*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 53: Chương 53

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Mấy năm trước lúc chọn trưởng thôn, nếu không phải ông ta biết mấy cái chữ, chồng bà Lục lại vì con trai ở bên ngoài chưa biết sống c.h.ế.t nên không làm, thì chức trưởng thôn này còn không đến phiên ông ba Lý.Bởi vì chút ân tình hồi còn bé ấy, cũng vì mấy học sinh được cha chồng bà Lục năm đó dạy học đều có triển vọng, cho nên nhà họ Văn có địa vị rất cao ở thôn Điền Dương, ông ba Lý cũng rất kính trọng gia đình bà.Bà Lục không có ác cảm gì với ông ba Lý, nhưng con người thím ba Lý thì từ đầu đến cuối bà đều khinh thường."Cháu đừng sợ, con bác về rồi, Lý Mãn Trụ không dám đến gây sự với cháu nữa đâu." Nhắc đến con trai, trên mặt bà Lục hiện ra vẻ tự hào.Con trai bà từ nhỏ đã xuất chúng, luôn đứng đầu trong trường học, còn học võ với một sư phụ mở võ quán trong thành phố mấy năm, trẻ con nông thôn đều sợ anh, nói là trùm sò trong thôn Điền Dương cũng không quá đáng.Ngu Thanh Nhàn nhận lấy tấm lòng này:"Cảm ơn thím."Hai người nói chuyện một lúc, Ngu Thanh Nhàn cũng nói về chuyện nhà mình, biết được cô không phải là quả phụ, chỉ là người chồng sau khi công thành danh toại thì đứng núi này trông núi nọ, bà Lục cực kỳ tức giận."Nhân phẩm của chồng cháu không được."Ngu Thanh Nhàn rất đồng ý với câu này:"Anh ta nói đây là tự do yêu đương, tự do hôn nhân."Bà Lục chỉ đáp lại câu này bằng một tiếng phỉ nhổ.Sau khi chính thức thiết lập quan hệ ngoại giao với bà Lục không lâu, men giấm của Ngu Thanh Nhàn cũng đã cất xong.Cô mua được khá nhiều vỏ trấu và bột ngô từ cửa hàng lương thực trong thành phố, cô còn đặt bốn năm cái vại lớn trong cửa hàng bán bát đĩa, hũ nhỏ cô cũng mua một ít.Bà Lục nói mình biết ướp đồ chua, có thể dạy cho Ngu Thanh Nhàn.Ngu Thanh Nhàn từng ăn củ cải muối của bà, mùi vị rất được.Hai chị em Lục Mộc Tâm thích ứng rất nhanh với trường học, mỗi ngày về đến nhà là lại kể chuyện trong trường cho mẹ nghe, mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt lên.Ngu Thanh Nhàn vô cùng thỏa mãn.So với ba mẹ con, những ngày này Giang Bảo Quốc sống không tốt lắm.Anh ta kết hôn với Vương Văn Quân như ý nguyện, nhưng sau khi cưới xong lại không tốt đẹp như tưởng tượng của anh ta.Vương Văn Quân là một người phụ nữ được nuông chiều từ bé đến lớn, giặt quần áo, dọn dẹp nhà cửa đều học được sau khi vào quân ngũ.Sau khi vào quân ngũ lại đều ăn uống trong đơn vị, cho nên cô ta không biết nấu cơm.Trước khi kết hôn, Giang Bảo Quốc đã hứa hẹn mình sẽ làm việc nhà, giặt quần áo, nấu cơm. Mới cưới được một tuần vẫn còn mới mẻ, Giang Bảo Quốc vui vẻ chịu đựng.Nhưng khi tình cảm mãnh liệt qua đi, hơn nữa đã chiếm được rồi, Giang Bảo Quốc từ từ cảm thấy bất mãn.Anh ta làm việc sớm hơn Vương Văn Quân rất nhiều, mỗi lần về đến nhà là thấy nhà cửa bừa bãi lộn xộn, nhất là trên giường, sáng sớm chui ra khỏi chăn thế nào thì tối về trên giường vẫn y như thế.

