Tác giả:

1.   Sức lực kiệt quệ, những con zombie từ bốn phương tám hướng xông tới bao vây tôi. Tôi thấy một cô gái đẩy tôi ngã xuống để thành công lên xe, thấy họ mang theo vật tư và lái xe chạy trốn thành công.   Đó chính là đồng đội của tôi, đáng buồn hơn là cô gái đặt tôi vào tình huống nguy hiểm ấy vừa được tôi cứu một mạng ngày hôm qua. Cảm giác đau đớn tận tâm can, tôi rất hối hận. Lẽ ra tôi nên về nhà, không nên chọn ăn Tết một mình để tránh những cuộc mai mối và lời lải nhải của cha mẹ. Nếu có thể làm lại từ đầu...   Ngay giây tiếp theo, tôi bất ngờ tỉnh dậy, nhận ra mình đang nằm trên giường trong căn phòng thuê. Lắng nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng trẻ con vui đùa bên dưới. Tôi phấn khích bò lên cửa sổ, không có zombie, không có quái vật ăn thịt người, hóa ra chỉ là một giấc mơ, may mà chỉ là mơ.   Nhưng giấc mơ này thật sự quá chân thực, thậm chí tôi còn nhớ cảm giác đau đớn khi bị cắn. Trên điện thoại là những thông báo các lời chúc mừng và hoạt động dịp lễ. Ngày 24 tháng 12 năm…

Chương 34: NT1.1

Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng PhátTác giả: Biết là biếtTruyện Đô Thị, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh1.   Sức lực kiệt quệ, những con zombie từ bốn phương tám hướng xông tới bao vây tôi. Tôi thấy một cô gái đẩy tôi ngã xuống để thành công lên xe, thấy họ mang theo vật tư và lái xe chạy trốn thành công.   Đó chính là đồng đội của tôi, đáng buồn hơn là cô gái đặt tôi vào tình huống nguy hiểm ấy vừa được tôi cứu một mạng ngày hôm qua. Cảm giác đau đớn tận tâm can, tôi rất hối hận. Lẽ ra tôi nên về nhà, không nên chọn ăn Tết một mình để tránh những cuộc mai mối và lời lải nhải của cha mẹ. Nếu có thể làm lại từ đầu...   Ngay giây tiếp theo, tôi bất ngờ tỉnh dậy, nhận ra mình đang nằm trên giường trong căn phòng thuê. Lắng nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng trẻ con vui đùa bên dưới. Tôi phấn khích bò lên cửa sổ, không có zombie, không có quái vật ăn thịt người, hóa ra chỉ là một giấc mơ, may mà chỉ là mơ.   Nhưng giấc mơ này thật sự quá chân thực, thậm chí tôi còn nhớ cảm giác đau đớn khi bị cắn. Trên điện thoại là những thông báo các lời chúc mừng và hoạt động dịp lễ. Ngày 24 tháng 12 năm… Ngoại truyện 1: Chu Miêu Người bạn tốt nhất của tôi ở công ty, Lý Giai, đã nghỉ việc. Cô ấy nói sẽ mở một siêu thị nhỏ, tự làm bà chủ. Tôi tin tưởng Lý Giai, có thời gian thì đến giúp cô ấy.  Sau khi Lý Giai rời đi, nhiều người trong công ty nói xấu cô ấy, đặc biệt là mấy người trước đây luôn lập nhóm nhỏ, họ càng lấy chuyện này làm đề tài bàn tán. Thôi, qua Tết tôi cũng không muốn làm nữa. Gần đây Giai Giai có vẻ không ổn, mặc dù bình thường cô ấy cũng thích chia sẻ đồ ăn vặt với tôi, nhưng gần đây lại bắt đầu chia sẻ gạo, bột, dầu ăn. Cô ấy nói thấy một bài viết nói về ngày tận thế, zombie bùng phát: “Nên tin có còn hơn không." Sau đó tôi cũng xem bài viết đó, viết rất chân thực, như thể đã trải qua rồi vậy. Đêm hôm đó, tôi đã mơ một cơn ác mộng kinh hoàng. Trong mơ, zombie bùng phát, gia đình tôi bị lạc nhau, đạo đức trong tận thế suy đồi, con người còn đáng sợ hơn cả quỷ. Khi tỉnh dậy, tôi phát hiện gối đã ướt đẫm nước mắt. Tôi khóc lóc kể cho bố về giấc mơ của mình. [Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥] Ngày hôm đó, cả nhà tôi thay toàn bộ cửa sổ và cửa ra vào bằng loại chống đạn. Không chỉ vậy, từ tầng thượng đến tầng 20, cửa sổ 13 tầng đều được gia cố.  À, quên nói, gia đình tôi làm bất động sản, vì hồi nhỏ tôi và em trai suýt bị bắt cóc, sau đó chúng tôi chuyển đến thành phố L, sống một cuộc sống khiêm tốn. Kể từ khi nhà tôi được gia cố xong, nhiều hộ dân trong khu cũng bắt đầu làm theo, như thể đang hơn thua vậy. Nhà bạn chống đạn, nhà tôi thì phải gia cố chống đạn quân sự, thật là sự ganh đua kỳ quặc của những người giàu có. Khu này là khu cao cấp dành cho người giàu mà công ty bố tôi xây dựng cách đây vài năm, bảo vệ đều là cựu chiến binh đặc nhiệm, được gọi là pháo đài quân sự. Xem ra vụ bắt cóc nhiều năm trước thực sự khiến ông ấy hoảng sợ, vì dùng vật liệu xây dựng rất chắc chắn, mà toàn là những căn hộ rộng rãi, kết quả là không hiểu sao thu hút được nhiều người giàu có cùng chí hướng, lại trở thành xu hướng, sau này muốn kiếm một căn cũng khó. Chủ yếu là vì đắt, mà cũng không có ai bán. Sau đó, công ty nghỉ lễ, đúng lúc hôm sau tôi đi chợ đầu mối, gặp đồng nghiệp cứ nằng nặc mai mối bạn trai cho tôi. Thật phiền phức, họ không biết hoàn cảnh gia đình tôi, chỉ biết hình như nhà tôi có chút tiền, suốt ngày đòi giới thiệu em họ cho tôi. Bà khoải, tôi thực sự không thích đâu.  May mà lúc đó gặp được Giai Giai, thành công thoát khỏi tình huống khó xử. Sau này, Giai Giai tặng tôi một thanh đao đời Đường được mài sắc và gia cố, tôi nghĩ tận thế có thể là thật. Về nhà, tôi báo tin cho bố, bố mẹ không hỏi lý do mà đã hành động ngay. Nhân viên công ty đã về nhà thì được phát lì xì và nhắc nhở tích trữ vật phẩm, gia cố cửa sổ; những người có nhà ở địa phương thì được phát vật tư, kéo dài kỳ nghỉ; những người ở lại công ty thì được sắp xếp vào khu, chuẩn bị bảo vệ an toàn. Mẹ tôi liên hệ với việc tích trữ vật tư, chỉ hai ngày đã xong, nhìn những chiếc xe tải chở hàng vào, hỏi tôi có biết chuyện đã ổn định không.

