Tác giả:

Văn án: Sau khi Giang Hoài mất đi ánh sáng vì tai nạn xe.     Tất cả những oanh oanh yến yến vây quanh anh đều biến mất.     Năm thứ ba tôi chăm sóc anh, anh khôi phục một cách kỳ tích.     Nhà họ Giang đề nghị chúng tôi đính hôn, Giang Hoài gật đầu đồng ý.   Không lâu sau đó, bạch nguyệt quang của anh trở về nước.     Tối hôm đó, tôi chứng kiến cậu Giang kiêu căng, ngạo mạn mất đi kiểm soát, gần như nghiến răng nghiến lợi nói:     “Không muốn tôi đính hôn ư, Trần Mễ Lộ? Trừ khi cô quỳ xuống.”     *Truyện được nhận và dịch theo đề cử.* ----    1. Tất nhiên, Trần Mễ Lộ không quỳ.     Cô ta chỉ đứng đó, nước mắt rơi lã chã, vô cùng đáng thương.     Ngay sau đó, cô ta bị Giang Hoài kéo mạnh về phía mình.      Hai người ôm chặt nhau, hôn nhau đắm đuối, như đôi tình nhân trải qua muôn vàn trắc trở, cuối cùng cũng được trùng phùng.     Tôi chưa từng thấy một Giang Hoài như thế.    Anh giữ chặt Trần Mễ Lộ trong lòng, hôn cô ta một cách bá đạo, ngang ngược, lại mãnh liệt.      Biểu cảm yêu…

