Mẹ tôi gả tôi cho một thiếu gia giàu có nhưng bị tật ở chân. Ngày cưới, tôi cẩn thận hỏi anh ta: "Có cần tôi cõng anh lên giường không?" Anh ta cười dịu dàng: "Làm phiền em rồi." Tôi xắn tay áo định cõng anh ta, kết quả là đứng không vững, cả hai cùng ngã xuống đất— Chỉ tiếc thêm chút nữa thôi là tôi có thể thừa kế tài sản hàng tỷ rồi. 1 Sau khi tốt nghiệp đại học, mẹ tôi bán tôi cho một người đàn ông giàu có, sính lễ lên đến hàng chục triệu. Nghe nói, đối phương là một thiếu gia của gia tộc giàu có. Anh ta bị tật ở chân do một tai nạn, vì thế mà mất quyền thừa kế gia tộc. Hiện giờ anh ta có tiền và thời gian rảnh, tuy nhiên— Mẹ tôi lo lắng: "Nghe nói, cậu ta không chỉ bị thương ở chân mà còn có vấn đề về phương diện ấy." Mắt tôi sáng lên. Thật là hoàn hảo! Có tiền, danh tiếng, chồng còn không làm gì được, còn gì hạnh phúc hơn? Vì thế, tôi và mẹ chia nhau sính lễ, vui vẻ bước lên xe hoa. Tại sao tôi lại lấy một người tật nguyền? …
Chương 15: Chương 15
Bước Đến Hạnh Phúc - Trương Nhược DưTác giả: Trương Nhược DưTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngMẹ tôi gả tôi cho một thiếu gia giàu có nhưng bị tật ở chân. Ngày cưới, tôi cẩn thận hỏi anh ta: "Có cần tôi cõng anh lên giường không?" Anh ta cười dịu dàng: "Làm phiền em rồi." Tôi xắn tay áo định cõng anh ta, kết quả là đứng không vững, cả hai cùng ngã xuống đất— Chỉ tiếc thêm chút nữa thôi là tôi có thể thừa kế tài sản hàng tỷ rồi. 1 Sau khi tốt nghiệp đại học, mẹ tôi bán tôi cho một người đàn ông giàu có, sính lễ lên đến hàng chục triệu. Nghe nói, đối phương là một thiếu gia của gia tộc giàu có. Anh ta bị tật ở chân do một tai nạn, vì thế mà mất quyền thừa kế gia tộc. Hiện giờ anh ta có tiền và thời gian rảnh, tuy nhiên— Mẹ tôi lo lắng: "Nghe nói, cậu ta không chỉ bị thương ở chân mà còn có vấn đề về phương diện ấy." Mắt tôi sáng lên. Thật là hoàn hảo! Có tiền, danh tiếng, chồng còn không làm gì được, còn gì hạnh phúc hơn? Vì thế, tôi và mẹ chia nhau sính lễ, vui vẻ bước lên xe hoa. Tại sao tôi lại lấy một người tật nguyền? … Thế nhưng, sau khi lên xe, Phó Hàn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không nói một lời nào. Bầu không khí trong xe căng thẳng đáng sợ. Tài xế ngồi phía trước càng không dám thở mạnh, sợ rằng làm gì sai sẽ chọc giận vị gia chủ phía sau. Thực ra, tôi định cắn răng cố gắng dỗ anh, nhưng khi lén nhìn qua vài lần, vẫn không dám mở miệng. Giữa bầu không khí nặng nề, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại trong gara biệt thự của Phó Hàn. Tôi thở phào nhẹ nhõm, không đợi tài xế, lập tức mở cửa xe bước xuống, rồi chủ động giúp đỡ Phó Hàn lên xe lăn. Vừa định đẩy xe đi— Người này lại điều khiển xe lăn chạy thẳng, không nói lời nào mà rời đi. Đúng là đau đầu. 22 Đã 'kết hôn' được mấy ngày, hôm nay là lần *****ên tôi một mình trong phòng. Trở về biệt thự, Phó Hàn bảo tôi quay lại phòng, còn anh thì đi đâu không rõ. Vì lo lắng cho cảm xúc của Phó Hàn, tôi cứ đứng ngồi không yên. Dù sao anh