1. Sức lực kiệt quệ, những con zombie từ bốn phương tám hướng xông tới bao vây tôi. Tôi thấy một cô gái đẩy tôi ngã xuống để thành công lên xe, thấy họ mang theo vật tư và lái xe chạy trốn thành công. Đó chính là đồng đội của tôi, đáng buồn hơn là cô gái đặt tôi vào tình huống nguy hiểm ấy vừa được tôi cứu một mạng ngày hôm qua. Cảm giác đau đớn tận tâm can, tôi rất hối hận. Lẽ ra tôi nên về nhà, không nên chọn ăn Tết một mình để tránh những cuộc mai mối và lời lải nhải của cha mẹ. Nếu có thể làm lại từ đầu... Ngay giây tiếp theo, tôi bất ngờ tỉnh dậy, nhận ra mình đang nằm trên giường trong căn phòng thuê. Lắng nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng trẻ con vui đùa bên dưới. Tôi phấn khích bò lên cửa sổ, không có zombie, không có quái vật ăn thịt người, hóa ra chỉ là một giấc mơ, may mà chỉ là mơ. Nhưng giấc mơ này thật sự quá chân thực, thậm chí tôi còn nhớ cảm giác đau đớn khi bị cắn. Trên điện thoại là những thông báo các lời chúc mừng và hoạt động dịp lễ. Ngày 24 tháng 12 năm…
Chương 35: NT1.2
Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng PhátTác giả: Biết là biếtTruyện Đô Thị, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh1. Sức lực kiệt quệ, những con zombie từ bốn phương tám hướng xông tới bao vây tôi. Tôi thấy một cô gái đẩy tôi ngã xuống để thành công lên xe, thấy họ mang theo vật tư và lái xe chạy trốn thành công. Đó chính là đồng đội của tôi, đáng buồn hơn là cô gái đặt tôi vào tình huống nguy hiểm ấy vừa được tôi cứu một mạng ngày hôm qua. Cảm giác đau đớn tận tâm can, tôi rất hối hận. Lẽ ra tôi nên về nhà, không nên chọn ăn Tết một mình để tránh những cuộc mai mối và lời lải nhải của cha mẹ. Nếu có thể làm lại từ đầu... Ngay giây tiếp theo, tôi bất ngờ tỉnh dậy, nhận ra mình đang nằm trên giường trong căn phòng thuê. Lắng nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng trẻ con vui đùa bên dưới. Tôi phấn khích bò lên cửa sổ, không có zombie, không có quái vật ăn thịt người, hóa ra chỉ là một giấc mơ, may mà chỉ là mơ. Nhưng giấc mơ này thật sự quá chân thực, thậm chí tôi còn nhớ cảm giác đau đớn khi bị cắn. Trên điện thoại là những thông báo các lời chúc mừng và hoạt động dịp lễ. Ngày 24 tháng 12 năm… Sau đó, bố tôi thông báo cho các hộ dân khác trong khu, không biết họ bàn bạc thế nào, cuối cùng khu gần như đã được gia cố thành một căn cứ nhỏ, nếu tin tức là giả thì ngượng chết. Đêm giao thừa, em trai tôi bình thường như rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, đã trở về. Không biết nó mang một xe vũ khí từ đâu về, gòi xong, bị phát hiện là mọt gông đấy! Hình như hồi trẻ bác Tần ở nhà bên cạnh đã từng lăn lộn trong giới đen, thằng em trai ngu ngốc của tôi không học theo đấy chứ! Nhỏ tuổi mà không học hành tử tế. Đêm giao thừa, chúng tôi trèo lên mái nhà xem mưa sao băng. Tôi nhắn tin cho Giai Giai, phải mất một lúc lâu cô ấy mới trả lời, dặn tôi cẩn thận với sao băng, có virus. Tôi tin, vì từ khi mưa sao băng bắt đầu, tôi đã có một cảm giác sợ hãi mơ hồ, như thể não mình bị xé toạc ra. Tôi đã nói với cả nhà, nhưng kiên quyết không đi bệnh viện, vì bệnh viện làm tôi càng sợ hơn. Cuối cùng, tận thế thật sự đã đến. Nhìn thấy những tin tức liên tục trên mạng, tôi hít một hơi thật sâu, từ đó trở đi không còn tham gia vào việc gì nữa. Dù là phòng thủ hay đổi chác vật tư đều là việc của bố tôi, trong khu này có nhiều người có m.