Chương 28: Chương 28

Vi Ân - Lâm Loan LoanTác giả: Lâm Loan LoanTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhVăn án: Sau khi Giang Hoài mất đi ánh sáng vì tai nạn xe.     Tất cả những oanh oanh yến yến vây quanh anh đều biến mất.     Năm thứ ba tôi chăm sóc anh, anh khôi phục một cách kỳ tích.     Nhà họ Giang đề nghị chúng tôi đính hôn, Giang Hoài gật đầu đồng ý.   Không lâu sau đó, bạch nguyệt quang của anh trở về nước.     Tối hôm đó, tôi chứng kiến cậu Giang kiêu căng, ngạo mạn mất đi kiểm soát, gần như nghiến răng nghiến lợi nói:     “Không muốn tôi đính hôn ư, Trần Mễ Lộ? Trừ khi cô quỳ xuống.”     *Truyện được nhận và dịch theo đề cử.* ----    1. Tất nhiên, Trần Mễ Lộ không quỳ.     Cô ta chỉ đứng đó, nước mắt rơi lã chã, vô cùng đáng thương.     Ngay sau đó, cô ta bị Giang Hoài kéo mạnh về phía mình.      Hai người ôm chặt nhau, hôn nhau đắm đuối, như đôi tình nhân trải qua muôn vàn trắc trở, cuối cùng cũng được trùng phùng.     Tôi chưa từng thấy một Giang Hoài như thế.    Anh giữ chặt Trần Mễ Lộ trong lòng, hôn cô ta một cách bá đạo, ngang ngược, lại mãnh liệt.      Biểu cảm yêu… 35.Cùng ngày về nước, cậu môi giới báo cho tôi một tin tốt. Có cặp vợ chồng sắp nghỉ hưu ưng ý căn nhà ở đảo Bắc Nha nhà họ Giang tặng tôi, hỏi mức giá thấp nhất tôi có thể bán. Theo giá thị trường, giá trị hiện tại của căn biệt thự đó khoảng 1800 vạn. Xét thấy giá nhà đất đang giảm, tôi quyết định nếu có thể bán thì bán luôn, nên giảm liền cho họ 80 vạn. Rất nhanh, cặp vợ chồng đó đồng ý. Người môi giới nói bọn họ có thể thanh toán trong vòng một tuần. Chắc là họ hài lòng với căn biệt thự đó lắm, vì dù sao hồi đó nhà họ Giang cũng đã đổ một khoản tiền lớn vào việc trang hoàng nội thất mà. Cúp điện thoại, tôi thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần bán nhà thuận lợi, tôi sẽ có một khoản tiền mặt trong tay. Đến lúc đó sẽ gửi vào ngân hàng lấy lãi, dù sau này mẹ có rời khỏi nhà họ Giang, hai mẹ con tôi cũng sẽ không quá túng quẫn. Đợi qua Tết, tôi lại tìm công việc… Nói đến công việc, tôi nghĩ đến Hạ Châm Ngôn. Hôm đó làm cậu thiếu gia này giận, mấy ngày nay vẫn cứ không nóng không lạnh với tôi. Đúng là em trai khó dỗ. Nếu chia tay, công việc cậu ấy hứa với tôi chắc sẽ đổ sông đổ bể luôn nhỉ. Tôi bỗng không biết nên lo cho công việc, hay lo cho chuyện tình cảm của mình nữa. Vậy nên ăn trưa xong, tôi đã đến trước cửa tòa 26 từ sớm. Hình như Hạ Châm Ngôn không có nhà. Hôm nay anh ấy có tiết học sao? Tôi nhàm chán đứng chờ ở cửa khoảng hai mươi phút, cuối cùng cũng thấy chiếc Mercedes G-Class màu đen quen thuộc. "Cậu Hạ." Tôi tung tăng chạy đến. Hạ Châm Ngôn nhìn thấy tôi, rõ ràng có hơi bất ngờ. "Sao chị lại đến đây vào giờ này?" "Tôi đến dắt Cửu Thiên… À không… Đa Đa đi dạo." "Chó bị Yên Thần Hi đón về rồi." Hả? "Vậy cậu ăn trưa chưa, có muốn tôi nấu cho cậu không?" "Tôi ăn rồi." Thôi vậy. "Khoan đã, đừng đi, tôi muốn giải thích chuyện hôm đó." Hạ Châm Ngôn đứng lại, môi mím chặt, đôi mắt trầm tĩnh như sao trời, không thể đoán được cảm xúc hiện tại của anh. "Không phải muốn giải