Tại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay…

Chương 21: Đánh Rơi Trân Bảo (21)

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Nói một cách chính xác, Trân Tu Các là một cơ sở kinh doanh thuộc tập đoàn Quý gia. Cửa hàng chính nằm ở Ma Đô, còn chi nhánh ở thành phố A này là do Quý Thừa Tu mở ra khi còn đi học. Anh không ngờ rằng, chính chi nhánh nhỏ này lại có thể phát huy tác dụng lớn đến vậy trước mặt Vân Xu ngày hôm nay.Mắt Vân Xu sáng rực lên.  Cảm tình của cô dành cho Quý Thừa Tu lại một lần nữa tăng lên. Vốn là người có ít sở thích, thưởng thức ẩm thực có thể xem là một trong số ít những điều cô yêu thích. Vì vậy, Vân Xu lại hào hứng trò chuyện với Quý Thừa Tu về Trân Tu Các.Quý Thừa Tu nhận thấy thái độ của Vân Xu đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Nụ cười trong mắt anh càng thêm sâu đậm.…Cuộc họp kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ. Lúc đầu, Trì Châu còn có thể vừa nghe báo cáo vừa nghĩ đến bữa tối cùng em gái. Các vị giám đốc đang run rẩy lo sợ chắc chắn không thể ngờ rằng, vị cấp trên mặt lạnh của mình, ngoài việc nghe báo cáo ra, còn đang bận tâm đến bữa tối với em gái.Càng về cuối cuộc họp, áp suất không khí quanh người Trì Châu càng lúc càng thấp. Đến khi vị giám đốc cuối cùng trình bày xong và ngồi xuống, Trì Châu tuyên bố kết thúc cuộc họp, mọi người trong phòng đều thở phào nhẹ nhõm, lộ rõ vẻ mặt vui mừng.Khi Trì Châu trở về văn phòng, đẩy cửa phòng nghỉ, trong lòng vẫn còn lo lắng không biết em gái một mình có khó chịu không. Nào ngờ, cảnh tượng hiện ra trước mắt lại là người bạn thân vốn đang ở Ma Đô của anh đang dỗ em gái cười tươi như hoa.Trì Châu: "?"Sau khi cuộc họp kết thúc, thư ký còn chưa kịp báo cho tổng tài biết Quý Thừa Tu đang ở trong văn phòng, Trì Châu đã vội vã lên thang máy. Vì vậy, vẻ kinh ngạc trên mặt anh lúc này là vô cùng chân thật.Vân Xu vừa nghe thấy tiếng cửa mở liền quay đầu lại. Khi nhìn thấy Trì Châu trở về, cô lập tức chạy đến, ôm chầm lấy anh, ngẩng đầu lên cười gọi: “Anh trai!”Vẻ mặt Trì Châu lập tức dịu dàng hẳn đi. Anh xoa đầu em gái, giọng đầy áy náy: “Xin lỗi, để em phải đợi lâu rồi.”Vân Xu lắc đầu. Công việc của Trì Châu vốn bận rộn, cô đợi thêm một chút cũng không sao.Lúc này, Quý Thừa Tu cũng đã bước tới, cười chào hỏi: “A Châu, đã lâu không gặp.”Trì Châu miễn cưỡng nhếch khóe miệng, đáp lại bạn mình. Ai mà biết được, trong lòng anh lúc này đang khó chịu đến thế nào. Người em gái mà anh hết lòng bảo vệ, lại đột nhiên trò chuyện vô cùng vui vẻ với người khác.Về lý trí, anh biết rằng em gái mình có thêm bạn bè là chuyện tốt. Nhưng bản năng của một người anh trai lại trỗi dậy, ghen tị muốn phát điên. Em gái vốn chỉ cười với mình, bây giờ lại có thêm một người nữa “cướp đoạt” sự chú ý của em gái.Cảm giác chua xót của một “ông bố già”.Quý Thừa Tu coi như không nhận ra vẻ bất mãn của Trì Châu. Thậm chí, anh còn đang ghen tị vì vừa rồi Vân Xu đã nhào vào lòng Trì Châu.Vân Xu chạy đến một bên, thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về. Quý Thừa Tu nhân cơ hội giải thích lý do xuất hiện ở đây với Trì Châu.“…Lần trước, chú Hai đã nhúng tay vào cơ sở kinh doanh của tôi ở thành phố A. Ông nội rất bất mãn, đã cảnh cáo ông ấy một trận trong cuộc họp gia tộc. Cũng vừa lúc nhắc nhở tôi nên ra tay thôi.” Quý Thừa Tu biết ông nội muốn anh nương tay, nếu không, với thủ đoạn của anh, hậu quả chắc chắn không chỉ dừng lại ở một lời cảnh cáo đơn giản như vậy.“Vốn định tối nay tìm cậu đi xả hơi một chút, ai ngờ lại tình cờ gặp Vân Xu.” Khi nhắc đến cái tên ấy, nụ cười của Quý Thừa Tu không còn mang vẻ xã giao thường thấy, mà trở nên chân thật và dịu dàng hơn.Hai người vừa nói chuyện, vừa liếc mắt nhìn về phía Vân Xu. Cô vẫn đang vui vẻ thu dọn đồ ăn vặt, vẻ mặt vô tư vô lo khiến lòng cả hai người đều mềm nhũn.Thật đáng yêu.Quý Thừa Tu ra hiệu cho Trì Châu đi sang một bên, hạ giọng hỏi: “Nếu Vân Xu là em gái ruột của cậu, tại sao cậu không công khai thân phận của em ấy?”

