Tác giả:

1 Lúc nhận được điện thoại của Phó Viễn, tôi đang bận sửa kế hoạch thị trường trong văn phòng. “Giang Yên, tối nay cùng ăn cơm nhé?” Tôi nghiêng đầu, kẹp điện thoại giữa tai và vai, “Sao thế? Phát tài rồi à?” “Không, chỉ là Mộ Tuyết... cô ấy đồng ý quen mình rồi!” Tim tôi khẽ run lên một chút, bàn tay đang gõ phím dừng lại hai giây, sau đó tôi cầm lấy điện thoại, “Thật à? Vậy chúc mừng cậu nhé! Tôi không đi đâu, vẫn còn phải tăng ca...” “Sao thế, chút thể diện này cũng không cho tôi à? Tống Lạc cũng sẽ tới đấy, Giang Yên, bạn bè bao năm nay cậu không nỡ từ chối vậy chứ?” Bạn bè? Ừ, đúng là bạn bè... một người bạn đã thầm thích cậu suốt hai năm nay! “Giang Yên?” “Hử? Ừ, cậu nói tiếp đi...” “Nói gì nữa chứ? Vậy quyết định thế nhé, tối 6 giờ rưỡi ở nhà hàng Hải Vận, tôi cúp máy đây!” Tiếng tút tút vang lên bên tai, tôi lại ngẩn người rất lâu vẫn chưa hoàn hồn. Cho đến khi chuông điện thoại lại reo, là Tống Lạc. “Yên Yên, Phó Viễn gọi cho cậu rồi à?” Tôi hơi lơ đãng đáp: “Ừ, vừa nãy.”…

