Buổi sáng bước vào lớp học, tôi lập tức cảm thấy có điều bất thường. Một nhóm người tụ tập ở cuối lớp, ồn ào bàn tán về chuyện gì đó. Không biết ai trong số họ nhìn thấy tôi bước vào, liền cao giọng hô lên: “Ha! Hạ Đường đến rồi!” Trong chớp mắt, tất cả mọi người đều quay đầu lại. Vô số ánh mắt với đủ loại cảm xúc dồn về phía tôi. Tôi nhíu mày: “Chuyện gì vậy?” Hạ Chí bước ra từ đám đông, lo lắng nắm lấy cánh tay tôi. “Chị, cuối cùng chị cũng đến rồi, nhật ký của chị…” Tôi rút tay lại, hỏi ngược: “Nhật ký gì?” Hạ Chí ngập ngừng, ánh mắt thoáng d.a.o động rồi nhìn về phía bảng tin. Tôi theo ánh mắt cô ấy nhìn qua. Trên bảng tin có mấy tờ giấy được dán lên bằng băng keo. Gió lạnh từ cửa lớp thổi vào, khiến những tờ giấy ấy lay động không ngừng. Xung quanh vang lên những tiếng xì xào đầy ác ý. “Không ngờ Hạ Đường trông ngoan ngoãn vậy mà cũng thích Tống Viêm.” “Ha, đừng đùa, kiểu mọt sách này thích trai hư là chuyện bình thường.” “Nhìn cô ta ngày nào cũng giả vờ thanh thuần, ai biết được…
Chương 17: Chương 17
Sau Khi Bá Vương Trường Biết Tôi Không Thích Cậu Ấy, Cậu Ấy Phát ĐiênTác giả: Một Miếng Bánh MìTruyện Ngôn TìnhBuổi sáng bước vào lớp học, tôi lập tức cảm thấy có điều bất thường. Một nhóm người tụ tập ở cuối lớp, ồn ào bàn tán về chuyện gì đó. Không biết ai trong số họ nhìn thấy tôi bước vào, liền cao giọng hô lên: “Ha! Hạ Đường đến rồi!” Trong chớp mắt, tất cả mọi người đều quay đầu lại. Vô số ánh mắt với đủ loại cảm xúc dồn về phía tôi. Tôi nhíu mày: “Chuyện gì vậy?” Hạ Chí bước ra từ đám đông, lo lắng nắm lấy cánh tay tôi. “Chị, cuối cùng chị cũng đến rồi, nhật ký của chị…” Tôi rút tay lại, hỏi ngược: “Nhật ký gì?” Hạ Chí ngập ngừng, ánh mắt thoáng d.a.o động rồi nhìn về phía bảng tin. Tôi theo ánh mắt cô ấy nhìn qua. Trên bảng tin có mấy tờ giấy được dán lên bằng băng keo. Gió lạnh từ cửa lớp thổi vào, khiến những tờ giấy ấy lay động không ngừng. Xung quanh vang lên những tiếng xì xào đầy ác ý. “Không ngờ Hạ Đường trông ngoan ngoãn vậy mà cũng thích Tống Viêm.” “Ha, đừng đùa, kiểu mọt sách này thích trai hư là chuyện bình thường.” “Nhìn cô ta ngày nào cũng giả vờ thanh thuần, ai biết được… Cuối tuần, tôi ngồi trong quán cà phê đọc sách.Tống Viêm ngồi bên cạnh chơi game.Chơi được một lúc, cậu ấy khẽ nhướng cằm, hừ nhẹ một tiếng.Tôi cầm thanh sô cô la trên bàn, bóc vỏ, đưa đến bên miệng cậu ấy.Cậu liếc nhìn, đầu ngón tay vẫn không ngừng gõ trên màn hình.“Xấu quá, không ăn.””…”Tôi nhét viên kẹo vào miệng mình, rồi chọn một viên đẹp hơn để đút cho cậu ấy.Đọc sách lâu khiến tôi mỏi mắt, liền ngẩng lên nhìn ra xa.Bên ngoài cửa sổ có người đang chụp ảnh selfie.“Nhìn gì đấy?”Tống Viêm tắt điện thoại, nhìn theo hướng mắt tôi.Dưới ánh mặt trời, cô gái cầm điện thoại lên chụp ảnh, dáng người cao ráo, xinh đẹp.Tôi thu ánh mắt về.“Là bạn gái cũ của anh.”Cậu ấy cau mày, không nhìn cô gái kia nữa mà chỉ chăm chăm nhìn tôi.Sau đó, cậu vươn tay xoa nhẹ vành tai tôi, đáy mắt tối lại.Một lúc sau, cậu bình thản nói:“Thực ra, anh với họ chẳng thân thiết gì. Họ đều là diễn viên anh thuê cả.”