ, đúng là bạn bè... một người bạn đã thầm thích cậu suốt hai năm nay! “Giang Yên?” “Hử? Ừ, cậu nói tiếp đi...” “Nói gì nữa chứ? Vậy quyết định thế nhé, tối 6 giờ rưỡi ở nhà hàng Hải Vận, tôi cúp máy đây!” Tiếng tút tút vang lên bên tai, tôi lại ngẩn người rất lâu vẫn chưa hoàn hồn. Cho đến khi chuông điện thoại lại reo, là Tống Lạc. “Yên Yên, Phó Viễn gọi cho cậu rồi à?” Tôi hơi lơ đãng đáp: “Ừ, vừa nãy.”… Người ta nói, trong hoàn cảnh đặc biệt, hát lại những bài hát cũ mới là cảm xúc chân thật nhất.Thế là tôi, với trái tim rách nát, bắt đầu cất tiếng:“Người đi đường vội vã lướt qua, chẳng ai ngoái nhìn lấy một lầnTôi chỉ là người xa lạ, lặng lẽ rơi lệ giữa con phố lớnGiờ đây trong mắt anh, tôi cũng chỉ là người dưngDù có thấy tôi giữa mưa, anh cũng sẽ chẳng đau lòng nữaĐã từng đau lòng, vì sao nay thành xa lạ...Tôi chỉ muốn cùng anh bay thật xa, chẳng cần vĩnh cửu, chỉ cần đã từng có nhauTôi thật lòng nghĩ như thế...”Người viết dùng lý trí, nhưng người hát lại dùng cả trái tim.Từng nốt nhạc buồn bã, từng giai điệu u sầu như cuốn lấy linh hồn tôi, xen lẫn nụ cười và nước mắt, hạnh phúc và đau thương.Kết thúc bài hát, nước mắt tôi đã rơi ướt đẫm mặt từ lúc nào...Nhưng đúng vào lúc tôi xoay người lại, một gương mặt anh tuấn lạnh lùng, ngạo mạn bất ngờ đập vào mắt tôi.Ánh mắt anh sâu thẳm, lạnh lẽo, đối diện với ánh nhìn đẫm lệ của tôi khiến tôi không còn đường trốn chạy.Là Tống Tiếu – em trai của Tống Lạc.Chắc là do tôi hát quá nhập tâm nên không để ý lúc cậu ấy và bạn bè bước vào.Tôi đứng ngây ra đó, lúng túng chẳng biết làm sao.Tống Lạc nhanh chóng vẫy tay: “Giang Yên, mau qua đây!”Tôi đành ngượng ngùng bước lại, cô ấy lập tức kéo tôi ngồi xuống giữa cô ấy và Tống Tiếu.“Yên Yên, chị đây có nghĩa khí không? Đích thân mang cậu em đẹp trai vô đối đến trước mặt cậu, hiến dâng tận tay, cứu vớt cậu khỏi vực thẳm mối tình đơn phương thảm hại kia! Thế nào? Tớ còn chẳng ngại làm chị chồng cậu nữa! Dù sao nó cũng phải lấy vợ, chẳng bằng lấy người mình tin tưởng, đúng không?”Tôi xấu hổ đến mức như ngồi trên bàn chông:“Tống Lạc, cậu đừng đùa nữa mà!”“Không đùa, đừng để ý tới tớ, cứ hành động như cậu muốn! Đừng coi nó là em tớ.”Trời ơi, thế này còn là chị ruột nữa không?Tống Tiếu – lần *****ên tôi gặp cậu ấy là lúc tôi năm hai, còn cậu ấy học lớp 12.Khi đó, gương mặt tuấn tú của cậu đã không còn vẻ non nớt, ánh mắt chứa đựng sự kiêu ngạo.Sau này, khi cậu lên đại học, tôi vẫn hay gặp lại ở nhà Tống Lạc, khuôn mặt đẹp như tạc, khí chất lại lạnh lùng đến mức như không ai có thể chạm tới.Chính vì thế, dần dần, mỗi lần biết cậu có nhà là tôi chẳng dám đến nữa.Tôi cố gắng vận hành lại hệ thống ngôn ngữ trong đầu, tìm cách phá tan sự im lặng đáng sợ này.Nhưng còn chưa kịp lên tiếng, một giọng nói lành lạnh vang lên:“Chị, hát hay đấy.”Tôi ngỡ ngàng nhìn sang.Khuôn mặt cậu vẫn lạnh lùng, góc cạnh rõ nét, đôi mắt sâu như nước, ánh nhìn thanh tĩnh như một hồ thu yên bình.Nếu tôi không nhầm thì đây là lần *****ên cậu ấy chủ động nói chuyện với tôi.“Hở?...” – Tôi ngượng ngùng nặn ra một nụ cười, ánh mắt lại không tự chủ nhìn sang Phó Viễn, người đang ôm chặt Trần Mộ Tuyết, cười như thể cả thế giới là của họ.“Chị thích anh ta?” – Giọng nói lạnh lẽo ấy lại vang lên bên tai tôi.