á.u mặt, lúc này họ đều xuất hiện. Về vũ lực, chúng tôi có cả đội bảo vệ đặc nhiệm, vũ khí đủ đầy, nói là thừa cũng được. Vật tư thì đầy ắp, có những thứ tôi không thể nghĩ ra chứ không có thứ mà họ không tích trữ. Nhưng để tiết kiệm tài nguyên, chúng tôi vẫn chặt hết cây xanh trong khu, trồng những loại thực vật có thể ăn được. Trong thời kỳ tận thế, chúng tôi cũng tổ chức ra ngoài tìm kiếm người sống sót. Chúng tôi đã thấy quá nhiều kẻ lấy oán trả ơn, phản bội lại ân nhân. Sau này tất cả mọi người trong khu bỏ phiếu đồng ý không cho những người được chúng tôi cứu vào trong. Khi số người chúng tôi cứu được ngày càng nhiều, danh tiếng của chúng tôi cũng ngày càng lớn. Cũng có người muốn chiếm đoạt khu chung cư của chúng tôi, nhưng không ai sống qua được ngày hôm sau. Dần dần, lòng chúng tôi cũng trở nên lạnh lùng, chỉ g.i.ế.c zombie, không cứu người sống, chỉ cần thoát khỏi nguy hiểm thì luôn có cách để sống sót. Khi ra ngoài hành động, tôi cũng gặp em họ của đồng nghiệp và một cô gái. Tôi không để ý đến họ, tôi nhớ Giai Giai đã nói, họ không phải là người tốt. Sau đó, tôi ngồi xe em trai rời đi trong những tiếng chửi rủa của họ. Tiếp theo, đất nước bắt đầu phản công, chúng tôi cũng gia nhập đội dọn dẹp, bố thì bắt đầu công việc cũ, làm xây dựng. Sau này khi mối hiểm họa zombie qua đi, tôi lại gặp được Giai Giai. Cô ấy vẫn sống, còn tìm được nửa kia, tôi thật sự mừng cho cô ấy. Nhưng mà, có vẻ sau này tôi phải giữ khoảng cách với cô ấy một chút. “Em lại đang nghĩ cái gì lung tung thế, đã nói cả trăm lần rồi, giờ nhà anh mở công ty bảo vệ, không làm ăn phi pháp nữa.” Tiểu Tần buồn bã và bất lực giải thích. [Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥] Đúng vậy, tôi yêu đương với con trai của bác Tần ở nhà bên cạnh, sau này sẽ trở thành bà chủ của thế giới ngầm. Biết đâu ngày nào đó mà tôi phải vào tù, có khi còn phải nhờ Giai Giai cứu mình.
Sau đó, bố tôi thông báo cho các hộ dân khác trong khu, không biết họ bàn bạc thế nào, cuối cùng khu gần như đã được gia cố thành một căn cứ nhỏ, nếu tin tức là giả thì ngượng chết. Đêm giao thừa, em trai tôi bình thường như rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, đã trở về. Không biết nó mang một xe vũ khí từ đâu về, gòi xong, bị phát hiện là mọt gông đấy!
Hình như hồi trẻ bác Tần ở nhà bên cạnh đã từng lăn lộn trong giới đen, thằng em trai ngu ngốc của tôi không học theo đấy chứ! Nhỏ tuổi mà không học hành tử tế.
Đêm giao thừa, chúng tôi trèo lên mái nhà xem mưa sao băng. Tôi nhắn tin cho Giai Giai, phải mất một lúc lâu cô ấy mới trả lời, dặn tôi cẩn thận với sao băng, có virus.
Tôi tin, vì từ khi mưa sao băng bắt đầu, tôi đã có một cảm giác sợ hãi mơ hồ, như thể não mình bị xé toạc ra. Tôi đã nói với cả nhà, nhưng kiên quyết không đi bệnh viện, vì bệnh viện làm tôi càng sợ hơn.
Cuối cùng, tận thế thật sự đã đến. Nhìn thấy những tin tức liên tục trên mạng, tôi hít một hơi thật sâu, từ đó trở đi không còn tham gia vào việc gì nữa. Dù là phòng thủ hay đổi chác vật tư đều là việc của bố tôi, trong khu này có nhiều người có m.á.u mặt, lúc này họ đều xuất hiện.
