Tác giả:

1 Lúc nhận được điện thoại của Phó Viễn, tôi đang bận sửa kế hoạch thị trường trong văn phòng. “Giang Yên, tối nay cùng ăn cơm nhé?” Tôi nghiêng đầu, kẹp điện thoại giữa tai và vai, “Sao thế? Phát tài rồi à?” “Không, chỉ là Mộ Tuyết... cô ấy đồng ý quen mình rồi!” Tim tôi khẽ run lên một chút, bàn tay đang gõ phím dừng lại hai giây, sau đó tôi cầm lấy điện thoại, “Thật à? Vậy chúc mừng cậu nhé! Tôi không đi đâu, vẫn còn phải tăng ca...” “Sao thế, chút thể diện này cũng không cho tôi à? Tống Lạc cũng sẽ tới đấy, Giang Yên, bạn bè bao năm nay cậu không nỡ từ chối vậy chứ?” Bạn bè? Ừ, đúng là bạn bè... một người bạn đã thầm thích cậu suốt hai năm nay! “Giang Yên?” “Hử? Ừ, cậu nói tiếp đi...” “Nói gì nữa chứ? Vậy quyết định thế nhé, tối 6 giờ rưỡi ở nhà hàng Hải Vận, tôi cúp máy đây!” Tiếng tút tút vang lên bên tai, tôi lại ngẩn người rất lâu vẫn chưa hoàn hồn. Cho đến khi chuông điện thoại lại reo, là Tống Lạc. “Yên Yên, Phó Viễn gọi cho cậu rồi à?” Tôi hơi lơ đãng đáp: “Ừ, vừa nãy.”…

