*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 74: Chương 74
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Ngu Thanh Nhàn khẽ vỗ lên lưng cô bé.Qua hồi lâu, rốt cuộc Lục Thủy Tâm cũng khóc xong, cô bé nói:"Mẹ ơi con ghét Giang Bảo Quốc lắm."Ngu Thanh Nhàn không sửa xưng hô của Lục Thủy Tâm đối với Giang Bảo Quốc, giống như cô chưa bao giờ bảo Lục Mộc Tâm không được gọi anh ta là cha.Cô vỗ vai Lục Thủy Tâm:"Ừ, không sao, mẹ cũng ghét ông ta."Lục Thủy Tâm lập tức lên án Giang Bảo Quốc:"Giang Bảo Quốc thực sự không phải là người tử tế, vợ bé của ông ta không muốn hầu hạ bà nội, lại muốn gọi chị con về hầu hạ, còn nói bà nội đối xử với chị con tốt nhất, thực ra bà nội đối xử với chị con rất tệ.Mẹ ơi, hôm nay con mới biết, bà nội sẽ cấu véo chị lúc không có ai, bà thật quá đáng. Còn cả Giang Bảo Quốc..."Lục Thủy Tâm nói rất nhiều, câu cú không mạch lạc, nghĩ đến cái gì thì nói cái đấy.Nói đến khi mệt, cô bé mới lăn ra ngủ.Ngu Thanh Nhàn đắp chăn cho Lục Thủy Tâm, chợt nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.Trong bóng tối, Ngu Thanh Nhàn mỉm cười.Tình cảm hai chị em Lục Mộc Tâm và Lục Thủy Tâm rất tốt.Lúc Lục Mộc Tâm đến tìm cô, câu nói *****ên chính là vì bất bình thay cho Lục Thủy Tâm, mà Lục Thủy Tâm lại bật khóc vì cảm thấy Lục Mộc Tâm đáng thương.Tình cảm chị em này khiến Ngu Thanh Nhàn rất hâm mộ.Cô là con một, người phụ nữ thân thiết nhất ngoại trừ mẹ thì chính là tam sư tỷ, nhưng lúc cô ra đời, tam sư tỷ đã hơn hai trăm tuổi, cô ấy lại tu Vô Tình Đạo, cho nên cũng không chịu thân thiết với cô.Nữ đệ tử cùng tuổi với cô trong tông môn lại có vai vế thấp, từ trước đến nay chỉ kính trọng cô, còn người cùng vai vế với cô đều rất lớn tuổi, cho nên tính tới tính lui, cô không có nổi một người chị em tri kỷ.Lục Mộc Tâm cũng đã ngủ say, Ngu Thanh Nhàn ra khỏi phòng, đi đến chỗ tảng đá lớn ở góc sân.Trời tháng sáu rất sáng sủa, cho nên buổi đêm bầu trời đầy sao.Bầu trời nơi này giống hệt ở Thanh Vân Giới. Khi đó cô cũng thường xuyên tự hỏi lòng mình, thỉnh thoảng ở trên đỉnh núi, thỉnh thoảng lại trên nóc nhà.Thời điểm đó cô vô lo vô nghĩ, lúc ngắm sao cùng lắm là nghĩ xem ngày mai ăn món gì, đi đâu chơi, đôi khi là phiền não chuyện tu vi.Rõ ràng là chuyện rất lâu trước kia, nhưng bây giờ suy nghĩ lại, dường như mới chỉ hôm qua.Ngu Thanh Nhàn nhớ đến cha mẹ mình.Từ lúc ngã xuống mất mạng đến nay, cô vẫn luôn cố gắng kiềm chế bản thân không nhớ đến họ, nhưng khi đối diện với bầu trời sao lấp lánh, cô không thể kìm được nỗi nhớ nữa."Uống rượu không?"Một bầu rượu được đưa đến trước mặt Ngu Thanh Nhàn.Thì ra không biết Văn Thanh Yến đã đến từ lúc nào, Ngu Thanh Nhàn suy nghĩ quá nhập tâm, không phát hiện ra.Ngu Thanh Nhàn ngồi dậy khỏi tảng đá, sửa lại quần áo trên người:"Sao anh còn chưa ngủ?"Văn Thanh Yến cũng cầm một bầu rượu, anh tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ngu Thanh Nhàn:"Vừa từ ban về, gần đây hơi bận."
