Mẹ tôi gả tôi cho một thiếu gia giàu có nhưng bị tật ở chân. Ngày cưới, tôi cẩn thận hỏi anh ta: "Có cần tôi cõng anh lên giường không?" Anh ta cười dịu dàng: "Làm phiền em rồi." Tôi xắn tay áo định cõng anh ta, kết quả là đứng không vững, cả hai cùng ngã xuống đất— Chỉ tiếc thêm chút nữa thôi là tôi có thể thừa kế tài sản hàng tỷ rồi. 1 Sau khi tốt nghiệp đại học, mẹ tôi bán tôi cho một người đàn ông giàu có, sính lễ lên đến hàng chục triệu. Nghe nói, đối phương là một thiếu gia của gia tộc giàu có. Anh ta bị tật ở chân do một tai nạn, vì thế mà mất quyền thừa kế gia tộc. Hiện giờ anh ta có tiền và thời gian rảnh, tuy nhiên— Mẹ tôi lo lắng: "Nghe nói, cậu ta không chỉ bị thương ở chân mà còn có vấn đề về phương diện ấy." Mắt tôi sáng lên. Thật là hoàn hảo! Có tiền, danh tiếng, chồng còn không làm gì được, còn gì hạnh phúc hơn? Vì thế, tôi và mẹ chia nhau sính lễ, vui vẻ bước lên xe hoa. Tại sao tôi lại lấy một người tật nguyền? …
Chương 26: Chương 26
Bước Đến Hạnh Phúc - Trương Nhược DưTác giả: Trương Nhược DưTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngMẹ tôi gả tôi cho một thiếu gia giàu có nhưng bị tật ở chân. Ngày cưới, tôi cẩn thận hỏi anh ta: "Có cần tôi cõng anh lên giường không?" Anh ta cười dịu dàng: "Làm phiền em rồi." Tôi xắn tay áo định cõng anh ta, kết quả là đứng không vững, cả hai cùng ngã xuống đất— Chỉ tiếc thêm chút nữa thôi là tôi có thể thừa kế tài sản hàng tỷ rồi. 1 Sau khi tốt nghiệp đại học, mẹ tôi bán tôi cho một người đàn ông giàu có, sính lễ lên đến hàng chục triệu. Nghe nói, đối phương là một thiếu gia của gia tộc giàu có. Anh ta bị tật ở chân do một tai nạn, vì thế mà mất quyền thừa kế gia tộc. Hiện giờ anh ta có tiền và thời gian rảnh, tuy nhiên— Mẹ tôi lo lắng: "Nghe nói, cậu ta không chỉ bị thương ở chân mà còn có vấn đề về phương diện ấy." Mắt tôi sáng lên. Thật là hoàn hảo! Có tiền, danh tiếng, chồng còn không làm gì được, còn gì hạnh phúc hơn? Vì thế, tôi và mẹ chia nhau sính lễ, vui vẻ bước lên xe hoa. Tại sao tôi lại lấy một người tật nguyền? … Vào năm cậu thiếu gia tròn 17 tuổi, cậu lén lút rời xa Phó Tri Thành để đi chơi ở vùng quê. Cậu thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ, chưa từng nhìn thấy cảnh nông thôn, nên phấn khích vô cùng. Rồi cậu gặp một cô bé ở đó vào một đêm tối. Không thể dùng lời ngon ngọt để dụ dỗ, cậu ta liền dùng đá đánh ngất cô bé. Nhưng không ngờ, mẹ của cô bé kịp thời đến nơi, trong lúc xô xát đã vô tình đẩy cậu xuống sông. Và cô bé đó, chính là tôi. Đêm đó tôi bị đánh ngất, khi tỉnh lại đã thấy mình ở nhà trong thành phố. Mẹ tôi với gương mặt bình thản, nói rằng bà đã kịp thời đến, đuổi được tên khốn kia đi. Với tôi, chuyện đó coi như đã kết thúc. Nhưng tôi không hề biết rằng, đêm đó mẹ tôi đã g.i.ế.c người, và càng không biết rằng người bị g.i.