Mấy năm trước lúc chọn trưởng thôn, nếu không phải ông ta biết mấy cái chữ, chồng bà Lục lại vì con trai ở bên ngoài chưa biết sống c.h.ế.t nên không làm, thì chức trưởng thôn này còn không đến phiên ông ba Lý.

Bởi vì chút ân tình hồi còn bé ấy, cũng vì mấy học sinh được cha chồng bà Lục năm đó dạy học đều có triển vọng, cho nên nhà họ Văn có địa vị rất cao ở thôn Điền Dương, ông ba Lý cũng rất kính trọng gia đình bà.

Bà Lục không có ác cảm gì với ông ba Lý, nhưng con người thím ba Lý thì từ đầu đến cuối bà đều khinh thường.

"Cháu đừng sợ, con bác về rồi, Lý Mãn Trụ không dám đến gây sự với cháu nữa đâu." Nhắc đến con trai, trên mặt bà Lục hiện ra vẻ tự hào.

Con trai bà từ nhỏ đã xuất chúng, luôn đứng đầu trong trường học, còn học võ với một sư phụ mở võ quán trong thành phố mấy năm, trẻ con nông thôn đều sợ anh, nói là trùm sò trong thôn Điền Dương cũng không quá đáng.

Ngu Thanh Nhàn nhận lấy tấm lòng này:

"Cảm ơn thím."

Hai người nói chuyện một lúc, Ngu Thanh Nhàn cũng nói về chuyện nhà mình, biết được cô không phải là quả phụ, chỉ là người chồng sau khi công thành danh toại thì đứng núi này trông núi nọ, bà Lục cực kỳ tức giận.

"Nhân phẩm của chồng cháu không được."

Ngu Thanh Nhàn rất đồng ý với câu này:

"Anh ta nói đây là tự do yêu đương, tự do hôn nhân."

Bà Lục chỉ đáp lại câu này bằng một tiếng phỉ nhổ.

Sau khi chính thức thiết lập quan hệ ngoại giao với bà Lục không lâu, men giấm của Ngu Thanh Nhàn cũng đã cất xong.

Cô mua được khá nhiều vỏ trấu và bột ngô từ cửa hàng lương thực trong thành phố, cô còn đặt bốn năm cái vại lớn trong cửa hàng bán bát đĩa, hũ nhỏ cô cũng mua một ít.

Bà Lục nói mình biết ướp đồ chua, có thể dạy cho Ngu Thanh Nhàn.

Ngu Thanh Nhàn từng ăn củ cải muối của bà, mùi vị rất được.

Hai chị em Lục Mộc Tâm thích ứng rất nhanh với trường học, mỗi ngày về đến nhà là lại kể chuyện trong trường cho mẹ nghe, mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt lên.

Ngu Thanh Nhàn vô cùng thỏa mãn.

So với ba mẹ con, những ngày này Giang Bảo Quốc sống không tốt lắm.

Anh ta kết hôn với Vương Văn Quân như ý nguyện, nhưng sau khi cưới xong lại không tốt đẹp như tưởng tượng của anh ta.

Vương Văn Quân là một người phụ nữ được nuông chiều từ bé đến lớn, giặt quần áo, dọn dẹp nhà cửa đều học được sau khi vào quân ngũ.

Sau khi vào quân ngũ lại đều ăn uống trong đơn vị, cho nên cô ta không biết nấu cơm.

Trước khi kết hôn, Giang Bảo Quốc đã hứa hẹn mình sẽ làm việc nhà, giặt quần áo, nấu cơm. Mới cưới được một tuần vẫn còn mới mẻ, Giang Bảo Quốc vui vẻ chịu đựng.

Nhưng khi tình cảm mãnh liệt qua đi, hơn nữa đã chiếm được rồi, Giang Bảo Quốc từ từ cảm thấy bất mãn.

Anh ta làm việc sớm hơn Vương Văn Quân rất nhiều, mỗi lần về đến nhà là thấy nhà cửa bừa bãi lộn xộn, nhất là trên giường, sáng sớm chui ra khỏi chăn thế nào thì tối về trên giường vẫn y như thế.

