*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 55: Chương 55
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Lúc cô cất giấm đã thêm một chút nước trong không gian, hơn nữa công thức cất giấm không giống với phần lớn phường giấm bây giờ, cô dùng một chái phòng để cất giấm trắng, mùi chua dịu thơm mát tỏa ra bốn phía.Ngu Thanh Nhàn tính toán thời gian cho thêm gia vị, vừng, nước màu vào trong giấm trắng, qua nhiều lần lọc bỏ, là thu được giấm đen.Hôm mở vại giấm đen, Ngu Thanh Nhàn đã làm một mẻ sủi cảo, nhân thị lợn hành tây, rau hẹ trứng gà.Gói xong, luộc lên, Ngu Thanh Nhàn múc ra đầy đĩa, lại rót thêm nửa bát giấm đen, bưng sang nhà họ Văn.Cả nhà họ Văn đều đang ở nhà, cũng đang định ăn cơm, thấy Ngu Thanh Nhàn mang sủi cảo sang, bà cụ Lục phàn nàn cô vài câu rồi vội vàng gọi Văn Thanh Yến tới phòng bếp lấy đĩa đựng sủi cảo."Sủi cảo là đồ tốt, các cháu giữ lại ăn đi, mang sang cho thím rồi, làm sao hai chị em Lục Mộc Tâm đủ ăn chứ?"Thím nói gì vậy? Hai hôm trước thím mang thịt gà sang cho nhà cháu, cũng đâu thấy thím nói vậy. Hôm nay cháu mang tới cũng không bao nhiêu, trong nhà vẫn còn đủ ăn. Luộc sủi cảo chủ yếu là muốn để mọi người nếm thử giấm của cháu cất có được không."Mấy ngày nay quan hệ giữa Ngu Thanh Nhàn và nhà họ Văn ngày càng tốt, nhà ai có món gì ngon đều nhớ mang sang cho đối phương một phần, qua lại như vậy, tình cảm càng thêm đậm sâu.Lúc này bà Lục mới nhìn về bát giấm kia:"Giấm cháu làm à? Nhìn màu sắc đã thấy ngon rồi, vừa trong vừa sánh. Được, để thím nếm xem, có ngon hay không sẽ nói cho cháu biết.""Vậy cháu về nhé, hai chị em Mộc Tâm vẫn còn đang đợi ăn đó."Bà Lục vốn định giữ Ngu Thanh Nhàn ăn cơm, nhưng nghe vậy thì thôi:"Vậy cháu mau về nhà đi, hai cô bé này vừa từ trường về, chắc là mệt gần c.h.ế.t rồi."Đúng lúc này Văn Thanh Yến đi tới, trong tay anh cầm theo một cái đĩa tráng men màu vàng.Chuyển sủi cảo sang đĩa xong, anh tiện tay trả lại đĩa cho Ngu Thanh Nhàn, cô cũng đưa tay ra đỡ lấy.Trong lúc hai người tiếp xúc, bàn tay Ngu Thanh Nhàn đã chạm vào mu bàn tay của Văn Thanh Yến.Bàn tay ấm áp mềm mại, không giống cảm giác khi chạm vào tay đàn ông, trong lòng Văn Thanh Yến không hiểu sao lại thấy hơi nhũn xuống, sau đó cả người nóng lên, khí huyết tràn cả lên mặt.Ngu Thanh Nhàn không có cảm giác dư thừa nào, nhận đĩa xong, cô mỉm cười:"Thím ơi, cháu về đây.""Về đi, về đi. Lát nữa thím sang nhà."Ngu Thanh Nhàn trở về.Ba mẹ con cô ở thôn Điền Dương đã sắp hai tháng, trong hai tháng này được ăn ngon ngủ kỹ, tâm trạng cũng tốt. Tinh thần hai chị em Lục Mộc Tâm cũng được thay đổi rất nhiều, nhất là Lục Mộc Tâm.Lúc trước cô bé lầm lì ít nói, trên mặt chẳng bao giờ thấy cười, lúc nào cũng buồn khổ.Bây giờ cô bé kết bạn ở trong trường học, ngày càng hoạt bát hơn, nụ cười xuất hiện trên mặt cũng nhiều hơn.Lục Thủy Tâm vốn đã hoạt bát, lúc này đúng là phát điên, ai ở trong lớp cũng thân quen, thậm chí còn quen biết cả bạn bè lớp khác.