thích sao? Tôi đang nghe đây." Tôi không biết nên nói thế nào. "Tôi thề, tôi tuyệt đối không phải muốn yêu đương lén lút với cậu, ngược lại tôi còn muốn công khai hơn ai hết. Chỉ là cậu đẹp trai như vậy, lại nhỏ tuổi hơn tôi, tôi thật sự rất sợ người ta cười nhạo nói tôi cóc ghẻ đòi ăn th-ịt thiên nga, hay là trâu già gặm cỏ non gì đó. Lỡ một ngày nào đó chúng ta chia tay, chắc chắn tôi sẽ bị cười c-h-ế-t mất." Hạ Châm Ngôn nhìn tôi hồi lâu, anh nhíu mày, như thể không sao hiểu nổi suy nghĩ của tôi. "Chị thật sự nghĩ mình là cóc sao? Có con cóc nào xinh đẹp như chị không?" Tôi thừa nhận. Từ nhỏ đến lớn, số người khen tôi xinh đẹp quả thực không ít. "Chị nghĩ vì sao Trần Mễ Lộ lại vô duyên vô cớ nhằm vào chị? Cô ta là người nhỏ nhen, nếu chị xấu hơn chút, cô ta đã chẳng để chị vào mắt." Lời khen ngợi đột ngột đó làm khiến tôi hơi bối rối. "Còn nữa, nếu chị sợ chia tay với tôi, vậy tại sao lại đồng ý quen tôi?" "Vì tôi thích cậu." Tôi buột miệng, cắt ngang lời Hạ Châm Ngôn. Tình yêu là thứ mong manh như đóa hoa quỳnh nở rộ trong chốc lát rồi lụi tàn. Tôi chỉ muốn nhân lúc cậu ấy thích tôi, mà tôi cũng thích cậu ấy, có thể đường đường chính chính yêu một lần, cảm nhận tình cảm của nhau. Hạ Châm Ngôn cúi đầu nhìn tôi, trong mắt như có những tia sáng lấp lánh. "Vậy là, chị thừa nhận thích tôi." "Phải, tôi thừa nhận, tôi rất thích cậu." Anh thở dài, bước tới ôm chặt lấy tôi. Phải nói, anh thật sự rất cao. Khi chúng tôi đứng ôm nhau, cằm anh vừa vặn tựa lên trán tôi. Một cảm giác rung động kỳ diệu nhộn nhạo trong tim. Tôi ôm anh, lẳng lặng lắng nghe nhịp tim của anh. Một lúc lâu sau. "Cửu Thiên Tuế thực sự bị Yên Thần Hi đón về rồi sao?" "Ừm." "Tôi còn chưa kịp tạm biệt nó." "Nếu chị nhớ nó, chúng ta có thể đón nó về bất cứ lúc nào, hơn nữa…" Hạ Châm Ngôn ngừng lại. "Hơn nữa cái gì?" Tôi không kìm được ngước lên nhìn anh. Anh cười khẽ, nắm tay tôi. "Đi theo tôi." Hạ Châm Ngôn dắt tôi đi vào phòng khách ở tầng một, cầu thang vốn trống không giờ lại đặt một chiếc chuồng chó rất lớn. Một chú chó Border Collie nhỏ đang ngoan ngoãn nằm trên thảm lông chơi. Tôi kinh ngạc: "Đây là…" "Em trai của Cửu Thiên Tuế." Oa, đáng yêu quá đi mất. Tôi bước tới vuốt v3 nó. "Nó tên là gì?" "Chưa đặt tên, chị nghĩ nên đặt tên gì?" Đặt tên ư, đúng là một việc khó khăn. "Gọi Vạn Tuế thì không ổn lắm" Hạ Châm Ngôn nhướng mày: "Tôi lại thấy cái tên đó không tồi." "Thôi bỏ đi, con ch.ó tôi mới đọc trong tiểu thuyết cũng tên là Vạn Tuế. Hay gọi nó là Thái Tử nhé?" "Thái Tử?" "Ừ, cậu thấy sao?" "Nghe theo chị." "Tôi có thể chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè không?" "Được, nhưng tôi phải có mặt trong ảnh." Cuối cùng, tôi chụp một bức ảnh cậu Hạ đang vuốt v3 cún con, rồi đăng lên vòng bạn bè. Chưa đến một phút, bình luận đã bùng nổ. Giang Hân: [Oh my god… Có đúng những gì tôi đang nghĩ không?] Tưởng Tùng: [Cậu Hạ theo đuổi thành công, ngồi hóng nhật ký sủng thê hằng ngày.] Yên Thần Hi: [Thái Tử? Cái tên này nghiêm túc hả? Vậy sau này con của hai người gọi là gì?] … Đại ca à, cậu có nghĩ xa quá rồi không?