ế.c lại chính là cậu thiếu gia nhà họ Phó – đứa con trai khiến người ta nghe tên đã phải khiếp sợ. Nói đi cũng phải nói lại, đây đúng là một mối ‘nghiệt duyên’ Ông ta lừa dối mẹ tôi, khiến bà tuyệt vọng với tình yêu cả đời, làm bà mất con, rồi bị cắt bỏ *****, vĩnh viễn không thể có con. Còn bà, bà đã hủy hoại ông, và cũng vô tình g.i.ế.c c.h.ế.t con trai của ông. Vòng đi vòng lại, có lẽ chỉ có thể dùng hai chữ "nghiệt duyên" để hình dung. Tôi vội vã đến sở cảnh sát, mong muốn được gặp mẹ. Nhưng cảnh sát lại nói với tôi rằng-- Mẹ tôi, bà không muốn gặp tôi. Nhiều lần cố gắng đều không thành, tôi đành phải trở về nhà. Tôi nhờ Phó Hàn giúp tìm một luật sư giỏi nhất, nhưng mẹ tôi lại không đợi đến ngày đó. Bà thậm chí còn chưa bị kết án, đã qua đời trong trại giam. Bà không tự tử. Quản lý trại giam rất nghiêm ngặt, bà không có cơ hội tự sát. Bà là... Chết vì bệnh ung thư bộc phát. Lúc này tôi mới biết, bà đã bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Giai đoạn muộn đến nỗi hầu như không còn cách nào chữa trị được. Tôi vừa mới biết được bí mật của bà, thậm chí còn chưa kịp hỏi bà một câu nào, thì đã bị một loạt biến cố này quật ngã. Nếu không có Phó Hàn, có lẽ tôi đã rất khó để vượt qua. Phó Hàn với tư cách là con rể, đã đích thân lo liệu mọi việc từ đầu đến cuối. Trong tang lễ, tôi đứng lặng nhìn bức di ảnh đen trắng của mẹ. Tấm ảnh rõ ràng là không màu, nhưng khi nhìn gương mặt ấy, tôi không thể không liên tưởng đến chiếc váy đỏ. Dường như sự tồn tại của bà vốn dĩ là rực rỡ như thế, một người sống động như vậy, giờ đây chỉ còn là màu xám trắng. Sau khi tang lễ kết thúc, tôi trở về nhà. Tôi định vào phòng của mẹ để xem, nhưng lại tình cờ tìm thấy lá thư bà để lại cho tôi. Hóa ra, tất cả đều nằm trong kế hoạch của bà. Trước khi chết, bà muốn nhìn thấy tôi kết hôn, gả cho người đàn ông phù hợp người đã quen tôi từ những ngày khó khăn nhất, nhiều năm không gặp, nhưng lại luôn âm thầm nhớ đến tôi. Người đàn ông tuy đôi chân có tật, nhưng năng lực xuất chúng, có thể bảo vệ tôi an toàn. Trước khi chết, bà muốn gặp lại Phó Tri Thành một lần cuối, nhìn lại người đàn ông mà bà đã yêu cả đời, cũng là người bà hận cả đời. Trong thư, mẹ tôi kể về chuyện xảy ra ở vùng quê năm đó. Bà nói. Khi bà đến nơi, quần áo của tôi đã bị kẻ đó cởi gần một nửa, nếu bà đến trễ một chút thôi, tôi có lẽ đã mất đi sự trong sạch. Trong cơn giận dữ, bà lao lên giằng co với kẻ đó, vô tình đẩy hắn rơi xuống sông. Hắn không biết bơi, lúc vùng vẫy trong nước, mẹ tôi định xuống sông cứu hắn. Nhưng dưới ánh trăng, bà nhìn rõ gương mặt của kẻ đó-- Tên khốn đang định làm nhục con gái bà, lại chính là con trai của Phó Tri Thành. Đúng là oan gia ngõ hẹp. Đêm hôm đó, mẹ tôi đứng rất lâu bên bờ sông, bà đã có do dự, đã có giằng co trong lòng, nhưng cuối cùng bà vẫn không xuống nước.