cũng là kim chủ, một khi anh tức giận, người gặp xui xẻo sẽ chỉ có tôi mà thôi. Sau khi quyết định, tôi đi xuống dưới nhà một vòng. Nhưng vẫn không thấy bóng dáng Phó Hàn đâu. Phó Hàn thích yên tĩnh và không thích người khác xuất hiện trong khu vực sống của anh, vì vậy việc dọn dẹp biệt thự đều do người giúp việc đến vào thời gian nhất định. Khi màn đêm buông xuống, căn biệt thự rộng lớn trống trải đến rợn người. Đi lòng vòng một lát, tôi lê dép nhanh chóng trở lại phòng. Phó Hàn vẫn chưa trở về. Đúng lúc đó mẹ tôi nhắn tin, tôi nằm trong chăn trả lời lơ đãng. Cơn buồn ngủ ập tới. Khi gần như ngủ thiếp đi, chiếc chăn đang trùm kín đầu bỗng bị kéo mạnh ra— Tiếng hét bị chặn lại trong cổ họng, qua ánh trăng mờ nhạt, tôi thấy rõ khuôn mặt người trước mặt. Là Phó Hàn. Anh siết chặt hai tay tôi, hương rượu nồng nặc từ anh tràn ngập không khí, nụ hôn gấp gáp rơi xuống. Từ lông mày, khóe mắt. Đến bờ môi. Anh thả một tay, giữ lấy cằm tôi, cúi xuống hôn tôi một cách mãnh liệt. Tôi sững sờ nhìn anh, không kịp phản ứng. Nụ hôn của anh đầy cường thế, như muốn chinh phục. “Tư Diêu” Anh khẽ gọi tên tôi, bàn tay vốn nắm chặt cằm giờ chuyển sang ***** khuôn mặt tôi. "Ban đầu, tôi muốn chậm rãi cùng em, nhưng vì sao em không ngoan." Thực ra tôi muốn nói rằng tôi rất ngoan, là anh trai của anh cố tình gây chuyện, khiến Phó Hàn thấy chúng tôi ở trong tư thế mờ ám. Nhưng chưa kịp mở lời, anh đã dùng nụ hôn ngăn mọi lời nói của tôi. Phó Hàn không cho tôi cơ hội giải thích. Anh chống tay lên giường, cúi nhìn tôi. Ánh trăng chiếu rọi đôi mắt anh lấp lánh ánh sáng. “Tư Diêu” Sau khi hơi men dần lắng xuống, anh dường như khôi phục một phần lý trí. Giọng anh khàn khàn hỏi: "Em có biết tại sao, khi tôi muốn chọn một bình hoa để cưới, lại chọn em không?" 23 Tôi lắc đầu. Thật ra, tôi cũng không biết vì sao may mắn lại rơi trúng mình. Không cần bán thân, cũng không cần bán linh hồn, chỉ cần kết hôn, làm bình hoa là có thể nhận được hàng triệu đồng. Thương vụ này, e rằng có vô số cô gái khác tranh giành để có được. Sao lại là tôi? Phó Hàn im lặng một lúc lâu, khiến tôi không thể giữ bình tĩnh, đặt tay lên n.g.ự.c anh, nhỏ giọng hỏi. "Tại sao?" Ánh mắt Phó Hàn lướt qua chân mày, rồi dừng lại nơi bờ môi tôi. Anh mím môi, yết hầu khẽ chuyển động. Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng. Tôi nín thở nhìn anh, tim đập nhanh không tự chủ. Khi cuối cùng anh mở lời, câu trả lời lại là— "Sau này sẽ nói cho em biết." "..." Tôi định nói không được, nhưng vừa cử động, dây áo ngủ lỏng lẻo trượt xuống khỏi vai. Ánh mắt Phó Hàn liếc qua. Ánh nhìn dừng lại, nóng bỏng như có thực thể. Tôi vội đẩy anh ra, kéo lại dây áo. "Chuyện đó..." Vì căng thẳng, giọng tôi lắp bắp. "Muộn rồi, nên ngủ thôi." Nghe vậy, Phó Hàn cười: "Đây là lời mời sao?" Tôi đỏ mặt lắc đầu, định nói thì bị anh ngắt lời. “Tư Diêu, tôi đã uống rượu." Tôi nuốt nước bọt: "Vậy nên?" Anh thả một tay, cởi hai nút áo, ánh mắt nhuộm màu *****. "Vậy nên rất khó kiểm soát."