35.

Cùng ngày về nước, cậu môi giới báo cho tôi một tin tốt.

 

Có cặp vợ chồng sắp nghỉ hưu ưng ý căn nhà ở đảo Bắc Nha nhà họ Giang tặng tôi, hỏi mức giá thấp nhất tôi có thể bán.

 

Theo giá thị trường, giá trị hiện tại của căn biệt thự đó khoảng 1800 vạn.

 

Xét thấy giá nhà đất đang giảm, tôi quyết định nếu có thể bán thì bán luôn, nên giảm liền cho họ 80 vạn.

 

Rất nhanh, cặp vợ chồng đó đồng ý.

 

Người môi giới nói bọn họ có thể thanh toán trong vòng một tuần.

 

Chắc là họ hài lòng với căn biệt thự đó lắm, vì dù sao hồi đó nhà họ Giang cũng đã đổ một khoản tiền lớn vào việc trang hoàng nội thất mà.

 

Cúp điện thoại, tôi thở phào nhẹ nhõm.

 

Chỉ cần bán nhà thuận lợi, tôi sẽ có một khoản tiền mặt trong tay.

 

Đến lúc đó sẽ gửi vào ngân hàng lấy lãi, dù sau này mẹ có rời khỏi nhà họ Giang, hai mẹ con tôi cũng sẽ không quá túng quẫn.