Chương 8: Chương 8

Gió Cũng Biết Anh Từng Yêu EmTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng 1 Lúc nhận được điện thoại của Phó Viễn, tôi đang bận sửa kế hoạch thị trường trong văn phòng. “Giang Yên, tối nay cùng ăn cơm nhé?” Tôi nghiêng đầu, kẹp điện thoại giữa tai và vai, “Sao thế? Phát tài rồi à?” “Không, chỉ là Mộ Tuyết... cô ấy đồng ý quen mình rồi!” Tim tôi khẽ run lên một chút, bàn tay đang gõ phím dừng lại hai giây, sau đó tôi cầm lấy điện thoại, “Thật à? Vậy chúc mừng cậu nhé! Tôi không đi đâu, vẫn còn phải tăng ca...” “Sao thế, chút thể diện này cũng không cho tôi à? Tống Lạc cũng sẽ tới đấy, Giang Yên, bạn bè bao năm nay cậu không nỡ từ chối vậy chứ?” Bạn bè? Ừ, đúng là bạn bè... một người bạn đã thầm thích cậu suốt hai năm nay! “Giang Yên?” “Hử? Ừ, cậu nói tiếp đi...” “Nói gì nữa chứ? Vậy quyết định thế nhé, tối 6 giờ rưỡi ở nhà hàng Hải Vận, tôi cúp máy đây!” Tiếng tút tút vang lên bên tai, tôi lại ngẩn người rất lâu vẫn chưa hoàn hồn. Cho đến khi chuông điện thoại lại reo, là Tống Lạc. “Yên Yên, Phó Viễn gọi cho cậu rồi à?” Tôi hơi lơ đãng đáp: “Ừ, vừa nãy.”… “Các người chán sống à?” – Tống Tiếu cất điện thoại, châm một điếu thuốc, rít mạnh một hơi, khói trắng mờ ảo bao lấy vẻ mặt lạnh tanh đầy khó chịu.“Tôi không chơi nữa.”Nhìn dáng vẻ lạnh lùng, chán đời của cậu ta, tôi – đang say – tức muốn nổ phổi, gan to bằng trời, buột miệng:“Tống Tiếu, tôi hỏi cậu, ai đụng gì cậu? Cần gì phải tỏ vẻ? Suốt ngày mặt lạnh như băng, tưởng ai nể chắc?”“Đúng đấy, Tiếu ca! Cậu mang chị người ta đến, xong rồi để mặc người ta một góc. Cậu còn là đàn ông không vậy?”Cậu ta ngẩng đầu, định nói gì đó nhưng lại ngừng lại.Tôi nắm chặt ly rượu, ngửa cổ uống cạn:“Thôi, tôi thay cậu trả lời! Tôi nhận phạt!”“Chiều tà tỉnh rượu người đã xa, mưa gió đầy trời dưới lầu tây.”Nói xong, tôi lại nâng ly định uống, nhưng Tống Tiếu bất ngờ nắm lấy tay tôi:“Chị không được uống nữa, chị say rồi!”“Tôi không cần cậu lo! Ai bảo tôi say? Tôi... tôi còn đọc được mà!”Tôi ngẩng đầu, đối diện ánh mắt sắc lạnh của cậu ta.“Không tin à? Vậy nghe đây: ‘Rượu vào sầu tràn, hóa thành lệ tương tư.’ Hả? Lệ tương tư? Ai đặt cái tên oái oăm vậy chứ? Ai bắt phải tương tư?”“Tống Tiếu, buông tay! Tôi... tôi phải uống! Muốn giải sầu, chỉ có thể là rượu Đỗ Khang!”Tôi giằng ra nhưng sức đâu nữa mà giằng. Cậu ta dễ dàng cướp ly rượu khỏi tay tôi.Tôi loạng choạng, suýt ngã.Cậu nhanh tay đỡ lấy tôi, kéo tôi vào lòng:“Chị, đừng uống nữa. Để tôi đưa chị về.”Tôi mắt mờ lệ, nhìn cậu:“Về á? Tôi không về đâu! Tôi còn muốn chơi!”“Được, vậy chúng ta ngồi thêm một lát cho chị tỉnh rượu, nhưng... không được uống nữa.”Cậu ôm tôi ngồi xuống sofa, ngả người về sau, tay trái vẫn ôm tôi, tay phải gác hờ lên thành ghế.Hành động vừa dứt khoát vừa tự nhiên, và khoảnh khắc nằm trong vòng tay ấy, tôi chẳng còn muốn phản kháng.Ấm áp quá. Dịu dàng quá. Khiến tôi buông bỏ hết mọi lớp vỏ cứng rắn.Chắc chắn là do tôi say nên mới cảm thấy... khuôn mặt ấy ánh lên vẻ dịu dàng như thế.“Tống Tiếu, vậy cậu phải chịu phạt nhé! Bọn tôi không muốn thấy cậu uống rượu đâu. Dám chọn chơi ‘nói thật’ không?”Có người từ bên cạnh tiếp tục trêu chọc.“Có gì mà không dám?”“Vậy thì câu hỏi đây – trong số mọi người ở đây, có ai là người mà cậu muốn theo đuổi đến cùng không?”Người hỏi cố tình kéo dài giọng đầy ẩn ý.“Ồ~ Câu hỏi hay nha!” – đám đông bắt đầu nhao nhao.

“Các người chán sống à?” – Tống Tiếu cất điện thoại, châm một điếu thuốc, rít mạnh một hơi, khói trắng mờ ảo bao lấy vẻ mặt lạnh tanh đầy khó chịu.

“Tôi không chơi nữa.”

Nhìn dáng vẻ lạnh lùng, chán đời của cậu ta, tôi – đang say – tức muốn nổ phổi, gan to bằng trời, buột miệng:

“Tống Tiếu, tôi hỏi cậu, ai đụng gì cậu? Cần gì phải tỏ vẻ? Suốt ngày mặt lạnh như băng, tưởng ai nể chắc?”

“Đúng đấy, Tiếu ca! Cậu mang chị người ta đến, xong rồi để mặc người ta một góc. Cậu còn là đàn ông không vậy?”

Cậu ta ngẩng đầu, định nói gì đó nhưng lại ngừng lại.

Tôi nắm chặt ly rượu, ngửa cổ uống cạn:

“Thôi, tôi thay cậu trả lời! Tôi nhận phạt!”