Thế nhưng, sau khi lên xe, Phó Hàn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không nói một lời nào.
Bầu không khí trong xe căng thẳng đáng sợ.
Tài xế ngồi phía trước càng không dám thở mạnh, sợ rằng làm gì sai sẽ chọc giận vị gia chủ phía sau.
Thực ra, tôi định cắn răng cố gắng dỗ anh, nhưng khi lén nhìn qua vài lần, vẫn không dám mở miệng.
Giữa bầu không khí nặng nề, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại trong gara biệt thự của Phó Hàn.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, không đợi tài xế, lập tức mở cửa xe bước xuống, rồi chủ động giúp đỡ Phó Hàn lên xe lăn.
Vừa định đẩy xe đi—
Người này lại điều khiển xe lăn chạy thẳng, không nói lời nào mà rời đi.
Đúng là đau đầu.
22
Đã 'kết hôn' được mấy ngày, hôm nay là lần *****ên tôi một mình trong phòng.
Trở về biệt thự, Phó Hàn bảo tôi quay lại phòng, còn anh thì đi đâu không rõ.
Vì lo lắng cho cảm xúc của Phó Hàn, tôi cứ đứng ngồi không yên.
Dù sao anh cũng là kim chủ, một khi anh tức giận, người gặp xui xẻo sẽ chỉ có tôi mà thôi.
Sau khi quyết định, tôi đi xuống dưới nhà một vòng.
Nhưng vẫn không thấy bóng dáng Phó Hàn đâu.
Phó Hàn thích yên tĩnh và không thích người khác xuất hiện trong khu vực sống của anh, vì vậy việc dọn dẹp biệt thự đều do người giúp việc đến vào thời gian nhất định.
Khi màn đêm buông xuống, căn biệt thự rộng lớn trống trải đến rợn người.
Đi lòng vòng một lát, tôi lê dép nhanh chóng trở lại phòng.
Phó Hàn vẫn chưa trở về.
Đúng lúc đó mẹ tôi nhắn tin, tôi nằm trong chăn trả lời lơ đãng.
Cơn buồn ngủ ập tới.
Khi gần như ngủ thiếp đi, chiếc chăn đang trùm kín đầu bỗng bị kéo mạnh ra—
Tiếng hét bị chặn lại trong cổ họng, qua ánh trăng mờ nhạt, tôi thấy rõ khuôn mặt người trước mặt.
Là Phó Hàn.
Anh siết chặt hai tay tôi, hương rượu nồng nặc từ anh tràn ngập không khí, nụ hôn gấp gáp rơi xuống.
Từ lông mày, khóe mắt.
Đến bờ môi.
Anh thả một tay, giữ lấy cằm tôi, cúi xuống hôn tôi một cách mãnh liệt.
Tôi sững sờ nhìn anh, không kịp phản ứng.
Nụ hôn của anh đầy cường thế, như muốn chinh phục.
“Tư Diêu”
Anh khẽ gọi tên tôi, bàn tay vốn nắm chặt cằm giờ chuyển sang ***** khuôn mặt tôi.
"Ban đầu, tôi muốn chậm rãi cùng em, nhưng vì sao em không ngoan."
Thực ra tôi muốn nói rằng tôi rất ngoan, là anh trai của anh cố tình gây chuyện, khiến Phó Hàn thấy chúng tôi ở trong tư thế mờ ám.
Nhưng chưa kịp mở lời, anh đã dùng nụ hôn ngăn mọi lời nói của tôi.
Phó Hàn không cho tôi cơ hội giải thích.
Anh chống tay lên giường, cúi nhìn tôi.
Ánh trăng chiếu rọi đôi mắt anh lấp lánh ánh sáng.
“Tư Diêu”
Sau khi hơi men dần lắng xuống, anh dường như khôi phục một phần lý trí.
Giọng anh khàn khàn hỏi: "Em có biết tại sao, khi tôi muốn chọn một bình hoa để cưới, lại chọn em không?"
23
Tôi lắc đầu.
Thật ra, tôi cũng không biết vì sao may mắn lại rơi trúng mình.
Không cần bán thân, cũng không cần bán linh hồn, chỉ cần kết hôn, làm bình hoa là có thể nhận được hàng triệu đồng.
Thương vụ này, e rằng có vô số cô gái khác tranh giành để có được.
Sao lại là tôi?