 

Đợi qua Tết, tôi lại tìm công việc…

 

Nói đến công việc, tôi nghĩ đến Hạ Châm Ngôn.

 

Hôm đó làm cậu thiếu gia này giận, mấy ngày nay vẫn cứ không nóng không lạnh với tôi.

 

Đúng là em trai khó dỗ.

 

Nếu chia tay, công việc cậu ấy hứa với tôi chắc sẽ đổ sông đổ bể luôn nhỉ.

 

Tôi bỗng không biết nên lo cho công việc, hay lo cho chuyện tình cảm của mình nữa.

 

Vậy nên ăn trưa xong, tôi đã đến trước cửa tòa 26 từ sớm.

 

Hình như Hạ Châm Ngôn không có nhà.

 

Hôm nay anh ấy có tiết học sao?

 

Tôi nhàm chán đứng chờ ở cửa khoảng hai mươi phút, cuối cùng cũng thấy chiếc Mercedes G-Class màu đen quen thuộc.

 

"Cậu Hạ."

 

Tôi tung tăng chạy đến.

 

Hạ Châm Ngôn nhìn thấy tôi, rõ ràng có hơi bất ngờ.

 

"Sao chị lại đến đây vào giờ này?"

 

"Tôi đến dắt Cửu Thiên… À không… Đa Đa đi dạo."

 

"Chó bị Yên Thần Hi đón về rồi."

 

Hả?

 

"Vậy cậu ăn trưa chưa, có muốn tôi nấu cho cậu không?"

 

"Tôi ăn rồi."

 

Thôi vậy.

 

"Khoan đã, đừng đi, tôi muốn giải thích chuyện hôm đó."

 

Hạ Châm Ngôn đứng lại, môi mím chặt, đôi mắt trầm tĩnh như sao trời, không thể đoán được cảm xúc hiện tại của anh.

 

"Không phải muốn giải thích sao? Tôi đang nghe đây."

 

Tôi không biết nên nói thế nào.

 

"Tôi thề, tôi tuyệt đối không phải muốn yêu đương lén lút với cậu, ngược lại tôi còn muốn công khai hơn ai hết.

 

Chỉ là cậu đẹp trai như vậy, lại nhỏ tuổi hơn tôi, tôi thật sự rất sợ người ta cười nhạo nói tôi cóc ghẻ đòi ăn th-ịt thiên nga, hay là trâu già gặm cỏ non gì đó.

 

Lỡ một ngày nào đó chúng ta chia tay, chắc chắn tôi sẽ bị cười c-h-ế-t mất."

 

Hạ Châm Ngôn nhìn tôi hồi lâu, anh nhíu mày, như thể không sao hiểu nổi suy nghĩ của tôi.

 

"Chị thật sự nghĩ mình là cóc sao? Có con cóc nào xinh đẹp như chị không?"

 

Tôi thừa nhận.

 

Từ nhỏ đến lớn, số người khen tôi xinh đẹp quả thực không ít.

 

"Chị nghĩ vì sao Trần Mễ Lộ lại vô duyên vô cớ nhằm vào chị? Cô ta là người nhỏ nhen, nếu chị xấu hơn chút, cô ta đã chẳng để chị vào mắt."

 

Lời khen ngợi đột ngột đó làm khiến tôi hơi bối rối.

 

"Còn nữa, nếu chị sợ chia tay với tôi, vậy tại sao lại đồng ý quen tôi?"

 

"Vì tôi thích cậu." Tôi buột miệng, cắt ngang lời Hạ Châm Ngôn.

 

Tình yêu là thứ mong manh như đóa hoa quỳnh nở rộ trong chốc lát rồi lụi tàn.

 

Tôi chỉ muốn nhân lúc cậu ấy thích tôi, mà tôi cũng thích cậu ấy, có thể đường đường chính chính yêu một lần, cảm nhận tình cảm của nhau.

 

Hạ Châm Ngôn cúi đầu nhìn tôi, trong mắt như có những tia sáng lấp lánh.

 

"Vậy là, chị thừa nhận thích tôi."

 

"Phải, tôi thừa nhận, tôi rất thích cậu."