Ngu Thanh Nhàn khẽ vỗ lên lưng cô bé.
Qua hồi lâu, rốt cuộc Lục Thủy Tâm cũng khóc xong, cô bé nói:
"Mẹ ơi con ghét Giang Bảo Quốc lắm."
Ngu Thanh Nhàn không sửa xưng hô của Lục Thủy Tâm đối với Giang Bảo Quốc, giống như cô chưa bao giờ bảo Lục Mộc Tâm không được gọi anh ta là cha.
Cô vỗ vai Lục Thủy Tâm:
"Ừ, không sao, mẹ cũng ghét ông ta."
Lục Thủy Tâm lập tức lên án Giang Bảo Quốc:
"Giang Bảo Quốc thực sự không phải là người tử tế, vợ bé của ông ta không muốn hầu hạ bà nội, lại muốn gọi chị con về hầu hạ, còn nói bà nội đối xử với chị con tốt nhất, thực ra bà nội đối xử với chị con rất tệ.
Mẹ ơi, hôm nay con mới biết, bà nội sẽ cấu véo chị lúc không có ai, bà thật quá đáng. Còn cả Giang Bảo Quốc..."
Lục Thủy Tâm nói rất nhiều, câu cú không mạch lạc, nghĩ đến cái gì thì nói cái đấy.
Nói đến khi mệt, cô bé mới lăn ra ngủ.
Ngu Thanh Nhàn đắp chăn cho Lục Thủy Tâm, chợt nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Trong bóng tối, Ngu Thanh Nhàn mỉm cười.
Tình cảm hai chị em Lục Mộc Tâm và Lục Thủy Tâm rất tốt.
Lúc Lục Mộc Tâm đến tìm cô, câu nói *****ên chính là vì bất bình thay cho Lục Thủy Tâm, mà Lục Thủy Tâm lại bật khóc vì cảm thấy Lục Mộc Tâm đáng thương.
Tình cảm chị em này khiến Ngu Thanh Nhàn rất hâm mộ.
Cô là con một, người phụ nữ thân thiết nhất ngoại trừ mẹ thì chính là tam sư tỷ, nhưng lúc cô ra đời, tam sư tỷ đã hơn hai trăm tuổi, cô ấy lại tu Vô Tình Đạo, cho nên cũng không chịu thân thiết với cô.
Nữ đệ tử cùng tuổi với cô trong tông môn lại có vai vế thấp, từ trước đến nay chỉ kính trọng cô, còn người cùng vai vế với cô đều rất lớn tuổi, cho nên tính tới tính lui, cô không có nổi một người chị em tri kỷ.
Lục Mộc Tâm cũng đã ngủ say, Ngu Thanh Nhàn ra khỏi phòng, đi đến chỗ tảng đá lớn ở góc sân.
Trời tháng sáu rất sáng sủa, cho nên buổi đêm bầu trời đầy sao.
Bầu trời nơi này giống hệt ở Thanh Vân Giới. Khi đó cô cũng thường xuyên tự hỏi lòng mình, thỉnh thoảng ở trên đỉnh núi, thỉnh thoảng lại trên nóc nhà.
Thời điểm đó cô vô lo vô nghĩ, lúc ngắm sao cùng lắm là nghĩ xem ngày mai ăn món gì, đi đâu chơi, đôi khi là phiền não chuyện tu vi.
Rõ ràng là chuyện rất lâu trước kia, nhưng bây giờ suy nghĩ lại, dường như mới chỉ hôm qua.
Ngu Thanh Nhàn nhớ đến cha mẹ mình.
Từ lúc ngã xuống mất mạng đến nay, cô vẫn luôn cố gắng kiềm chế bản thân không nhớ đến họ, nhưng khi đối diện với bầu trời sao lấp lánh, cô không thể kìm được nỗi nhớ nữa.
"Uống rượu không?"
Một bầu rượu được đưa đến trước mặt Ngu Thanh Nhàn.
Thì ra không biết Văn Thanh Yến đã đến từ lúc nào, Ngu Thanh Nhàn suy nghĩ quá nhập tâm, không phát hiện ra.
Ngu Thanh Nhàn ngồi dậy khỏi tảng đá, sửa lại quần áo trên người:
"Sao anh còn chưa ngủ?"
Văn Thanh Yến cũng cầm một bầu rượu, anh tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ngu Thanh Nhàn:
"Vừa từ ban về, gần đây hơi bận."