“Chiều tà tỉnh rượu người đã xa, mưa gió đầy trời dưới lầu tây.”

Nói xong, tôi lại nâng ly định uống, nhưng Tống Tiếu bất ngờ nắm lấy tay tôi:

“Chị không được uống nữa, chị say rồi!”

“Tôi không cần cậu lo! Ai bảo tôi say? Tôi... tôi còn đọc được mà!”

Tôi ngẩng đầu, đối diện ánh mắt sắc lạnh của cậu ta.

“Không tin à? Vậy nghe đây: 

‘Rượu vào sầu tràn, hóa thành lệ tương tư.’

 Hả? Lệ tương tư? Ai đặt cái tên oái oăm vậy chứ? Ai bắt phải tương tư?”

“Tống Tiếu, buông tay! Tôi... tôi phải uống! 

Muốn giải sầu, chỉ có thể là rượu Đỗ Khang!

Tôi giằng ra nhưng sức đâu nữa mà giằng. Cậu ta dễ dàng cướp ly rượu khỏi tay tôi.

Tôi loạng choạng, suýt ngã.

Cậu nhanh tay đỡ lấy tôi, kéo tôi vào lòng:

“Chị, đừng uống nữa. Để tôi đưa chị về.”

Tôi mắt mờ lệ, nhìn cậu:

“Về á? Tôi không về đâu! Tôi còn muốn chơi!”

“Được, vậy chúng ta ngồi thêm một lát cho chị tỉnh rượu, nhưng... không được uống nữa.”

Cậu ôm tôi ngồi xuống sofa, ngả người về sau, tay trái vẫn ôm tôi, tay phải gác hờ lên thành ghế.

Hành động vừa dứt khoát vừa tự nhiên, và khoảnh khắc nằm trong vòng tay ấy, tôi chẳng còn muốn phản kháng.

Ấm áp quá. Dịu dàng quá. Khiến tôi buông bỏ hết mọi lớp vỏ cứng rắn.

Chắc chắn là do tôi say nên mới cảm thấy... khuôn mặt ấy ánh lên vẻ dịu dàng như thế.

“Tống Tiếu, vậy cậu phải chịu phạt nhé! Bọn tôi không muốn thấy cậu uống rượu đâu. Dám chọn chơi ‘nói thật’ không?”

Có người từ bên cạnh tiếp tục trêu chọc.

“Có gì mà không dám?”

“Vậy thì câu hỏi đây – trong số mọi người ở đây, có ai là người mà cậu muốn theo đuổi đến cùng không?”

Người hỏi cố tình kéo dài giọng đầy ẩn ý.

“Ồ~ Câu hỏi hay nha!”

 – đám đông bắt đầu nhao nhao.

