Tác giả:

1.   Sức lực kiệt quệ, những con zombie từ bốn phương tám hướng xông tới bao vây tôi. Tôi thấy một cô gái đẩy tôi ngã xuống để thành công lên xe, thấy họ mang theo vật tư và lái xe chạy trốn thành công.   Đó chính là đồng đội của tôi, đáng buồn hơn là cô gái đặt tôi vào tình huống nguy hiểm ấy vừa được tôi cứu một mạng ngày hôm qua. Cảm giác đau đớn tận tâm can, tôi rất hối hận. Lẽ ra tôi nên về nhà, không nên chọn ăn Tết một mình để tránh những cuộc mai mối và lời lải nhải của cha mẹ. Nếu có thể làm lại từ đầu...   Ngay giây tiếp theo, tôi bất ngờ tỉnh dậy, nhận ra mình đang nằm trên giường trong căn phòng thuê. Lắng nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng trẻ con vui đùa bên dưới. Tôi phấn khích bò lên cửa sổ, không có zombie, không có quái vật ăn thịt người, hóa ra chỉ là một giấc mơ, may mà chỉ là mơ.   Nhưng giấc mơ này thật sự quá chân thực, thậm chí tôi còn nhớ cảm giác đau đớn khi bị cắn. Trên điện thoại là những thông báo các lời chúc mừng và hoạt động dịp lễ. Ngày 24 tháng 12 năm…

