1 Lúc nhận được điện thoại của Phó Viễn, tôi đang bận sửa kế hoạch thị trường trong văn phòng. “Giang Yên, tối nay cùng ăn cơm nhé?” Tôi nghiêng đầu, kẹp điện thoại giữa tai và vai, “Sao thế? Phát tài rồi à?” “Không, chỉ là Mộ Tuyết... cô ấy đồng ý quen mình rồi!” Tim tôi khẽ run lên một chút, bàn tay đang gõ phím dừng lại hai giây, sau đó tôi cầm lấy điện thoại, “Thật à? Vậy chúc mừng cậu nhé! Tôi không đi đâu, vẫn còn phải tăng ca...” “Sao thế, chút thể diện này cũng không cho tôi à? Tống Lạc cũng sẽ tới đấy, Giang Yên, bạn bè bao năm nay cậu không nỡ từ chối vậy chứ?” Bạn bè? Ừ, đúng là bạn bè... một người bạn đã thầm thích cậu suốt hai năm nay! “Giang Yên?” “Hử? Ừ, cậu nói tiếp đi...” “Nói gì nữa chứ? Vậy quyết định thế nhé, tối 6 giờ rưỡi ở nhà hàng Hải Vận, tôi cúp máy đây!” Tiếng tút tút vang lên bên tai, tôi lại ngẩn người rất lâu vẫn chưa hoàn hồn. Cho đến khi chuông điện thoại lại reo, là Tống Lạc. “Yên Yên, Phó Viễn gọi cho cậu rồi à?” Tôi hơi lơ đãng đáp: “Ừ, vừa nãy.”…
Chương 23: Chương 23
Gió Cũng Biết Anh Từng Yêu EmTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng 1 Lúc nhận được điện thoại của Phó Viễn, tôi đang bận sửa kế hoạch thị trường trong văn phòng. “Giang Yên, tối nay cùng ăn cơm nhé?” Tôi nghiêng đầu, kẹp điện thoại giữa tai và vai, “Sao thế? Phát tài rồi à?” “Không, chỉ là Mộ Tuyết... cô ấy đồng ý quen mình rồi!” Tim tôi khẽ run lên một chút, bàn tay đang gõ phím dừng lại hai giây, sau đó tôi cầm lấy điện thoại, “Thật à? Vậy chúc mừng cậu nhé! Tôi không đi đâu, vẫn còn phải tăng ca...” “Sao thế, chút thể diện này cũng không cho tôi à? Tống Lạc cũng sẽ tới đấy, Giang Yên, bạn bè bao năm nay cậu không nỡ từ chối vậy chứ?” Bạn bè? Ừ, đúng là bạn bè... một người bạn đã thầm thích cậu suốt hai năm nay! “Giang Yên?” “Hử? Ừ, cậu nói tiếp đi...” “Nói gì nữa chứ? Vậy quyết định thế nhé, tối 6 giờ rưỡi ở nhà hàng Hải Vận, tôi cúp máy đây!” Tiếng tút tút vang lên bên tai, tôi lại ngẩn người rất lâu vẫn chưa hoàn hồn. Cho đến khi chuông điện thoại lại reo, là Tống Lạc. “Yên Yên, Phó Viễn gọi cho cậu rồi à?” Tôi hơi lơ đãng đáp: “Ừ, vừa nãy.”… Nơi này gọi là “Thính Phong”, ẩn mình trong dãy núi ở độ cao từ 1000 đến 1400 mét.Toàn bộ giác quan của tôi như được vẻ đẹp nơi đây chữa lành:Cây cổ thụ khổng lồ, dây leo mạnh mẽ, những căn phòng ngũ sắc ẩn hiện giữa núi rừng.Tầm mắt hướng lên là trời xanh mây trắng, cúi xuống là biển rừng xanh thẳm,Núi non bao quanh những con suối nhỏ trong vắt, róc rách len lỏi qua kẽ đá—tựa như cõi tiên!Không chỉ có phòng nghỉ tiện nghi, khu sinh hoạt chung cũng đầy đủ tiện ích:phòng trà, quầy sách, bar nhạc sống, câu cá nướng BBQ, khu cắm trại…Nói là homestay thì chưa đủ, phải gọi là “sơn trang nghỉ mát” mới đúng!Trong lúc ăn trưa, mọi người bắt đầu bàn xem chiều nên làm gì:“Nướng BBQ?” – “Chơi mạt chược?” – “Chơi game?”Tống Tiếu nhíu mày:“Sao không ai có chí hướng gì hết vậy? Trên đường đến đây tôi thấy có khu chơi b.