*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 63: Chương 63
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Mấy hôm nay bà Giang phải sống những ngày khổ sở nhất từ lúc bị liệt đến nay, con trai không có nhà, bà ta ngay cả hớp nước cũng không có mà uống, cơm nóng thì càng đừng nghĩ.Bà ta cũng làm ầm lên, cũng chửi bới. Nhưng con dâu mới hoàn toàn mặc kệ, bà ta cũng không dám làm ầm lên để mọi người biết chuyện như trong thôn. Bởi vì con trai bà ta nói, nếu gia đình không hòa thuận sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh ta.Lúc vừa khát, vừa đói, bà Giang không ngừng nhớ đến những ngày còn cô con dâu cũ.Lúc ấy bà ta lúc nào cũng sạch sẽ, mặc dù Giang Mộc Tâm mới chỉ là một cô bé, nhưng chăm sóc người khác rất chu đáo tỉ mỉ.Bị liệt năm năm, trên người bà Giang chưa từng bốc mùi khó ngửi như bây giờ!"Đang tìm, có manh mối rồi."Bà Giang mừng như điên:"Thật sao? Thật sao? Bảo Quốc, con mau dốc sức tìm nó về. Tìm được nó rồi thì bảo với nó rằng một người phụ nữ từng kết hôn như nó sống ở ngoài rất khó khăn, bảo nó mau chóng theo mẹ về nhà.Trong nhà có vài mẫu đất, không lo c.h.ế.t đói. Hơn nữa còn có con ở đây, sau này Mộc Tâm hay Thủy Tâm đều có thể tìm mối tốt cho. Chúng nó đi theo một người phụ nữ đã ly hôn như cô ta có thể gặp được nhà tốt lành gì?"Giang Bảo Quốc ứng phó xong bà mẹ của mình, lại tự đi nhóm lửa nấu cơm, ăn xong quay về, thấy Vương Văn Quân đang nằm trên giường đọc sách.Từ khi mẹ anh ta đến, tình cảm của hai vợ chồng có sự giảm sút rõ rệt, hiện giờ hai người ở trong cùng một phòng nhưng chẳng ai nói câu nào.Hai người vệ sinh cá nhân xong, lên giường nằm nhưng đều không ngủ, có lẽ họ đều đang nghĩ cách hòa giải, lúc Giang Bảo Quốc đưa tay ra cởi áo của Vương Văn Quân, cô ta không từ chối.Hai người đều là nam nữ trẻ tuổi, đúng vào giây phút quan trọng thì bà Giang ở phòng tây bắt đầu ném đồ đập tường, gọi người đến.Giang Bảo Quốc lập tức rũ xuống, Vương Văn Quân cười khẩy một tiếng, đẩy Giang Bảo Quốc ra, ngồi dậy mặc áo vào."Mẹ anh đã làm ầm đến đây rồi, chuyện như vậy không mười lần thì cũng tám lần, không biết ngại à? Sớm không giở trò, muộn không giở trò, mà cứ chọn đúng lúc hai vợ chồng vừa bắt đầu thì giở trò. Vậy anh còn kết hôn cái gì? Anh cứ thế sống cùng mẹ đi."Vương Văn Quân cũng không phải không muốn chăm sóc cho bà Giang, nhưng những gì mà bà ta làm khiến cho cô ta hoàn toàn từ bỏ ý định này.Vừa mới vào đêm đã gây sự còn chưa tính, sáng nào cô ta ăn gì, mặc gì, bà ta cũng phải ở bên cạnh nói xen mồm vào mấy câu, soi mói bắt bẻ cô ta, định dùng chiêu lúc trước bắt thóp vợ cũ của Giang Bảo Quốc áp dụng với cô ta.Vương Văn Quân từ nhỏ đã được chiều chuộng, cô ta chịu nổi chuyện này sao?Cô ta lập tức phủi tay mặc kệ, để Giang Bảo Quốc làm hết mọi việc.Hôm qua mẹ Vương Văn Quân gửi thư cho cô ta, trong thư có bảo cô ta mềm mỏng một chút, ngoan ngoãn một chút, nói bà Giang đã lớn tuổi rồi, chưa biết chừng ngày nào đó sẽ xuống đất, vì bà ta mà khiến tình cảm vợ chồng xa cách thì không đáng.
