*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 54: Chương 54

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Giang Bảo Quốc khó chịu về việc này nhất, anh ta không nhịn được mắng Vương Văn Quân vài câu, cô ta liền nổi giận, cuối tuần được nghỉ mới quay về thành phố, khi đi làm chỉ ở trong ký túc xá không chịu về nhà.Đám họ hàng thân thích ai nấy cũng lắm mồm, chưa được mấy ngày chính ủy đã biết việc hai vợ chồng cãi nhau, Giang Bảo Quốc còn bị gọi riêng ra để nói cho một trận.Giang Bảo Quốc chỉ đành nhẫn nhịn, đón Vương Văn Quân trở về.Còn chưa được hai hôm, lại vô cớ sinh sự, căn nguyên là vì bác sĩ Bạch trong bệnh viện của Vương Văn Quân mua được một chiếc váy mới trong tòa nhà bách hóa tổng hợp, cô ta cũng muốn, nhưng cái váy đó phải mua từ Quảng Đông tới, giá bảy nghìn đồng một chiếc, Giang Bảo Quốc không lấy đâu ra được.Tình cảm hai người vừa mới ấm lên, lại xuất hiện trục trặc trong tình huống này.Đúng vào lúc này, Giang Bảo Quốc nhận được thư gửi từ quê ra, là do trưởng thôn gửi tới, anh ta mở ra xem, trước mắt chợt đen xì.Trong thư nói vợ cũ của anh ta đến nay không về, mẹ anh ta vẫn luôn do trưởng thôn trông nom thay, bây giờ đang ngày mùa, họ không có thời gian, ông ta sai người đưa mẹ anh ta từ quê lên.Giang Bảo Quốc nhìn ngày viết thư, tính toán thời gian, khoảng hai ngày này là mẹ anh ta sẽ đến.Cũng rất trùng hợp, anh ta còn chưa bỏ thư xuống thì bên đoàn bộ đã gọi điện thoại tới, Giang Bảo Quốc vội vàng ra nhận, điện thoại là trạm xe lửa gọi tới.Bà mẹ liệt nửa người của anh ta đang nằm trên giường, muốn xuống xe lửa.Giang Bảo Quốc vội vàng đến trạm xe lửa, Vương Văn Quân cũng nhanh chóng biết chuyện mẹ chồng đến rồi.Mấy hôm nay cô ta đang không vui, nghe xong tin tức này thì mặt lại dài ra như cái bơm.Buổi tối tan làm Vương Văn Quân còn chưa vào nhà, đã nghe thấy tiếng một bà già oang oang kêu la trong phòng.Giang Bảo Quốc đầu đầy mồ hôi từ trong nhà đi ra, cầm một cái khăn lông trong tay, nhìn thấy Vương Văn Quân, anh ta thở dài một hơi thật to:"Văn Quân, rốt cuộc em cũng về rồi. Mẹ đi đại tiện, anh thật sự không biết xử lý như nào, em mau vào dọn chút đi."Sắc mặt Vương Văn Quân càng thêm khó coi.Cô ta là y tá, nếu là đối đãi với bệnh nhân, thì vấn đề này cô ta có thể lập tức bắt tay vào làm không chớp mắt cái nào, nhưng vừa nghĩ đây là bà mẹ già từ trong quê ra của Giang Bảo Quốc, lại nghĩ tới cảnh bà ta đại tiện be bét ra giường, còn ngửi thấy mùi thum thủm trong không khí, cô ta lập tức che miệng nôn khan.Nôn xong Vương Văn Quân mới phát hiện sắc mặt Giang Bảo Quốc đã đen xì lại.Cuộc sống mới cưới của Giang Bảo Quốc vì bà Giang từ quê ra mà trở thành cuộc sống gà bay chó sủa, nhưng Ngu Thanh Nhàn lại sống rất thoải mái.Từ lúc cô sản xuất giấm đến giờ đã hơn ba mươi ngày, giấm cất rất thành công, tầng giấm trên cùng có màu vàng trong vắt, tầng giữa có màu trắng ngà, trộn lẫn hai tầng vào chính là giấm trắng.