ắ.n s.ú.n.g sơn ngoài trời, làm ván đi?”“Được đó, Tống Tiếu!” – Hướng Dự giơ ngón cái,“Hoạt động vừa vận động vừa vui như thế, căng thẳng kích thích, hơn mấy cái lần tụi mình cày game đêm ở net gấp bội!”Tống Tiếu quay sang, nhỏ giọng hỏi tôi:“Chị có đi không?”Tôi vội lắc đầu:“Tôi không thích mấy trò đó. Mấy người đi đi, tôi với Tống Lạc đi dạo loanh quanh.”“Không đi thật à?”Khóe môi cậu cong lên, nụ cười khiến tim run rẩy.“Tự dưng… tôi thấy hơi thất vọng đó nha.”Tống Lạc chen vào:“Này Tiếu, Giang Yên đi với tôi thì yên tâm đi, có Lâm Trì còn bị lạc chứ cô ấy thì không đâu!”“Chị ruột mà…”Tôi kéo tay áo cậu, cười nói:“Chơi vui nha, tôi đợi cậu về!”Cậu khẽ cong môi:“Chị à, làm sao đây? Tôi… bỗng dưng không muốn đi nữa.”“Sao vậy?”“Chị có biết khuyết điểm lớn nhất của tôi là gì không?”Tôi ngẩn người,Cậu nghiêm túc đáp:“Là… khuyết chị.”“…”Cứu tôi với! Đây là Tống Tiếu lạnh lùng của ngày xưa thật sao?!Câu nói đó vừa khéo bị Tống Lạc nghe thấy, cô ôm n.g.ự.c làm bộ đau tim:“Tiêu rồi tiêu rồi, em trai tôi giờ chỉ còn lạnh… mà không còn lùng nữa rồi!”16Lâm Trì đến nơi lúc hơn hai giờ chiều.Để dành chút không gian riêng tư cho đôi tình nhân yêu xa, tôi quyết định về phòng tận hưởng sự yên tĩnh tuyệt đối của thiên nhiên, bật nhạc, đọc sách, buông bỏ mọi ồn ào náo nhiệt nơi thành phố. Không biết từ lúc nào, tôi đã ngủ thiếp đi trên chiếc ghế treo ngoài ban công.Lúc mơ mơ màng màng, tôi cảm nhận được một vòng tay ấm áp, mở mắt ra—là Tống Tiếu, đang bế tôi lên.“Chị dậy rồi à? Không nên ngủ ngoài trời đâu, chỗ này cao hơn 1000m lận…”“Cậu về từ lúc nào vậy?”“Vừa nãy thôi.”Cậu đặt tôi lên giường, ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt v3 má tôi,“Chị à, xin lỗi. Không nên để chị lại đây một mình.”
Nơi này gọi là
“Thính Phong”
, ẩn mình trong dãy núi ở độ cao từ 1000 đến 1400 mét.
Toàn bộ giác quan của tôi như được
vẻ đẹp nơi đây chữa lành
:
Cây cổ thụ khổng lồ, dây leo mạnh mẽ, những căn phòng ngũ sắc ẩn hiện giữa núi rừng.
Tầm mắt hướng lên là
trời xanh mây trắng
, cúi xuống là
biển rừng xanh thẳm
,
Núi non bao quanh những con suối nhỏ trong vắt, róc rách len lỏi qua kẽ đá—
tựa như cõi tiên!
Không chỉ có phòng nghỉ tiện nghi,
khu sinh hoạt chung
cũng đầy đủ tiện ích:
phòng trà, quầy sách, bar nhạc sống, câu cá nướng BBQ, khu cắm trại…
Nói là homestay thì chưa đủ, phải gọi là
“sơn trang nghỉ mát”
mới đúng!
Trong lúc ăn trưa, mọi người bắt đầu bàn xem chiều nên làm gì:
“Nướng BBQ?” – “Chơi mạt chược?” – “Chơi game?”