Mấy hôm nay bà Giang phải sống những ngày khổ sở nhất từ lúc bị liệt đến nay, con trai không có nhà, bà ta ngay cả hớp nước cũng không có mà uống, cơm nóng thì càng đừng nghĩ.
Bà ta cũng làm ầm lên, cũng chửi bới. Nhưng con dâu mới hoàn toàn mặc kệ, bà ta cũng không dám làm ầm lên để mọi người biết chuyện như trong thôn. Bởi vì con trai bà ta nói, nếu gia đình không hòa thuận sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh ta.
Lúc vừa khát, vừa đói, bà Giang không ngừng nhớ đến những ngày còn cô con dâu cũ.
Lúc ấy bà ta lúc nào cũng sạch sẽ, mặc dù Giang Mộc Tâm mới chỉ là một cô bé, nhưng chăm sóc người khác rất chu đáo tỉ mỉ.
Bị liệt năm năm, trên người bà Giang chưa từng bốc mùi khó ngửi như bây giờ!
"Đang tìm, có manh mối rồi."
Bà Giang mừng như điên:
"Thật sao? Thật sao? Bảo Quốc, con mau dốc sức tìm nó về. Tìm được nó rồi thì bảo với nó rằng một người phụ nữ từng kết hôn như nó sống ở ngoài rất khó khăn, bảo nó mau chóng theo mẹ về nhà.
Trong nhà có vài mẫu đất, không lo c.h.ế.t đói. Hơn nữa còn có con ở đây, sau này Mộc Tâm hay Thủy Tâm đều có thể tìm mối tốt cho. Chúng nó đi theo một người phụ nữ đã ly hôn như cô ta có thể gặp được nhà tốt lành gì?"
Giang Bảo Quốc ứng phó xong bà mẹ của mình, lại tự đi nhóm lửa nấu cơm, ăn xong quay về, thấy Vương Văn Quân đang nằm trên giường đọc sách.
Từ khi mẹ anh ta đến, tình cảm của hai vợ chồng có sự giảm sút rõ rệt, hiện giờ hai người ở trong cùng một phòng nhưng chẳng ai nói câu nào.
Hai người vệ sinh cá nhân xong, lên giường nằm nhưng đều không ngủ, có lẽ họ đều đang nghĩ cách hòa giải, lúc Giang Bảo Quốc đưa tay ra cởi áo của Vương Văn Quân, cô ta không từ chối.
Hai người đều là nam nữ trẻ tuổi, đúng vào giây phút quan trọng thì bà Giang ở phòng tây bắt đầu ném đồ đập tường, gọi người đến.
Giang Bảo Quốc lập tức rũ xuống, Vương Văn Quân cười khẩy một tiếng, đẩy Giang Bảo Quốc ra, ngồi dậy mặc áo vào.
"Mẹ anh đã làm ầm đến đây rồi, chuyện như vậy không mười lần thì cũng tám lần, không biết ngại à? Sớm không giở trò, muộn không giở trò, mà cứ chọn đúng lúc hai vợ chồng vừa bắt đầu thì giở trò. Vậy anh còn kết hôn cái gì? Anh cứ thế sống cùng mẹ đi."
Vương Văn Quân cũng không phải không muốn chăm sóc cho bà Giang, nhưng những gì mà bà ta làm khiến cho cô ta hoàn toàn từ bỏ ý định này.
Vừa mới vào đêm đã gây sự còn chưa tính, sáng nào cô ta ăn gì, mặc gì, bà ta cũng phải ở bên cạnh nói xen mồm vào mấy câu, soi mói bắt bẻ cô ta, định dùng chiêu lúc trước bắt thóp vợ cũ của Giang Bảo Quốc áp dụng với cô ta.
Vương Văn Quân từ nhỏ đã được chiều chuộng, cô ta chịu nổi chuyện này sao?
Cô ta lập tức phủi tay mặc kệ, để Giang Bảo Quốc làm hết mọi việc.