Người ta nói, trong hoàn cảnh đặc biệt, hát lại những bài hát cũ mới là cảm xúc chân thật nhất.
Thế là tôi, với trái tim rách nát, bắt đầu cất tiếng:
“Người đi đường vội vã lướt qua, chẳng ai ngoái nhìn lấy một lần
Tôi chỉ là người xa lạ, lặng lẽ rơi lệ giữa con phố lớn
Giờ đây trong mắt anh, tôi cũng chỉ là người dưng
Dù có thấy tôi giữa mưa, anh cũng sẽ chẳng đau lòng nữa
Đã từng đau lòng, vì sao nay thành xa lạ...
Tôi chỉ muốn cùng anh bay thật xa, chẳng cần vĩnh cửu, chỉ cần đã từng có nhau
Tôi thật lòng nghĩ như thế...”
Người viết dùng lý trí, nhưng người hát lại dùng cả trái tim.
Từng nốt nhạc buồn bã, từng giai điệu u sầu như cuốn lấy linh hồn tôi, xen lẫn nụ cười và nước mắt, hạnh phúc và đau thương.
Kết thúc bài hát, nước mắt tôi đã rơi ướt đẫm mặt từ lúc nào...
Nhưng đúng vào lúc tôi xoay người lại, một gương mặt anh tuấn lạnh lùng, ngạo mạn bất ngờ đập vào mắt tôi.
Ánh mắt anh sâu thẳm, lạnh lẽo, đối diện với ánh nhìn đẫm lệ của tôi khiến tôi không còn đường trốn chạy.
Là Tống Tiếu – em trai của Tống Lạc.
Chắc là do tôi hát quá nhập tâm nên không để ý lúc cậu ấy và bạn bè bước vào.
Tôi đứng ngây ra đó, lúng túng chẳng biết làm sao.
Tống Lạc nhanh chóng vẫy tay: “Giang Yên, mau qua đây!”
Tôi đành ngượng ngùng bước lại, cô ấy lập tức kéo tôi ngồi xuống giữa cô ấy và Tống Tiếu.
“Yên Yên, chị đây có nghĩa khí không? Đích thân mang cậu em đẹp trai vô đối đến trước mặt cậu, hiến dâng tận tay, cứu vớt cậu khỏi vực thẳm mối tình đơn phương thảm hại kia! Thế nào? Tớ còn chẳng ngại làm chị chồng cậu nữa! Dù sao nó cũng phải lấy vợ, chẳng bằng lấy người mình tin tưởng, đúng không?”
Tôi xấu hổ đến mức như ngồi trên bàn chông:
“Tống Lạc, cậu đừng đùa nữa mà!”
“Không đùa, đừng để ý tới tớ, cứ hành động như cậu muốn! Đừng coi nó là em tớ.”
