Tác giả:

1 Lúc nhận được điện thoại của Phó Viễn, tôi đang bận sửa kế hoạch thị trường trong văn phòng. “Giang Yên, tối nay cùng ăn cơm nhé?” Tôi nghiêng đầu, kẹp điện thoại giữa tai và vai, “Sao thế? Phát tài rồi à?” “Không, chỉ là Mộ Tuyết... cô ấy đồng ý quen mình rồi!” Tim tôi khẽ run lên một chút, bàn tay đang gõ phím dừng lại hai giây, sau đó tôi cầm lấy điện thoại, “Thật à? Vậy chúc mừng cậu nhé! Tôi không đi đâu, vẫn còn phải tăng ca...” “Sao thế, chút thể diện này cũng không cho tôi à? Tống Lạc cũng sẽ tới đấy, Giang Yên, bạn bè bao năm nay cậu không nỡ từ chối vậy chứ?” Bạn bè? Ừ, đúng là bạn bè... một người bạn đã thầm thích cậu suốt hai năm nay! “Giang Yên?” “Hử? Ừ, cậu nói tiếp đi...” “Nói gì nữa chứ? Vậy quyết định thế nhé, tối 6 giờ rưỡi ở nhà hàng Hải Vận, tôi cúp máy đây!” Tiếng tút tút vang lên bên tai, tôi lại ngẩn người rất lâu vẫn chưa hoàn hồn. Cho đến khi chuông điện thoại lại reo, là Tống Lạc. “Yên Yên, Phó Viễn gọi cho cậu rồi à?” Tôi hơi lơ đãng đáp: “Ừ, vừa nãy.”…