Hôm qua mẹ Vương Văn Quân gửi thư cho cô ta, trong thư có bảo cô ta mềm mỏng một chút, ngoan ngoãn một chút, nói bà Giang đã lớn tuổi rồi, chưa biết chừng ngày nào đó sẽ xuống đất, vì bà ta mà khiến tình cảm vợ chồng xa cách thì không đáng.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Mấy hôm nay bà Giang phải sống những ngày khổ sở nhất từ lúc bị liệt đến nay, con trai không có nhà, bà ta ngay cả hớp nước cũng không có mà uống, cơm nóng thì càng đừng nghĩ.Bà ta cũng làm ầm lên, cũng chửi bới. Nhưng con dâu mới hoàn toàn mặc kệ, bà ta cũng không dám làm ầm lên để mọi người biết chuyện như trong thôn. Bởi vì con trai bà ta nói, nếu gia đình không hòa thuận sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh ta.Lúc vừa khát, vừa đói, bà Giang không ngừng nhớ đến những ngày còn cô con dâu cũ.Lúc ấy bà ta lúc nào cũng sạch sẽ, mặc dù Giang Mộc Tâm mới chỉ là một cô bé, nhưng chăm sóc người khác rất chu đáo tỉ mỉ.Bị liệt năm năm, trên người bà Giang chưa từng bốc mùi khó ngửi như bây giờ!"Đang tìm, có manh mối rồi."Bà Giang mừng như điên:"Thật sao? Thật sao? Bảo Quốc, con mau dốc sức tìm nó về. Tìm được nó rồi thì bảo với nó rằng một người phụ nữ từng kết hôn như nó sống ở ngoài rất khó khăn, bảo nó mau chóng theo mẹ về nhà.Trong nhà có vài mẫu đất, không lo c.h.ế.t đói. Hơn nữa còn có con ở đây, sau này Mộc Tâm hay Thủy Tâm đều có thể tìm mối tốt cho. Chúng nó đi theo một người phụ nữ đã ly hôn như cô ta có thể gặp được nhà tốt lành gì?"Giang Bảo Quốc ứng phó xong bà mẹ của mình, lại tự đi nhóm lửa nấu cơm, ăn xong quay về, thấy Vương Văn Quân đang nằm trên giường đọc sách.Từ khi mẹ anh ta đến, tình cảm của hai vợ chồng có sự giảm sút rõ rệt, hiện giờ hai người ở trong cùng một phòng nhưng chẳng ai nói câu nào.Hai người vệ sinh cá nhân xong, lên giường nằm nhưng đều không ngủ, có lẽ họ đều đang nghĩ cách hòa giải, lúc Giang Bảo Quốc đưa tay ra cởi áo của Vương Văn Quân, cô ta không từ chối.Hai người đều là nam nữ trẻ tuổi, đúng vào giây phút quan trọng thì bà Giang ở phòng tây bắt đầu ném đồ đập tường, gọi người đến.Giang Bảo Quốc lập tức rũ xuống, Vương Văn Quân cười khẩy một tiếng, đẩy Giang Bảo Quốc ra, ngồi dậy mặc áo vào."Mẹ anh đã làm ầm đến đây rồi, chuyện như vậy không mười lần thì cũng tám lần, không biết ngại à? Sớm không giở trò, muộn không giở trò, mà cứ chọn đúng lúc hai vợ chồng vừa bắt đầu thì giở trò. Vậy anh còn kết hôn cái gì? Anh cứ thế sống cùng mẹ đi."Vương Văn Quân cũng không phải không muốn chăm sóc cho bà Giang, nhưng những gì mà bà ta làm khiến cho cô ta hoàn toàn từ bỏ ý định này.Vừa mới vào đêm đã gây sự còn chưa tính, sáng nào cô ta ăn gì, mặc gì, bà ta cũng phải ở bên cạnh nói xen mồm vào mấy câu, soi mói bắt bẻ cô ta, định dùng chiêu lúc trước bắt thóp vợ cũ của Giang Bảo Quốc áp dụng với cô ta.Vương Văn Quân từ nhỏ đã được chiều chuộng, cô ta chịu nổi chuyện này sao?Cô ta lập tức phủi tay mặc kệ, để Giang Bảo Quốc làm hết mọi việc.Hôm qua mẹ Vương Văn Quân gửi thư cho cô ta, trong thư có bảo cô ta mềm mỏng một chút, ngoan ngoãn một chút, nói bà Giang đã lớn tuổi rồi, chưa biết chừng ngày nào đó sẽ xuống đất, vì bà ta mà khiến tình cảm vợ chồng xa cách thì không đáng.