Nói một cách chính xác, Trân Tu Các là một cơ sở kinh doanh thuộc tập đoàn Quý gia. Cửa hàng chính nằm ở Ma Đô, còn chi nhánh ở thành phố A này là do Quý Thừa Tu mở ra khi còn đi học. Anh không ngờ rằng, chính chi nhánh nhỏ này lại có thể phát huy tác dụng lớn đến vậy trước mặt Vân Xu ngày hôm nay.

Mắt Vân Xu sáng rực lên.  Cảm tình của cô dành cho Quý Thừa Tu lại một lần nữa tăng lên. Vốn là người có ít sở thích, thưởng thức ẩm thực có thể xem là một trong số ít những điều cô yêu thích. Vì vậy, Vân Xu lại hào hứng trò chuyện với Quý Thừa Tu về Trân Tu Các.

Quý Thừa Tu nhận thấy thái độ của Vân Xu đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Nụ cười trong mắt anh càng thêm sâu đậm.

Cuộc họp kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ. Lúc đầu, Trì Châu còn có thể vừa nghe báo cáo vừa nghĩ đến bữa tối cùng em gái. Các vị giám đốc đang run rẩy lo sợ chắc chắn không thể ngờ rằng, vị cấp trên mặt lạnh của mình, ngoài việc nghe báo cáo ra, còn đang bận tâm đến bữa tối với em gái.

Càng về cuối cuộc họp, áp suất không khí quanh người Trì Châu càng lúc càng thấp. Đến khi vị giám đốc cuối cùng trình bày xong và ngồi xuống, Trì Châu tuyên bố kết thúc cuộc họp, mọi người trong phòng đều thở phào nhẹ nhõm, lộ rõ vẻ mặt vui mừng.

Khi Trì Châu trở về văn phòng, đẩy cửa phòng nghỉ, trong lòng vẫn còn lo lắng không biết em gái một mình có khó chịu không. Nào ngờ, cảnh tượng hiện ra trước mắt lại là người bạn thân vốn đang ở Ma Đô của anh đang dỗ em gái cười tươi như hoa.

Trì Châu: "?"

Sau khi cuộc họp kết thúc, thư ký còn chưa kịp báo cho tổng tài biết Quý Thừa Tu đang ở trong văn phòng, Trì Châu đã vội vã lên thang máy. Vì vậy, vẻ kinh ngạc trên mặt anh lúc này là vô cùng chân thật.

Vân Xu vừa nghe thấy tiếng cửa mở liền quay đầu lại. Khi nhìn thấy Trì Châu trở về, cô lập tức chạy đến, ôm chầm lấy anh, ngẩng đầu lên cười gọi: “Anh trai!”