Chương 16: Chương 16

Gió Cũng Biết Anh Từng Yêu EmTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng 1 Lúc nhận được điện thoại của Phó Viễn, tôi đang bận sửa kế hoạch thị trường trong văn phòng. “Giang Yên, tối nay cùng ăn cơm nhé?” Tôi nghiêng đầu, kẹp điện thoại giữa tai và vai, “Sao thế? Phát tài rồi à?” “Không, chỉ là Mộ Tuyết... cô ấy đồng ý quen mình rồi!” Tim tôi khẽ run lên một chút, bàn tay đang gõ phím dừng lại hai giây, sau đó tôi cầm lấy điện thoại, “Thật à? Vậy chúc mừng cậu nhé! Tôi không đi đâu, vẫn còn phải tăng ca...” “Sao thế, chút thể diện này cũng không cho tôi à? Tống Lạc cũng sẽ tới đấy, Giang Yên, bạn bè bao năm nay cậu không nỡ từ chối vậy chứ?” Bạn bè? Ừ, đúng là bạn bè... một người bạn đã thầm thích cậu suốt hai năm nay! “Giang Yên?” “Hử? Ừ, cậu nói tiếp đi...” “Nói gì nữa chứ? Vậy quyết định thế nhé, tối 6 giờ rưỡi ở nhà hàng Hải Vận, tôi cúp máy đây!” Tiếng tút tút vang lên bên tai, tôi lại ngẩn người rất lâu vẫn chưa hoàn hồn. Cho đến khi chuông điện thoại lại reo, là Tống Lạc. “Yên Yên, Phó Viễn gọi cho cậu rồi à?” Tôi hơi lơ đãng đáp: “Ừ, vừa nãy.”… Hơi rượu nồng, nhưng vòng tay thì quen thuộc…Cảm giác thật lạ kỳ.Tôi chỉ muốn ngủ trong cái ôm ấy, như thể chỉ có vòng tay này mới khiến tôi gỡ bỏ hết mọi phòng bị, mọi lớp ngụy trang.“Giang Yên! Giang Yên! Đừng ngủ! Đừng làm tôi sợ! Mau tỉnh lại đi!”Lúc tôi tỉnh dậy lần nữa thì đã ở trên giường bệnh trong bệnh viện.Tay cắm truyền, khuỷu tay có một vết sưng đỏ, chắc là dấu vết sau khi lấy máu.Còn Tống Tiếu—cậu ấy đang ngủ gục bên giường tôi.Ánh nắng sớm xuyên qua ô kính, nhẹ nhàng phủ lên người cậu, như một tầng ánh sáng mơ hồ, khiến cậu trông dịu dàng mà chân thật đến lạ.Là cậu ấy đưa tôi vào viện sao?Vậy cảnh tượng mờ ảo tôi thấy lúc trước không phải là ảo giác mà là cậu thật sự ở đó!Tim tôi chợt thắt lại.Cậu ấy đã ở đây suốt một đêm?Tôi muốn cử động một chút, nhưng nhận ra mình vẫn chưa có sức.Dù vậy, cử động nhỏ ấy vẫn đánh thức Tống Tiếu.Cậu mở mắt, ánh nhìn hơi mệt mỏi nhưng khi nhìn thấy tôi tỉnh, khóe môi khẽ nhếch:“Tỉnh rồi à?”“Ừm...”Tôi khẽ gật đầu, “Tối qua... lại làm phiền cậu rồi…”“Phiền lắm luôn…”Cậu đưa tay sờ trán tôi, “Phiền tới mức phải chạy xe vượt tốc độ về, chị mà không nộp tiền phạt là không xong với tôi đâu đấy!”Tôi nhìn gương mặt tuấn tú ấy, tự nhiên bật cười:“Được rồi!”Cậu hơi khựng tay giữa không trung, sau đó ánh mắt dừng lại trên người tôi:“Giờ cảm thấy sao? Đầu có đau không?”Khoảnh khắc ấy, tôi bắt gặp trong mắt cậu một chút dịu dàng lướt qua.Tôi lắc đầu, rồi lại gật đầu.“Là sao? Đau hay không đau?”Cậu nhếch miệng cười—nụ cười ấy như ánh trăng đầu tháng, khiến lòng tôi bối rối.“Không đau lắm, chỉ là hơi chóng mặt, toàn thân không có sức nhưng còn tỉnh táo.”“Còn không tỉnh là nguy rồi đó. Chị biết trong người truyền cái gì không?”Cậu chỉ tay lên mấy bịch truyền đủ màu:“Giải rượu, phục hồi ý thức, chống mất nước… Nào là kali clorua, glucose, vitamin B, dung dịch dinh dưỡng… Còn vài thứ tôi cũng không nhớ tên nữa... Giang Yên, chị nói xem uống đến mức liều mạng như thế... có đáng không?”Cậu đang lo cho tôi sao?Tôi mỉm cười, nhìn cậu và gật đầu:“Nhưng ít ra tôi đã thành công.”“Nếu cái gọi là thành công đó phải đánh đổi bằng mạng sống, thì tôi thà rằng chị chưa từng đến đó.”“Chị biết không? Lúc chị hôn mê không tỉnh, bác sĩ bảo chị có dấu hiệu rối loạn ý thức… chị biết tôi đã hoảng loạn thế nào không?”“Vậy... cậu nói đi,”Tôi nửa đùa nửa thật, “Cậu đã thấy thế nào?”Cậu đảo mắt nhìn tôi, ánh nhìn thản nhiên:“Đau lòng muốn chết! Buồn muốn phát điên!”Đôi mắt cậu như hồ nước mùa xuân, trong veo mà lặng lẽ,lướt qua lòng tôi để lại một tầng gợn sóng.Cậu ấy nói... cậu ấy đau lòng?

Hơi rượu nồng, nhưng vòng tay thì quen thuộc…

Cảm giác thật lạ kỳ.

Tôi chỉ muốn ngủ trong cái ôm ấy, như thể 

chỉ có vòng tay này mới khiến tôi gỡ bỏ hết mọi phòng bị, mọi lớp ngụy trang.

“Giang Yên! Giang Yên! Đừng ngủ! Đừng làm tôi sợ! Mau tỉnh lại đi!”

Lúc tôi tỉnh dậy lần nữa thì đã ở trên 

giường bệnh trong bệnh viện.

Tay cắm truyền, khuỷu tay có một vết sưng đỏ, chắc là dấu vết sau khi lấy máu.

Còn Tống Tiếu—cậu ấy đang ngủ gục bên giường tôi.

Ánh nắng sớm xuyên qua ô kính, nhẹ nhàng phủ lên người cậu, 

như một tầng ánh sáng mơ hồ

, khiến cậu trông dịu dàng mà chân thật đến lạ.

Là cậu ấy đưa tôi vào viện sao?

Vậy cảnh tượng mờ ảo tôi thấy lúc trước không phải là ảo giác mà là 

cậu thật sự ở đó!

Tim tôi chợt thắt lại.

Cậu ấy đã ở đây suốt một đêm?

