*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 26: Lần Đầu Ở Khách Sạn
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong Tu Chân Giới chỉ có một tửu lâu Thiên Hương Lâu, nhưng việc buôn bán rất ảm đạm, món ngon nhất chính là thỏ hầm và thỏ nướng.Lúc còn nhỏ Ngu Thanh Nhàn đã cảm thấy món đó vô cùng ngon miệng.Sau khi cô tới Trúc Cơ, xuống nhân gian ăn đồ ăn ở đây, mới biết được hồi nhỏ tri thức của mình nông cạn đến mức nào.Lúc này Ngu Thanh Nhàn lại một lần nữa cảm thán như vậy.Món thịt chiên kia vàng óng, ngoài giòn trong mềm, không biết đầu bếp làm kiểu gì, ngay cả lớp nước sốt bọc bên ngoài cũng thơm không tả xiết, ngọt ngọt chua chua, cực kỳ vừa miệng.Cá kho là dùng cá chép, da cá mềm, thịt cá thơm, nước sốt hơi cay, ngay cả rau được nấu trong đó cũng hết sức ngon miệng, ngoại trừ lúc ăn phải cẩn thận xương ra thì rất hoàn mỹ.Cuối cùng là món dưa chua hầm đậu hũ, bên trong còn bỏ ít thịt ba chỉ thái nhỏ, nhiều mỡ ít nạc, dưa chua làm giảm độ ngấy của thịt mỡ, ăn vào miệng là tan ra, thịt nạc cũng rất mềm.Đậu hũ hầm vừa đủ lửa, tạo thành hình tổ ong, vừa đụng vào là ***** ra, trong vị chua lại mang theo vị thanh mát khó tả, ăn với cơm thì tuyệt.Tâm trạng Ngu Thanh Nhàn rất tốt, nếu như có đồ ăn ngon thế này để ăn, cô quá yêu thời đại này.Bởi vì đồ ăn ngon, Ngu Thanh Nhàn vô cùng chờ mong về việc xuyên không.Lượng cơm của ba người có hạn, ông chủ tiệm cơm lại là người thành thật, đồ ăn còn thừa nhiều, đổ đi thì tiếc, Ngu Thanh Nhàn vung tay lên, đến tiệm tạp hóa bên cạnh mua hộp cơm đóng gói mang về.Ăn uống no nên, ba mẹ con thuê một phòng ở khách sạn, trong phòng có hai chiếc giường, ở thời đại này cũng không thể xa hoa được đến đâu, phòng ốc cũ kỹ, được cái sạch sẽ.Hai chị em lớn như vậy còn chưa từng được ở khách sạn, lúc trên đường tới trong người nguyên thân không có nhiều tiền lắm, cô ấy lại là người tiêu một xu cũng phải tính toán, dọc đường ba mẹ con toàn màn trời chiếu đất, nơi trông có vẻ cao cấp thượng hạng như khách sạn này, nguyên thân nhìn thấy sẽ đi vòng qua.Bỏ hành lý xuống, ba mẹ con nằm dài trên giường, nói được mấy câu đã buồn ngủ díp mắt.Khi tỉnh lại đã là buổi tối, ngoài trời đen kịt một màu, Ngu Thanh Nhàn bật đèn, hai chị em Giang Mộc Tâm cũng lần lượt tỉnh dậy.Giang Thủy Tâm còn nhớ tới đồ ăn mang về từ trưa, cô bé sờ bụng nói:"Mẹ ơi, con đói.".
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong Tu Chân Giới chỉ có một tửu lâu Thiên Hương Lâu, nhưng việc buôn bán rất ảm đạm, món ngon nhất chính là thỏ hầm và thỏ nướng.
Lúc còn nhỏ Ngu Thanh Nhàn đã cảm thấy món đó vô cùng ngon miệng.
Sau khi cô tới Trúc Cơ, xuống nhân gian ăn đồ ăn ở đây, mới biết được hồi nhỏ tri thức của mình nông cạn đến mức nào.
Lúc này Ngu Thanh Nhàn lại một lần nữa cảm thán như vậy.
Món thịt chiên kia vàng óng, ngoài giòn trong mềm, không biết đầu bếp làm kiểu gì, ngay cả lớp nước sốt bọc bên ngoài cũng thơm không tả xiết, ngọt ngọt chua chua, cực kỳ vừa miệng.
Cá kho là dùng cá chép, da cá mềm, thịt cá thơm, nước sốt hơi cay, ngay cả rau được nấu trong đó cũng hết sức ngon miệng, ngoại trừ lúc ăn phải cẩn thận xương ra thì rất hoàn mỹ.
Cuối cùng là món dưa chua hầm đậu hũ, bên trong còn bỏ ít thịt ba chỉ thái nhỏ, nhiều mỡ ít nạc, dưa chua làm giảm độ ngấy của thịt mỡ, ăn vào miệng là tan ra, thịt nạc cũng rất mềm.
Đậu hũ hầm vừa đủ lửa, tạo thành hình tổ ong, vừa đụng vào là ***** ra, trong vị chua lại mang theo vị thanh mát khó tả, ăn với cơm thì tuyệt.