Giang Bảo Quốc khó chịu về việc này nhất, anh ta không nhịn được mắng Vương Văn Quân vài câu, cô ta liền nổi giận, cuối tuần được nghỉ mới quay về thành phố, khi đi làm chỉ ở trong ký túc xá không chịu về nhà.

Đám họ hàng thân thích ai nấy cũng lắm mồm, chưa được mấy ngày chính ủy đã biết việc hai vợ chồng cãi nhau, Giang Bảo Quốc còn bị gọi riêng ra để nói cho một trận.

Giang Bảo Quốc chỉ đành nhẫn nhịn, đón Vương Văn Quân trở về.

Còn chưa được hai hôm, lại vô cớ sinh sự, căn nguyên là vì bác sĩ Bạch trong bệnh viện của Vương Văn Quân mua được một chiếc váy mới trong tòa nhà bách hóa tổng hợp, cô ta cũng muốn, nhưng cái váy đó phải mua từ Quảng Đông tới, giá bảy nghìn đồng một chiếc, Giang Bảo Quốc không lấy đâu ra được.

Tình cảm hai người vừa mới ấm lên, lại xuất hiện trục trặc trong tình huống này.

Đúng vào lúc này, Giang Bảo Quốc nhận được thư gửi từ quê ra, là do trưởng thôn gửi tới, anh ta mở ra xem, trước mắt chợt đen xì.

Trong thư nói vợ cũ của anh ta đến nay không về, mẹ anh ta vẫn luôn do trưởng thôn trông nom thay, bây giờ đang ngày mùa, họ không có thời gian, ông ta sai người đưa mẹ anh ta từ quê lên.

Giang Bảo Quốc nhìn ngày viết thư, tính toán thời gian, khoảng hai ngày này là mẹ anh ta sẽ đến.

Cũng rất trùng hợp, anh ta còn chưa bỏ thư xuống thì bên đoàn bộ đã gọi điện thoại tới, Giang Bảo Quốc vội vàng ra nhận, điện thoại là trạm xe lửa gọi tới.

Bà mẹ liệt nửa người của anh ta đang nằm trên giường, muốn xuống xe lửa.

Giang Bảo Quốc vội vàng đến trạm xe lửa, Vương Văn Quân cũng nhanh chóng biết chuyện mẹ chồng đến rồi.

Mấy hôm nay cô ta đang không vui, nghe xong tin tức này thì mặt lại dài ra như cái bơm.

Buổi tối tan làm Vương Văn Quân còn chưa vào nhà, đã nghe thấy tiếng một bà già oang oang kêu la trong phòng.

Giang Bảo Quốc đầu đầy mồ hôi từ trong nhà đi ra, cầm một cái khăn lông trong tay, nhìn thấy Vương Văn Quân, anh ta thở dài một hơi thật to:

"Văn Quân, rốt cuộc em cũng về rồi. Mẹ đi đại tiện, anh thật sự không biết xử lý như nào, em mau vào dọn chút đi."

Sắc mặt Vương Văn Quân càng thêm khó coi.

Cô ta là y tá, nếu là đối đãi với bệnh nhân, thì vấn đề này cô ta có thể lập tức bắt tay vào làm không chớp mắt cái nào, nhưng vừa nghĩ đây là bà mẹ già từ trong quê ra của Giang Bảo Quốc, lại nghĩ tới cảnh bà ta đại tiện be bét ra giường, còn ngửi thấy mùi thum thủm trong không khí, cô ta lập tức che miệng nôn khan.

Nôn xong Vương Văn Quân mới phát hiện sắc mặt Giang Bảo Quốc đã đen xì lại.

Cuộc sống mới cưới của Giang Bảo Quốc vì bà Giang từ quê ra mà trở thành cuộc sống gà bay chó sủa, nhưng Ngu Thanh Nhàn lại sống rất thoải mái.

Từ lúc cô sản xuất giấm đến giờ đã hơn ba mươi ngày, giấm cất rất thành công, tầng giấm trên cùng có màu vàng trong vắt, tầng giữa có màu trắng ngà, trộn lẫn hai tầng vào chính là giấm trắng.