Lúc cô cất giấm đã thêm một chút nước trong không gian, hơn nữa công thức cất giấm không giống với phần lớn phường giấm bây giờ, cô dùng một chái phòng để cất giấm trắng, mùi chua dịu thơm mát tỏa ra bốn phía.
Ngu Thanh Nhàn tính toán thời gian cho thêm gia vị, vừng, nước màu vào trong giấm trắng, qua nhiều lần lọc bỏ, là thu được giấm đen.
Hôm mở vại giấm đen, Ngu Thanh Nhàn đã làm một mẻ sủi cảo, nhân thị lợn hành tây, rau hẹ trứng gà.
Gói xong, luộc lên, Ngu Thanh Nhàn múc ra đầy đĩa, lại rót thêm nửa bát giấm đen, bưng sang nhà họ Văn.
Cả nhà họ Văn đều đang ở nhà, cũng đang định ăn cơm, thấy Ngu Thanh Nhàn mang sủi cảo sang, bà cụ Lục phàn nàn cô vài câu rồi vội vàng gọi Văn Thanh Yến tới phòng bếp lấy đĩa đựng sủi cảo.
"Sủi cảo là đồ tốt, các cháu giữ lại ăn đi, mang sang cho thím rồi, làm sao hai chị em Lục Mộc Tâm đủ ăn chứ?
"Thím nói gì vậy? Hai hôm trước thím mang thịt gà sang cho nhà cháu, cũng đâu thấy thím nói vậy. Hôm nay cháu mang tới cũng không bao nhiêu, trong nhà vẫn còn đủ ăn. Luộc sủi cảo chủ yếu là muốn để mọi người nếm thử giấm của cháu cất có được không."
Mấy ngày nay quan hệ giữa Ngu Thanh Nhàn và nhà họ Văn ngày càng tốt, nhà ai có món gì ngon đều nhớ mang sang cho đối phương một phần, qua lại như vậy, tình cảm càng thêm đậm sâu.
Lúc này bà Lục mới nhìn về bát giấm kia:
"Giấm cháu làm à? Nhìn màu sắc đã thấy ngon rồi, vừa trong vừa sánh. Được, để thím nếm xem, có ngon hay không sẽ nói cho cháu biết."
"Vậy cháu về nhé, hai chị em Mộc Tâm vẫn còn đang đợi ăn đó."
Bà Lục vốn định giữ Ngu Thanh Nhàn ăn cơm, nhưng nghe vậy thì thôi:
"Vậy cháu mau về nhà đi, hai cô bé này vừa từ trường về, chắc là mệt gần c.h.ế.t rồi."
Đúng lúc này Văn Thanh Yến đi tới, trong tay anh cầm theo một cái đĩa tráng men màu vàng.
Chuyển sủi cảo sang đĩa xong, anh tiện tay trả lại đĩa cho Ngu Thanh Nhàn, cô cũng đưa tay ra đỡ lấy.
Trong lúc hai người tiếp xúc, bàn tay Ngu Thanh Nhàn đã chạm vào mu bàn tay của Văn Thanh Yến.
Bàn tay ấm áp mềm mại, không giống cảm giác khi chạm vào tay đàn ông, trong lòng Văn Thanh Yến không hiểu sao lại thấy hơi nhũn xuống, sau đó cả người nóng lên, khí huyết tràn cả lên mặt.
Ngu Thanh Nhàn không có cảm giác dư thừa nào, nhận đĩa xong, cô mỉm cười:
"Thím ơi, cháu về đây."
"Về đi, về đi. Lát nữa thím sang nhà."
Ngu Thanh Nhàn trở về.
Ba mẹ con cô ở thôn Điền Dương đã sắp hai tháng, trong hai tháng này được ăn ngon ngủ kỹ, tâm trạng cũng tốt. Tinh thần hai chị em Lục Mộc Tâm cũng được thay đổi rất nhiều, nhất là Lục Mộc Tâm.
Lúc trước cô bé lầm lì ít nói, trên mặt chẳng bao giờ thấy cười, lúc nào cũng buồn khổ.
Bây giờ cô bé kết bạn ở trong trường học, ngày càng hoạt bát hơn, nụ cười xuất hiện trên mặt cũng nhiều hơn.