“Để ngăn bố anh ép đi liên hôn.”Cậu ấy thản nhiên nói ra bí mật này.Tôi hút một ngụm nước, liếc nhìn cậu ấy.“Toàn là diễn viên xinh đẹp?”Tống Viêm sững người, rồi lập tức phản ứng lại.Gương mặt tuấn tú hơi ửng đỏ, hiếm khi thấy vẻ lúng túng như vậy.“Phó Tranh bảo phải mời người đẹp thì mới giống một công tử ăn chơi lêu lổng, sáng nắng chiều mưa.”Cậu ấy dừng một chút, giọng điệu nhẹ nhàng hơn:“Bố anh không thích anh lắm.”“Năm ngoái có một cô gái để ý anh, nhà cô ta giàu hơn nhà anh. Bố anh còn mong bán anh đi nữa là.”Nói xong, có lẽ cảm thấy nực cười, cậu ấy tự cười hai tiếng rồi im bặt.Vịt Bay Lạc BầyKhông gian trở nên yên tĩnh, ngay cả hơi thở cũng nhẹ đi.“Hạ Đường, anh không thích một cuộc đời bị sắp đặt.”“Cũng không muốn kết hôn với người mình không yêu.”“Nên anh cố tình làm xấu danh tiếng của mình?”Tôi lật sang trang sách, nhận xét:“Ấu trĩ thật.”Cậu ấy cong môi cười, như thể vừa nhẹ nhõm đi phần nào.Khẽ chạm vào vành tai tôi, giọng điệu nhẹ tênh:“Nhưng hiệu quả. Giờ đám tiểu thư nhà giàu đó đều tránh anh như tránh tà.”Tôi cúi mắt, không đáp, chỉ lặng lẽ xòe tay ra.Trong lòng bàn tay là dòng chữ vừa nãy Tống Viêm viết — [Tống Viêm sở hữu].Nét chữ sắc sảo, mạnh mẽ, y hệt con người cậu ấy.Không chịu nổi sự im lặng của tôi, cậu ấy mạnh mẽ nắm lấy tay tôi, che đi dòng chữ trong lòng bàn tay.Ánh mắt cậu đầy mong đợi, thấp thỏm không yên:“Thật đấy, anh còn chưa chạm vào tay họ lần nào, không tin em cứ đi hỏi đi.”Tôi khẽ cắn đầu lưỡi, mỉm cười nhìn cậu ấy:“Em biết rồi.”Tôi đã sớm biết.Thậm chí tôi còn biết sau mỗi lần đóng vai bạn gái, cậu ấy đều trả cho những “diễn viên” đó một khoản tiền không hề nhỏ.Nói cách khác, ngoài việc khiến Hạ Chí ghê tởm ra, ban đầu tôi cũng vì số tiền đó mà tiếp cận cậu ấy.Vậy nên, dù thế nào đi nữa, ngay từ đầu tôi cũng chẳng có ý tốt gì.Cậu ấy không nên nói với tôi những điều này.Tôi không muốn trở thành người đặc biệt ấy.
Cuối tuần, tôi ngồi trong quán cà phê đọc sách.
Tống Viêm ngồi bên cạnh chơi game.
Chơi được một lúc, cậu ấy khẽ nhướng cằm, hừ nhẹ một tiếng.
Tôi cầm thanh sô cô la trên bàn, bóc vỏ, đưa đến bên miệng cậu ấy.
Cậu liếc nhìn, đầu ngón tay vẫn không ngừng gõ trên màn hình.
“Xấu quá, không ăn.”
”…”
Tôi nhét viên kẹo vào miệng mình, rồi chọn một viên đẹp hơn để đút cho cậu ấy.
Đọc sách lâu khiến tôi mỏi mắt, liền ngẩng lên nhìn ra xa.
Bên ngoài cửa sổ có người đang chụp ảnh selfie.
“Nhìn gì đấy?”
Tống Viêm tắt điện thoại, nhìn theo hướng mắt tôi.
Dưới ánh mặt trời, cô gái cầm điện thoại lên chụp ảnh, dáng người cao ráo, xinh đẹp.
Tôi thu ánh mắt về.
“Là bạn gái cũ của anh.”
Cậu ấy cau mày, không nhìn cô gái kia nữa mà chỉ chăm chăm nhìn tôi.
Sau đó, cậu vươn tay xoa nhẹ vành tai tôi, đáy mắt tối lại.
Một lúc sau, cậu bình thản nói:
“Thực ra, anh với họ chẳng thân thiết gì. Họ đều là diễn viên anh thuê cả.”