Chương 29: Chương 12.3

Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng PhátTác giả: Biết là biếtTruyện Đô Thị, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh1.   Sức lực kiệt quệ, những con zombie từ bốn phương tám hướng xông tới bao vây tôi. Tôi thấy một cô gái đẩy tôi ngã xuống để thành công lên xe, thấy họ mang theo vật tư và lái xe chạy trốn thành công.   Đó chính là đồng đội của tôi, đáng buồn hơn là cô gái đặt tôi vào tình huống nguy hiểm ấy vừa được tôi cứu một mạng ngày hôm qua. Cảm giác đau đớn tận tâm can, tôi rất hối hận. Lẽ ra tôi nên về nhà, không nên chọn ăn Tết một mình để tránh những cuộc mai mối và lời lải nhải của cha mẹ. Nếu có thể làm lại từ đầu...   Ngay giây tiếp theo, tôi bất ngờ tỉnh dậy, nhận ra mình đang nằm trên giường trong căn phòng thuê. Lắng nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng trẻ con vui đùa bên dưới. Tôi phấn khích bò lên cửa sổ, không có zombie, không có quái vật ăn thịt người, hóa ra chỉ là một giấc mơ, may mà chỉ là mơ.   Nhưng giấc mơ này thật sự quá chân thực, thậm chí tôi còn nhớ cảm giác đau đớn khi bị cắn. Trên điện thoại là những thông báo các lời chúc mừng và hoạt động dịp lễ. Ngày 24 tháng 12 năm… Ngày hôm sau, Lục Trình lại xuất hiện bên ngoài cửa. Lần này anh không mặc bộ quân phục bẩn thỉu đó, vết thương trên người cũng đã được xử lý, mặt cũng đã rửa sạch. Lúc này tôi mới nhận ra anh cũng khá đẹp trai, không tinh xảo như người nổi tiếng mà mang nét đẹp truyền thống, ngũ quan rõ ràng, khí chất kiên cường. Lần này anh không đến tay không, mà cầm theo túi đựng đồ mẹ tôi đã chuẩn bị cho anh hôm qua. Bây giờ túi đó đầy ắp hạt óc chó, nhìn là biết anh vừa mới lên núi nhặt về, còn ướt nước mưa.  Hôm nay trời vẫn đang mưa, nhưng đã nhỏ hơn hôm qua nhiều, dự kiến tối nay sẽ tạnh. “Lục Trình, hôm qua anh nói không xử lý ổ zombie sẽ có chuyện, có phải sẽ tiến hóa thành zombie thông minh không?” Tôi đứng trên tường nhìn xuống Lục Trình.  Anh không nói gì, chúng tôi cứ nhìn nhau như vậy, một lúc sau Lục Trình mới mở miệng trước: “Có khả năng đó, cô không ra ngoài có thể không phát hiện, giờ đây zombie đã không giống trước kia. Zombie hiện tại gần như không phân hủy, điều này không phù hợp với quy luật tự nhiên.” “Có phải vì virus bị rò rỉ từ nước Mỹ không?”  Nghe tôi nói, Lục Trình rất ngạc nhiên: “Có vẻ như cô biết khá nhiều đấy.”  “Trước khi điện bị ngắt, tôi tình cờ xem một livestream. Một người đàn ông nước ngoài vừa chạy vừa hô hoán về việc virus bị rò rỉ. Sau đó, tôi tìm hiểu tài khoản của anh ta, anh ta là một trợ lý giáo sư gì đó, nghiên cứu về lĩnh vực sinh học.”  Khi tôi nói, luôn nhìn thẳng vào mắt Lục Trình. Tôi không nói dối anh ấy, cũng không có ý định lừa gạt. “Đó là virus bị rò rỉ từ phòng thí nghiệm Ace, virus này đã làm tăng thời gian sống của zombie lên nhiều lần. Sau đó, virus đã trải qua vài lần đột biến và giờ đây đã trở thành dạng như hiện tại. Zombie hầu như không bị phân hủy, không có cách nào khác để tiêu diệt chúng ngoài b.ắ.n vào đầu. Zombie thông minh chỉ là một giả thuyết, nhưng không đảm bảo khi nào sẽ xuất hiện.”  Lục Trình không ngờ tôi lại biết những điều này, nên anh cũng không giấu giếm. “Tôi biết những điều này là nhờ một số cơ hội tình cờ, còn anh thì sao, Lục Trình? Tôi không tin một người lính bình thường lại biết chi tiết như vậy.” “Trung tá Lục Trình, quân đoàn lục quân 38, rất hân hạnh được gặp cô.”  “Lý Giai, một biên tập viên bình thường, rất hân hạnh được gặp anh.” Lục Trình lại xuống núi, trước khi đi anh mang theo hộp cơm mẹ tôi làm. Hay có lẽ nên gọi là thùng cơm, vì mẹ tôi đã chuẩn bị một lượng rất lớn, đủ cho tôi ăn cả ngày. Anh để lại quả óc chó, như vậy có tính là trao đổi công bằng không? Tối hôm đó, mưa đã ngừng hẳn, mẹ tôi đang ở bếp chuẩn bị thức ăn khô cho Lục Trình ngày mai xuất phát mang theo.  [Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]Thức ăn khô rất đặc trưng ở vùng chúng tôi, là đặc sản lương khô lớn, thêm bột ngô năm nay mới xay, rất thơm. Bà còn hấp thêm một ít thịt xông khói, sợ ăn uống đơn điệu quá nên còn gói thêm một ít hồng khô mới phơi. 

Ngày hôm sau, Lục Trình lại xuất hiện bên ngoài cửa. Lần này anh không mặc bộ quân phục bẩn thỉu đó, vết thương trên người cũng đã được xử lý, mặt cũng đã rửa sạch. Lúc này tôi mới nhận ra anh cũng khá đẹp trai, không tinh xảo như người nổi tiếng mà mang nét đẹp truyền thống, ngũ quan rõ ràng, khí chất kiên cường.

 

Lần này anh không đến tay không, mà cầm theo túi đựng đồ mẹ tôi đã chuẩn bị cho anh hôm qua. Bây giờ túi đó đầy ắp hạt óc chó, nhìn là biết anh vừa mới lên núi nhặt về, còn ướt nước mưa. 

 

Hôm nay trời vẫn đang mưa, nhưng đã nhỏ hơn hôm qua nhiều, dự kiến tối nay sẽ tạnh.

 

“Lục Trình, hôm qua anh nói không xử lý ổ zombie sẽ có chuyện, có phải sẽ tiến hóa thành zombie thông minh không?” Tôi đứng trên tường nhìn xuống Lục Trình. 

 

Anh không nói gì, chúng tôi cứ nhìn nhau như vậy, một lúc sau Lục Trình mới mở miệng trước: “Có khả năng đó, cô không ra ngoài có thể không phát hiện, giờ đây zombie đã không giống trước kia. Zombie hiện tại gần như không phân hủy, điều này không phù hợp với quy luật tự nhiên.”