Tống Tiếu nhíu mày:
“Sao không ai có chí hướng gì hết vậy? Trên đường đến đây tôi thấy có khu chơi b.ắ.n s.ú.n.g sơn ngoài trời, làm ván đi?”
“Được đó, Tống Tiếu!”
– Hướng Dự giơ ngón cái,
“Hoạt động vừa vận động vừa vui như thế, căng thẳng kích thích, hơn mấy cái lần tụi mình cày game đêm ở net gấp bội!”
Tống Tiếu quay sang,
nhỏ giọng hỏi tôi:
“Chị có đi không?”
Tôi
vội lắc đầu
:
“Tôi không thích mấy trò đó. Mấy người đi đi, tôi với Tống Lạc đi dạo loanh quanh.”
“Không đi thật à?”
Khóe môi cậu cong lên,
nụ cười khiến tim run rẩy.
“Tự dưng… tôi thấy hơi thất vọng đó nha.”
Tống Lạc chen vào:
“Này Tiếu, Giang Yên đi với tôi thì yên tâm đi, có Lâm Trì còn bị lạc chứ cô ấy thì không đâu!”
“Chị ruột mà…”
Tôi kéo tay áo cậu, cười nói:
“Chơi vui nha, tôi đợi cậu về!”
Cậu khẽ cong môi:
“Chị à, làm sao đây? Tôi… bỗng dưng không muốn đi nữa.”
“Sao vậy?”
“Chị có biết khuyết điểm lớn nhất của tôi là gì không?”
Tôi ngẩn người,
Cậu nghiêm túc đáp:
“Là… khuyết chị.”
“…”
Cứu tôi với! Đây là Tống Tiếu lạnh lùng của ngày xưa thật sao?!
Câu nói đó vừa khéo bị
Tống Lạc
nghe thấy, cô ôm n.g.ự.c làm bộ đau tim:
“Tiêu rồi tiêu rồi, em trai tôi giờ chỉ còn lạnh… mà không còn lùng nữa rồi!”
16
Lâm Trì
đến nơi lúc hơn hai giờ chiều.
Để dành chút không gian riêng tư cho
đôi tình nhân yêu xa
, tôi quyết định
về phòng tận hưởng sự yên tĩnh tuyệt đối của thiên nhiên
, bật nhạc, đọc sách, buông bỏ mọi ồn ào náo nhiệt nơi thành phố. Không biết từ lúc nào, tôi đã ngủ thiếp đi trên chiếc ghế treo ngoài ban công.
Lúc mơ mơ màng màng, tôi cảm nhận được
một vòng tay ấm áp
, mở mắt ra—là
Tống Tiếu
, đang bế tôi lên.
“Chị dậy rồi à? Không nên ngủ ngoài trời đâu, chỗ này cao hơn 1000m lận…”
“Cậu về từ lúc nào vậy?”
“Vừa nãy thôi.”
Cậu đặt tôi lên giường, ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt v3 má tôi,
“Chị à, xin lỗi. Không nên để chị lại đây một mình.”
Gió Cũng Biết Anh Từng Yêu EmTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng 1 Lúc nhận được điện thoại của Phó Viễn, tôi đang bận sửa kế hoạch thị trường trong văn phòng. “Giang Yên, tối nay cùng ăn cơm nhé?” Tôi nghiêng đầu, kẹp điện thoại giữa tai và vai, “Sao thế? Phát tài rồi à?” “Không, chỉ là Mộ Tuyết... cô ấy đồng ý quen mình rồi!” Tim tôi khẽ run lên một chút, bàn tay đang gõ phím dừng lại hai giây, sau đó tôi cầm lấy điện thoại, “Thật à? Vậy chúc mừng cậu nhé! Tôi không đi đâu, vẫn còn phải tăng ca...” “Sao thế, chút thể diện này cũng không cho tôi à? Tống Lạc cũng sẽ tới đấy, Giang Yên, bạn bè bao năm nay cậu không nỡ từ chối vậy chứ?” Bạn bè? Ừ, đúng là bạn bè... một người bạn đã thầm thích cậu suốt hai năm nay! “Giang Yên?” “Hử? Ừ, cậu nói tiếp đi...” “Nói gì nữa chứ? Vậy quyết định thế nhé, tối 6 giờ rưỡi ở nhà hàng Hải Vận, tôi cúp máy đây!” Tiếng tút tút vang lên bên tai, tôi lại ngẩn người rất lâu vẫn chưa hoàn hồn. Cho đến khi chuông điện thoại lại reo, là Tống Lạc. “Yên Yên, Phó Viễn gọi cho cậu rồi à?” Tôi hơi lơ đãng đáp: “Ừ, vừa nãy.”