“Để ngăn bố anh ép đi liên hôn.”
Cậu ấy thản nhiên nói ra bí mật này.
Tôi hút một ngụm nước, liếc nhìn cậu ấy.
“Toàn là diễn viên xinh đẹp?”
Tống Viêm sững người, rồi lập tức phản ứng lại.
Gương mặt tuấn tú hơi ửng đỏ, hiếm khi thấy vẻ lúng túng như vậy.
“Phó Tranh bảo phải mời người đẹp thì mới giống một công tử ăn chơi lêu lổng, sáng nắng chiều mưa.”
Cậu ấy dừng một chút, giọng điệu nhẹ nhàng hơn:
“Bố anh không thích anh lắm.”
“Năm ngoái có một cô gái để ý anh, nhà cô ta giàu hơn nhà anh. Bố anh còn mong bán anh đi nữa là.”
Nói xong, có lẽ cảm thấy nực cười, cậu ấy tự cười hai tiếng rồi im bặt.
Vịt Bay Lạc Bầy
Không gian trở nên yên tĩnh, ngay cả hơi thở cũng nhẹ đi.
“Hạ Đường, anh không thích một cuộc đời bị sắp đặt.”
“Cũng không muốn kết hôn với người mình không yêu.”
“Nên anh cố tình làm xấu danh tiếng của mình?”
Tôi lật sang trang sách, nhận xét:
“Ấu trĩ thật.”
Cậu ấy cong môi cười, như thể vừa nhẹ nhõm đi phần nào.
Khẽ chạm vào vành tai tôi, giọng điệu nhẹ tênh:
“Nhưng hiệu quả. Giờ đám tiểu thư nhà giàu đó đều tránh anh như tránh tà.”
Tôi cúi mắt, không đáp, chỉ lặng lẽ xòe tay ra.
Trong lòng bàn tay là dòng chữ vừa nãy Tống Viêm viết — [Tống Viêm sở hữu].
Nét chữ sắc sảo, mạnh mẽ, y hệt con người cậu ấy.
Không chịu nổi sự im lặng của tôi, cậu ấy mạnh mẽ nắm lấy tay tôi, che đi dòng chữ trong lòng bàn tay.
Ánh mắt cậu đầy mong đợi, thấp thỏm không yên:
“Thật đấy, anh còn chưa chạm vào tay họ lần nào, không tin em cứ đi hỏi đi.”
Tôi khẽ cắn đầu lưỡi, mỉm cười nhìn cậu ấy:
“Em biết rồi.”
Tôi đã sớm biết.
Thậm chí tôi còn biết sau mỗi lần đóng vai bạn gái, cậu ấy đều trả cho những “diễn viên” đó một khoản tiền không hề nhỏ.
Nói cách khác, ngoài việc khiến Hạ Chí ghê tởm ra, ban đầu tôi cũng vì số tiền đó mà tiếp cận cậu ấy.
Vậy nên, dù thế nào đi nữa, ngay từ đầu tôi cũng chẳng có ý tốt gì.
Cậu ấy không nên nói với tôi những điều này.
Tôi không muốn trở thành người đặc biệt ấy.
Sau Khi Bá Vương Trường Biết Tôi Không Thích Cậu Ấy, Cậu Ấy Phát ĐiênTác giả: Một Miếng Bánh MìTruyện Ngôn TìnhBuổi sáng bước vào lớp học, tôi lập tức cảm thấy có điều bất thường. Một nhóm người tụ tập ở cuối lớp, ồn ào bàn tán về chuyện gì đó. Không biết ai trong số họ nhìn thấy tôi bước vào, liền cao giọng hô lên: “Ha! Hạ Đường đến rồi!” Trong chớp mắt, tất cả mọi người đều quay đầu lại. Vô số ánh mắt với đủ loại cảm xúc dồn về phía tôi. Tôi nhíu mày: “Chuyện gì vậy?” Hạ Chí bước ra từ đám đông, lo lắng nắm lấy cánh tay tôi. “Chị, cuối cùng chị cũng đến rồi, nhật ký của chị…” Tôi rút tay lại, hỏi ngược: “Nhật ký gì?” Hạ Chí ngập ngừng, ánh mắt thoáng d.a.o động rồi nhìn về phía bảng tin. Tôi theo ánh mắt cô ấy nhìn qua. Trên bảng tin có mấy tờ giấy được dán lên bằng băng keo. Gió lạnh từ cửa lớp thổi vào, khiến những tờ giấy ấy lay động không ngừng. Xung quanh vang lên những tiếng xì xào đầy ác ý. “Không ngờ Hạ Đường trông ngoan ngoãn vậy mà cũng thích Tống Viêm.” “Ha, đừng đùa, kiểu mọt sách này thích trai hư là chuyện bình thường.” “Nhìn cô ta ngày nào cũng giả vờ thanh thuần, ai biết được… Cuối tuần, tôi ngồi trong quán cà phê đọc sách.Tống Viêm ngồi bên cạnh chơi game.Chơi được một lúc, cậu ấy khẽ nhướng cằm, hừ nhẹ một tiếng.Tôi cầm thanh sô cô la trên bàn, bóc vỏ, đưa đến bên miệng cậu ấy.Cậu liếc nhìn, đầu ngón tay vẫn không ngừng gõ trên màn hình.