1. Sức lực kiệt quệ, những con zombie từ bốn phương tám hướng xông tới bao vây tôi. Tôi thấy một cô gái đẩy tôi ngã xuống để thành công lên xe, thấy họ mang theo vật tư và lái xe chạy trốn thành công. Đó chính là đồng đội của tôi, đáng buồn hơn là cô gái đặt tôi vào tình huống nguy hiểm ấy vừa được tôi cứu một mạng ngày hôm qua. Cảm giác đau đớn tận tâm can, tôi rất hối hận. Lẽ ra tôi nên về nhà, không nên chọn ăn Tết một mình để tránh những cuộc mai mối và lời lải nhải của cha mẹ. Nếu có thể làm lại từ đầu... Ngay giây tiếp theo, tôi bất ngờ tỉnh dậy, nhận ra mình đang nằm trên giường trong căn phòng thuê. Lắng nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng trẻ con vui đùa bên dưới. Tôi phấn khích bò lên cửa sổ, không có zombie, không có quái vật ăn thịt người, hóa ra chỉ là một giấc mơ, may mà chỉ là mơ. Nhưng giấc mơ này thật sự quá chân thực, thậm chí tôi còn nhớ cảm giác đau đớn khi bị cắn. Trên điện thoại là những thông báo các lời chúc mừng và hoạt động dịp lễ. Ngày 24 tháng 12 năm…
Chương 28: Chương 12.2
Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng PhátTác giả: Biết là biếtTruyện Đô Thị, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh1. Sức lực kiệt quệ, những con zombie từ bốn phương tám hướng xông tới bao vây tôi. Tôi thấy một cô gái đẩy tôi ngã xuống để thành công lên xe, thấy họ mang theo vật tư và lái xe chạy trốn thành công. Đó chính là đồng đội của tôi, đáng buồn hơn là cô gái đặt tôi vào tình huống nguy hiểm ấy vừa được tôi cứu một mạng ngày hôm qua. Cảm giác đau đớn tận tâm can, tôi rất hối hận. Lẽ ra tôi nên về nhà, không nên chọn ăn Tết một mình để tránh những cuộc mai mối và lời lải nhải của cha mẹ. Nếu có thể làm lại từ đầu... Ngay giây tiếp theo, tôi bất ngờ tỉnh dậy, nhận ra mình đang nằm trên giường trong căn phòng thuê. Lắng nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng trẻ con vui đùa bên dưới. Tôi phấn khích bò lên cửa sổ, không có zombie, không có quái vật ăn thịt người, hóa ra chỉ là một giấc mơ, may mà chỉ là mơ. Nhưng giấc mơ này thật sự quá chân thực, thậm chí tôi còn nhớ cảm giác đau đớn khi bị cắn. Trên điện thoại là những thông báo các lời chúc mừng và hoạt động dịp lễ. Ngày 24 tháng 12 năm… Chúng tôi đều nhìn ra nỗi đau của Lục Trình, đồng thời tôi cũng nhớ lại, bài báo bình an đó là do thằng ngu mà tôi cứu đăng lên. Ai mà ngờ một hành động ban đầu lại gây ra hậu quả như vậy, giờ nói gì cũng đã muộn. “Đồng chí Lục, trước hết anh cứ thả lỏng tinh thần, zombie không thể đến đây trong thời gian ngắn. Anh hãy xuống núi tìm một chỗ trú mưa đi, cơn mưa này không có dấu hiệu dừng lại, nếu còn dầm mưa nữa thì chắc chắn sẽ cảm lạnh.” Bố thấy trời mưa ngày càng lớn cũng không muốn hỏi thêm gì nữa, chỉ muốn nhanh chóng tìm chỗ tránh mưa cho mọi người. “Chú gọi tôi là Lục Trình cũng được, tôi chỉ muốn hỏi có con đường nào khác để ra khỏi núi không? Tôi nhất định phải ra ngoài, tôi không thể để họ c.h.ế.t vô ích. Nếu không dọn sạch đám zombie ở đây thì sớm muộn gì cũng có chuyện.” Lục Trình không có ý định trú mưa, anh chỉ muốn nhanh chóng ra khỏi núi. “Tiểu Lục à, nghe chú một câu, trước tiên trú mưa đã, ra khỏi núi cũng không cần phải gấp. Có một con đường nhỏ để ra khỏi núi, nhưng trời mưa thì cũng không đi được đâu. Nhìn trời có vẻ sắp tối rồi, chờ đến khi mưa tạnh, trời sáng rồi hẵng ra cũng không muộn.” Bố tôi vẫy tay bảo anh tìm chỗ trú mưa. “Tiểu Lục, bắt lấy.” Mẹ tôi ném cho anh một túi đồ lớn.