Gió Cũng Biết Anh Từng Yêu EmTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng 1 Lúc nhận được điện thoại của Phó Viễn, tôi đang bận sửa kế hoạch thị trường trong văn phòng. “Giang Yên, tối nay cùng ăn cơm nhé?” Tôi nghiêng đầu, kẹp điện thoại giữa tai và vai, “Sao thế? Phát tài rồi à?” “Không, chỉ là Mộ Tuyết... cô ấy đồng ý quen mình rồi!” Tim tôi khẽ run lên một chút, bàn tay đang gõ phím dừng lại hai giây, sau đó tôi cầm lấy điện thoại, “Thật à? Vậy chúc mừng cậu nhé! Tôi không đi đâu, vẫn còn phải tăng ca...” “Sao thế, chút thể diện này cũng không cho tôi à? Tống Lạc cũng sẽ tới đấy, Giang Yên, bạn bè bao năm nay cậu không nỡ từ chối vậy chứ?” Bạn bè? Ừ, đúng là bạn bè... một người bạn đã thầm thích cậu suốt hai năm nay! “Giang Yên?” “Hử? Ừ, cậu nói tiếp đi...” “Nói gì nữa chứ? Vậy quyết định thế nhé, tối 6 giờ rưỡi ở nhà hàng Hải Vận, tôi cúp máy đây!” Tiếng tút tút vang lên bên tai, tôi lại ngẩn người rất lâu vẫn chưa hoàn hồn. Cho đến khi chuông điện thoại lại reo, là Tống Lạc. “Yên Yên, Phó Viễn gọi cho cậu rồi à?” Tôi hơi lơ đãng đáp: “Ừ, vừa nãy.”… “Các người chán sống à?” – Tống Tiếu cất điện thoại, châm một điếu thuốc, rít mạnh một hơi, khói trắng mờ ảo bao lấy vẻ mặt lạnh tanh đầy khó chịu.“Tôi không chơi nữa.”Nhìn dáng vẻ lạnh lùng, chán đời của cậu ta, tôi – đang say – tức muốn nổ phổi, gan to bằng trời, buột miệng:“Tống Tiếu, tôi hỏi cậu, ai đụng gì cậu? Cần gì phải tỏ vẻ? Suốt ngày mặt lạnh như băng, tưởng ai nể chắc?”“Đúng đấy, Tiếu ca! Cậu mang chị người ta đến, xong rồi để mặc người ta một góc. Cậu còn là đàn ông không vậy?”Cậu ta ngẩng đầu, định nói gì đó nhưng lại ngừng lại.Tôi nắm chặt ly rượu, ngửa cổ uống cạn:“Thôi, tôi thay cậu trả lời! Tôi nhận phạt!”“Chiều tà tỉnh rượu người đã xa, mưa gió đầy trời dưới lầu tây.”Nói xong, tôi lại nâng ly định uống, nhưng Tống Tiếu bất ngờ nắm lấy tay tôi:“Chị không được uống nữa, chị say rồi!”“Tôi không cần cậu lo! Ai bảo tôi say? Tôi... tôi còn đọc được mà!”Tôi ngẩng đầu, đối diện ánh mắt sắc lạnh của cậu ta.“Không tin à? Vậy nghe đây: ‘Rượu vào sầu tràn, hóa thành lệ tương tư.’ Hả? Lệ tương tư? Ai đặt cái tên oái oăm vậy chứ? Ai bắt phải tương tư?”“Tống Tiếu, buông tay! Tôi... tôi phải uống! Muốn giải sầu, chỉ có thể là rượu Đỗ Khang!”Tôi giằng ra nhưng sức đâu nữa mà giằng. Cậu ta dễ dàng cướp ly rượu khỏi tay tôi.Tôi loạng choạng, suýt ngã.Cậu nhanh tay đỡ lấy tôi, kéo tôi vào lòng:“Chị, đừng uống nữa. Để tôi đưa chị về.”Tôi mắt mờ lệ, nhìn cậu:“Về á? Tôi không về đâu! Tôi còn muốn chơi!”“Được, vậy chúng ta ngồi thêm một lát cho chị tỉnh rượu, nhưng... không được uống nữa.”Cậu ôm tôi ngồi xuống sofa, ngả người về sau, tay trái vẫn ôm tôi, tay phải gác hờ lên thành ghế.Hành động vừa dứt khoát vừa tự nhiên, và khoảnh khắc nằm trong vòng tay ấy, tôi chẳng còn muốn phản kháng.Ấm áp quá. Dịu dàng quá. Khiến tôi buông bỏ hết mọi lớp vỏ cứng rắn.Chắc chắn là do tôi say nên mới cảm thấy... khuôn mặt ấy ánh lên vẻ dịu dàng như thế.“Tống Tiếu, vậy cậu phải chịu phạt nhé! Bọn tôi không muốn thấy cậu uống rượu đâu. Dám chọn chơi ‘nói thật’ không?”Có người từ bên cạnh tiếp tục trêu chọc.“Có gì mà không dám?”“Vậy thì câu hỏi đây – trong số mọi người ở đây, có ai là người mà cậu muốn theo đuổi đến cùng không?”Người hỏi cố tình kéo dài giọng đầy ẩn ý.“Ồ~ Câu hỏi hay nha!” – đám đông bắt đầu nhao nhao.

Chương 8: Chương 8