Tại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay…

Chương 28: Đánh Rơi Trân Bảo (28)

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Bà Trì từ ái vỗ về con gái. Nhưng rồi bà chợt nhớ ra mục đích chính của mình đêm nay vẫn chưa đạt được, lại thêm một trận bực mình.Trì Châu rời khỏi căn nhà Trì gia ngột ngạt, trở về nơi anh và Vân Xu đang ở.Tra chìa khóa vào ổ nhưng lại dừng lại. Trì Châu im lặng rút chìa khóa ra, đi đến cầu thang bộ bên cạnh, tùy ý dựa vào tường. Ngón tay thon dài khẽ động, một điếu thuốc từ bao thuốc thò ra. Anh cúi đầu ngậm điếu thuốc vào miệng.Ngọn lửa nhỏ từ bật lửa bùng lên, đốt cháy điếu thuốc.Rất ít người biết Trì Châu hút thuốc. Người nhà Trì gia luôn cho rằng anh mạnh mẽ đến mức không có điểm yếu. Nhưng thực tế, anh cũng có những nỗi đau khổ, có những lúc không chịu nổi áp lực. Chỉ là những điều đó bị anh giấu kín ở nơi khuất mắt người khác mà thôi.Vào những đêm dài không ngủ được, anh sẽ châm một điếu thuốc, chậm rãi chịu đựng đêm tối. Có khi chỉ một điếu, có khi cả một bao.Mấy năm nay, Trì Châu đã rất ít khi dùng t.h.u.ố.c lá để giải tỏa áp lực. Nhưng đêm nay, anh cần vị nicotine để xoa dịu.Không biết qua bao lâu, dưới chân anh đã vương vãi bảy tám đầu mẩu thuốc lá. Trì Châu vẫn đứng ở ngoài cửa thêm một lúc nữa, chờ đến khi mùi thuốc trên người tan hết mới mở cửa vào nhà.Vân Xu đáng lẽ phải đang ngủ say trên giường, lại ngồi thu lu trên sô pha, đôi tay trắng ngần ôm chặt chiếc gối, đầu nhỏ gật gù từng cơn, rõ ràng là rất buồn ngủ.Trì Châu sững sờ đứng tại chỗ.Vân Xu nghe thấy tiếng động, cố gắng tỉnh táo ngẩng đầu lên nhìn. Khi phát hiện Trì Châu đã về, nụ cười rạng rỡ như hoa nở trên môi cô, đẹp đến nao lòng, làm say đắm cả màn đêm, và cũng làm say đắm trái tim Trì Châu.“Anh trai.” Vân Xu ngọt ngào gọi anh: “Anh về rồi.”Trì Châu cụp mắt xuống, dịu giọng hỏi: “Xu Xu, sao còn chưa ngủ?”Vân Xu ủy khuất nói: “Ở nhà một mình em ngủ không được. Em muốn anh trai ở bên cạnh em.”Sau khi Trì Châu rời đi, Vân Xu đã cố gắng lên giường đi ngủ, nhưng nỗi cô đơn trống trải lại bao trùm lấy cô. Đã quen với việc có người ở phòng bên cạnh, Vân Xu rốt cuộc không thể ở một mình trong căn nhà này được nữa.Căn phòng trống vắng khiến cô cảm thấy sợ hãi, như thể bị bỏ rơi.Vẻ lạnh lùng trên mặt Trì Châu dịu đi đôi chút. Sự mệt mỏi trong lòng anh dần tan biến khi cảm nhận được sự quan tâm và thân thiết của Vân Xu. Anh ngồi xuống cạnh em gái, nhẹ nhàng ***** mái tóc dài mềm mại của cô.“Ừ, sau này anh trai sẽ luôn ở bên cạnh em.”Vân Xu vui vẻ ném chiếc gối ôm sang một bên, ôm lấy cánh tay Trì Châu, dựa vào vai anh. Một lát sau, cô ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi: “Anh trai, hình như anh hút thuốc phải không?”Trì Châu im lặng một lúc, khẽ nói lời xin lỗi: “Nhất thời không kìm được, lần sau sẽ không thế nữa.”Vân Xu truy hỏi: “Có chuyện gì phiền lòng sao?”Cô từng nghe nói rằng nhiều người khi áp lực quá lớn sẽ hút thuốc.“…Không có gì đâu, chỉ là hút cho vui thôi.”Dưới ánh mắt kiên trì của Vân Xu, Trì Châu bất đắc dĩ nói: “Chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi, không có gì to tát cả.” Anh sẽ không kể cho Vân Xu nghe những chuyện đã xảy ra ở Trì gia. Những chuyện khiến anh phiền lòng, anh sẽ tự mình giải quyết ổn thỏa.“Vậy ạ.” Vân Xu có chút buồn bực, nhưng cũng không hỏi thêm. Cô chỉ dặn dò: “Vậy sau này đừng hút thuốc nữa nhé, được không anh? Thuốc lá không tốt cho sức khỏe. Chúng ta còn muốn sống cùng nhau thật lâu nữa mà.”“Ừ, được.” Trì Châu khẽ gật đầu, lòng tràn đầy ấm áp.