 

“Có phải vì virus bị rò rỉ từ nước Mỹ không?” 

 

Nghe tôi nói, Lục Trình rất ngạc nhiên: “Có vẻ như cô biết khá nhiều đấy.”

 

 “Trước khi điện bị ngắt, tôi tình cờ xem một livestream. Một người đàn ông nước ngoài vừa chạy vừa hô hoán về việc virus bị rò rỉ. Sau đó, tôi tìm hiểu tài khoản của anh ta, anh ta là một trợ lý giáo sư gì đó, nghiên cứu về lĩnh vực sinh học.” 

 

Khi tôi nói, luôn nhìn thẳng vào mắt Lục Trình. Tôi không nói dối anh ấy, cũng không có ý định lừa gạt.

 

“Đó là virus bị rò rỉ từ phòng thí nghiệm Ace, virus này đã làm tăng thời gian sống của zombie lên nhiều lần. Sau đó, virus đã trải qua vài lần đột biến và giờ đây đã trở thành dạng như hiện tại. Zombie hầu như không bị phân hủy, không có cách nào khác để tiêu diệt chúng ngoài b.ắ.n vào đầu. Zombie thông minh chỉ là một giả thuyết, nhưng không đảm bảo khi nào sẽ xuất hiện.” 

 

Lục Trình không ngờ tôi lại biết những điều này, nên anh cũng không giấu giếm.

 

“Tôi biết những điều này là nhờ một số cơ hội tình cờ, còn anh thì sao, Lục Trình? Tôi không tin một người lính bình thường lại biết chi tiết như vậy.”

 

“Trung tá Lục Trình, quân đoàn lục quân 38, rất hân hạnh được gặp cô.” 

 

“Lý Giai, một biên tập viên bình thường, rất hân hạnh được gặp anh.”

 

Lục Trình lại xuống núi, trước khi đi anh mang theo hộp cơm mẹ tôi làm. Hay có lẽ nên gọi là thùng cơm, vì mẹ tôi đã chuẩn bị một lượng rất lớn, đủ cho tôi ăn cả ngày. Anh để lại quả óc chó, như vậy có tính là trao đổi công bằng không?

 

Tối hôm đó, mưa đã ngừng hẳn, mẹ tôi đang ở bếp chuẩn bị thức ăn khô cho Lục Trình ngày mai xuất phát mang theo. 

 

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

Thức ăn khô rất đặc trưng ở vùng chúng tôi, là đặc sản lương khô lớn, thêm bột ngô năm nay mới xay, rất thơm. Bà còn hấp thêm một ít thịt xông khói, sợ ăn uống đơn điệu quá nên còn gói thêm một ít hồng khô mới phơi. 

Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng PhátTác giả: Biết là biếtTruyện Đô Thị, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh1.   Sức lực kiệt quệ, những con zombie từ bốn phương tám hướng xông tới bao vây tôi. Tôi thấy một cô gái đẩy tôi ngã xuống để thành công lên xe, thấy họ mang theo vật tư và lái xe chạy trốn thành công.   Đó chính là đồng đội của tôi, đáng buồn hơn là cô gái đặt tôi vào tình huống nguy hiểm ấy vừa được tôi cứu một mạng ngày hôm qua. Cảm giác đau đớn tận tâm can, tôi rất hối hận. Lẽ ra tôi nên về nhà, không nên chọn ăn Tết một mình để tránh những cuộc mai mối và lời lải nhải của cha mẹ. Nếu có thể làm lại từ đầu...   Ngay giây tiếp theo, tôi bất ngờ tỉnh dậy, nhận ra mình đang nằm trên giường trong căn phòng thuê. Lắng nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng trẻ con vui đùa bên dưới. Tôi phấn khích bò lên cửa sổ, không có zombie, không có quái vật ăn thịt người, hóa ra chỉ là một giấc mơ, may mà chỉ là mơ.   Nhưng giấc mơ này thật sự quá chân thực, thậm chí tôi còn nhớ cảm giác đau đớn khi bị cắn. Trên điện thoại là những thông báo các lời chúc mừng và hoạt động dịp lễ. Ngày 24 tháng 12 năm… Ngày hôm sau, Lục Trình lại xuất hiện bên ngoài cửa. Lần này anh không mặc bộ quân phục bẩn thỉu đó, vết thương trên người cũng đã được xử lý, mặt cũng đã rửa sạch. Lúc này tôi mới nhận ra anh cũng khá đẹp trai, không tinh xảo như người nổi tiếng mà mang nét đẹp truyền thống, ngũ quan rõ ràng, khí chất kiên cường. Lần này anh không đến tay không, mà cầm theo túi đựng đồ mẹ tôi đã chuẩn bị cho anh hôm qua. Bây giờ túi đó đầy ắp hạt óc chó, nhìn là biết anh vừa mới lên núi nhặt về, còn ướt nước mưa.  Hôm nay trời vẫn đang mưa, nhưng đã nhỏ hơn hôm qua nhiều, dự kiến tối nay sẽ tạnh. “Lục Trình, hôm qua anh nói không xử lý ổ zombie sẽ có chuyện, có phải sẽ tiến hóa thành zombie thông minh không?” Tôi đứng trên tường nhìn xuống Lục Trình.  Anh không nói gì, chúng tôi cứ nhìn nhau như vậy, một lúc sau Lục Trình mới mở miệng trước: “Có khả năng đó, cô không ra ngoài có thể không phát hiện, giờ đây zombie đã không giống trước kia. Zombie hiện tại gần như không phân hủy, điều này không phù hợp với quy luật tự nhiên.” “Có phải vì virus bị rò rỉ từ nước Mỹ không?”  Nghe tôi nói, Lục Trình rất ngạc nhiên: “Có vẻ như cô biết khá nhiều đấy.”  “Trước khi điện bị ngắt, tôi tình cờ xem một livestream. Một người đàn ông nước ngoài vừa chạy vừa hô hoán về việc virus bị rò rỉ. Sau đó, tôi tìm hiểu tài khoản của anh ta, anh ta là một trợ lý giáo sư gì đó, nghiên cứu về lĩnh vực sinh học.”  Khi tôi nói, luôn nhìn thẳng vào mắt Lục Trình. Tôi không nói dối anh ấy, cũng không có ý định lừa gạt. “Đó là virus bị rò rỉ từ phòng thí nghiệm Ace, virus này đã làm tăng thời gian sống của zombie lên nhiều lần. Sau đó, virus đã trải qua vài lần đột biến và giờ đây đã trở thành dạng như hiện tại. Zombie hầu như không bị phân hủy, không có cách nào khác để tiêu diệt chúng ngoài b.ắ.n vào đầu. Zombie thông minh chỉ là một giả thuyết, nhưng không đảm bảo khi nào sẽ xuất hiện.”  Lục Trình không ngờ tôi lại biết những điều này, nên anh cũng không giấu giếm. “Tôi biết những điều này là nhờ một số cơ hội tình cờ, còn anh thì sao, Lục Trình? Tôi không tin một người lính bình thường lại biết chi tiết như vậy.” “Trung tá Lục Trình, quân đoàn lục quân 38, rất hân hạnh được gặp cô.”  “Lý Giai, một biên tập viên bình thường, rất hân hạnh được gặp anh.” Lục Trình lại xuống núi, trước khi đi anh mang theo hộp cơm mẹ tôi làm. Hay có lẽ nên gọi là thùng cơm, vì mẹ tôi đã chuẩn bị một lượng rất lớn, đủ cho tôi ăn cả ngày. Anh để lại quả óc chó, như vậy có tính là trao đổi công bằng không? Tối hôm đó, mưa đã ngừng hẳn, mẹ tôi đang ở bếp chuẩn bị thức ăn khô cho Lục Trình ngày mai xuất phát mang theo.  [Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]Thức ăn khô rất đặc trưng ở vùng chúng tôi, là đặc sản lương khô lớn, thêm bột ngô năm nay mới xay, rất thơm. Bà còn hấp thêm một ít thịt xông khói, sợ ăn uống đơn điệu quá nên còn gói thêm một ít hồng khô mới phơi. 

Chương 29: Chương 12.3