Vào năm cậu thiếu gia tròn 17 tuổi, cậu lén lút rời xa Phó Tri Thành để đi chơi ở vùng quê. Cậu thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ, chưa từng nhìn thấy cảnh nông thôn, nên phấn khích vô cùng. Rồi cậu gặp một cô bé ở đó vào một đêm tối.
Không thể dùng lời ngon ngọt để dụ dỗ, cậu ta liền dùng đá đánh ngất cô bé. Nhưng không ngờ, mẹ của cô bé kịp thời đến nơi, trong lúc xô xát đã vô tình đẩy cậu xuống sông.
Và cô bé đó, chính là tôi.
Đêm đó tôi bị đánh ngất, khi tỉnh lại đã thấy mình ở nhà trong thành phố. Mẹ tôi với gương mặt bình thản, nói rằng bà đã kịp thời đến, đuổi được tên khốn kia đi.
Với tôi, chuyện đó coi như đã kết thúc.
Nhưng tôi không hề biết rằng, đêm đó mẹ tôi đã g.i.ế.c người, và càng không biết rằng người bị g.i.ế.c lại chính là cậu thiếu gia nhà họ Phó – đứa con trai khiến người ta nghe tên đã phải khiếp sợ.
Nói đi cũng phải nói lại, đây đúng là một mối ‘nghiệt duyên’
Ông ta lừa dối mẹ tôi, khiến bà tuyệt vọng với tình yêu cả đời, làm bà mất con, rồi bị cắt bỏ *****, vĩnh viễn không thể có con.
Còn bà, bà đã hủy hoại ông, và cũng vô tình g.i.ế.c c.h.ế.t con trai của ông.
Vòng đi vòng lại, có lẽ chỉ có thể dùng hai chữ "nghiệt duyên" để hình dung.
Tôi vội vã đến sở cảnh sát, mong muốn được gặp mẹ. Nhưng cảnh sát lại nói với tôi rằng--
Mẹ tôi, bà không muốn gặp tôi.
Nhiều lần cố gắng đều không thành, tôi đành phải trở về nhà.
Tôi nhờ Phó Hàn giúp tìm một luật sư giỏi nhất, nhưng mẹ tôi lại không đợi đến ngày đó. Bà thậm chí còn chưa bị kết án, đã qua đời trong trại giam.
Bà không tự tử. Quản lý trại giam rất nghiêm ngặt, bà không có cơ hội tự sát. Bà là...
Chết vì bệnh ung thư bộc phát.
Lúc này tôi mới biết, bà đã bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Giai đoạn muộn đến nỗi hầu như không còn cách nào chữa trị được.
Tôi vừa mới biết được bí mật của bà, thậm chí còn chưa kịp hỏi bà một câu nào, thì đã bị một loạt biến cố này quật ngã.
Nếu không có Phó Hàn, có lẽ tôi đã rất khó để vượt qua.
Phó Hàn với tư cách là con rể, đã đích thân lo liệu mọi việc từ đầu đến cuối.
Trong tang lễ, tôi đứng lặng nhìn bức di ảnh đen trắng của mẹ. Tấm ảnh rõ ràng là không màu, nhưng khi nhìn gương mặt ấy, tôi không thể không liên tưởng đến chiếc váy đỏ.
Dường như sự tồn tại của bà vốn dĩ là rực rỡ như thế, một người sống động như vậy, giờ đây chỉ còn là màu xám trắng.
Sau khi tang lễ kết thúc, tôi trở về nhà. Tôi định vào phòng của mẹ để xem, nhưng lại tình cờ tìm thấy lá thư bà để lại cho tôi.
Hóa ra, tất cả đều nằm trong kế hoạch của bà.
Trước khi chết, bà muốn nhìn thấy tôi kết hôn, gả cho người đàn ông phù hợp người đã quen tôi từ những ngày khó khăn nhất, nhiều năm không gặp, nhưng lại luôn âm thầm nhớ đến tôi.