 

Anh thở dài, bước tới ôm chặt lấy tôi.

 

Phải nói, anh thật sự rất cao.

 

Khi chúng tôi đứng ôm nhau, cằm anh vừa vặn tựa lên trán tôi.

 

Một cảm giác rung động kỳ diệu nhộn nhạo trong tim.

 

Tôi ôm anh, lẳng lặng lắng nghe nhịp tim của anh.

 

Một lúc lâu sau.

 

"Cửu Thiên Tuế thực sự bị Yên Thần Hi đón về rồi sao?"

 

"Ừm."

 

"Tôi còn chưa kịp tạm biệt nó."

 

"Nếu chị nhớ nó, chúng ta có thể đón nó về bất cứ lúc nào, hơn nữa…"

 

Hạ Châm Ngôn ngừng lại.

 

"Hơn nữa cái gì?" Tôi không kìm được ngước lên nhìn anh.

 

Anh cười khẽ, nắm tay tôi.

 

"Đi theo tôi."

 

Hạ Châm Ngôn dắt tôi đi vào phòng khách ở tầng một, cầu thang vốn trống không giờ lại đặt một chiếc chuồng chó rất lớn.

 

Một chú chó Border Collie nhỏ đang ngoan ngoãn nằm trên thảm lông chơi.

 

Tôi kinh ngạc: "Đây là…"

 

"Em trai của Cửu Thiên Tuế."

 

Oa, đáng yêu quá đi mất.

 

Tôi bước tới vuốt v3 nó.

 

"Nó tên là gì?"

 

"Chưa đặt tên, chị nghĩ nên đặt tên gì?"

 

Đặt tên ư, đúng là một việc khó khăn.

 

"Gọi Vạn Tuế thì không ổn lắm"

 

Hạ Châm Ngôn nhướng mày: "Tôi lại thấy cái tên đó không tồi."

 

"Thôi bỏ đi, con ch.ó tôi mới đọc trong tiểu thuyết cũng tên là Vạn Tuế. Hay gọi nó là Thái Tử nhé?"

 

"Thái Tử?"

 

"Ừ, cậu thấy sao?"

 

"Nghe theo chị."

 

"Tôi có thể chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè không?"

 

"Được, nhưng tôi phải có mặt trong ảnh."

 

Cuối cùng, tôi chụp một bức ảnh cậu Hạ đang vuốt v3 cún con, rồi đăng lên vòng bạn bè.

 

Chưa đến một phút, bình luận đã bùng nổ.

 

Giang Hân: [Oh my god… Có đúng những gì tôi đang nghĩ không?]

 

Tưởng Tùng: [Cậu Hạ theo đuổi thành công, ngồi hóng nhật ký sủng thê hằng ngày.]

 

Yên Thần Hi: [Thái Tử? Cái tên này nghiêm túc hả? Vậy sau này con của hai người gọi là gì?]

 

 

Đại ca à, cậu có nghĩ xa quá rồi không?