Tôi muốn cử động một chút, nhưng nhận ra mình 

vẫn chưa có sức.

Dù vậy, cử động nhỏ ấy vẫn đánh thức Tống Tiếu.

Cậu mở mắt, ánh nhìn hơi mệt mỏi nhưng khi nhìn thấy tôi tỉnh, khóe môi khẽ nhếch:

“Tỉnh rồi à?”

“Ừm...”

Tôi khẽ gật đầu, 

“Tối qua... lại làm phiền cậu rồi…”

“Phiền lắm luôn…”

Cậu đưa tay sờ trán tôi, 

“Phiền tới mức phải chạy xe vượt tốc độ về, chị mà không nộp tiền phạt là không xong với tôi đâu đấy!”

Tôi nhìn gương mặt tuấn tú ấy, tự nhiên bật cười:

“Được rồi!”

Cậu hơi khựng tay giữa không trung, sau đó ánh mắt dừng lại trên người tôi:

“Giờ cảm thấy sao? Đầu có đau không?”

Khoảnh khắc ấy, tôi bắt gặp trong mắt cậu một chút dịu dàng lướt qua.

Tôi lắc đầu, rồi lại gật đầu.

“Là sao? Đau hay không đau?”

Cậu nhếch miệng cười—nụ cười ấy như ánh trăng đầu tháng, khiến lòng tôi bối rối.

“Không đau lắm, chỉ là hơi chóng mặt, toàn thân không có sức nhưng còn tỉnh táo.”

“Còn không tỉnh là nguy rồi đó. Chị biết trong người truyền cái gì không?”

Cậu chỉ tay lên mấy bịch truyền đủ màu:

“Giải rượu, phục hồi ý thức, chống mất nước… Nào là kali clorua, glucose, vitamin B, dung dịch dinh dưỡng… Còn vài thứ tôi cũng không nhớ tên nữa... Giang Yên, chị nói xem uống đến mức liều mạng như thế... có đáng không?”

Cậu đang lo cho tôi sao?

Tôi mỉm cười, nhìn cậu và gật đầu:

“Nhưng ít ra tôi đã thành công.”

“Nếu cái gọi là thành công đó phải đánh đổi bằng mạng sống, thì tôi thà rằng chị chưa từng đến đó.”

“Chị biết không? Lúc chị hôn mê không tỉnh, bác sĩ bảo chị có dấu hiệu rối loạn ý thức… chị biết tôi đã hoảng loạn thế nào không?”

“Vậy... cậu nói đi,”

Tôi nửa đùa nửa thật, 

“Cậu đã thấy thế nào?”

Cậu đảo mắt nhìn tôi, ánh nhìn thản nhiên:

“Đau lòng muốn chết! Buồn muốn phát điên!”

Đôi mắt cậu như hồ nước mùa xuân, trong veo mà lặng lẽ,

lướt qua lòng tôi để lại một tầng gợn sóng.

Cậu ấy nói... cậu ấy đau lòng?

