*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 62: Chương 62

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Chỗ đầu giường dựa vào tường có đặt một cái bát tô, trong bát để hai cái bánh bao chay, đã cứng ngắc, bên cạnh bánh bao là một cái bát không, nước b.ắ.n ra đầy đất."Con à, cuối cùng con cũng về rồi. Mau cho mẹ bát nước, mẹ sắp c.h.ế.t khát rồi." Bà Giang khàn khàn lên tiếng.Giang Bảo Quốc rót nước mang tới, đỡ bà Giang dậy cho bà uống. Cả bát nước đầy mà bà ta uống một hơi cạn sạch.Bà Giang lên được chút tinh thần, bắt đầu nói lại những câu vẫn luôn lặp đi lặp lại từ lúc lên thành phố đến nay:"Bảo Quốc à, Thanh Nhàn đi đâu rồi? Con tìm được nó chưa? Còn hai chị em Mộc Tâm nữa, chúng nó đi đâu rồi?""Bà Giang thật sự rất nhớ cô con dâu cũ và hai đứa cháu gái. Lúc trước bà ta ít nhiều gì cũng có chút khinh thường cô con dâu ấy, dù sao trong lòng bà ta, con trai mình quá ưu tú, nếu như quay về thời điểm ba bốn chục năm trước, con trai bà còn xứng với cả công chúa.Một con gái người áp tải hàng như Lục Thanh Nhàn đúng là với cao mới lấy được anh ta, càng đừng nói đến chuyện cô ấy gả và nhà họ Giang mà lại không nối dõi tông đường cho nhà họ.Con trai bà ta sau khi đi theo bộ đội thì bặt vô âm tín, bà ta và chồng đối xử với Lục Thanh Nhàn cũng đỡ hơn chút, nhưng ai bảo cô ấy không biết điều chứ? Bảo cô ấy nhận con thừa tự, cô ấy lại không chịu!Từng chuyện từng chuyện gộp vào khiến bà Giang vô cùng bất mãn với Lục Thanh Nhàn, sau khi cô ấy xích mích với nhà ngoại, bà ta càng không tốt với cô ấy.Sau khi bị liệt thì mọi thứ càng thêm tồi tệ, chỉ cần Lục Thanh Nhàn chậm trễ với bà ta một chút, là bà ta lại làm ầm lên cho mọi người đều biết.Bà ta không sợ Lục Thanh Nhàn đối xử tệ với mình, trong thôn toàn là con cháu họ Giang, đều là dòng họ nhà bà ta, làm ầm lên rồi mọi người đều sẽ đứng về phía bà ta.Lục Thanh Nhàn lại không có nhà ngoại, ngoại trừ ở nhà bà Giang, cô ấy còn có thể đi đâu được nữa?Bà Giang không hề sợ hãi, lúc con trai gửi thư về nói muốn ly hôn với Lục Thanh Nhàn để cưới người khác, bà Tử hài lòng hơn bất cứ ai, con trai bà ta rốt cuộc cũng thoát khỏi người phụ nữ không được học hành, không có gia cảnh đàng hoàng kia rồi.Trên đường đến nông trường, bà Giang tràn đầy hi vọng, bà mơ ước con dâu mới sẽ kính trọng mình đến mức nào, bà mơ ước con trai mình rốt cuộc có thể làm quan lớn, khi đến đây, người bên này sẽ phải nịnh hót mình thế nào.Hi vọng lớn thế nào thì thất vọng nhiều thế ấy.Con dâu mới của bà ta còn chưa nhìn thấy bà ta đã nôn mửa không ngừng, con trai của bà ta hoàn toàn chẳng xuất chúng hơn người trong khu nhà dành cho người thân này, người có chức vị cao hơn anh ta chỗ nào cũng có.Người ta còn chẳng thèm nhìn bà ta, nói gì đến nịnh hót.

Chỗ đầu giường dựa vào tường có đặt một cái bát tô, trong bát để hai cái bánh bao chay, đã cứng ngắc, bên cạnh bánh bao là một cái bát không, nước b.ắ.n ra đầy đất.

"Con à, cuối cùng con cũng về rồi. Mau cho mẹ bát nước, mẹ sắp c.h.ế.t khát rồi." Bà Giang khàn khàn lên tiếng.

Giang Bảo Quốc rót nước mang tới, đỡ bà Giang dậy cho bà uống. Cả bát nước đầy mà bà ta uống một hơi cạn sạch.

Bà Giang lên được chút tinh thần, bắt đầu nói lại những câu vẫn luôn lặp đi lặp lại từ lúc lên thành phố đến nay:

"Bảo Quốc à, Thanh Nhàn đi đâu rồi? Con tìm được nó chưa? Còn hai chị em Mộc Tâm nữa, chúng nó đi đâu rồi?""

Bà Giang thật sự rất nhớ cô con dâu cũ và hai đứa cháu gái. Lúc trước bà ta ít nhiều gì cũng có chút khinh thường cô con dâu ấy, dù sao trong lòng bà ta, con trai mình quá ưu tú, nếu như quay về thời điểm ba bốn chục năm trước, con trai bà còn xứng với cả công chúa.

Một con gái người áp tải hàng như Lục Thanh Nhàn đúng là với cao mới lấy được anh ta, càng đừng nói đến chuyện cô ấy gả và nhà họ Giang mà lại không nối dõi tông đường cho nhà họ.

Con trai bà ta sau khi đi theo bộ đội thì bặt vô âm tín, bà ta và chồng đối xử với Lục Thanh Nhàn cũng đỡ hơn chút, nhưng ai bảo cô ấy không biết điều chứ? Bảo cô ấy nhận con thừa tự, cô ấy lại không chịu!