Về vũ lực, chúng tôi có cả đội bảo vệ đặc nhiệm, vũ khí đủ đầy, nói là thừa cũng được. Vật tư thì đầy ắp, có những thứ tôi không thể nghĩ ra chứ không có thứ mà họ không tích trữ. Nhưng để tiết kiệm tài nguyên, chúng tôi vẫn chặt hết cây xanh trong khu, trồng những loại thực vật có thể ăn được.
Trong thời kỳ tận thế, chúng tôi cũng tổ chức ra ngoài tìm kiếm người sống sót. Chúng tôi đã thấy quá nhiều kẻ lấy oán trả ơn, phản bội lại ân nhân. Sau này tất cả mọi người trong khu bỏ phiếu đồng ý không cho những người được chúng tôi cứu vào trong.
Khi số người chúng tôi cứu được ngày càng nhiều, danh tiếng của chúng tôi cũng ngày càng lớn. Cũng có người muốn chiếm đoạt khu chung cư của chúng tôi, nhưng không ai sống qua được ngày hôm sau. Dần dần, lòng chúng tôi cũng trở nên lạnh lùng, chỉ g.i.ế.c zombie, không cứu người sống, chỉ cần thoát khỏi nguy hiểm thì luôn có cách để sống sót.
Khi ra ngoài hành động, tôi cũng gặp em họ của đồng nghiệp và một cô gái. Tôi không để ý đến họ, tôi nhớ Giai Giai đã nói, họ không phải là người tốt. Sau đó, tôi ngồi xe em trai rời đi trong những tiếng chửi rủa của họ.
Tiếp theo, đất nước bắt đầu phản công, chúng tôi cũng gia nhập đội dọn dẹp, bố thì bắt đầu công việc cũ, làm xây dựng. Sau này khi mối hiểm họa zombie qua đi, tôi lại gặp được Giai Giai. Cô ấy vẫn sống, còn tìm được nửa kia, tôi thật sự mừng cho cô ấy. Nhưng mà, có vẻ sau này tôi phải giữ khoảng cách với cô ấy một chút.
“Em lại đang nghĩ cái gì lung tung thế, đã nói cả trăm lần rồi, giờ nhà anh mở công ty bảo vệ, không làm ăn phi pháp nữa.” Tiểu Tần buồn bã và bất lực giải thích.
[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]
Đúng vậy, tôi yêu đương với con trai của bác Tần ở nhà bên cạnh, sau này sẽ trở thành bà chủ của thế giới ngầm. Biết đâu ngày nào đó mà tôi phải vào tù, có khi còn phải nhờ Giai Giai cứu mình.
Còn 45 Ngày Nữa Đến Khi Virus Tận Thế Bùng PhátTác giả: Biết là biếtTruyện Đô Thị, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh1. Sức lực kiệt quệ, những con zombie từ bốn phương tám hướng xông tới bao vây tôi. Tôi thấy một cô gái đẩy tôi ngã xuống để thành công lên xe, thấy họ mang theo vật tư và lái xe chạy trốn thành công. Đó chính là đồng đội của tôi, đáng buồn hơn là cô gái đặt tôi vào tình huống nguy hiểm ấy vừa được tôi cứu một mạng ngày hôm qua. Cảm giác đau đớn tận tâm can, tôi rất hối hận. Lẽ ra tôi nên về nhà, không nên chọn ăn Tết một mình để tránh những cuộc mai mối và lời lải nhải của cha mẹ. Nếu có thể làm lại từ đầu... Ngay giây tiếp theo, tôi bất ngờ tỉnh dậy, nhận ra mình đang nằm trên giường trong căn phòng thuê. Lắng nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng trẻ con vui đùa bên dưới. Tôi phấn khích bò lên cửa sổ, không có zombie, không có quái vật ăn thịt người, hóa ra chỉ là một giấc mơ, may mà chỉ là mơ. Nhưng giấc mơ này thật sự quá chân thực, thậm chí tôi còn nhớ cảm giác đau đớn khi bị cắn. Trên điện thoại là những thông báo các lời chúc mừng và hoạt động dịp lễ. Ngày 24 tháng 12 năm… Sau đó, bố tôi thông