Tâm trạng Ngu Thanh Nhàn rất tốt, nếu như có đồ ăn ngon thế này để ăn, cô quá yêu thời đại này.
Bởi vì đồ ăn ngon, Ngu Thanh Nhàn vô cùng chờ mong về việc xuyên không.
Lượng cơm của ba người có hạn, ông chủ tiệm cơm lại là người thành thật, đồ ăn còn thừa nhiều, đổ đi thì tiếc, Ngu Thanh Nhàn vung tay lên, đến tiệm tạp hóa bên cạnh mua hộp cơm đóng gói mang về.
Ăn uống no nên, ba mẹ con thuê một phòng ở khách sạn, trong phòng có hai chiếc giường, ở thời đại này cũng không thể xa hoa được đến đâu, phòng ốc cũ kỹ, được cái sạch sẽ.
Hai chị em lớn như vậy còn chưa từng được ở khách sạn, lúc trên đường tới trong người nguyên thân không có nhiều tiền lắm, cô ấy lại là người tiêu một xu cũng phải tính toán, dọc đường ba mẹ con toàn màn trời chiếu đất, nơi trông có vẻ cao cấp thượng hạng như khách sạn này, nguyên thân nhìn thấy sẽ đi vòng qua.
Bỏ hành lý xuống, ba mẹ con nằm dài trên giường, nói được mấy câu đã buồn ngủ díp mắt.
Khi tỉnh lại đã là buổi tối, ngoài trời đen kịt một màu, Ngu Thanh Nhàn bật đèn, hai chị em Giang Mộc Tâm cũng lần lượt tỉnh dậy.
Giang Thủy Tâm còn nhớ tới đồ ăn mang về từ trưa, cô bé sờ bụng nói:"Mẹ ơi, con đói.
".
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong Tu Chân Giới chỉ có một tửu lâu Thiên Hương Lâu, nhưng việc buôn bán rất ảm đạm, món ngon nhất chính là thỏ hầm và thỏ nướng.Lúc còn nhỏ Ngu Thanh Nhàn đã cảm thấy món đó vô cùng ngon miệng.Sau khi cô tới Trúc Cơ, xuống nhân gian ăn đồ ăn ở đây, mới biết được hồi nhỏ tri thức của mình nông cạn đến mức nào.Lúc này Ngu Thanh Nhàn lại một lần nữa cảm thán như vậy.Món thịt chiên kia vàng óng, ngoài giòn trong mềm, không biết đầu bếp làm kiểu gì, ngay cả lớp nước sốt bọc bên ngoài cũng thơm không tả xiết, ngọt ngọt chua chua, cực kỳ vừa miệng.Cá kho là dùng cá chép, da cá mềm, thịt cá thơm, nước sốt hơi cay, ngay cả rau được nấu trong đó cũng hết sức ngon miệng, ngoại trừ lúc ăn phải cẩn thận xương ra thì rất hoàn mỹ.Cuối cùng là món dưa chua hầm đậu hũ, bên trong còn bỏ ít thịt ba chỉ thái nhỏ, nhiều mỡ ít nạc, dưa chua làm giảm độ ngấy của thịt mỡ, ăn vào miệng là tan ra, thịt nạc cũng rất mềm.Đậu hũ hầm vừa đủ lửa, tạo thành hình tổ ong, vừa đụng vào là ***** ra, trong vị chua lại mang theo vị thanh mát khó tả, ăn với cơm thì tuyệt.Tâm trạng Ngu Thanh Nhàn rất tốt, nếu như có đồ ăn ngon thế này để ăn, cô quá yêu thời đại này.Bởi vì đồ ăn ngon, Ngu Thanh Nhàn vô cùng chờ mong về việc xuyên không.Lượng cơm của ba người có hạn, ông chủ tiệm cơm lại là người thành thật, đồ ăn còn thừa nhiều, đổ đi thì tiếc, Ngu Thanh Nhàn vung tay lên, đến tiệm tạp hóa bên cạnh mua hộp cơm đóng gói mang về.Ăn uống no nên, ba mẹ con thuê một phòng ở khách sạn, trong phòng có hai chiếc giường, ở thời đại này cũng không thể xa hoa được đến đâu, phòng ốc cũ kỹ, được cái sạch sẽ.Hai chị em lớn như vậy còn chưa từng được ở khách sạn, lúc trên đường tới trong người nguyên thân không có nhiều tiền lắm, cô ấy lại là người tiêu một xu cũng phải tính toán, dọc đường ba mẹ con toàn màn trời chiếu đất, nơi trông có vẻ cao cấp thượng hạng như khách sạn này, nguyên thân nhìn thấy sẽ đi vòng qua.Bỏ hành lý xuống, ba mẹ con nằm dài trên giường, nói được mấy câu đã buồn ngủ díp mắt.Khi tỉnh lại đã là buổi tối, ngoài trời đen kịt một màu, Ngu Thanh Nhàn bật đèn, hai chị em Giang Mộc Tâm cũng lần lượt tỉnh dậy.Giang Thủy Tâm còn nhớ tới đồ ăn mang về từ trưa, cô bé sờ bụng nói:"Mẹ ơi, con đói.".