Ngoại truyện 1: Chu Miêu

 

Người bạn tốt nhất của tôi ở công ty, Lý Giai, đã nghỉ việc. Cô ấy nói sẽ mở một siêu thị nhỏ, tự làm bà chủ. Tôi tin tưởng Lý Giai, có thời gian thì đến giúp cô ấy. 

 

Sau khi Lý Giai rời đi, nhiều người trong công ty nói xấu cô ấy, đặc biệt là mấy người trước đây luôn lập nhóm nhỏ, họ càng lấy chuyện này làm đề tài bàn tán. Thôi, qua Tết tôi cũng không muốn làm nữa.

 

Gần đây Giai Giai có vẻ không ổn, mặc dù bình thường cô ấy cũng thích chia sẻ đồ ăn vặt với tôi, nhưng gần đây lại bắt đầu chia sẻ gạo, bột, dầu ăn. Cô ấy nói thấy một bài viết nói về ngày tận thế, zombie bùng phát: “Nên tin có còn hơn không."

 

Sau đó tôi cũng xem bài viết đó, viết rất chân thực, như thể đã trải qua rồi vậy. Đêm hôm đó, tôi đã mơ một cơn ác mộng kinh hoàng. Trong mơ, zombie bùng phát, gia đình tôi bị lạc nhau, đạo đức trong tận thế suy đồi, con người còn đáng sợ hơn cả quỷ.

 

Khi tỉnh dậy, tôi phát hiện gối đã ướt đẫm nước mắt. Tôi khóc lóc kể cho bố về giấc mơ của mình. 