Phó Hàn im lặng một lúc lâu, khiến tôi không thể giữ bình tĩnh, đặt tay lên n.g.ự.c anh, nhỏ giọng hỏi.
"Tại sao?"
Ánh mắt Phó Hàn lướt qua chân mày, rồi dừng lại nơi bờ môi tôi.
Anh mím môi, yết hầu khẽ chuyển động.
Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.
Tôi nín thở nhìn anh, tim đập nhanh không tự chủ. Khi cuối cùng anh mở lời, câu trả lời lại là—
"Sau này sẽ nói cho em biết."
"..."
Tôi định nói không được, nhưng vừa cử động, dây áo ngủ lỏng lẻo trượt xuống khỏi vai.
Ánh mắt Phó Hàn liếc qua.
Ánh nhìn dừng lại, nóng bỏng như có thực thể.
Tôi vội đẩy anh ra, kéo lại dây áo.
"Chuyện đó..."
Vì căng thẳng, giọng tôi lắp bắp.
"Muộn rồi, nên ngủ thôi."
Nghe vậy, Phó Hàn cười: "Đây là lời mời sao?"
Tôi đỏ mặt lắc đầu, định nói thì bị anh ngắt lời.
“Tư Diêu, tôi đã uống rượu."
Tôi nuốt nước bọt: "Vậy nên?"
Anh thả một tay, cởi hai nút áo, ánh mắt nhuộm màu *****.
"Vậy nên rất khó kiểm soát."
Bước Đến Hạnh Phúc - Trương Nhược DưTác giả: Trương Nhược DưTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngMẹ tôi gả tôi cho một thiếu gia giàu có nhưng bị tật ở chân. Ngày cưới, tôi cẩn thận hỏi anh ta: "Có cần tôi cõng anh lên giường không?" Anh ta cười dịu dàng: "Làm phiền em rồi." Tôi xắn tay áo định cõng anh ta, kết quả là đứng không vững, cả hai cùng ngã xuống đất— Chỉ tiếc thêm chút nữa thôi là tôi có thể thừa kế tài sản hàng tỷ rồi. 1 Sau khi tốt nghiệp đại học, mẹ tôi bán tôi cho một người đàn ông giàu có, sính lễ lên đến hàng chục triệu. Nghe nói, đối phương là một thiếu gia của gia tộc giàu có. Anh ta bị tật ở chân do một tai nạn, vì thế mà mất quyền thừa kế gia tộc. Hiện giờ anh ta có tiền và thời gian rảnh, tuy nhiên— Mẹ tôi lo lắng: "Nghe nói, cậu ta không chỉ bị thương ở chân mà còn có vấn đề về phương diện ấy." Mắt tôi sáng lên. Thật là hoàn hảo! Có tiền, danh tiếng, chồng còn không làm gì được, còn gì hạnh phúc hơn? Vì thế, tôi và mẹ chia nhau sính lễ, vui vẻ bước lên xe hoa. Tại sao tôi lại lấy một người tật nguyền? … Thế nhưng, sau khi lên xe, Phó Hàn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không nói một lời nào. Bầu không khí trong xe căng thẳng đáng sợ. Tài xế ngồi phía trước càng không dám thở mạnh, sợ rằng làm gì sai sẽ chọc giận vị gia chủ phía sau. Thực ra, tôi định cắn răng cố gắng dỗ anh, nhưng khi lén nhìn qua vài lần, vẫn không dám mở miệng. Giữa bầu không khí nặng nề, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại trong gara biệt thự của Phó Hàn. Tôi thở phào nhẹ nhõm, không đợi tài xế, lập tức mở cửa xe bước xuống, rồi chủ động giúp đỡ Phó Hàn lên xe lăn. Vừa định đẩy xe đi— Người này lại điều khiển xe lăn chạy thẳng, không nói lời nào mà rời đi. Đúng là đau đầu. 22 Đã 'kết hôn' được mấy ngày, hôm nay là lần *****ên tôi một mình trong phòng. Trở về biệt thự, Phó Hàn bảo tôi quay lại phòng, còn anh thì đi đâu không rõ. Vì lo lắng cho cảm xúc của Phó Hàn, tôi cứ đứng ngồi không yên. Dù sao anh cũng là kim chủ, một khi