[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥] “Tôi biết quân đội không lấy của dân một mũi kim, một sợi chỉ*, chúng tôi cũng không có gì tốt, chỉ có ít đồ ăn tự trồng. Nhưng tình hình hiện tại đặc biệt, không ăn no thì làm sao có sức ra ngoài được, đúng không?” Mẹ tôi đã chặn hết mọi lời trước khi Lục Trình kịp mở miệng. (*) Đây là một trong những nguyên tắc quan trọng của Quân đội nhân dân Trung Quốc, làm việc cho nhân dân không đòi lợi ích. Lục Trình không nói gì, chỉ chào quân đội rồi mang đồ đi xuống núi. Từ đầu đến cuối chúng tôi không mời anh vào cửa, anh cũng không mở miệng ở lại. Chúng tôi đều hiểu ý nhau, dù sao thì trong thời kỳ tận thế, điều cần đề phòng nhất chính là lòng người. Lục Trình xuống núi, chúng tôi cũng trở lại trong nhà. Dù chúng tôi không hoàn toàn tin những gì Lục Trình nói, nhưng chắc chắn tình hình bên ngoài không khả quan. Mặc dù chính phủ đã nỗ lực cứu trợ, nhưng chỉ cần nhìn vào việc căn cứ quân đội cũng bị rơi vào tay zombie thì có thể thấy áp lực mà quốc gia phải gánh chịu là rất nặng nề. Những người sống sót đang hoảng loạn bỏ chạy, nghiên cứu vaccine vẫn chưa có tiến triển, hệ thống thiên mạng, thông tin giao thông gần như tê liệt. Nếu không sản xuất, một năm, hai năm thì còn được, còn tám năm, mười năm thì sao? Ai có thể đảm bảo khi nào thảm họa này sẽ kết thúc? Tối hôm đó, tôi nằm trên giường nghĩ về những gì Lục Trình đã nói hôm nay. Bốn mặt Đại Thanh Sơn đều là núi, zombie không thể ra ngoài hình thành ổ zombie, không biết ổ zombie đó sẽ xảy ra những biến đổi gì nhỉ? Không lẽ sẽ xuất hiện zombie thông minh? Theo lý thuyết, zombie không thể được coi là sinh vật sống, nhưng qua quan sát của tôi, chúng dường như không bị phân hủy. Lý do tôi nhận ra zombie hiện tại không phân hủy là vì gia đình zombie ba người *****ên xuất hiện. Dù lúc đó là mùa đông, thời tiết lạnh làm quá trình phân hủy chậm lại, nhưng sau một mùa đông và mùa xuân, ba t.h.i t.h.ể đó đã khô héo và ngã xuống. Nhưng đám zombie do những người đó dẫn đến lại khác. Trải qua một mùa hè mà chúng phân hủy rất chậm, khi trời lạnh thì chúng lại không thay đổi, cùng lắm là tốc độ chậm lại do không ăn gì trong thời gian dài. Điều này hoàn toàn không phù hợp với quy luật sinh học, không lẽ thật sự liên quan đến việc virus bị rò rỉ gì đó?
Chúng tôi đều nhìn ra nỗi đau của Lục Trình, đồng thời tôi cũng nhớ lại, bài báo bình an đó là do thằng ngu mà tôi cứu đăng lên. Ai mà ngờ một hành động ban đầu lại gây ra hậu quả như vậy, giờ nói gì cũng đã muộn.
“Đồng chí Lục, trước hết anh cứ thả lỏng tinh thần, zombie không thể đến đây trong thời gian ngắn. Anh hãy xuống núi tìm một chỗ trú mưa đi, cơn mưa này không có dấu hiệu dừng lại, nếu còn dầm mưa nữa thì chắc chắn sẽ cảm lạnh.”
Bố thấy trời mưa ngày càng lớn cũng không muốn hỏi thêm gì nữa, chỉ muốn nhanh chóng tìm chỗ tránh mưa cho mọi người.
“Chú gọi tôi là Lục Trình cũng được, tôi chỉ muốn hỏi có con đường nào khác để ra khỏi núi không? Tôi nhất định phải ra ngoài, tôi không thể để họ c.h.ế.t vô ích. Nếu không dọn sạch đám zombie ở đây thì sớm muộn gì cũng có chuyện.”
Lục Trình không có ý định trú mưa, anh chỉ muốn nhanh chóng ra khỏi núi.
“Tiểu Lục à, nghe chú một câu, trước tiên trú mưa đã, ra khỏi núi cũng không cần phải gấp. Có một con đường nhỏ để ra khỏi núi, nhưng trời mưa thì cũng không đi được đâu. Nhìn trời có vẻ sắp tối rồi, chờ đến khi mưa tạnh, trời sáng rồi hẵng ra cũng không muộn.” Bố tôi vẫy tay bảo anh tìm chỗ trú mưa.