Người đàn ông tuy đôi chân có tật, nhưng năng lực xuất chúng, có thể bảo vệ tôi an toàn.
Trước khi chết, bà muốn gặp lại Phó Tri Thành một lần cuối, nhìn lại người đàn ông mà bà đã yêu cả đời, cũng là người bà hận cả đời.
Trong thư, mẹ tôi kể về chuyện xảy ra ở vùng quê năm đó.
Bà nói.
Khi bà đến nơi, quần áo của tôi đã bị kẻ đó cởi gần một nửa, nếu bà đến trễ một chút thôi, tôi có lẽ đã mất đi sự trong sạch.
Trong cơn giận dữ, bà lao lên giằng co với kẻ đó, vô tình đẩy hắn rơi xuống sông.
Hắn không biết bơi, lúc vùng vẫy trong nước, mẹ tôi định xuống sông cứu hắn. Nhưng dưới ánh trăng, bà nhìn rõ gương mặt của kẻ đó--
Tên khốn đang định làm nhục con gái bà, lại chính là con trai của Phó Tri Thành.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Đêm hôm đó, mẹ tôi đứng rất lâu bên bờ sông, bà đã có do dự, đã có giằng co trong lòng, nhưng cuối cùng bà vẫn không xuống nước.
Bước Đến Hạnh Phúc - Trương Nhược DưTác giả: Trương Nhược DưTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngMẹ tôi gả tôi cho một thiếu gia giàu có nhưng bị tật ở chân. Ngày cưới, tôi cẩn thận hỏi anh ta: "Có cần tôi cõng anh lên giường không?" Anh ta cười dịu dàng: "Làm phiền em rồi." Tôi xắn tay áo định cõng anh ta, kết quả là đứng không vững, cả hai cùng ngã xuống đất— Chỉ tiếc thêm chút nữa thôi là tôi có thể thừa kế tài sản hàng tỷ rồi. 1 Sau khi tốt nghiệp đại học, mẹ tôi bán tôi cho một người đàn ông giàu có, sính lễ lên đến hàng chục triệu. Nghe nói, đối phương là một thiếu gia của gia tộc giàu có. Anh ta bị tật ở chân do một tai nạn, vì thế mà mất quyền thừa kế gia tộc. Hiện giờ anh ta có tiền và thời gian rảnh, tuy nhiên— Mẹ tôi lo lắng: "Nghe nói, cậu ta không chỉ bị thương ở chân mà còn có vấn đề về phương diện ấy." Mắt tôi sáng lên. Thật là hoàn hảo! Có tiền, danh tiếng, chồng còn không làm gì được, còn gì hạnh phúc hơn? Vì thế, tôi và mẹ chia nhau sính lễ, vui vẻ bước lên xe hoa. Tại sao tôi lại lấy một người tật nguyền? … Vào năm cậu thiếu gia tròn 17 tuổi, cậu lén lút rời xa Phó Tri Thành để đi chơi ở vùng quê. Cậu thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ, chưa từng nhìn thấy cảnh nông thôn, nên phấn khích vô cùng. Rồi cậu gặp một cô bé ở đó vào một đêm tối. Không thể dùng lời ngon ngọt để dụ dỗ, cậu ta liền dùng đá đánh ngất cô bé. Nhưng không ngờ, mẹ của cô bé kịp thời đến nơi, trong lúc xô xát đã vô tình đẩy cậu xuống sông. Và cô bé đó, chính là tôi. Đêm đó tôi bị đánh ngất, khi tỉnh lại đã thấy mình ở nhà trong thành phố. Mẹ tôi với gương mặt bình thản, nói rằng bà đã kịp thời đến, đuổi được tên khốn kia đi. Với tôi, chuyện đó coi như đã kết thúc. Nhưng tôi không hề biết rằng, đêm đó mẹ tôi đã g.i.ế.c người, và càng không biết rằng người bị g.i.