anh tức giận, người gặp xui xẻo sẽ chỉ có tôi mà thôi. Sau khi quyết định, tôi đi xuống dưới nhà một vòng. Nhưng vẫn không thấy bóng dáng Phó Hàn đâu. Phó Hàn thích yên tĩnh và không thích người khác xuất hiện trong khu vực sống của anh, vì vậy việc dọn dẹp biệt thự đều do người giúp việc đến vào thời gian nhất định. Khi màn đêm buông xuống, căn biệt thự rộng lớn trống trải đến rợn người. Đi lòng vòng một lát, tôi lê dép nhanh chóng trở lại phòng. Phó Hàn vẫn chưa trở về. Đúng lúc đó mẹ tôi nhắn tin, tôi nằm trong chăn trả lời lơ đãng. Cơn buồn ngủ ập tới. Khi gần như ngủ thiếp đi, chiếc chăn đang trùm kín đầu bỗng bị kéo mạnh ra— Tiếng hét bị chặn lại trong cổ họng, qua ánh trăng mờ nhạt, tôi thấy rõ khuôn mặt người trước mặt. Là Phó Hàn. Anh siết chặt hai tay tôi, hương rượu nồng nặc từ anh tràn ngập không khí, nụ hôn gấp gáp rơi xuống. Từ lông mày, khóe mắt. Đến bờ môi. Anh thả một tay, giữ lấy cằm tôi, cúi xuống hôn tôi một cách mãnh liệt. Tôi sững sờ nhìn anh, không kịp phản ứng. Nụ hôn của anh đầy cường thế, như muốn chinh phục. “Tư Diêu” Anh khẽ gọi tên tôi, bàn tay vốn nắm chặt cằm giờ chuyển sang ***** khuôn mặt tôi. "Ban đầu, tôi muốn chậm rãi cùng em, nhưng vì sao em không ngoan." Thực ra tôi muốn nói rằng tôi rất ngoan, là anh trai của anh cố tình gây chuyện, khiến Phó Hàn thấy chúng tôi ở trong tư thế mờ ám. Nhưng chưa kịp mở lời, anh đã dùng nụ hôn ngăn mọi lời nói của tôi. Phó Hàn không cho tôi cơ hội giải thích. Anh chống tay lên giường, cúi nhìn tôi. Ánh trăng chiếu rọi đôi mắt anh lấp lánh ánh sáng. “Tư Diêu” Sau khi hơi men dần lắng xuống, anh dường như khôi phục một phần lý trí. Giọng anh khàn khàn hỏi: "Em có biết tại sao, khi tôi muốn chọn một bình hoa để cưới, lại chọn em không?" 23 Tôi lắc đầu. Thật ra, tôi cũng không biết vì sao may mắn lại rơi trúng mình. Không cần bán thân, cũng không cần bán linh hồn, chỉ cần kết hôn, làm bình hoa là có thể nhận được hàng triệu đồng. Thương vụ này, e rằng có vô số cô gái khác tranh giành để có được. Sao lại là tôi? Phó Hàn im lặng một lúc lâu, khiến tôi không thể giữ bình tĩnh, đặt tay lên n.g.ự.c anh, nhỏ giọng hỏi. "Tại sao?" Ánh mắt Phó Hàn lướt qua chân mày, rồi dừng lại nơi bờ môi tôi. Anh mím môi, yết hầu khẽ chuyển động. Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng. Tôi nín thở nhìn anh, tim đập nhanh không tự chủ. Khi cuối cùng anh mở lời, câu trả lời lại là— "Sau này sẽ nói cho em biết." "..." Tôi định nói không được, nhưng vừa cử động, dây áo ngủ lỏng lẻo trượt xuống khỏi vai. Ánh mắt Phó Hàn liếc qua. Ánh nhìn dừng lại, nóng bỏng như có thực thể. Tôi vội đẩy anh ra, kéo lại dây áo. "Chuyện đó..." Vì căng thẳng, giọng tôi lắp bắp. "Muộn rồi, nên ngủ thôi." Nghe vậy, Phó Hàn cười: "Đây là lời mời sao?" Tôi đỏ mặt lắc đầu, định nói thì bị anh ngắt lời. “Tư Diêu, tôi đã uống rượu." Tôi nuốt nước bọt: "Vậy nên?" Anh thả một tay, cởi hai nút áo, ánh mắt nhuộm màu *****. "Vậy nên rất khó kiểm soát."