“Xấu quá, không ăn.””…”Tôi nhét viên kẹo vào miệng mình, rồi chọn một viên đẹp hơn để đút cho cậu ấy.Đọc sách lâu khiến tôi mỏi mắt, liền ngẩng lên nhìn ra xa.Bên ngoài cửa sổ có người đang chụp ảnh selfie.“Nhìn gì đấy?”Tống Viêm tắt điện thoại, nhìn theo hướng mắt tôi.Dưới ánh mặt trời, cô gái cầm điện thoại lên chụp ảnh, dáng người cao ráo, xinh đẹp.Tôi thu ánh mắt về.“Là bạn gái cũ của anh.”Cậu ấy cau mày, không nhìn cô gái kia nữa mà chỉ chăm chăm nhìn tôi.Sau đó, cậu vươn tay xoa nhẹ vành tai tôi, đáy mắt tối lại.Một lúc sau, cậu bình thản nói:“Thực ra, anh với họ chẳng thân thiết gì. Họ đều là diễn viên anh thuê cả.”“Để ngăn bố anh ép đi liên hôn.”Cậu ấy thản nhiên nói ra bí mật này.Tôi hút một ngụm nước, liếc nhìn cậu ấy.“Toàn là diễn viên xinh đẹp?”Tống Viêm sững người, rồi lập tức phản ứng lại.Gương mặt tuấn tú hơi ửng đỏ, hiếm khi thấy vẻ lúng túng như vậy.“Phó Tranh bảo phải mời người đẹp thì mới giống một công tử ăn chơi lêu lổng, sáng nắng chiều mưa.”Cậu ấy dừng một chút, giọng điệu nhẹ nhàng hơn:“Bố anh không thích anh lắm.”“Năm ngoái có một cô gái để ý anh, nhà cô ta giàu hơn nhà anh. Bố anh còn mong bán anh đi nữa là.”Nói xong, có lẽ cảm thấy nực cười, cậu ấy tự cười hai tiếng rồi im bặt.Vịt Bay Lạc BầyKhông gian trở nên yên tĩnh, ngay cả hơi thở cũng nhẹ đi.“Hạ Đường, anh không thích một cuộc đời bị sắp đặt.”“Cũng không muốn kết hôn với người mình không yêu.”“Nên anh cố tình làm xấu danh tiếng của mình?”Tôi lật sang trang sách, nhận xét:“Ấu trĩ thật.”Cậu ấy cong môi cười, như thể vừa nhẹ nhõm đi phần nào.Khẽ chạm vào vành tai tôi, giọng điệu nhẹ tênh:“Nhưng hiệu quả. Giờ đám tiểu thư nhà giàu đó đều tránh anh như tránh tà.”Tôi cúi mắt, không đáp, chỉ lặng lẽ xòe tay ra.Trong lòng bàn tay là dòng chữ vừa nãy Tống Viêm viết — [Tống Viêm sở hữu].Nét chữ sắc sảo, mạnh mẽ, y hệt con người cậu ấy.Không chịu nổi sự im lặng của tôi, cậu ấy mạnh mẽ nắm lấy tay tôi, che đi dòng chữ trong lòng bàn tay.Ánh mắt cậu đầy mong đợi, thấp thỏm không yên:“Thật đấy, anh còn chưa chạm vào tay họ lần nào, không tin em cứ đi hỏi đi.”Tôi khẽ cắn đầu lưỡi, mỉm cười nhìn cậu ấy:“Em biết rồi.”Tôi đã sớm biết.Thậm chí tôi còn biết sau mỗi lần đóng vai bạn gái, cậu ấy đều trả cho những “diễn viên” đó một khoản tiền không hề nhỏ.Nói cách khác, ngoài việc khiến Hạ Chí ghê tởm ra, ban đầu tôi cũng vì số tiền đó mà tiếp cận cậu ấy.Vậy nên, dù thế nào đi nữa, ngay từ đầu tôi cũng chẳng có ý tốt gì.Cậu ấy không nên nói với tôi những điều này.Tôi không muốn trở thành người đặc biệt ấy.