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

 

Ngày hôm đó, cả nhà tôi thay toàn bộ cửa sổ và cửa ra vào bằng loại chống đạn. Không chỉ vậy, từ tầng thượng đến tầng 20, cửa sổ 13 tầng đều được gia cố. 

 

À, quên nói, gia đình tôi làm bất động sản, vì hồi nhỏ tôi và em trai suýt bị bắt cóc, sau đó chúng tôi chuyển đến thành phố L, sống một cuộc sống khiêm tốn.

 

Kể từ khi nhà tôi được gia cố xong, nhiều hộ dân trong khu cũng bắt đầu làm theo, như thể đang hơn thua vậy. Nhà bạn chống đạn, nhà tôi thì phải gia cố chống đạn quân sự, thật là sự ganh đua kỳ quặc của những người giàu có.

 

Khu này là khu cao cấp dành cho người giàu mà công ty bố tôi xây dựng cách đây vài năm, bảo vệ đều là cựu chiến binh đặc nhiệm, được gọi là pháo đài quân sự. Xem ra vụ bắt cóc nhiều năm trước thực sự khiến ông ấy hoảng sợ, vì dùng vật liệu xây dựng rất chắc chắn, mà toàn là những căn hộ rộng rãi, kết quả là không hiểu sao thu hút được nhiều người giàu có cùng chí hướng, lại trở thành xu hướng, sau này muốn kiếm một căn cũng khó. Chủ yếu là vì đắt, mà cũng không có ai bán.

 

Sau đó, công ty nghỉ lễ, đúng lúc hôm sau tôi đi chợ đầu mối, gặp đồng nghiệp cứ nằng nặc mai mối bạn trai cho tôi. Thật phiền phức, họ không biết hoàn cảnh gia đình tôi, chỉ biết hình như nhà tôi có chút tiền, suốt ngày đòi giới thiệu em họ cho tôi. Bà khoải, tôi thực sự không thích đâu. 

 

May mà lúc đó gặp được Giai Giai, thành công thoát khỏi tình huống khó xử. Sau này, Giai Giai tặng tôi một thanh đao đời Đường được mài sắc và gia cố, tôi nghĩ tận thế có thể là thật.

 

Về nhà, tôi báo tin cho bố, bố mẹ không hỏi lý do mà đã hành động ngay. Nhân viên công ty đã về nhà thì được phát lì xì và nhắc nhở tích trữ vật phẩm, gia cố cửa sổ; những người có nhà ở địa phương thì được phát vật tư, kéo dài kỳ nghỉ; những người ở lại công ty thì được sắp xếp vào khu, chuẩn bị bảo vệ an toàn. Mẹ tôi liên hệ với việc tích trữ vật tư, chỉ hai ngày đã xong, nhìn những chiếc xe tải chở hàng vào, hỏi tôi có biết chuyện đã ổn định không.

Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng PhátTác giả: Biết là biếtTruyện Đô Thị, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh1.   Sức lực kiệt quệ, những con zombie từ bốn phương tám hướng xông tới bao vây tôi. Tôi thấy một cô gái đẩy tôi ngã xuống để thành công lên xe, thấy họ mang theo vật tư và lái xe chạy trốn thành công.   Đó chính là đồng đội của tôi, đáng buồn hơn là cô gái đặt tôi vào tình huống nguy hiểm ấy vừa được tôi cứu một mạng ngày hôm qua. Cảm giác đau đớn tận tâm can, tôi rất hối hận. Lẽ ra tôi nên về nhà, không nên chọn ăn Tết một mình để tránh những cuộc mai mối và lời lải nhải của cha mẹ. Nếu có thể làm lại từ đầu...   Ngay giây tiếp theo, tôi bất ngờ tỉnh dậy, nhận ra mình đang nằm trên giường trong căn phòng thuê. Lắng nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng trẻ con vui đùa bên dưới. Tôi phấn khích bò lên cửa sổ, không có zombie, không có quái vật ăn thịt người, hóa ra chỉ là một giấc mơ, may mà chỉ là mơ.   Nhưng giấc mơ này thật sự quá chân thực, thậm chí tôi còn nhớ cảm giác đau đớn khi bị cắn. Trên điện thoại là những thông báo các lời chúc mừng và hoạt động dịp lễ. Ngày 24 tháng 12 năm… Ngoại truyện 1: Chu Miêu Người bạn tốt nhất của tôi ở công ty, Lý Giai, đã nghỉ việc. Cô ấy nói sẽ mở một siêu thị nhỏ, tự làm bà chủ. Tôi tin tưởng Lý Giai, có thời gian thì đến giúp cô ấy.  Sau khi Lý Giai rời đi, nhiều người trong công ty nói xấu cô ấy, đặc biệt là mấy người trước đây luôn lập nhóm nhỏ, họ càng lấy chuyện này làm đề tài bàn tán. Thôi, qua Tết tôi cũng không muốn làm nữa. Gần đây Giai Giai có vẻ không ổn, mặc dù bình thường cô ấy cũng thích chia sẻ đồ ăn vặt với tôi, nhưng gần đây lại bắt đầu chia sẻ gạo, bột, dầu ăn. Cô ấy nói thấy một bài viết nói về ngày tận thế, zombie bùng phát: “Nên tin có còn hơn không." Sau đó tôi cũng xem bài viết đó, viết rất chân thực, như thể đã trải qua rồi vậy. Đêm hôm đó, tôi đã mơ một cơn ác mộng kinh hoàng. Trong mơ, zombie bùng phát, gia đình tôi bị lạc nhau, đạo đức trong tận thế suy đồi, con người còn đáng sợ hơn cả quỷ. Khi tỉnh dậy, tôi phát hiện gối đã ướt đẫm nước mắt. Tôi khóc lóc kể cho bố về giấc mơ của mình. [Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥] Ngày hôm đó, cả nhà tôi thay toàn bộ cửa sổ và cửa ra vào bằng loại chống đạn. Không chỉ vậy, từ tầng thượng đến tầng 20, cửa sổ 13 tầng đều được gia cố.  À, quên nói, gia đình tôi làm bất động sản, vì hồi nhỏ tôi và em trai suýt bị bắt cóc, sau đó chúng tôi chuyển đến thành phố L, sống một cuộc sống khiêm tốn. Kể từ khi nhà tôi được gia cố xong, nhiều hộ dân trong khu cũng bắt đầu làm theo, như thể đang hơn thua vậy. Nhà bạn chống đạn, nhà tôi thì phải gia cố chống đạn quân sự, thật là sự ganh đua kỳ quặc của những người giàu có. Khu này là khu cao cấp dành cho người giàu mà công ty bố tôi xây dựng cách đây vài năm, bảo vệ đều là cựu chiến binh đặc nhiệm, được gọi là pháo đài quân sự. Xem ra vụ bắt cóc nhiều năm trước thực sự khiến ông ấy hoảng sợ, vì dùng vật liệu xây dựng rất chắc chắn, mà toàn là những căn hộ rộng rãi, kết quả là không hiểu sao thu hút được nhiều người giàu có cùng chí hướng, lại trở thành xu hướng, sau này muốn kiếm một căn cũng khó. Chủ yếu là vì đắt, mà cũng không có ai bán. Sau đó, công ty nghỉ lễ, đúng lúc hôm sau tôi đi chợ đầu mối, gặp đồng nghiệp cứ nằng nặc mai mối bạn trai cho tôi. Thật phiền phức, họ không biết hoàn cảnh gia đình tôi, chỉ biết hình như nhà tôi có chút tiền, suốt ngày đòi giới thiệu em họ cho tôi. Bà khoải, tôi thực sự không thích đâu.  May mà lúc đó gặp được Giai Giai, thành công thoát khỏi tình huống khó xử. Sau này, Giai Giai tặng tôi một thanh đao đời Đường được mài sắc và gia cố, tôi nghĩ tận thế có thể là thật. Về nhà, tôi báo tin cho bố, bố mẹ không hỏi lý do mà đã hành động ngay. Nhân viên công ty đã về nhà thì được phát lì xì và nhắc nhở tích trữ vật phẩm, gia cố cửa sổ; những người có nhà ở địa phương thì được phát vật tư, kéo dài kỳ nghỉ; những người ở lại công ty thì được sắp xếp vào khu, chuẩn bị bảo vệ an toàn. Mẹ tôi liên hệ với việc tích trữ vật tư, chỉ hai ngày đã xong, nhìn những chiếc xe tải chở hàng vào, hỏi tôi có biết chuyện đã ổn định không.

Chương 34: NT1.1