Trời ơi, thế này còn là chị ruột nữa không?
Tống Tiếu – lần *****ên tôi gặp cậu ấy là lúc tôi năm hai, còn cậu ấy học lớp 12.
Khi đó, gương mặt tuấn tú của cậu đã không còn vẻ non nớt, ánh mắt chứa đựng sự kiêu ngạo.
Sau này, khi cậu lên đại học, tôi vẫn hay gặp lại ở nhà Tống Lạc, khuôn mặt đẹp như tạc, khí chất lại lạnh lùng đến mức như không ai có thể chạm tới.
Chính vì thế, dần dần, mỗi lần biết cậu có nhà là tôi chẳng dám đến nữa.
Tôi cố gắng vận hành lại hệ thống ngôn ngữ trong đầu, tìm cách phá tan sự im lặng đáng sợ này.
Nhưng còn chưa kịp lên tiếng, một giọng nói lành lạnh vang lên:
“Chị, hát hay đấy.”
Tôi ngỡ ngàng nhìn sang.
Khuôn mặt cậu vẫn lạnh lùng, góc cạnh rõ nét, đôi mắt sâu như nước, ánh nhìn thanh tĩnh như một hồ thu yên bình.
Nếu tôi không nhầm thì đây là lần *****ên cậu ấy chủ động nói chuyện với tôi.
“Hở?...” – Tôi ngượng ngùng nặn ra một nụ cười, ánh mắt lại không tự chủ nhìn sang Phó Viễn, người đang ôm chặt Trần Mộ Tuyết, cười như thể cả thế giới là của họ.
“Chị thích anh ta?” – Giọng nói lạnh lẽo ấy lại vang lên bên tai tôi.
Gió Cũng Biết Anh Từng Yêu EmTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng 1 Lúc nhận được điện thoại của Phó Viễn, tôi đang bận sửa kế hoạch thị trường trong văn phòng. “Giang Yên, tối nay cùng ăn cơm nhé?” Tôi nghiêng đầu, kẹp điện thoại giữa tai và vai, “Sao thế? Phát tài rồi à?” “Không, chỉ là Mộ Tuyết... cô ấy đồng ý quen mình rồi!” Tim tôi khẽ run lên một chút, bàn tay đang gõ phím dừng lại hai giây, sau đó tôi cầm lấy điện thoại, “Thật à? Vậy chúc mừng cậu nhé! Tôi không đi đâu, vẫn còn phải tăng ca...” “Sao thế, chút thể diện này cũng không cho tôi à? Tống Lạc cũng sẽ tới đấy, Giang Yên, bạn bè bao năm nay cậu không nỡ từ chối vậy chứ?” Bạn bè? Ừ, đúng là bạn bè... một người bạn đã thầm thích cậu suốt hai năm nay! “Giang Yên?” “Hử? Ừ, cậu nói tiếp đi...” “Nói gì nữa chứ? Vậy quyết định thế nhé, tối 6 giờ rưỡi ở nhà hàng Hải Vận, tôi cúp máy đây!” Tiếng tút tút vang lên bên tai, tôi lại ngẩn người rất lâu vẫn chưa hoàn hồn. Cho đến khi chuông điện thoại lại reo, là Tống Lạc. “Yên Yên, Phó Viễn gọi cho cậu rồi à?” Tôi hơi lơ đãng đáp: “Ừ, vừa nãy.”