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Mấy năm trước lúc chọn trưởng thôn, nếu không phải ông ta biết mấy cái chữ, chồng bà Lục lại vì con trai ở bên ngoài chưa biết sống c.h.ế.t nên không làm, thì chức trưởng thôn này còn không đến phiên ông ba Lý.Bởi vì chút ân tình hồi còn bé ấy, cũng vì mấy học sinh được cha chồng bà Lục năm đó dạy học đều có triển vọng, cho nên nhà họ Văn có địa vị rất cao ở thôn Điền Dương, ông ba Lý cũng rất kính trọng gia đình bà.Bà Lục không có ác cảm gì với ông ba Lý, nhưng con người thím ba Lý thì từ đầu đến cuối bà đều khinh thường."Cháu đừng sợ, con bác về rồi, Lý Mãn Trụ không dám đến gây sự với cháu nữa đâu." Nhắc đến con trai, trên mặt bà Lục hiện ra vẻ tự hào.Con trai bà từ nhỏ đã xuất chúng, luôn đứng đầu trong trường học, còn học võ với một sư phụ mở võ quán trong thành phố mấy năm, trẻ con nông thôn đều sợ anh, nói là trùm sò trong thôn Điền Dương cũng không quá đáng.Ngu Thanh Nhàn nhận lấy tấm lòng này:"Cảm ơn thím."Hai người nói chuyện một lúc, Ngu Thanh Nhàn cũng nói về chuyện nhà mình, biết được cô không phải là quả phụ, chỉ là người chồng sau khi công thành danh toại thì đứng núi này trông núi nọ, bà Lục cực kỳ tức giận."Nhân phẩm của chồng cháu không được."Ngu Thanh Nhàn rất đồng ý với câu này:"Anh ta nói đây là tự do yêu đương, tự do hôn nhân."Bà Lục chỉ đáp lại câu này bằng một tiếng phỉ nhổ.Sau khi chính thức thiết lập quan hệ ngoại giao với bà Lục không lâu, men giấm của Ngu Thanh Nhàn cũng đã cất xong.Cô mua được khá nhiều vỏ trấu và bột ngô từ cửa hàng lương thực trong thành phố, cô còn đặt bốn năm cái vại lớn trong cửa hàng bán bát đĩa, hũ nhỏ cô cũng mua một ít.Bà Lục nói mình biết ướp đồ chua, có thể dạy cho Ngu Thanh Nhàn.Ngu Thanh Nhàn từng ăn củ cải muối của bà, mùi vị rất được.Hai chị em Lục Mộc Tâm thích ứng rất nhanh với trường học, mỗi ngày về đến nhà là lại kể chuyện trong trường cho mẹ nghe, mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt lên.Ngu Thanh Nhàn vô cùng thỏa mãn.So với ba mẹ con, những ngày này Giang Bảo Quốc sống không tốt lắm.Anh ta kết hôn với Vương Văn Quân như ý nguyện, nhưng sau khi cưới xong lại không tốt đẹp như tưởng tượng của anh ta.Vương Văn Quân là một người phụ nữ được nuông chiều từ bé đến lớn, giặt quần áo, dọn dẹp nhà cửa đều học được sau khi vào quân ngũ.Sau khi vào quân ngũ lại đều ăn uống trong đơn vị, cho nên cô ta không biết nấu cơm.Trước khi kết hôn, Giang Bảo Quốc đã hứa hẹn mình sẽ làm việc nhà, giặt quần áo, nấu cơm. Mới cưới được một tuần vẫn còn mới mẻ, Giang Bảo Quốc vui vẻ chịu đựng.Nhưng khi tình cảm mãnh liệt qua đi, hơn nữa đã chiếm được rồi, Giang Bảo Quốc từ từ cảm thấy bất mãn.Anh ta làm việc sớm hơn Vương Văn Quân rất nhiều, mỗi lần về đến nhà là thấy nhà cửa bừa bãi lộn xộn, nhất là trên giường, sáng sớm chui ra khỏi chăn thế nào thì tối về trên giường vẫn y như thế.

Chương 53: Chương 53