ế.c lại chính là cậu thiếu gia nhà họ Phó – đứa con trai khiến người ta nghe tên đã phải khiếp sợ. Nói đi cũng phải nói lại, đây đúng là một mối ‘nghiệt duyên’ Ông ta lừa dối mẹ tôi, khiến bà tuyệt vọng với tình yêu cả đời, làm bà mất con, rồi bị cắt bỏ *****, vĩnh viễn không thể có con. Còn bà, bà đã hủy hoại ông, và cũng vô tình g.i.ế.c c.h.ế.t con trai của ông. Vòng đi vòng lại, có lẽ chỉ có thể dùng hai chữ "nghiệt duyên" để hình dung. Tôi vội vã đến sở cảnh sát, mong muốn được gặp mẹ. Nhưng cảnh sát lại nói với tôi rằng-- Mẹ tôi, bà không muốn gặp tôi. Nhiều lần cố gắng đều không thành, tôi đành phải trở về nhà. Tôi nhờ Phó Hàn giúp tìm một luật sư giỏi nhất, nhưng mẹ tôi lại không đợi đến ngày đó. Bà thậm chí còn chưa bị kết án, đã qua đời trong trại giam. Bà không tự tử. Quản lý trại giam rất nghiêm ngặt, bà không có cơ hội tự sát. Bà là... Chết vì bệnh ung thư bộc phát. Lúc này tôi mới biết, bà đã bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Giai đoạn muộn đến nỗi hầu như không còn cách nào chữa trị được. Tôi vừa mới biết được bí mật của bà, thậm chí còn chưa kịp hỏi bà một câu nào, thì đã bị một loạt biến cố này quật ngã. Nếu không có Phó Hàn, có lẽ tôi đã rất khó để vượt qua. Phó Hàn với tư cách là con rể, đã đích thân lo liệu mọi việc từ đầu đến cuối. Trong tang lễ, tôi đứng lặng nhìn bức di ảnh đen trắng của mẹ. Tấm ảnh rõ ràng là không màu, nhưng khi nhìn gương mặt ấy, tôi không thể không liên tưởng đến chiếc váy đỏ. Dường như sự tồn tại của bà vốn dĩ là rực rỡ như thế, một người sống động như vậy, giờ đây chỉ còn là màu xám trắng. Sau khi tang lễ kết thúc, tôi trở về nhà. Tôi định vào phòng của mẹ để xem, nhưng lại tình cờ tìm thấy lá thư bà để lại cho tôi. Hóa ra, tất cả đều nằm trong kế hoạch của bà. Trước khi chết, bà muốn nhìn thấy tôi kết hôn, gả cho người đàn ông phù hợp người đã quen tôi từ những ngày khó khăn nhất, nhiều năm không gặp, nhưng lại luôn âm thầm nhớ đến tôi. Người đàn ông tuy đôi chân có tật, nhưng năng lực xuất chúng, có thể bảo vệ tôi an toàn. Trước khi chết, bà muốn gặp lại Phó Tri Thành một lần cuối, nhìn lại người đàn ông mà bà đã yêu cả đời, cũng là người bà hận cả đời. Trong thư, mẹ tôi kể về chuyện xảy ra ở vùng quê năm đó. Bà nói. Khi bà đến nơi, quần áo của tôi đã bị kẻ đó cởi gần một nửa, nếu bà đến trễ một chút thôi, tôi có lẽ đã mất đi sự trong sạch. Trong cơn giận dữ, bà lao lên giằng co với kẻ đó, vô tình đẩy hắn rơi xuống sông. Hắn không biết bơi, lúc vùng vẫy trong nước, mẹ tôi định xuống sông cứu hắn. Nhưng dưới ánh trăng, bà nhìn rõ gương mặt của kẻ đó-- Tên khốn đang định làm nhục con gái bà, lại chính là con trai của Phó Tri Thành. Đúng là oan gia ngõ hẹp. Đêm hôm đó, mẹ tôi đứng rất lâu bên bờ sông, bà đã có do dự, đã có giằng co trong lòng, nhưng cuối cùng bà vẫn không xuống nước.