Vi Ân - Lâm Loan LoanTác giả: Lâm Loan LoanTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhVăn án: Sau khi Giang Hoài mất đi ánh sáng vì tai nạn xe.     Tất cả những oanh oanh yến yến vây quanh anh đều biến mất.     Năm thứ ba tôi chăm sóc anh, anh khôi phục một cách kỳ tích.     Nhà họ Giang đề nghị chúng tôi đính hôn, Giang Hoài gật đầu đồng ý.   Không lâu sau đó, bạch nguyệt quang của anh trở về nước.     Tối hôm đó, tôi chứng kiến cậu Giang kiêu căng, ngạo mạn mất đi kiểm soát, gần như nghiến răng nghiến lợi nói:     “Không muốn tôi đính hôn ư, Trần Mễ Lộ? Trừ khi cô quỳ xuống.”     *Truyện được nhận và dịch theo đề cử.* ----    1. Tất nhiên, Trần Mễ Lộ không quỳ.     Cô ta chỉ đứng đó, nước mắt rơi lã chã, vô cùng đáng thương.     Ngay sau đó, cô ta bị Giang Hoài kéo mạnh về phía mình.      Hai người ôm chặt nhau, hôn nhau đắm đuối, như đôi tình nhân trải qua muôn vàn trắc trở, cuối cùng cũng được trùng phùng.     Tôi chưa từng thấy một Giang Hoài như thế.    Anh giữ chặt Trần Mễ Lộ trong lòng, hôn cô ta một cách bá đạo, ngang ngược, lại mãnh liệt.      Biểu cảm yêu… 35.Cùng ngày về nước, cậu môi giới báo cho tôi một tin tốt. Có cặp vợ chồng sắp nghỉ hưu ưng ý căn nhà ở đảo Bắc Nha nhà họ Giang tặng tôi, hỏi mức giá thấp nhất tôi có thể bán. Theo giá thị trường, giá trị hiện tại của căn biệt thự đó khoảng 1800 vạn. Xét thấy giá nhà đất đang giảm, tôi quyết định nếu có thể bán thì bán luôn, nên giảm liền cho họ 80 vạn. Rất nhanh, cặp vợ chồng đó đồng ý. Người môi giới nói bọn họ có thể thanh toán trong vòng một tuần. Chắc là họ hài lòng với căn biệt thự đó lắm, vì dù sao hồi đó nhà họ Giang cũng đã đổ một khoản tiền lớn vào việc trang hoàng nội thất mà. Cúp điện thoại, tôi thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần bán nhà thuận lợi, tôi sẽ có một khoản tiền mặt trong tay. Đến lúc đó sẽ gửi vào ngân hàng lấy lãi, dù sau này mẹ có rời khỏi nhà họ Giang, hai mẹ con tôi cũng sẽ không quá túng quẫn. Đợi qua Tết, tôi lại tìm công việc… Nói đến công việc, tôi nghĩ đến Hạ Châm Ngôn. Hôm đó làm cậu thiếu gia này giận, mấy ngày nay vẫn cứ không nóng không lạnh với tôi. Đúng là em trai khó dỗ. Nếu chia tay, công việc cậu ấy hứa với tôi chắc sẽ đổ sông đổ bể luôn nhỉ. Tôi bỗng không biết nên lo cho công việc, hay lo cho chuyện tình cảm của mình nữa. Vậy nên ăn trưa xong, tôi đã đến trước cửa tòa 26 từ sớm. Hình như Hạ Châm Ngôn không có nhà. Hôm nay anh ấy có tiết học sao? Tôi nhàm chán đứng chờ ở cửa khoảng hai mươi phút, cuối cùng cũng thấy chiếc Mercedes G-Class màu đen quen thuộc. "Cậu Hạ." Tôi tung tăng chạy đến. Hạ Châm Ngôn nhìn thấy tôi, rõ ràng có hơi bất ngờ. "Sao chị lại đến đây vào giờ này?" "Tôi đến dắt Cửu Thiên… À không… Đa Đa đi dạo." "Chó bị Yên Thần Hi đón về rồi." Hả? "Vậy cậu ăn trưa chưa, có muốn tôi nấu cho cậu không?" "Tôi ăn rồi." Thôi vậy. "Khoan đã, đừng đi, tôi muốn giải thích chuyện hôm đó." Hạ Châm Ngôn đứng lại, môi mím chặt, đôi mắt trầm tĩnh như sao trời, không thể đoán được cảm xúc hiện tại của anh. "Không phải muốn giải thích sao? Tôi đang nghe đây." Tôi không biết nên nói thế nào. "Tôi thề, tôi tuyệt đối không phải muốn yêu đương lén lút với cậu, ngược lại tôi còn muốn công khai hơn ai hết. Chỉ là cậu đẹp trai như vậy, lại nhỏ tuổi hơn tôi, tôi thật sự rất sợ người ta cười nhạo nói tôi cóc ghẻ đòi ăn th-ịt thiên nga, hay là trâu già gặm cỏ non gì đó. Lỡ một ngày nào đó chúng ta chia tay, chắc chắn tôi sẽ bị cười c-h-ế-t mất." Hạ Châm Ngôn nhìn tôi hồi lâu, anh nhíu mày, như thể không sao hiểu nổi suy nghĩ của tôi. "Chị thật sự nghĩ mình là cóc sao? Có con cóc nào xinh đẹp như chị không?" Tôi thừa nhận. Từ nhỏ đến lớn, số người khen tôi xinh đẹp quả thực không ít. "Chị nghĩ vì sao Trần Mễ Lộ lại vô duyên vô cớ nhằm vào chị? Cô ta là người nhỏ nhen, nếu chị xấu hơn chút, cô ta đã chẳng để chị vào mắt." Lời khen ngợi đột ngột đó làm khiến tôi hơi bối rối. "Còn nữa, nếu chị sợ chia tay với tôi, vậy tại sao lại đồng ý quen tôi?" "Vì tôi thích cậu." Tôi buột miệng, cắt ngang lời Hạ Châm Ngôn. Tình yêu là thứ mong manh như đóa hoa quỳnh nở rộ trong chốc lát rồi lụi tàn. Tôi chỉ muốn nhân lúc cậu ấy thích tôi, mà tôi cũng thích cậu ấy, có thể đường đường chính chính yêu một lần, cảm nhận tình cảm của nhau. Hạ Châm Ngôn cúi đầu nhìn tôi, trong mắt như có những tia sáng lấp lánh. "Vậy là, chị thừa nhận thích tôi." "Phải, tôi thừa nhận, tôi rất thích cậu." Anh thở dài, bước tới ôm chặt lấy tôi. Phải nói, anh thật sự rất cao. Khi chúng tôi đứng ôm nhau, cằm anh vừa vặn tựa lên trán tôi. Một cảm giác rung động kỳ diệu nhộn nhạo trong tim. Tôi ôm anh, lẳng lặng lắng nghe nhịp tim của anh. Một lúc lâu sau. "Cửu Thiên Tuế thực sự bị Yên Thần Hi đón về rồi sao?" "Ừm." "Tôi còn chưa kịp tạm biệt nó." "Nếu chị nhớ nó, chúng ta có thể đón nó về bất cứ lúc nào, hơn nữa…" Hạ Châm Ngôn ngừng lại. "Hơn nữa cái gì?" Tôi không kìm được ngước lên nhìn anh. Anh cười khẽ, nắm tay tôi. "Đi theo tôi." Hạ Châm Ngôn dắt tôi đi vào phòng khách ở tầng một, cầu thang vốn trống không giờ lại đặt một chiếc chuồng chó rất lớn. Một chú chó Border Collie nhỏ đang ngoan ngoãn nằm trên thảm lông chơi. Tôi kinh ngạc: "Đây là…" "Em trai của Cửu Thiên Tuế." Oa, đáng yêu quá đi mất. Tôi bước tới vuốt v3 nó. "Nó tên là gì?" "Chưa đặt tên, chị nghĩ nên đặt tên gì?" Đặt tên ư, đúng là một việc khó khăn. "Gọi Vạn Tuế thì không ổn lắm" Hạ Châm Ngôn nhướng mày: "Tôi lại thấy cái tên đó không tồi." "Thôi bỏ đi, con ch.ó tôi mới đọc trong tiểu thuyết cũng tên là Vạn Tuế. Hay gọi nó là Thái Tử nhé?" "Thái Tử?" "Ừ, cậu thấy sao?" "Nghe theo chị." "Tôi có thể chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè không?" "Được, nhưng tôi phải có mặt trong ảnh." Cuối cùng, tôi chụp một bức ảnh cậu Hạ đang vuốt v3 cún con, rồi đăng lên vòng bạn bè. Chưa đến một phút, bình luận đã bùng nổ. Giang Hân: [Oh my god… Có đúng những gì tôi đang nghĩ không?] Tưởng Tùng: [Cậu Hạ theo đuổi thành công, ngồi hóng nhật ký sủng thê hằng ngày.] Yên Thần Hi: [Thái Tử? Cái tên này nghiêm túc hả? Vậy sau này con của hai người gọi là gì?] … Đại ca à, cậu có nghĩ xa quá rồi không?

Chương 28: Chương 28