Từng chuyện từng chuyện gộp vào khiến bà Giang vô cùng bất mãn với Lục Thanh Nhàn, sau khi cô ấy xích mích với nhà ngoại, bà ta càng không tốt với cô ấy.

Sau khi bị liệt thì mọi thứ càng thêm tồi tệ, chỉ cần Lục Thanh Nhàn chậm trễ với bà ta một chút, là bà ta lại làm ầm lên cho mọi người đều biết.

Bà ta không sợ Lục Thanh Nhàn đối xử tệ với mình, trong thôn toàn là con cháu họ Giang, đều là dòng họ nhà bà ta, làm ầm lên rồi mọi người đều sẽ đứng về phía bà ta.

Lục Thanh Nhàn lại không có nhà ngoại, ngoại trừ ở nhà bà Giang, cô ấy còn có thể đi đâu được nữa?

Bà Giang không hề sợ hãi, lúc con trai gửi thư về nói muốn ly hôn với Lục Thanh Nhàn để cưới người khác, bà Tử hài lòng hơn bất cứ ai, con trai bà ta rốt cuộc cũng thoát khỏi người phụ nữ không được học hành, không có gia cảnh đàng hoàng kia rồi.

Trên đường đến nông trường, bà Giang tràn đầy hi vọng, bà mơ ước con dâu mới sẽ kính trọng mình đến mức nào, bà mơ ước con trai mình rốt cuộc có thể làm quan lớn, khi đến đây, người bên này sẽ phải nịnh hót mình thế nào.

Hi vọng lớn thế nào thì thất vọng nhiều thế ấy.

Con dâu mới của bà ta còn chưa nhìn thấy bà ta đã nôn mửa không ngừng, con trai của bà ta hoàn toàn chẳng xuất chúng hơn người trong khu nhà dành cho người thân này, người có chức vị cao hơn anh ta chỗ nào cũng có.

Người ta còn chẳng thèm nhìn bà ta, nói gì đến nịnh hót.

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Chỗ đầu giường dựa vào tường có đặt một cái bát tô, trong bát để hai cái bánh bao chay, đã cứng ngắc, bên cạnh bánh bao là một cái bát không, nước b.ắ.n ra đầy đất."Con à, cuối cùng con cũng về rồi. Mau cho mẹ bát nước, mẹ sắp c.h.ế.t khát rồi." Bà Giang khàn khàn lên tiếng.Giang Bảo Quốc rót nước mang tới, đỡ bà Giang dậy cho bà uống. Cả bát nước đầy mà bà ta uống một hơi cạn sạch.Bà Giang lên được chút tinh thần, bắt đầu nói lại những câu vẫn luôn lặp đi lặp lại từ lúc lên thành phố đến nay:"Bảo Quốc à, Thanh Nhàn đi đâu rồi? Con tìm được nó chưa? Còn hai chị em Mộc Tâm nữa, chúng nó đi đâu rồi?""Bà Giang thật sự rất nhớ cô con dâu cũ và hai đứa cháu gái. Lúc trước bà ta ít nhiều gì cũng có chút khinh thường cô con dâu ấy, dù sao trong lòng bà ta, con trai mình quá ưu tú, nếu như quay về thời điểm ba bốn chục năm trước, con trai bà còn xứng với cả công chúa.Một con gái người áp tải hàng như Lục Thanh Nhàn đúng là với cao mới lấy được anh ta, càng đừng nói đến chuyện cô ấy gả và nhà họ Giang mà lại không nối dõi tông đường cho nhà họ.Con trai bà ta sau khi đi theo bộ đội thì bặt vô âm tín, bà ta và chồng đối xử với Lục Thanh Nhàn cũng đỡ hơn chút, nhưng ai bảo cô ấy không biết điều chứ? Bảo cô ấy nhận con thừa tự, cô ấy lại không chịu!Từng chuyện từng chuyện gộp vào khiến bà Giang vô cùng bất mãn với Lục Thanh Nhàn, sau khi cô ấy xích mích với nhà ngoại, bà ta càng không tốt với cô ấy.Sau khi bị liệt thì mọi thứ càng thêm tồi tệ, chỉ cần Lục Thanh Nhàn chậm trễ với bà ta một chút, là bà ta lại làm ầm lên cho mọi người đều biết.Bà ta không sợ Lục Thanh Nhàn đối xử tệ với mình, trong thôn toàn là con cháu họ Giang, đều là dòng họ nhà bà ta, làm ầm lên rồi mọi người đều sẽ đứng về phía bà ta.Lục Thanh Nhàn lại không có nhà ngoại, ngoại trừ ở nhà bà Giang, cô ấy còn có thể đi đâu được nữa?Bà Giang không hề sợ hãi, lúc con trai gửi thư về nói muốn ly hôn với Lục Thanh Nhàn để cưới người khác, bà Tử hài lòng hơn bất cứ ai, con trai bà ta rốt cuộc cũng thoát khỏi người phụ nữ không được học hành, không có gia cảnh đàng hoàng kia rồi.Trên đường đến nông trường, bà Giang tràn đầy hi vọng, bà mơ ước con dâu mới sẽ kính trọng mình đến mức nào, bà mơ ước con trai mình rốt cuộc có thể làm quan lớn, khi đến đây, người bên này sẽ phải nịnh hót mình thế nào.Hi vọng lớn thế nào thì thất vọng nhiều thế ấy.Con dâu mới của bà ta còn chưa nhìn thấy bà ta đã nôn mửa không ngừng, con trai của bà ta hoàn toàn chẳng xuất chúng hơn người trong khu nhà dành cho người thân này, người có chức vị cao hơn anh ta chỗ nào cũng có.Người ta còn chẳng thèm nhìn bà ta, nói gì đến nịnh hót.

Chương 62: Chương 62