Vẻ mặt Trì Châu lập tức dịu dàng hẳn đi. Anh xoa đầu em gái, giọng đầy áy náy: “Xin lỗi, để em phải đợi lâu rồi.”

Vân Xu lắc đầu. Công việc của Trì Châu vốn bận rộn, cô đợi thêm một chút cũng không sao.

Lúc này, Quý Thừa Tu cũng đã bước tới, cười chào hỏi: “A Châu, đã lâu không gặp.”

Trì Châu miễn cưỡng nhếch khóe miệng, đáp lại bạn mình. Ai mà biết được, trong lòng anh lúc này đang khó chịu đến thế nào. Người em gái mà anh hết lòng bảo vệ, lại đột nhiên trò chuyện vô cùng vui vẻ với người khác.

Về lý trí, anh biết rằng em gái mình có thêm bạn bè là chuyện tốt. Nhưng bản năng của một người anh trai lại trỗi dậy, ghen tị muốn phát điên. Em gái vốn chỉ cười với mình, bây giờ lại có thêm một người nữa “cướp đoạt” sự chú ý của em gái.

Cảm giác chua xót của một “ông bố già”.

Quý Thừa Tu coi như không nhận ra vẻ bất mãn của Trì Châu. Thậm chí, anh còn đang ghen tị vì vừa rồi Vân Xu đã nhào vào lòng Trì Châu.

Vân Xu chạy đến một bên, thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về. Quý Thừa Tu nhân cơ hội giải thích lý do xuất hiện ở đây với Trì Châu.

“…Lần trước, chú Hai đã nhúng tay vào cơ sở kinh doanh của tôi ở thành phố A. Ông nội rất bất mãn, đã cảnh cáo ông ấy một trận trong cuộc họp gia tộc. Cũng vừa lúc nhắc nhở tôi nên ra tay thôi.” Quý Thừa Tu biết ông nội muốn anh nương tay, nếu không, với thủ đoạn của anh, hậu quả chắc chắn không chỉ dừng lại ở một lời cảnh cáo đơn giản như vậy.

“Vốn định tối nay tìm cậu đi xả hơi một chút, ai ngờ lại tình cờ gặp Vân Xu.” Khi nhắc đến cái tên ấy, nụ cười của Quý Thừa Tu không còn mang vẻ xã giao thường thấy, mà trở nên chân thật và dịu dàng hơn.

Hai người vừa nói chuyện, vừa liếc mắt nhìn về phía Vân Xu. Cô vẫn đang vui vẻ thu dọn đồ ăn vặt, vẻ mặt vô tư vô lo khiến lòng cả hai người đều mềm nhũn.

Thật đáng yêu.

Quý Thừa Tu ra hiệu cho Trì Châu đi sang một bên, hạ giọng hỏi: “Nếu Vân Xu là em gái ruột của cậu, tại sao cậu không công khai thân phận của em ấy?”

