Tác giả:

1 Lúc nhận được điện thoại của Phó Viễn, tôi đang bận sửa kế hoạch thị trường trong văn phòng. “Giang Yên, tối nay cùng ăn cơm nhé?” Tôi nghiêng đầu, kẹp điện thoại giữa tai và vai, “Sao thế? Phát tài rồi à?” “Không, chỉ là Mộ Tuyết... cô ấy đồng ý quen mình rồi!” Tim tôi khẽ run lên một chút, bàn tay đang gõ phím dừng lại hai giây, sau đó tôi cầm lấy điện thoại, “Thật à? Vậy chúc mừng cậu nhé! Tôi không đi đâu, vẫn còn phải tăng ca...” “Sao thế, chút thể diện này cũng không cho tôi à? Tống Lạc cũng sẽ tới đấy, Giang Yên, bạn bè bao năm nay cậu không nỡ từ chối vậy chứ?” Bạn bè? Ừ, đúng là bạn bè... một người bạn đã thầm thích cậu suốt hai năm nay! “Giang Yên?” “Hử? Ừ, cậu nói tiếp đi...” “Nói gì nữa chứ? Vậy quyết định thế nhé, tối 6 giờ rưỡi ở nhà hàng Hải Vận, tôi cúp máy đây!” Tiếng tút tút vang lên bên tai, tôi lại ngẩn người rất lâu vẫn chưa hoàn hồn. Cho đến khi chuông điện thoại lại reo, là Tống Lạc. “Yên Yên, Phó Viễn gọi cho cậu rồi à?” Tôi hơi lơ đãng đáp: “Ừ, vừa nãy.”…