“Tiểu Lục, bắt lấy.” Mẹ tôi ném cho anh một túi đồ lớn.
[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]
“Tôi biết quân đội không lấy của dân một mũi kim, một sợi chỉ*, chúng tôi cũng không có gì tốt, chỉ có ít đồ ăn tự trồng. Nhưng tình hình hiện tại đặc biệt, không ăn no thì làm sao có sức ra ngoài được, đúng không?” Mẹ tôi đã chặn hết mọi lời trước khi Lục Trình kịp mở miệng.
(*) Đây là một trong những nguyên tắc quan trọng của Quân đội nhân dân Trung Quốc, làm việc cho nhân dân không đòi lợi ích.
Lục Trình không nói gì, chỉ chào quân đội rồi mang đồ đi xuống núi. Từ đầu đến cuối chúng tôi không mời anh vào cửa, anh cũng không mở miệng ở lại. Chúng tôi đều hiểu ý nhau, dù sao thì trong thời kỳ tận thế, điều cần đề phòng nhất chính là lòng người.
Lục Trình xuống núi, chúng tôi cũng trở lại trong nhà. Dù chúng tôi không hoàn toàn tin những gì Lục Trình nói, nhưng chắc chắn tình hình bên ngoài không khả quan. Mặc dù chính phủ đã nỗ lực cứu trợ, nhưng chỉ cần nhìn vào việc căn cứ quân đội cũng bị rơi vào tay zombie thì có thể thấy áp lực mà quốc gia phải gánh chịu là rất nặng nề.
Những người sống sót đang hoảng loạn bỏ chạy, nghiên cứu vaccine vẫn chưa có tiến triển, hệ thống thiên mạng, thông tin giao thông gần như tê liệt. Nếu không sản xuất, một năm, hai năm thì còn được, còn tám năm, mười năm thì sao? Ai có thể đảm bảo khi nào thảm họa này sẽ kết thúc?
Tối hôm đó, tôi nằm trên giường nghĩ về những gì Lục Trình đã nói hôm nay. Bốn mặt Đại Thanh Sơn đều là núi, zombie không thể ra ngoài hình thành ổ zombie, không biết ổ zombie đó sẽ xảy ra những biến đổi gì nhỉ? Không lẽ sẽ xuất hiện zombie thông minh? Theo lý thuyết, zombie không thể được coi là sinh vật sống, nhưng qua quan sát của tôi, chúng dường như không bị phân hủy.
Lý do tôi nhận ra zombie hiện tại không phân hủy là vì gia đình zombie ba người *****ên xuất hiện. Dù lúc đó là mùa đông, thời tiết lạnh làm quá trình phân hủy chậm lại, nhưng sau một mùa đông và mùa xuân, ba t.h.i t.h.ể đó đã khô héo và ngã xuống. Nhưng đám zombie do những người đó dẫn đến lại khác.
Trải qua một mùa hè mà chúng phân hủy rất chậm, khi trời lạnh thì chúng lại không thay đổi, cùng lắm là tốc độ chậm lại do không ăn gì trong thời gian dài. Điều này hoàn toàn không phù hợp với quy luật sinh học, không lẽ thật sự liên quan đến việc virus bị rò rỉ gì đó?
Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng PhátTác giả: Biết là biếtTruyện Đô Thị, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh1. Sức lực kiệt quệ, những con zombie từ bốn phương tám hướng xông tới bao vây tôi. Tôi thấy một cô gái đẩy tôi ngã xuống để thành công lên xe, thấy họ mang theo vật tư và lái xe chạy trốn thành công. Đó chính là đồng đội của tôi, đáng buồn hơn là cô gái đặt tôi vào tình huống nguy hiểm ấy vừa được tôi cứu một mạng ngày hôm qua. Cảm giác đau đớn tận tâm can, tôi rất hối hận. Lẽ ra tôi nên về nhà, không nên chọn ăn Tết một mình để tránh những cuộc mai mối và lời lải nhải của cha mẹ. Nếu có thể làm lại từ đầu... Ngay giây tiếp theo, tôi bất ngờ tỉnh dậy, nhận ra mình đang nằm trên giường trong căn phòng thuê. Lắng nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng trẻ con vui đùa bên dưới. Tôi phấn khích bò lên cửa sổ, không có zombie, không có quái vật ăn thịt người, hóa ra chỉ là một giấc mơ, may mà chỉ là mơ. Nhưng giấc mơ này thật sự quá chân thực, thậm chí tôi còn nhớ cảm giác đau đớn khi bị cắn. Trên điện thoại là những thông báo các lời chúc mừng và hoạt động dịp lễ. Ngày 24 tháng 12 năm… Chúng