Gió Cũng Biết Anh Từng Yêu EmTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng 1 Lúc nhận được điện thoại của Phó Viễn, tôi đang bận sửa kế hoạch thị trường trong văn phòng. “Giang Yên, tối nay cùng ăn cơm nhé?” Tôi nghiêng đầu, kẹp điện thoại giữa tai và vai, “Sao thế? Phát tài rồi à?” “Không, chỉ là Mộ Tuyết... cô ấy đồng ý quen mình rồi!” Tim tôi khẽ run lên một chút, bàn tay đang gõ phím dừng lại hai giây, sau đó tôi cầm lấy điện thoại, “Thật à? Vậy chúc mừng cậu nhé! Tôi không đi đâu, vẫn còn phải tăng ca...” “Sao thế, chút thể diện này cũng không cho tôi à? Tống Lạc cũng sẽ tới đấy, Giang Yên, bạn bè bao năm nay cậu không nỡ từ chối vậy chứ?” Bạn bè? Ừ, đúng là bạn bè... một người bạn đã thầm thích cậu suốt hai năm nay! “Giang Yên?” “Hử? Ừ, cậu nói tiếp đi...” “Nói gì nữa chứ? Vậy quyết định thế nhé, tối 6 giờ rưỡi ở nhà hàng Hải Vận, tôi cúp máy đây!” Tiếng tút tút vang lên bên tai, tôi lại ngẩn người rất lâu vẫn chưa hoàn hồn. Cho đến khi chuông điện thoại lại reo, là Tống Lạc. “Yên Yên, Phó Viễn gọi cho cậu rồi à?” Tôi hơi lơ đãng đáp: “Ừ, vừa nãy.”… Hơi rượu nồng, nhưng vòng tay thì quen thuộc…Cảm giác thật lạ kỳ.Tôi chỉ muốn ngủ trong cái ôm ấy, như thể chỉ có vòng tay này mới khiến tôi gỡ bỏ hết mọi phòng bị, mọi lớp ngụy trang.“Giang Yên! Giang Yên! Đừng ngủ! Đừng làm tôi sợ! Mau tỉnh lại đi!”Lúc tôi tỉnh dậy lần nữa thì đã ở trên giường bệnh trong bệnh viện.Tay cắm truyền, khuỷu tay có một vết sưng đỏ, chắc là dấu vết sau khi lấy máu.Còn Tống Tiếu—cậu ấy đang ngủ gục bên giường tôi.Ánh nắng sớm xuyên qua ô kính, nhẹ nhàng phủ lên người cậu, như một tầng ánh sáng mơ hồ, khiến cậu trông dịu dàng mà chân thật đến lạ.Là cậu ấy đưa tôi vào viện sao?Vậy cảnh tượng mờ ảo tôi thấy lúc trước không phải là ảo giác mà là cậu thật sự ở đó!Tim tôi chợt thắt lại.Cậu ấy đã ở đây suốt một đêm?Tôi muốn cử động một chút, nhưng nhận ra mình vẫn chưa có sức.Dù vậy, cử động nhỏ ấy vẫn đánh thức Tống Tiếu.Cậu mở mắt, ánh nhìn hơi mệt mỏi nhưng khi nhìn thấy tôi tỉnh, khóe môi khẽ nhếch:“Tỉnh rồi à?”“Ừm...”Tôi khẽ gật đầu, “Tối qua... lại làm phiền cậu rồi…”“Phiền lắm luôn…”Cậu đưa tay sờ trán tôi, “Phiền tới mức phải chạy xe vượt tốc độ về, chị mà không nộp tiền phạt là không xong với tôi đâu đấy!”Tôi nhìn gương mặt tuấn tú ấy, tự nhiên bật cười:“Được rồi!”Cậu hơi khựng tay giữa không trung, sau đó ánh mắt dừng lại trên người tôi:“Giờ cảm thấy sao? Đầu có đau không?”Khoảnh khắc ấy, tôi bắt gặp trong mắt cậu một chút dịu dàng lướt qua.Tôi lắc đầu, rồi lại gật đầu.“Là sao? Đau hay không đau?”Cậu nhếch miệng cười—nụ cười ấy như ánh trăng đầu tháng, khiến lòng tôi bối rối.“Không đau lắm, chỉ là hơi chóng mặt, toàn thân không có sức nhưng còn tỉnh táo.”“Còn không tỉnh là nguy rồi đó. Chị biết trong người truyền cái gì không?”Cậu chỉ tay lên mấy bịch truyền đủ màu:“Giải rượu, phục hồi ý thức, chống mất nước… Nào là kali clorua, glucose, vitamin B, dung dịch dinh dưỡng… Còn vài thứ tôi cũng không nhớ tên nữa... Giang Yên, chị nói xem uống đến mức liều mạng như thế... có đáng không?”Cậu đang lo cho tôi sao?Tôi mỉm cười, nhìn cậu và gật đầu:“Nhưng ít ra tôi đã thành công.”“Nếu cái gọi là thành công đó phải đánh đổi bằng mạng sống, thì tôi thà rằng chị chưa từng đến đó.”“Chị biết không? Lúc chị hôn mê không tỉnh, bác sĩ bảo chị có dấu hiệu rối loạn ý thức… chị biết tôi đã hoảng loạn thế nào không?”“Vậy... cậu nói đi,”Tôi nửa đùa nửa thật, “Cậu đã thấy thế nào?”Cậu đảo mắt nhìn tôi, ánh nhìn thản nhiên:“Đau lòng muốn chết! Buồn muốn phát điên!”Đôi mắt cậu như hồ nước mùa xuân, trong veo mà lặng lẽ,lướt qua lòng tôi để lại một tầng gợn sóng.Cậu ấy nói... cậu ấy đau lòng?

Chương 16: Chương 16