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Giang Bảo Quốc khó chịu về việc này nhất, anh ta không nhịn được mắng Vương Văn Quân vài câu, cô ta liền nổi giận, cuối tuần được nghỉ mới quay về thành phố, khi đi làm chỉ ở trong ký túc xá không chịu về nhà.Đám họ hàng thân thích ai nấy cũng lắm mồm, chưa được mấy ngày chính ủy đã biết việc hai vợ chồng cãi nhau, Giang Bảo Quốc còn bị gọi riêng ra để nói cho một trận.Giang Bảo Quốc chỉ đành nhẫn nhịn, đón Vương Văn Quân trở về.Còn chưa được hai hôm, lại vô cớ sinh sự, căn nguyên là vì bác sĩ Bạch trong bệnh viện của Vương Văn Quân mua được một chiếc váy mới trong tòa nhà bách hóa tổng hợp, cô ta cũng muốn, nhưng cái váy đó phải mua từ Quảng Đông tới, giá bảy nghìn đồng một chiếc, Giang Bảo Quốc không lấy đâu ra được.Tình cảm hai người vừa mới ấm lên, lại xuất hiện trục trặc trong tình huống này.Đúng vào lúc này, Giang Bảo Quốc nhận được thư gửi từ quê ra, là do trưởng thôn gửi tới, anh ta mở ra xem, trước mắt chợt đen xì.Trong thư nói vợ cũ của anh ta đến nay không về, mẹ anh ta vẫn luôn do trưởng thôn trông nom thay, bây giờ đang ngày mùa, họ không có thời gian, ông ta sai người đưa mẹ anh ta từ quê lên.Giang Bảo Quốc nhìn ngày viết thư, tính toán thời gian, khoảng hai ngày này là mẹ anh ta sẽ đến.Cũng rất trùng hợp, anh ta còn chưa bỏ thư xuống thì bên đoàn bộ đã gọi điện thoại tới, Giang Bảo Quốc vội vàng ra nhận, điện thoại là trạm xe lửa gọi tới.Bà mẹ liệt nửa người của anh ta đang nằm trên giường, muốn xuống xe lửa.Giang Bảo Quốc vội vàng đến trạm xe lửa, Vương Văn Quân cũng nhanh chóng biết chuyện mẹ chồng đến rồi.Mấy hôm nay cô ta đang không vui, nghe xong tin tức này thì mặt lại dài ra như cái bơm.Buổi tối tan làm Vương Văn Quân còn chưa vào nhà, đã nghe thấy tiếng một bà già oang oang kêu la trong phòng.Giang Bảo Quốc đầu đầy mồ hôi từ trong nhà đi ra, cầm một cái khăn lông trong tay, nhìn thấy Vương Văn Quân, anh ta thở dài một hơi thật to:"Văn Quân, rốt cuộc em cũng về rồi. Mẹ đi đại tiện, anh thật sự không biết xử lý như nào, em mau vào dọn chút đi."Sắc mặt Vương Văn Quân càng thêm khó coi.Cô ta là y tá, nếu là đối đãi với bệnh nhân, thì vấn đề này cô ta có thể lập tức bắt tay vào làm không chớp mắt cái nào, nhưng vừa nghĩ đây là bà mẹ già từ trong quê ra của Giang Bảo Quốc, lại nghĩ tới cảnh bà ta đại tiện be bét ra giường, còn ngửi thấy mùi thum thủm trong không khí, cô ta lập tức che miệng nôn khan.Nôn xong Vương Văn Quân mới phát hiện sắc mặt Giang Bảo Quốc đã đen xì lại.Cuộc sống mới cưới của Giang Bảo Quốc vì bà Giang từ quê ra mà trở thành cuộc sống gà bay chó sủa, nhưng Ngu Thanh Nhàn lại sống rất thoải mái.Từ lúc cô sản xuất giấm đến giờ đã hơn ba mươi ngày, giấm cất rất thành công, tầng giấm trên cùng có màu vàng trong vắt, tầng giữa có màu trắng ngà, trộn lẫn hai tầng vào chính là giấm trắng.

Chương 54: Chương 54