báo cho các hộ dân khác trong khu, không biết họ bàn bạc thế nào, cuối cùng khu gần như đã được gia cố thành một căn cứ nhỏ, nếu tin tức là giả thì ngượng chết. Đêm giao thừa, em trai tôi bình thường như rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, đã trở về. Không biết nó mang một xe vũ khí từ đâu về, gòi xong, bị phát hiện là mọt gông đấy! Hình như hồi trẻ bác Tần ở nhà bên cạnh đã từng lăn lộn trong giới đen, thằng em trai ngu ngốc của tôi không học theo đấy chứ! Nhỏ tuổi mà không học hành tử tế. Đêm giao thừa, chúng tôi trèo lên mái nhà xem mưa sao băng. Tôi nhắn tin cho Giai Giai, phải mất một lúc lâu cô ấy mới trả lời, dặn tôi cẩn thận với sao băng, có virus. Tôi tin, vì từ khi mưa sao băng bắt đầu, tôi đã có một cảm giác sợ hãi mơ hồ, như thể não mình bị xé toạc ra. Tôi đã nói với cả nhà, nhưng kiên quyết không đi bệnh viện, vì bệnh viện làm tôi càng sợ hơn. Cuối cùng, tận thế thật sự đã đến. Nhìn thấy những tin tức liên tục trên mạng, tôi hít một hơi thật sâu, từ đó trở đi không còn tham gia vào việc gì nữa. Dù là phòng thủ hay đổi chác vật tư đều là việc của bố tôi, trong khu này có nhiều người có m.á.u mặt, lúc này họ đều xuất hiện. Về vũ lực, chúng tôi có cả đội bảo vệ đặc nhiệm, vũ khí đủ đầy, nói là thừa cũng được. Vật tư thì đầy ắp, có những thứ tôi không thể nghĩ ra chứ không có thứ mà họ không tích trữ. Nhưng để tiết kiệm tài nguyên, chúng tôi vẫn chặt hết cây xanh trong khu, trồng những loại thực vật có thể ăn được. Trong thời kỳ tận thế, chúng tôi cũng tổ chức ra ngoài tìm kiếm người sống sót. Chúng tôi đã thấy quá nhiều kẻ lấy oán trả ơn, phản bội lại ân nhân. Sau này tất cả mọi người trong khu bỏ phiếu đồng ý không cho những người được chúng tôi cứu vào trong. Khi số người chúng tôi cứu được ngày càng nhiều, danh tiếng của chúng tôi cũng ngày càng lớn. Cũng có người muốn chiếm đoạt khu chung cư của chúng tôi, nhưng không ai sống qua được ngày hôm sau. Dần dần, lòng chúng tôi cũng trở nên lạnh lùng, chỉ g.i.ế.c zombie, không cứu người sống, chỉ cần thoát khỏi nguy hiểm thì luôn có cách để sống sót. Khi ra ngoài hành động, tôi cũng gặp em họ của đồng nghiệp và một cô gái. Tôi không để ý đến họ, tôi nhớ Giai Giai đã nói, họ không phải là người tốt. Sau đó, tôi ngồi xe em trai rời đi trong những tiếng chửi rủa của họ. Tiếp theo, đất nước bắt đầu phản công, chúng tôi cũng gia nhập đội dọn dẹp, bố thì bắt đầu công việc cũ, làm xây dựng. Sau này khi mối hiểm họa zombie qua đi, tôi lại gặp được Giai Giai. Cô ấy vẫn sống, còn tìm được nửa kia, tôi thật sự mừng cho cô ấy. Nhưng mà, có vẻ sau này tôi phải giữ khoảng cách với cô ấy một chút. “Em lại đang nghĩ cái gì lung tung thế, đã nói cả trăm lần rồi, giờ nhà anh mở công ty bảo vệ, không làm ăn phi pháp nữa.” Tiểu Tần buồn bã và bất lực giải thích. [Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥] Đúng vậy, tôi yêu đương với con trai của bác Tần ở nhà bên cạnh, sau này sẽ trở thành bà chủ của thế giới ngầm. Biết đâu ngày nào đó mà tôi phải vào tù, có khi còn phải nhờ Giai Giai cứu mình.