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Nói một cách chính xác, Trân Tu Các là một cơ sở kinh doanh thuộc tập đoàn Quý gia. Cửa hàng chính nằm ở Ma Đô, còn chi nhánh ở thành phố A này là do Quý Thừa Tu mở ra khi còn đi học. Anh không ngờ rằng, chính chi nhánh nhỏ này lại có thể phát huy tác dụng lớn đến vậy trước mặt Vân Xu ngày hôm nay.Mắt Vân Xu sáng rực lên.  Cảm tình của cô dành cho Quý Thừa Tu lại một lần nữa tăng lên. Vốn là người có ít sở thích, thưởng thức ẩm thực có thể xem là một trong số ít những điều cô yêu thích. Vì vậy, Vân Xu lại hào hứng trò chuyện với Quý Thừa Tu về Trân Tu Các.Quý Thừa Tu nhận thấy thái độ của Vân Xu đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Nụ cười trong mắt anh càng thêm sâu đậm.…Cuộc họp kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ. Lúc đầu, Trì Châu còn có thể vừa nghe báo cáo vừa nghĩ đến bữa tối cùng em gái. Các vị giám đốc đang run rẩy lo sợ chắc chắn không thể ngờ rằng, vị cấp trên mặt lạnh của mình, ngoài việc nghe báo cáo ra, còn đang bận tâm đến bữa tối với em gái.Càng về cuối cuộc họp, áp suất không khí quanh người Trì Châu càng lúc càng thấp. Đến khi vị giám đốc cuối cùng trình bày xong và ngồi xuống, Trì Châu tuyên bố kết thúc cuộc họp, mọi người trong phòng đều thở phào nhẹ nhõm, lộ rõ vẻ mặt vui mừng.Khi Trì Châu trở về văn phòng, đẩy cửa phòng nghỉ, trong lòng vẫn còn lo lắng không biết em gái một mình có khó chịu không. Nào ngờ, cảnh tượng hiện ra trước mắt lại là người bạn thân vốn đang ở Ma Đô của anh đang dỗ em gái cười tươi như hoa.Trì Châu: "?"Sau khi cuộc họp kết thúc, thư ký còn chưa kịp báo cho tổng tài biết Quý Thừa Tu đang ở trong văn phòng, Trì Châu đã vội vã lên thang máy. Vì vậy, vẻ kinh ngạc trên mặt anh lúc này là vô cùng chân thật.Vân Xu vừa nghe thấy tiếng cửa mở liền quay đầu lại. Khi nhìn thấy Trì Châu trở về, cô lập tức chạy đến, ôm chầm lấy anh, ngẩng đầu lên cười gọi: “Anh trai!”Vẻ mặt Trì Châu lập tức dịu dàng hẳn đi. Anh xoa đầu em gái, giọng đầy áy náy: “Xin lỗi, để em phải đợi lâu rồi.”Vân Xu lắc đầu. Công việc của Trì Châu vốn bận rộn, cô đợi thêm một chút cũng không sao.Lúc này, Quý Thừa Tu cũng đã bước tới, cười chào hỏi: “A Châu, đã lâu không gặp.”Trì Châu miễn cưỡng nhếch khóe miệng, đáp lại bạn mình. Ai mà biết được, trong lòng anh lúc này đang khó chịu đến thế nào. Người em gái mà anh hết lòng bảo vệ, lại đột nhiên trò chuyện vô cùng vui vẻ với người khác.Về lý trí, anh biết rằng em gái mình có thêm bạn bè là chuyện tốt. Nhưng bản năng của một người anh trai lại trỗi dậy, ghen tị muốn phát điên. Em gái vốn chỉ cười với mình, bây giờ lại có thêm một người nữa “cướp đoạt” sự chú ý của em gái.Cảm giác chua xót của một “ông bố già”.Quý Thừa Tu coi như không nhận ra vẻ bất mãn của Trì Châu. Thậm chí, anh còn đang ghen tị vì vừa rồi Vân Xu đã nhào vào lòng Trì Châu.Vân Xu chạy đến một bên, thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về. Quý Thừa Tu nhân cơ hội giải thích lý do xuất hiện ở đây với Trì Châu.“…Lần trước, chú Hai đã nhúng tay vào cơ sở kinh doanh của tôi ở thành phố A. Ông nội rất bất mãn, đã cảnh cáo ông ấy một trận trong cuộc họp gia tộc. Cũng vừa lúc nhắc nhở tôi nên ra tay thôi.” Quý Thừa Tu biết ông nội muốn anh nương tay, nếu không, với thủ đoạn của anh, hậu quả chắc chắn không chỉ dừng lại ở một lời cảnh cáo đơn giản như vậy.“Vốn định tối nay tìm cậu đi xả hơi một chút, ai ngờ lại tình cờ gặp Vân Xu.” Khi nhắc đến cái tên ấy, nụ cười của Quý Thừa Tu không còn mang vẻ xã giao thường thấy, mà trở nên chân thật và dịu dàng hơn.Hai người vừa nói chuyện, vừa liếc mắt nhìn về phía Vân Xu. Cô vẫn đang vui vẻ thu dọn đồ ăn vặt, vẻ mặt vô tư vô lo khiến lòng cả hai người đều mềm nhũn.Thật đáng yêu.Quý Thừa Tu ra hiệu cho Trì Châu đi sang một bên, hạ giọng hỏi: “Nếu Vân Xu là em gái ruột của cậu, tại sao cậu không công khai thân phận của em ấy?”

Chương 21: Đánh Rơi Trân Bảo (21)