Chương 30: Chương 30

Gió Cũng Biết Anh Từng Yêu EmTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng 1 Lúc nhận được điện thoại của Phó Viễn, tôi đang bận sửa kế hoạch thị trường trong văn phòng. “Giang Yên, tối nay cùng ăn cơm nhé?” Tôi nghiêng đầu, kẹp điện thoại giữa tai và vai, “Sao thế? Phát tài rồi à?” “Không, chỉ là Mộ Tuyết... cô ấy đồng ý quen mình rồi!” Tim tôi khẽ run lên một chút, bàn tay đang gõ phím dừng lại hai giây, sau đó tôi cầm lấy điện thoại, “Thật à? Vậy chúc mừng cậu nhé! Tôi không đi đâu, vẫn còn phải tăng ca...” “Sao thế, chút thể diện này cũng không cho tôi à? Tống Lạc cũng sẽ tới đấy, Giang Yên, bạn bè bao năm nay cậu không nỡ từ chối vậy chứ?” Bạn bè? Ừ, đúng là bạn bè... một người bạn đã thầm thích cậu suốt hai năm nay! “Giang Yên?” “Hử? Ừ, cậu nói tiếp đi...” “Nói gì nữa chứ? Vậy quyết định thế nhé, tối 6 giờ rưỡi ở nhà hàng Hải Vận, tôi cúp máy đây!” Tiếng tút tút vang lên bên tai, tôi lại ngẩn người rất lâu vẫn chưa hoàn hồn. Cho đến khi chuông điện thoại lại reo, là Tống Lạc. “Yên Yên, Phó Viễn gọi cho cậu rồi à?” Tôi hơi lơ đãng đáp: “Ừ, vừa nãy.”… 22Hai ngày sau, kế hoạch kịch bản cho sản phẩm mới đã được hoàn thành. Theo yêu cầu từ ban lãnh đạo của Giới Thái, chúng tôi bắt buộc phải hoàn tất phương án quảng bá liên kết trong vòng ba ngày tới.Vì vậy, khi tôi cùng Phó Viễn và vài đồng nghiệp khác bên anh ta rời khỏi công ty thì trời đã lên đèn, phố phường cũng bắt đầu rực rỡ ánh sáng.Trong bãi xe, đúng lúc tôi vừa mở cửa ghế lái, Phó Viễn lại lên tiếng:“Giang Yên, giờ này rồi, cùng đi ăn chút gì đó nhé? Cho anh chút vinh hạnh được không?”“Em…”Tôi còn chưa kịp từ chối.“Sao vậy? Lại định từ chối nữa à? Trễ thế này rồi chẳng lẽ em còn về nấu cơm à? Mấy năm bạn bè rồi, đến một bữa ăn riêng cũng không đổi được sao?”Tôi khẽ thở dài, “Được rồi! Nhưng này, anh không sợ ‘người nhà’ anh tìm anh tính sổ sao?”Anh ta khựng lại, nhíu mày, rồi gượng cười đầy gượng gạo:“Không đâu... Không sao cả. Vậy nhé, gặp nhau ở nhà hàng!”Nói rồi anh ta quay người bước về phía xe mình.Trong nhà hàng, mới ăn được vài miếng thì điện thoại tôi reo — là Tống Khiếu.“Chị ơi, đang làm gì đó?”“À… Em đang ăn cơm.”“Với ai?”(ngưng vài giây)“Phó Viễn à?”Tôi giật mình.— Câu này có gì đó sai sai?Tôi lập tức ngẩng đầu nhìn quanh nhà hàng, xoay người lại thì thấy Tống Khiếu đang đứng ở cửa phòng bao không xa, phía sau còn có cả Hướng Dư và mấy người bạn.Ánh mắt cậu ấy lạnh như băng, sắc bén và khó dò, ánh nhìn dừng lại trên tôi mang theo chút tổn thương và băng giá, khiến tôi sững sờ.Giọng trong điện thoại lại vang lên:“Chị à, hồi chiều em gọi rủ chị đi ăn tối, chị bảo còn bận việc. Vậy chị có thể nói cho em biết: Ăn tối riêng với một người đàn ông khác cũng được xem là nội dung công việc à?”“Tống Khiếu, em nghe chị giải thích…”— Nhưng điện thoại đã bị cúp máy.Gương mặt cậu ấy lạnh băng, xoay người rời khỏi nhà hàng không chút do dự.“Tống Khiếu! Đợi đã!”Tôi gọi theo, nhưng cậu ấy không hề quay đầu lại.Hướng Dư lướt qua tôi, ánh mắt phức tạp, rồi cũng nhanh chóng rời đi theo cậu ấy.Tôi đứng lặng, nhắm mắt lại thở thật sâu.Cậu ấy đang giận vì điều gì?Phía sau, Phó Viễn nhẹ nhàng mở lời:“Hình như… anh vừa gây họa rồi? Hôm nay đúng là chọn sai ngày thật...”Tôi gượng cười:“Thôi, ăn đi. Chuyện đã tới nước này rồi thì đừng để cái dạ dày cùng chịu tủi thân với con tim nữa…”“Giang Yên, em thay đổi rồi!”Anh ta cười nhẹ, giọng mang theo chút cảm khái.“Thật sự không định đuổi theo cậu ta sao?”Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta:“Em thay đổi chỗ nào?”…Rồi lại bật cười:“Thôi, không quan trọng nữa! Nào, ăn nhanh đi, đừng làm phiền em nữa!”

22

Hai ngày sau, kế hoạch kịch bản cho sản phẩm mới đã được hoàn thành. Theo yêu cầu từ ban lãnh đạo của Giới Thái, chúng tôi bắt buộc phải hoàn tất phương án quảng bá liên kết trong vòng ba ngày tới.

Vì vậy, khi tôi cùng Phó Viễn và vài đồng nghiệp khác bên anh ta rời khỏi công ty thì trời đã lên đèn, phố phường cũng bắt đầu rực rỡ ánh sáng.

Trong bãi xe, đúng lúc tôi vừa mở cửa ghế lái, Phó Viễn lại lên tiếng:

Giang Yên

, giờ này rồi, cùng đi ăn chút gì đó nhé? Cho anh chút vinh hạnh được không?”

“Em…”

Tôi còn chưa kịp từ chối.

“Sao vậy? Lại định từ chối nữa à? Trễ thế này rồi chẳng lẽ em còn về nấu cơm à? Mấy năm bạn bè rồi, đến một bữa ăn riêng cũng không đổi được sao?”

Tôi khẽ thở dài, “

Được rồi!