… Nơi này gọi là “Thính Phong”, ẩn mình trong dãy núi ở độ cao từ 1000 đến 1400 mét.Toàn bộ giác quan của tôi như được vẻ đẹp nơi đây chữa lành:Cây cổ thụ khổng lồ, dây leo mạnh mẽ, những căn phòng ngũ sắc ẩn hiện giữa núi rừng.Tầm mắt hướng lên là trời xanh mây trắng, cúi xuống là biển rừng xanh thẳm,Núi non bao quanh những con suối nhỏ trong vắt, róc rách len lỏi qua kẽ đá—tựa như cõi tiên!Không chỉ có phòng nghỉ tiện nghi, khu sinh hoạt chung cũng đầy đủ tiện ích:phòng trà, quầy sách, bar nhạc sống, câu cá nướng BBQ, khu cắm trại…Nói là homestay thì chưa đủ, phải gọi là “sơn trang nghỉ mát” mới đúng!Trong lúc ăn trưa, mọi người bắt đầu bàn xem chiều nên làm gì:“Nướng BBQ?” – “Chơi mạt chược?” – “Chơi game?”Tống Tiếu nhíu mày:“Sao không ai có chí hướng gì hết vậy? Trên đường đến đây tôi thấy có khu chơi b.ắ.n s.ú.n.g sơn ngoài trời, làm ván đi?”“Được đó, Tống Tiếu!” – Hướng Dự giơ ngón cái,“Hoạt động vừa vận động vừa vui như thế, căng thẳng kích thích, hơn mấy cái lần tụi mình cày game đêm ở net gấp bội!”Tống Tiếu quay sang, nhỏ giọng hỏi tôi:“Chị có đi không?”Tôi vội lắc đầu:“Tôi không thích mấy trò đó. Mấy người đi đi, tôi với Tống Lạc đi dạo loanh quanh.”“Không đi thật à?”Khóe môi cậu cong lên, nụ cười khiến tim run rẩy.“Tự dưng… tôi thấy hơi thất vọng đó nha.”Tống Lạc chen vào:“Này Tiếu, Giang Yên đi với tôi thì yên tâm đi, có Lâm Trì còn bị lạc chứ cô ấy thì không đâu!”“Chị ruột mà…”Tôi kéo tay áo cậu, cười nói:“Chơi vui nha, tôi đợi cậu về!”Cậu khẽ cong môi:“Chị à, làm sao đây? Tôi… bỗng dưng không muốn đi nữa.”“Sao vậy?”“Chị có biết khuyết điểm lớn nhất của tôi là gì không?”Tôi ngẩn người,Cậu nghiêm túc đáp:“Là… khuyết chị.”“…”Cứu tôi với! Đây là Tống Tiếu lạnh lùng của ngày xưa thật sao?!Câu nói đó vừa khéo bị Tống Lạc nghe thấy, cô ôm n.g.ự.c làm bộ đau tim:“Tiêu rồi tiêu rồi, em trai tôi giờ chỉ còn lạnh… mà không còn lùng nữa rồi!”16Lâm Trì đến nơi lúc hơn hai giờ chiều.Để dành chút không gian riêng tư cho đôi tình nhân yêu xa, tôi quyết định về phòng tận hưởng sự yên tĩnh tuyệt đối của thiên nhiên, bật nhạc, đọc sách, buông bỏ mọi ồn ào náo nhiệt nơi thành phố. Không biết từ lúc nào, tôi đã ngủ thiếp đi trên chiếc ghế treo ngoài ban công.Lúc mơ mơ màng màng, tôi cảm nhận được một vòng tay ấm áp, mở mắt ra—là Tống Tiếu, đang bế tôi lên.“Chị dậy rồi à? Không nên ngủ ngoài trời đâu, chỗ này cao hơn 1000m lận…”“Cậu về từ lúc nào vậy?”“Vừa nãy thôi.”Cậu đặt tôi lên giường, ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt v3 má tôi,“Chị à, xin lỗi. Không nên để chị lại đây một mình.”