Chương 13: Chương 13

Gió Cũng Biết Anh Từng Yêu EmTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng 1 Lúc nhận được điện thoại của Phó Viễn, tôi đang bận sửa kế hoạch thị trường trong văn phòng. “Giang Yên, tối nay cùng ăn cơm nhé?” Tôi nghiêng đầu, kẹp điện thoại giữa tai và vai, “Sao thế? Phát tài rồi à?” “Không, chỉ là Mộ Tuyết... cô ấy đồng ý quen mình rồi!” Tim tôi khẽ run lên một chút, bàn tay đang gõ phím dừng lại hai giây, sau đó tôi cầm lấy điện thoại, “Thật à? Vậy chúc mừng cậu nhé! Tôi không đi đâu, vẫn còn phải tăng ca...” “Sao thế, chút thể diện này cũng không cho tôi à? Tống Lạc cũng sẽ tới đấy, Giang Yên, bạn bè bao năm nay cậu không nỡ từ chối vậy chứ?” Bạn bè? Ừ, đúng là bạn bè... một người bạn đã thầm thích cậu suốt hai năm nay! “Giang Yên?” “Hử? Ừ, cậu nói tiếp đi...” “Nói gì nữa chứ? Vậy quyết định thế nhé, tối 6 giờ rưỡi ở nhà hàng Hải Vận, tôi cúp máy đây!” Tiếng tút tút vang lên bên tai, tôi lại ngẩn người rất lâu vẫn chưa hoàn hồn. Cho đến khi chuông điện thoại lại reo, là Tống Lạc. “Yên Yên, Phó Viễn gọi cho cậu rồi à?” Tôi hơi lơ đãng đáp: “Ừ, vừa nãy.”… “Không biết. Nhưng từ sáng nay tớ thấy cậu ta có gì đó rất lạ. Rõ ràng là xin số điện thoại của cậu từ tớ, nhưng lại bảo tớ gọi thay?”Trên WeChat hiện lên tin nhắn gửi lúc 20:32.Sau cái “ừm” ngắn gọn ban nãy, Tống Tiếu phá lệ gửi thêm một tin:“Lo cho tôi? Vậy thì đến CC Thời Quang. Tôi chỉ chấp nhận nói chuyện trực tiếp.”Giọng điệu cứng nhắc như thường lệ.Mấy cậu em kiểu này sao mà kiêu thế không biết!Tôi nhìn đồng hồ—đã hơn một tiếng trôi qua từ khi cậu ấy gửi tin nhắn. Tim tôi khẽ thắt lại.“Giờ cậu ấy đang ở đâu? CC hả?”“Không rõ. Lúc gọi thì còn ở nhà, nhưng sau đó cậu không nghe máy, cậu ta đi mất rồi. Tớ hỏi đi đâu cũng không nói.”“Giang Yên... cậu có thấy hình như em tớ thực sự thích cậu không?”“Thích tớ? Cậu nói linh tinh gì đấy? Mắt nào của cậu thấy vậy? Sao cậu ấy có thể thích loại như tớ?”“Thật đấy. Tối qua ban đầu tớ gọi thế nào cậu ấy cũng không chịu ra ngoài. Nhưng vừa nghe tớ nói người cậu thích đang ở bên người khác, cậu buồn đến mức không chịu nổi... thì cậu ấy lập tức hỏi: ‘Cậu ấy ở đâu?’”“Sau đó, cậu biết mà—rời KTV còn không quên dắt cậu theo, đến tớ là chị ruột còn bị bỏ rơi. Cậu nghĩ xem? Cậu ta đúng là lạnh lùng, không thích thể hiện, nhưng trong lòng thì...”“Vấn đề là, không hiểu cậu ta thích cậu từ khi nào nữa? Giữ kỹ quá đến cả tớ cũng không biết! Hay là... do hồi trước cậu hay đến nhà tớ, nên lúc ấy đã phải lòng rồi?”“Tống Lạc, tha cho tớ đi...”Tống Lạc hoàn toàn không để ý, cứ thao thao bất tuyệt:“Chắc chắn là vậy! Không thì với tính cách cao ngạo đó, sao tối qua lại mang cậu đi theo? Bảo sao mỗi lần tớ nhắc đến cậu, cậu ta luôn tiện miệng hỏi thêm vài câu... Lúc đó tưởng vô tình, giờ nghĩ lại đúng là cố tình hỏi đấy!”“Này? Giang Yên? Cậu có đang nghe không đấy?”“Hả?...”Tôi giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ của cô ấy, “Tớ... tớ cúp máy đây!”“Này! Giang Yên?... Alo?”Tôi vội vàng dập máy.Lời của Tống Lạc như hòn đá nhỏ ném vào mặt hồ phẳng lặng,làm dấy lên những cơn sóng loạn trong lòng tôi.Chẳng lẽ thật sự là như vậy sao?Nếu đúng như lời cô ấy,vậy khi tôi nói:“Từ giờ mọi thứ quay về con số 0”—nụ cười nhẹ lúc ấy của cậu ấy là gì?Khi tôi bảo với bạn cậu rằng tôi chỉ là chị cậu ấy—biểu cảm khác lạ và cái trừng mắt đó là gì?Khi tôi khóc lóc nói chẳng ai yêu mình—cái ôm dịu dàng đến nghẹt thở kia là gì?Khi tôi né tránh nụ hôn—cú đ.ấ.m vào tường và bước chân bỏ đi đầy phẫn nộ ấy lại là gì?Tất cả mọi thứ... như thể đều có thể giải thích được!Nhưng mà—có đúng là như vậy không?Còn bài đăng kia trong vòng bạn bè của cậu ấy nữa—nếu là ám chỉ tôi, thì có nghĩa là:Đừng mãi chìm trong quá khứ đau thương, hãy trưởng thành và bước tiếp?Không đúng!Chắc không liên quan gì đến tôi đâu!Tôi nhớ rất rõ, khi được hỏi:“Có ai khiến cậu muốn dốc lòng theo đuổi không?”Cậu ấy đã trả lời là “Không có.”Thế nên... chắc chắn là do Tống Lạc suy diễn!Tôi phải tự mình suy nghĩ lại từ đầu...

“Không biết. Nhưng từ sáng nay tớ thấy cậu ta có gì đó rất lạ. Rõ ràng là xin số điện thoại của cậu từ tớ, nhưng lại bảo tớ gọi thay?”

Trên WeChat hiện lên tin nhắn gửi lúc 20:32.

Sau cái “ừm” ngắn gọn ban nãy, 

Tống Tiếu

 phá lệ gửi thêm một tin:

“Lo cho tôi? Vậy thì đến CC Thời Quang. Tôi chỉ chấp nhận nói chuyện trực tiếp.”

Giọng điệu cứng nhắc như thường lệ.

Mấy cậu em kiểu này sao mà kiêu thế không biết!

Tôi nhìn đồng hồ—đã hơn một tiếng trôi qua từ khi cậu ấy gửi tin nhắn. Tim tôi khẽ thắt lại.

“Giờ cậu ấy đang ở đâu? CC hả?”

“Không rõ. Lúc gọi thì còn ở nhà, nhưng sau đó cậu không nghe máy, cậu ta đi mất rồi. Tớ hỏi đi đâu cũng không nói.”

“Giang Yên... cậu có thấy hình như em tớ thực sự thích cậu không?”

“Thích tớ? Cậu nói linh tinh gì đấy? Mắt nào của cậu thấy vậy? Sao cậu ấy có thể thích loại như tớ?”