 Nhưng này, anh không sợ ‘người nhà’ anh tìm anh tính sổ sao?”

Anh ta khựng lại, nhíu mày, rồi gượng cười đầy gượng gạo:

“Không đâu... Không sao cả. Vậy nhé, gặp nhau ở nhà hàng!”

Nói rồi anh ta quay người bước về phía xe mình.

Trong nhà hàng, mới ăn được vài miếng thì điện thoại tôi reo — là 

Tống Khiếu

.

“Chị ơi, đang làm gì đó?”

“À… Em đang ăn cơm.”

“Với ai?”

(ngưng vài giây)

“Phó Viễn à?”

Tôi giật mình.

— Câu này có gì đó sai sai?

Tôi lập tức ngẩng đầu nhìn quanh nhà hàng, xoay người lại thì thấy 

Tống Khiếu

 đang đứng ở cửa phòng bao không xa, phía sau còn có cả 

Hướng Dư

 và mấy người bạn.

Ánh mắt cậu ấy lạnh như băng, sắc bén và khó dò, ánh nhìn dừng lại trên tôi mang theo chút tổn thương và băng giá, khiến tôi sững sờ.

Giọng trong điện thoại lại vang lên:

“Chị à, hồi chiều em gọi rủ chị đi ăn tối, chị bảo còn bận việc. Vậy chị có thể nói cho em biết: Ăn tối riêng với một người đàn ông khác cũng được xem là 

nội dung công việc

 à?”

Tống Khiếu, em nghe chị giải thích…

— Nhưng điện thoại đã bị 

cúp máy

.

Gương mặt cậu ấy lạnh băng, xoay người rời khỏi nhà hàng không chút do dự.

Tống Khiếu! Đợi đã!

Tôi gọi theo, nhưng cậu ấy không hề quay đầu lại.

Hướng Dư

 lướt qua tôi, ánh mắt phức tạp, rồi cũng nhanh chóng rời đi theo cậu ấy.

Tôi đứng lặng, nhắm mắt lại thở thật sâu.

Cậu ấy đang giận vì điều gì?

Phía sau, 

Phó Viễn

 nhẹ nhàng mở lời:

“Hình như… anh vừa gây họa rồi? Hôm nay đúng là chọn sai ngày thật...”

Tôi gượng cười:

“Thôi, ăn đi. Chuyện đã tới nước này rồi thì đừng để cái dạ dày cùng chịu tủi thân với con tim nữa…”

Giang Yên, em thay đổi rồi!

Anh ta cười nhẹ, giọng mang theo chút cảm khái.

“Thật sự không định đuổi theo cậu ta sao?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta:

“Em thay đổi chỗ nào?”

Rồi lại bật cười:

“Thôi, không quan trọng nữa! Nào, ăn nhanh đi, đừng làm phiền em nữa!”