Bà Trì từ ái vỗ về con gái. Nhưng rồi bà chợt nhớ ra mục đích chính của mình đêm nay vẫn chưa đạt được, lại thêm một trận bực mình.

Trì Châu rời khỏi căn nhà Trì gia ngột ngạt, trở về nơi anh và Vân Xu đang ở.

Tra chìa khóa vào ổ nhưng lại dừng lại. Trì Châu im lặng rút chìa khóa ra, đi đến cầu thang bộ bên cạnh, tùy ý dựa vào tường. Ngón tay thon dài khẽ động, một điếu thuốc từ bao thuốc thò ra. Anh cúi đầu ngậm điếu thuốc vào miệng.

Ngọn lửa nhỏ từ bật lửa bùng lên, đốt cháy điếu thuốc.

Rất ít người biết Trì Châu hút thuốc. Người nhà Trì gia luôn cho rằng anh mạnh mẽ đến mức không có điểm yếu. Nhưng thực tế, anh cũng có những nỗi đau khổ, có những lúc không chịu nổi áp lực. Chỉ là những điều đó bị anh giấu kín ở nơi khuất mắt người khác mà thôi.

Vào những đêm dài không ngủ được, anh sẽ châm một điếu thuốc, chậm rãi chịu đựng đêm tối. Có khi chỉ một điếu, có khi cả một bao.

Mấy năm nay, Trì Châu đã rất ít khi dùng t.h.u.ố.c lá để giải tỏa áp lực. Nhưng đêm nay, anh cần vị nicotine để xoa dịu.

Không biết qua bao lâu, dưới chân anh đã vương vãi bảy tám đầu mẩu thuốc lá. Trì Châu vẫn đứng ở ngoài cửa thêm một lúc nữa, chờ đến khi mùi thuốc trên người tan hết mới mở cửa vào nhà.

Vân Xu đáng lẽ phải đang ngủ say trên giường, lại ngồi thu lu trên sô pha, đôi tay trắng ngần ôm chặt chiếc gối, đầu nhỏ gật gù từng cơn, rõ ràng là rất buồn ngủ.

Trì Châu sững sờ đứng tại chỗ.

Vân Xu nghe thấy tiếng động, cố gắng tỉnh táo ngẩng đầu lên nhìn. Khi phát hiện Trì Châu đã về, nụ cười rạng rỡ như hoa nở trên môi cô, đẹp đến nao lòng, làm say đắm cả màn đêm, và cũng làm say đắm trái tim Trì Châu.

“Anh trai.” Vân Xu ngọt ngào gọi anh: “Anh về rồi.”

Trì Châu cụp mắt xuống, dịu giọng hỏi: “Xu Xu, sao còn chưa ngủ?”

Vân Xu ủy khuất nói: “Ở nhà một mình em ngủ không được. Em muốn anh trai ở bên cạnh em.”

Sau khi Trì Châu rời đi, Vân Xu đã cố gắng lên giường đi ngủ, nhưng nỗi cô đơn trống trải lại bao trùm lấy cô. Đã quen với việc có người ở phòng bên cạnh, Vân Xu rốt cuộc không thể ở một mình trong căn nhà này được nữa.

Căn phòng trống vắng khiến cô cảm thấy sợ hãi, như thể bị bỏ rơi.

Vẻ lạnh lùng trên mặt Trì Châu dịu đi đôi chút. Sự mệt mỏi trong lòng anh dần tan biến khi cảm nhận được sự quan tâm và thân thiết của Vân Xu. Anh ngồi xuống cạnh em gái, nhẹ nhàng ***** mái tóc dài mềm mại của cô.

“Ừ, sau này anh trai sẽ luôn ở bên cạnh em.”

Vân Xu vui vẻ ném chiếc gối ôm sang một bên, ôm lấy cánh tay Trì Châu, dựa vào vai anh. Một lát sau, cô ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi: “Anh trai, hình như anh hút thuốc phải không?”

Trì Châu im lặng một lúc, khẽ nói lời xin lỗi: “Nhất thời không kìm được, lần sau sẽ không thế nữa.”

Vân Xu truy hỏi: “Có chuyện gì phiền lòng sao?”

Cô từng nghe nói rằng nhiều người khi áp lực quá lớn sẽ hút thuốc.

“…Không có gì đâu, chỉ là hút cho vui thôi.”

Dưới ánh mắt kiên trì của Vân Xu, Trì Châu bất đắc dĩ nói: “Chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi, không có gì to tát cả.” 

Anh sẽ không kể cho Vân Xu nghe những chuyện đã xảy ra ở Trì gia. Những chuyện khiến anh phiền lòng, anh sẽ tự mình giải quyết ổn thỏa.

“Vậy ạ.” Vân Xu có chút buồn bực, nhưng cũng không hỏi thêm. 

Cô chỉ dặn dò: “Vậy sau này đừng hút thuốc nữa nhé, được không anh? Thuốc lá không tốt cho sức khỏe. Chúng ta còn muốn sống cùng nhau thật lâu nữa mà.”

“Ừ, được.” Trì Châu khẽ gật đầu, lòng tràn đầy ấm áp.