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Ngu Thanh Nhàn khẽ vỗ lên lưng cô bé.Qua hồi lâu, rốt cuộc Lục Thủy Tâm cũng khóc xong, cô bé nói:"Mẹ ơi con ghét Giang Bảo Quốc lắm."Ngu Thanh Nhàn không sửa xưng hô của Lục Thủy Tâm đối với Giang Bảo Quốc, giống như cô chưa bao giờ bảo Lục Mộc Tâm không được gọi anh ta là cha.Cô vỗ vai Lục Thủy Tâm:"Ừ, không sao, mẹ cũng ghét ông ta."Lục Thủy Tâm lập tức lên án Giang Bảo Quốc:"Giang Bảo Quốc thực sự không phải là người tử tế, vợ bé của ông ta không muốn hầu hạ bà nội, lại muốn gọi chị con về hầu hạ, còn nói bà nội đối xử với chị con tốt nhất, thực ra bà nội đối xử với chị con rất tệ.Mẹ ơi, hôm nay con mới biết, bà nội sẽ cấu véo chị lúc không có ai, bà thật quá đáng. Còn cả Giang Bảo Quốc..."Lục Thủy Tâm nói rất nhiều, câu cú không mạch lạc, nghĩ đến cái gì thì nói cái đấy.Nói đến khi mệt, cô bé mới lăn ra ngủ.Ngu Thanh Nhàn đắp chăn cho Lục Thủy Tâm, chợt nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.Trong bóng tối, Ngu Thanh Nhàn mỉm cười.Tình cảm hai chị em Lục Mộc Tâm và Lục Thủy Tâm rất tốt.Lúc Lục Mộc Tâm đến tìm cô, câu nói *****ên chính là vì bất bình thay cho Lục Thủy Tâm, mà Lục Thủy Tâm lại bật khóc vì cảm thấy Lục Mộc Tâm đáng thương.Tình cảm chị em này khiến Ngu Thanh Nhàn rất hâm mộ.Cô là con một, người phụ nữ thân thiết nhất ngoại trừ mẹ thì chính là tam sư tỷ, nhưng lúc cô ra đời, tam sư tỷ đã hơn hai trăm tuổi, cô ấy lại tu Vô Tình Đạo, cho nên cũng không chịu thân thiết với cô.Nữ đệ tử cùng tuổi với cô trong tông môn lại có vai vế thấp, từ trước đến nay chỉ kính trọng cô, còn người cùng vai vế với cô đều rất lớn tuổi, cho nên tính tới tính lui, cô không có nổi một người chị em tri kỷ.Lục Mộc Tâm cũng đã ngủ say, Ngu Thanh Nhàn ra khỏi phòng, đi đến chỗ tảng đá lớn ở góc sân.Trời tháng sáu rất sáng sủa, cho nên buổi đêm bầu trời đầy sao.Bầu trời nơi này giống hệt ở Thanh Vân Giới. Khi đó cô cũng thường xuyên tự hỏi lòng mình, thỉnh thoảng ở trên đỉnh núi, thỉnh thoảng lại trên nóc nhà.Thời điểm đó cô vô lo vô nghĩ, lúc ngắm sao cùng lắm là nghĩ xem ngày mai ăn món gì, đi đâu chơi, đôi khi là phiền não chuyện tu vi.Rõ ràng là chuyện rất lâu trước kia, nhưng bây giờ suy nghĩ lại, dường như mới chỉ hôm qua.Ngu Thanh Nhàn nhớ đến cha mẹ mình.Từ lúc ngã xuống mất mạng đến nay, cô vẫn luôn cố gắng kiềm chế bản thân không nhớ đến họ, nhưng khi đối diện với bầu trời sao lấp lánh, cô không thể kìm được nỗi nhớ nữa."Uống rượu không?"Một bầu rượu được đưa đến trước mặt Ngu Thanh Nhàn.Thì ra không biết Văn Thanh Yến đã đến từ lúc nào, Ngu Thanh Nhàn suy nghĩ quá nhập tâm, không phát hiện ra.Ngu Thanh Nhàn ngồi dậy khỏi tảng đá, sửa lại quần áo trên người:"Sao anh còn chưa ngủ?"Văn Thanh Yến cũng cầm một bầu rượu, anh tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ngu Thanh Nhàn:"Vừa từ ban về, gần đây hơi bận."