Gió Cũng Biết Anh Từng Yêu EmTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng 1 Lúc nhận được điện thoại của Phó Viễn, tôi đang bận sửa kế hoạch thị trường trong văn phòng. “Giang Yên, tối nay cùng ăn cơm nhé?” Tôi nghiêng đầu, kẹp điện thoại giữa tai và vai, “Sao thế? Phát tài rồi à?” “Không, chỉ là Mộ Tuyết... cô ấy đồng ý quen mình rồi!” Tim tôi khẽ run lên một chút, bàn tay đang gõ phím dừng lại hai giây, sau đó tôi cầm lấy điện thoại, “Thật à? Vậy chúc mừng cậu nhé! Tôi không đi đâu, vẫn còn phải tăng ca...” “Sao thế, chút thể diện này cũng không cho tôi à? Tống Lạc cũng sẽ tới đấy, Giang Yên, bạn bè bao năm nay cậu không nỡ từ chối vậy chứ?” Bạn bè? Ừ, đúng là bạn bè... một người bạn đã thầm thích cậu suốt hai năm nay! “Giang Yên?” “Hử? Ừ, cậu nói tiếp đi...” “Nói gì nữa chứ? Vậy quyết định thế nhé, tối 6 giờ rưỡi ở nhà hàng Hải Vận, tôi cúp máy đây!” Tiếng tút tút vang lên bên tai, tôi lại ngẩn người rất lâu vẫn chưa hoàn hồn. Cho đến khi chuông điện thoại lại reo, là Tống Lạc. “Yên Yên, Phó Viễn gọi cho cậu rồi à?” Tôi hơi lơ đãng đáp: “Ừ, vừa nãy.”… 22Hai ngày sau, kế hoạch kịch bản cho sản phẩm mới đã được hoàn thành. Theo yêu cầu từ ban lãnh đạo của Giới Thái, chúng tôi bắt buộc phải hoàn tất phương án quảng bá liên kết trong vòng ba ngày tới.Vì vậy, khi tôi cùng Phó Viễn và vài đồng nghiệp khác bên anh ta rời khỏi công ty thì trời đã lên đèn, phố phường cũng bắt đầu rực rỡ ánh sáng.Trong bãi xe, đúng lúc tôi vừa mở cửa ghế lái, Phó Viễn lại lên tiếng:“Giang Yên, giờ này rồi, cùng đi ăn chút gì đó nhé? Cho anh chút vinh hạnh được không?”“Em…”Tôi còn chưa kịp từ chối.“Sao vậy? Lại định từ chối nữa à? Trễ thế này rồi chẳng lẽ em còn về nấu cơm à? Mấy năm bạn bè rồi, đến một bữa ăn riêng cũng không đổi được sao?”Tôi khẽ thở dài, “Được rồi! Nhưng này, anh không sợ ‘người nhà’ anh tìm anh tính sổ sao?”Anh ta khựng lại, nhíu mày, rồi gượng cười đầy gượng gạo:“Không đâu... Không sao cả. Vậy nhé, gặp nhau ở nhà hàng!”Nói rồi anh ta quay người bước về phía xe mình.Trong nhà hàng, mới ăn được vài miếng thì điện thoại tôi reo — là Tống Khiếu.“Chị ơi, đang làm gì đó?”“À… Em đang ăn cơm.”“Với ai?”(ngưng vài giây)“Phó Viễn à?”Tôi giật mình.— Câu này có gì đó sai sai?Tôi lập tức ngẩng đầu nhìn quanh nhà hàng, xoay người lại thì thấy Tống Khiếu đang đứng ở cửa phòng bao không xa, phía sau còn có cả Hướng Dư và mấy người bạn.Ánh mắt cậu ấy lạnh như băng, sắc bén và khó dò, ánh nhìn dừng lại trên tôi mang theo chút tổn thương và băng giá, khiến tôi sững sờ.Giọng trong điện thoại lại vang lên:“Chị à, hồi chiều em gọi rủ chị đi ăn tối, chị bảo còn bận việc. Vậy chị có thể nói cho em biết: Ăn tối riêng với một người đàn ông khác cũng được xem là nội dung công việc à?”“Tống Khiếu, em nghe chị giải thích…”— Nhưng điện thoại đã bị cúp máy.Gương mặt cậu ấy lạnh băng, xoay người rời khỏi nhà hàng không chút do dự.“Tống Khiếu! Đợi đã!”Tôi gọi theo, nhưng cậu ấy không hề quay đầu lại.Hướng Dư lướt qua tôi, ánh mắt phức tạp, rồi cũng nhanh chóng rời đi theo cậu ấy.Tôi đứng lặng, nhắm mắt lại thở thật sâu.Cậu ấy đang giận vì điều gì?Phía sau, Phó Viễn nhẹ nhàng mở lời:“Hình như… anh vừa gây họa rồi? Hôm nay đúng là chọn sai ngày thật...”Tôi gượng cười:“Thôi, ăn đi. Chuyện đã tới nước này rồi thì đừng để cái dạ dày cùng chịu tủi thân với con tim nữa…”“Giang Yên, em thay đổi rồi!”Anh ta cười nhẹ, giọng mang theo chút cảm khái.“Thật sự không định đuổi theo cậu ta sao?”Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta:“Em thay đổi chỗ nào?”…Rồi lại bật cười:“Thôi, không quan trọng nữa! Nào, ăn nhanh đi, đừng làm phiền em nữa!”

Chương 30: Chương 30