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Bà Trì từ ái vỗ về con gái. Nhưng rồi bà chợt nhớ ra mục đích chính của mình đêm nay vẫn chưa đạt được, lại thêm một trận bực mình.Trì Châu rời khỏi căn nhà Trì gia ngột ngạt, trở về nơi anh và Vân Xu đang ở.Tra chìa khóa vào ổ nhưng lại dừng lại. Trì Châu im lặng rút chìa khóa ra, đi đến cầu thang bộ bên cạnh, tùy ý dựa vào tường. Ngón tay thon dài khẽ động, một điếu thuốc từ bao thuốc thò ra. Anh cúi đầu ngậm điếu thuốc vào miệng.Ngọn lửa nhỏ từ bật lửa bùng lên, đốt cháy điếu thuốc.Rất ít người biết Trì Châu hút thuốc. Người nhà Trì gia luôn cho rằng anh mạnh mẽ đến mức không có điểm yếu. Nhưng thực tế, anh cũng có những nỗi đau khổ, có những lúc không chịu nổi áp lực. Chỉ là những điều đó bị anh giấu kín ở nơi khuất mắt người khác mà thôi.Vào những đêm dài không ngủ được, anh sẽ châm một điếu thuốc, chậm rãi chịu đựng đêm tối. Có khi chỉ một điếu, có khi cả một bao.Mấy năm nay, Trì Châu đã rất ít khi dùng t.h.u.ố.c lá để giải tỏa áp lực. Nhưng đêm nay, anh cần vị nicotine để xoa dịu.Không biết qua bao lâu, dưới chân anh đã vương vãi bảy tám đầu mẩu thuốc lá. Trì Châu vẫn đứng ở ngoài cửa thêm một lúc nữa, chờ đến khi mùi thuốc trên người tan hết mới mở cửa vào nhà.Vân Xu đáng lẽ phải đang ngủ say trên giường, lại ngồi thu lu trên sô pha, đôi tay trắng ngần ôm chặt chiếc gối, đầu nhỏ gật gù từng cơn, rõ ràng là rất buồn ngủ.Trì Châu sững sờ đứng tại chỗ.Vân Xu nghe thấy tiếng động, cố gắng tỉnh táo ngẩng đầu lên nhìn. Khi phát hiện Trì Châu đã về, nụ cười rạng rỡ như hoa nở trên môi cô, đẹp đến nao lòng, làm say đắm cả màn đêm, và cũng làm say đắm trái tim Trì Châu.“Anh trai.” Vân Xu ngọt ngào gọi anh: “Anh về rồi.”Trì Châu cụp mắt xuống, dịu giọng hỏi: “Xu Xu, sao còn chưa ngủ?”Vân Xu ủy khuất nói: “Ở nhà một mình em ngủ không được. Em muốn anh trai ở bên cạnh em.”Sau khi Trì Châu rời đi, Vân Xu đã cố gắng lên giường đi ngủ, nhưng nỗi cô đơn trống trải lại bao trùm lấy cô. Đã quen với việc có người ở phòng bên cạnh, Vân Xu rốt cuộc không thể ở một mình trong căn nhà này được nữa.Căn phòng trống vắng khiến cô cảm thấy sợ hãi, như thể bị bỏ rơi.Vẻ lạnh lùng trên mặt Trì Châu dịu đi đôi chút. Sự mệt mỏi trong lòng anh dần tan biến khi cảm nhận được sự quan tâm và thân thiết của Vân Xu. Anh ngồi xuống cạnh em gái, nhẹ nhàng ***** mái tóc dài mềm mại của cô.“Ừ, sau này anh trai sẽ luôn ở bên cạnh em.”Vân Xu vui vẻ ném chiếc gối ôm sang một bên, ôm lấy cánh tay Trì Châu, dựa vào vai anh. Một lát sau, cô ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi: “Anh trai, hình như anh hút thuốc phải không?”Trì Châu im lặng một lúc, khẽ nói lời xin lỗi: “Nhất thời không kìm được, lần sau sẽ không thế nữa.”Vân Xu truy hỏi: “Có chuyện gì phiền lòng sao?”Cô từng nghe nói rằng nhiều người khi áp lực quá lớn sẽ hút thuốc.“…Không có gì đâu, chỉ là hút cho vui thôi.”Dưới ánh mắt kiên trì của Vân Xu, Trì Châu bất đắc dĩ nói: “Chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi, không có gì to tát cả.” Anh sẽ không kể cho Vân Xu nghe những chuyện đã xảy ra ở Trì gia. Những chuyện khiến anh phiền lòng, anh sẽ tự mình giải quyết ổn thỏa.“Vậy ạ.” Vân Xu có chút buồn bực, nhưng cũng không hỏi thêm. Cô chỉ dặn dò: “Vậy sau này đừng hút thuốc nữa nhé, được không anh? Thuốc lá không tốt cho sức khỏe. Chúng ta còn muốn sống cùng nhau thật lâu nữa mà.”“Ừ, được.” Trì Châu khẽ gật đầu, lòng tràn đầy ấm áp.

Chương 28: Đánh Rơi Trân Bảo (28)