tôi đều nhìn ra nỗi đau của Lục Trình, đồng thời tôi cũng nhớ lại, bài báo bình an đó là do thằng ngu mà tôi cứu đăng lên. Ai mà ngờ một hành động ban đầu lại gây ra hậu quả như vậy, giờ nói gì cũng đã muộn. “Đồng chí Lục, trước hết anh cứ thả lỏng tinh thần, zombie không thể đến đây trong thời gian ngắn. Anh hãy xuống núi tìm một chỗ trú mưa đi, cơn mưa này không có dấu hiệu dừng lại, nếu còn dầm mưa nữa thì chắc chắn sẽ cảm lạnh.” Bố thấy trời mưa ngày càng lớn cũng không muốn hỏi thêm gì nữa, chỉ muốn nhanh chóng tìm chỗ tránh mưa cho mọi người. “Chú gọi tôi là Lục Trình cũng được, tôi chỉ muốn hỏi có con đường nào khác để ra khỏi núi không? Tôi nhất định phải ra ngoài, tôi không thể để họ c.h.ế.t vô ích. Nếu không dọn sạch đám zombie ở đây thì sớm muộn gì cũng có chuyện.” Lục Trình không có ý định trú mưa, anh chỉ muốn nhanh chóng ra khỏi núi. “Tiểu Lục à, nghe chú một câu, trước tiên trú mưa đã, ra khỏi núi cũng không cần phải gấp. Có một con đường nhỏ để ra khỏi núi, nhưng trời mưa thì cũng không đi được đâu. Nhìn trời có vẻ sắp tối rồi, chờ đến khi mưa tạnh, trời sáng rồi hẵng ra cũng không muộn.” Bố tôi vẫy tay bảo anh tìm chỗ trú mưa. “Tiểu Lục, bắt lấy.” Mẹ tôi ném cho anh một túi đồ lớn.[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥] “Tôi biết quân đội không lấy của dân một mũi kim, một sợi chỉ*, chúng tôi cũng không có gì tốt, chỉ có ít đồ ăn tự trồng. Nhưng tình hình hiện tại đặc biệt, không ăn no thì làm sao có sức ra ngoài được, đúng không?” Mẹ tôi đã chặn hết mọi lời trước khi Lục Trình kịp mở miệng. (*) Đây là một trong những nguyên tắc quan trọng của Quân đội nhân dân Trung Quốc, làm việc cho nhân dân không đòi lợi ích. Lục Trình không nói gì, chỉ chào quân đội rồi mang đồ đi xuống núi. Từ đầu đến cuối chúng tôi không mời anh vào cửa, anh cũng không mở miệng ở lại. Chúng tôi đều hiểu ý nhau, dù sao thì trong thời kỳ tận thế, điều cần đề phòng nhất chính là lòng người. Lục Trình xuống núi, chúng tôi cũng trở lại trong nhà. Dù chúng tôi không hoàn toàn tin những gì Lục Trình nói, nhưng chắc chắn tình hình bên ngoài không khả quan. Mặc dù chính phủ đã nỗ lực cứu trợ, nhưng chỉ cần nhìn vào việc căn cứ quân đội cũng bị rơi vào tay zombie thì có thể thấy áp lực mà quốc gia phải gánh chịu là rất nặng nề. Những người sống sót đang hoảng loạn bỏ chạy, nghiên cứu vaccine vẫn chưa có tiến triển, hệ thống thiên mạng, thông tin giao thông gần như tê liệt. Nếu không sản xuất, một năm, hai năm thì còn được, còn tám năm, mười năm thì sao? Ai có thể đảm bảo khi nào thảm họa này sẽ kết thúc? Tối hôm đó, tôi nằm trên giường nghĩ về những gì Lục Trình đã nói hôm nay. Bốn mặt Đại Thanh Sơn đều là núi, zombie không thể ra ngoài hình thành ổ zombie, không biết ổ zombie đó sẽ xảy ra những biến đổi gì nhỉ? Không lẽ sẽ xuất hiện zombie thông minh? Theo lý thuyết, zombie không thể được coi là sinh vật sống, nhưng qua quan sát của tôi, chúng dường như không bị phân hủy. Lý do tôi nhận ra zombie hiện tại không phân hủy là vì gia đình zombie ba người *****ên xuất hiện. Dù lúc đó là mùa đông, thời tiết lạnh làm quá trình phân hủy chậm lại, nhưng sau một mùa đông và mùa xuân, ba t.h.i t.h.ể đó đã khô héo và ngã xuống. Nhưng đám zombie do những người đó dẫn đến lại khác. Trải qua một mùa hè mà chúng phân hủy rất chậm, khi trời lạnh thì chúng lại không thay đổi, cùng lắm là tốc độ chậm lại do không ăn gì trong thời gian dài. Điều này hoàn toàn không phù hợp với quy luật sinh học, không lẽ thật sự liên quan đến việc virus bị rò rỉ gì đó?