“Thật đấy. Tối qua ban đầu tớ gọi thế nào cậu ấy cũng không chịu ra ngoài. Nhưng vừa nghe tớ nói người cậu thích đang ở bên người khác, cậu buồn đến mức không chịu nổi... thì cậu ấy lập tức hỏi: ‘Cậu ấy ở đâu?’”

“Sau đó, cậu biết mà—rời KTV còn không quên dắt cậu theo, đến tớ là chị ruột còn bị bỏ rơi. Cậu nghĩ xem? Cậu ta đúng là lạnh lùng, không thích thể hiện, nhưng trong lòng thì...”

“Vấn đề là, không hiểu cậu ta thích cậu từ khi nào nữa? Giữ kỹ quá đến cả tớ cũng không biết! Hay là... do hồi trước cậu hay đến nhà tớ, nên lúc ấy đã phải lòng rồi?”

“Tống Lạc, tha cho tớ đi...”

Tống Lạc hoàn toàn không để ý, cứ thao thao bất tuyệt:

“Chắc chắn là vậy! Không thì với tính cách cao ngạo đó, sao tối qua lại mang cậu đi theo? Bảo sao mỗi lần tớ nhắc đến cậu, cậu ta luôn tiện miệng hỏi thêm vài câu... Lúc đó tưởng vô tình, giờ nghĩ lại đúng là cố tình hỏi đấy!”

“Này? Giang Yên? Cậu có đang nghe không đấy?”

“Hả?...”

Tôi giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ của cô ấy, 

“Tớ... tớ cúp máy đây!”

“Này! Giang Yên?... Alo?”

Tôi vội vàng dập máy.

Lời của Tống Lạc như hòn đá nhỏ ném vào mặt hồ phẳng lặng,

làm dấy lên những 

cơn sóng loạn trong lòng tôi.

Chẳng lẽ thật sự là như vậy sao?

Nếu đúng như lời cô ấy,

vậy khi tôi nói:

“Từ giờ mọi thứ quay về con số 0”

—nụ cười nhẹ lúc ấy của cậu ấy là gì?

Khi tôi bảo với bạn cậu rằng tôi chỉ là chị cậu ấy—biểu cảm khác lạ và cái trừng mắt đó là gì?

Khi tôi khóc lóc nói chẳng ai yêu mình—cái ôm dịu dàng đến nghẹt thở kia là gì?

Khi tôi né tránh nụ hôn—cú đ.ấ.m vào tường và bước chân bỏ đi đầy phẫn nộ ấy lại là gì?

Tất cả mọi thứ... như thể đều có thể giải thích được!

Nhưng mà—

có đúng là như vậy không?

Còn bài đăng kia trong vòng bạn bè của cậu ấy nữa—

nếu là ám chỉ tôi, thì có nghĩa là:

Đừng mãi chìm trong quá khứ đau thương, hãy trưởng thành và bước tiếp?

Không đúng!

Chắc không liên quan gì đến tôi đâu!

Tôi nhớ rất rõ, khi được hỏi:

“Có ai khiến cậu muốn dốc lòng theo đuổi không?”

Cậu ấy đã trả lời là 

“Không có.”

Thế nên... 

chắc chắn là do Tống Lạc suy diễn!

Tôi phải tự mình suy nghĩ lại từ đầu...