… Người ta nói, trong hoàn cảnh đặc biệt, hát lại những bài hát cũ mới là cảm xúc chân thật nhất.Thế là tôi, với trái tim rách nát, bắt đầu cất tiếng:“Người đi đường vội vã lướt qua, chẳng ai ngoái nhìn lấy một lầnTôi chỉ là người xa lạ, lặng lẽ rơi lệ giữa con phố lớnGiờ đây trong mắt anh, tôi cũng chỉ là người dưngDù có thấy tôi giữa mưa, anh cũng sẽ chẳng đau lòng nữaĐã từng đau lòng, vì sao nay thành xa lạ...Tôi chỉ muốn cùng anh bay thật xa, chẳng cần vĩnh cửu, chỉ cần đã từng có nhauTôi thật lòng nghĩ như thế...”Người viết dùng lý trí, nhưng người hát lại dùng cả trái tim.Từng nốt nhạc buồn bã, từng giai điệu u sầu như cuốn lấy linh hồn tôi, xen lẫn nụ cười và nước mắt, hạnh phúc và đau thương.Kết thúc bài hát, nước mắt tôi đã rơi ướt đẫm mặt từ lúc nào...Nhưng đúng vào lúc tôi xoay người lại, một gương mặt anh tuấn lạnh lùng, ngạo mạn bất ngờ đập vào mắt tôi.Ánh mắt anh sâu thẳm, lạnh lẽo, đối diện với ánh nhìn đẫm lệ của tôi khiến tôi không còn đường trốn chạy.Là Tống Tiếu – em trai của Tống Lạc.Chắc là do tôi hát quá nhập tâm nên không để ý lúc cậu ấy và bạn bè bước vào.Tôi đứng ngây ra đó, lúng túng chẳng biết làm sao.Tống Lạc nhanh chóng vẫy tay: “Giang Yên, mau qua đây!”Tôi đành ngượng ngùng bước lại, cô ấy lập tức kéo tôi ngồi xuống giữa cô ấy và Tống Tiếu.“Yên Yên, chị đây có nghĩa khí không? Đích thân mang cậu em đẹp trai vô đối đến trước mặt cậu, hiến dâng tận tay, cứu vớt cậu khỏi vực thẳm mối tình đơn phương thảm hại kia! Thế nào? Tớ còn chẳng ngại làm chị chồng cậu nữa! Dù sao nó cũng phải lấy vợ, chẳng bằng lấy người mình tin tưởng, đúng không?”Tôi xấu hổ đến mức như ngồi trên bàn chông:“Tống Lạc, cậu đừng đùa nữa mà!”“Không đùa, đừng để ý tới tớ, cứ hành động như cậu muốn! Đừng coi nó là em tớ.”Trời ơi, thế này còn là chị ruột nữa không?Tống Tiếu – lần *****ên tôi gặp cậu ấy là lúc tôi năm hai, còn cậu ấy học lớp 12.Khi đó, gương mặt tuấn tú của cậu đã không còn vẻ non nớt, ánh mắt chứa đựng sự kiêu ngạo.Sau này, khi cậu lên đại học, tôi vẫn hay gặp lại ở nhà Tống Lạc, khuôn mặt đẹp như tạc, khí chất lại lạnh lùng đến mức như không ai có thể chạm tới.Chính vì thế, dần dần, mỗi lần biết cậu có nhà là tôi chẳng dám đến nữa.Tôi cố gắng vận hành lại hệ thống ngôn ngữ trong đầu, tìm cách phá tan sự im lặng đáng sợ này.Nhưng còn chưa kịp lên tiếng, một giọng nói lành lạnh vang lên:“Chị, hát hay đấy.”Tôi ngỡ ngàng nhìn sang.Khuôn mặt cậu vẫn lạnh lùng, góc cạnh rõ nét, đôi mắt sâu như nước, ánh nhìn thanh tĩnh như một hồ thu yên bình.Nếu tôi không nhầm thì đây là lần *****ên cậu ấy chủ động nói chuyện với tôi.“Hở?...” – Tôi ngượng ngùng nặn ra một nụ cười, ánh mắt lại không tự chủ nhìn sang Phó Viễn, người đang ôm chặt Trần Mộ Tuyết, cười như thể cả thế giới là của họ.“Chị thích anh ta?” – Giọng nói lạnh lẽo ấy lại vang lên bên tai tôi.