Lục Thủy Tâm vốn đã hoạt bát, lúc này đúng là phát điên, ai ở trong lớp cũng thân quen, thậm chí còn quen biết cả bạn bè lớp khác.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Lúc cô cất giấm đã thêm một chút nước trong không gian, hơn nữa công thức cất giấm không giống với phần lớn phường giấm bây giờ, cô dùng một chái phòng để cất giấm trắng, mùi chua dịu thơm mát tỏa ra bốn phía.Ngu Thanh Nhàn tính toán thời gian cho thêm gia vị, vừng, nước màu vào trong giấm trắng, qua nhiều lần lọc bỏ, là thu được giấm đen.Hôm mở vại giấm đen, Ngu Thanh Nhàn đã làm một mẻ sủi cảo, nhân thị lợn hành tây, rau hẹ trứng gà.Gói xong, luộc lên, Ngu Thanh Nhàn múc ra đầy đĩa, lại rót thêm nửa bát giấm đen, bưng sang nhà họ Văn.Cả nhà họ Văn đều đang ở nhà, cũng đang định ăn cơm, thấy Ngu Thanh Nhàn mang sủi cảo sang, bà cụ Lục phàn nàn cô vài câu rồi vội vàng gọi Văn Thanh Yến tới phòng bếp lấy đĩa đựng sủi cảo."Sủi cảo là đồ tốt, các cháu giữ lại ăn đi, mang sang cho thím rồi, làm sao hai chị em Lục Mộc Tâm đủ ăn chứ?"Thím nói gì vậy? Hai hôm trước thím mang thịt gà sang cho nhà cháu, cũng đâu thấy thím nói vậy. Hôm nay cháu mang tới cũng không bao nhiêu, trong nhà vẫn còn đủ ăn. Luộc sủi cảo chủ yếu là muốn để mọi người nếm thử giấm của cháu cất có được không."Mấy ngày nay quan hệ giữa Ngu Thanh Nhàn và nhà họ Văn ngày càng tốt, nhà ai có món gì ngon đều nhớ mang sang cho đối phương một phần, qua lại như vậy, tình cảm càng thêm đậm sâu.Lúc này bà Lục mới nhìn về bát giấm kia:"Giấm cháu làm à? Nhìn màu sắc đã thấy ngon rồi, vừa trong vừa sánh. Được, để thím nếm xem, có ngon hay không sẽ nói cho cháu biết.""Vậy cháu về nhé, hai chị em Mộc Tâm vẫn còn đang đợi ăn đó."Bà Lục vốn định giữ Ngu Thanh Nhàn ăn cơm, nhưng nghe vậy thì thôi:"Vậy cháu mau về nhà đi, hai cô bé này vừa từ trường về, chắc là mệt gần c.h.ế.t rồi."Đúng lúc này Văn Thanh Yến đi tới, trong tay anh cầm theo một cái đĩa tráng men màu vàng.Chuyển sủi cảo sang đĩa xong, anh tiện tay trả lại đĩa cho Ngu Thanh Nhàn, cô cũng đưa tay ra đỡ lấy.Trong lúc hai người tiếp xúc, bàn tay Ngu Thanh Nhàn đã chạm vào mu bàn tay của Văn Thanh Yến.Bàn tay ấm áp mềm mại, không giống cảm giác khi chạm vào tay đàn ông, trong lòng Văn Thanh Yến không hiểu sao lại thấy hơi nhũn xuống, sau đó cả người nóng lên, khí huyết tràn cả lên mặt.Ngu Thanh Nhàn không có cảm giác dư thừa nào, nhận đĩa xong, cô mỉm cười:"Thím ơi, cháu về đây.""Về đi, về đi. Lát nữa thím sang nhà."Ngu Thanh Nhàn trở về.Ba mẹ con cô ở thôn Điền Dương đã sắp hai tháng, trong hai tháng này được ăn ngon ngủ kỹ, tâm trạng cũng tốt. Tinh thần hai chị em Lục Mộc Tâm cũng được thay đổi rất nhiều, nhất là Lục Mộc Tâm.Lúc trước cô bé lầm lì ít nói, trên mặt chẳng bao giờ thấy cười, lúc nào cũng buồn khổ.Bây giờ cô bé kết bạn ở trong trường học, ngày càng hoạt bát hơn, nụ cười xuất hiện trên mặt cũng nhiều hơn.Lục Thủy Tâm vốn đã hoạt bát, lúc này đúng là phát điên, ai ở trong lớp cũng thân quen, thậm chí còn quen biết cả bạn bè lớp khác.