Gió Cũng Biết Anh Từng Yêu EmTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng 1 Lúc nhận được điện thoại của Phó Viễn, tôi đang bận sửa kế hoạch thị trường trong văn phòng. “Giang Yên, tối nay cùng ăn cơm nhé?” Tôi nghiêng đầu, kẹp điện thoại giữa tai và vai, “Sao thế? Phát tài rồi à?” “Không, chỉ là Mộ Tuyết... cô ấy đồng ý quen mình rồi!” Tim tôi khẽ run lên một chút, bàn tay đang gõ phím dừng lại hai giây, sau đó tôi cầm lấy điện thoại, “Thật à? Vậy chúc mừng cậu nhé! Tôi không đi đâu, vẫn còn phải tăng ca...” “Sao thế, chút thể diện này cũng không cho tôi à? Tống Lạc cũng sẽ tới đấy, Giang Yên, bạn bè bao năm nay cậu không nỡ từ chối vậy chứ?” Bạn bè? Ừ, đúng là bạn bè... một người bạn đã thầm thích cậu suốt hai năm nay! “Giang Yên?” “Hử? Ừ, cậu nói tiếp đi...” “Nói gì nữa chứ? Vậy quyết định thế nhé, tối 6 giờ rưỡi ở nhà hàng Hải Vận, tôi cúp máy đây!” Tiếng tút tút vang lên bên tai, tôi lại ngẩn người rất lâu vẫn chưa hoàn hồn. Cho đến khi chuông điện thoại lại reo, là Tống Lạc. “Yên Yên, Phó Viễn gọi cho cậu rồi à?” Tôi hơi lơ đãng đáp: “Ừ, vừa nãy.”… “Không biết. Nhưng từ sáng nay tớ thấy cậu ta có gì đó rất lạ. Rõ ràng là xin số điện thoại của cậu từ tớ, nhưng lại bảo tớ gọi thay?”Trên WeChat hiện lên tin nhắn gửi lúc 20:32.Sau cái “ừm” ngắn gọn ban nãy, Tống Tiếu phá lệ gửi thêm một tin:“Lo cho tôi? Vậy thì đến CC Thời Quang. Tôi chỉ chấp nhận nói chuyện trực tiếp.”Giọng điệu cứng nhắc như thường lệ.Mấy cậu em kiểu này sao mà kiêu thế không biết!Tôi nhìn đồng hồ—đã hơn một tiếng trôi qua từ khi cậu ấy gửi tin nhắn. Tim tôi khẽ thắt lại.“Giờ cậu ấy đang ở đâu? CC hả?”“Không rõ. Lúc gọi thì còn ở nhà, nhưng sau đó cậu không nghe máy, cậu ta đi mất rồi. Tớ hỏi đi đâu cũng không nói.”“Giang Yên... cậu có thấy hình như em tớ thực sự thích cậu không?”“Thích tớ? Cậu nói linh tinh gì đấy? Mắt nào của cậu thấy vậy? Sao cậu ấy có thể thích loại như tớ?”“Thật đấy. Tối qua ban đầu tớ gọi thế nào cậu ấy cũng không chịu ra ngoài. Nhưng vừa nghe tớ nói người cậu thích đang ở bên người khác, cậu buồn đến mức không chịu nổi... thì cậu ấy lập tức hỏi: ‘Cậu ấy ở đâu?’”“Sau đó, cậu biết mà—rời KTV còn không quên dắt cậu theo, đến tớ là chị ruột còn bị bỏ rơi. Cậu nghĩ xem? Cậu ta đúng là lạnh lùng, không thích thể hiện, nhưng trong lòng thì...”“Vấn đề là, không hiểu cậu ta thích cậu từ khi nào nữa? Giữ kỹ quá đến cả tớ cũng không biết! Hay là... do hồi trước cậu hay đến nhà tớ, nên lúc ấy đã phải lòng rồi?”“Tống Lạc, tha cho tớ đi...”Tống Lạc hoàn toàn không để ý, cứ thao thao bất tuyệt:“Chắc chắn là vậy! Không thì với tính cách cao ngạo đó, sao tối qua lại mang cậu đi theo? Bảo sao mỗi lần tớ nhắc đến cậu, cậu ta luôn tiện miệng hỏi thêm vài câu... Lúc đó tưởng vô tình, giờ nghĩ lại đúng là cố tình hỏi đấy!”“Này? Giang Yên? Cậu có đang nghe không đấy?”“Hả?...”Tôi giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ của cô ấy, “Tớ... tớ cúp máy đây!”“Này! Giang Yên?... Alo?”Tôi vội vàng dập máy.Lời của Tống Lạc như hòn đá nhỏ ném vào mặt hồ phẳng lặng,làm dấy lên những cơn sóng loạn trong lòng tôi.Chẳng lẽ thật sự là như vậy sao?Nếu đúng như lời cô ấy,vậy khi tôi nói:“Từ giờ mọi thứ quay về con số 0”—nụ cười nhẹ lúc ấy của cậu ấy là gì?Khi tôi bảo với bạn cậu rằng tôi chỉ là chị cậu ấy—biểu cảm khác lạ và cái trừng mắt đó là gì?Khi tôi khóc lóc nói chẳng ai yêu mình—cái ôm dịu dàng đến nghẹt thở kia là gì?Khi tôi né tránh nụ hôn—cú đ.ấ.m vào tường và bước chân bỏ đi đầy phẫn nộ ấy lại là gì?Tất cả mọi thứ... như thể đều có thể giải thích được!Nhưng mà—có đúng là như vậy không?Còn bài đăng kia trong vòng bạn bè của cậu ấy nữa—nếu là ám chỉ tôi, thì có nghĩa là:Đừng mãi chìm trong quá khứ đau thương, hãy trưởng thành và bước tiếp?Không đúng!Chắc không liên quan gì đến tôi đâu!Tôi nhớ rất rõ, khi được hỏi:“Có ai khiến cậu muốn dốc lòng theo đuổi không?”Cậu ấy đã trả lời là “Không có.”Thế nên... chắc chắn là do Tống Lạc suy diễn!Tôi phải tự mình suy nghĩ lại từ đầu...

Chương 13: Chương 13