*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 73: Chương 73
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Tam sư tỷ của cô là một đệ tử bình thường nhất trong môn hạ của cha cô.Luận về tư chất cô ấy không bằng nhị sư huynh, luận về năng lực, cô ấy không sánh bằng đại sư huynh, ngay cả sư muội đến sau vượt trước như Ngu Thanh Nhàn cũng có tư chất tốt hơn cô ấy.Nhưng cô ấy không hề nảy sinh lòng đố kỵ vì điều đó, cô ấy từng nói với Ngu Thanh Nhàn, thực ra mình rất thỏa mãn, so với đệ tử ở các ngọn núi khác, cô ấy đã rất lợi hại rồi.Cho nên không phải là cô ấy bình thường, mà là cô ấy phải so sánh với những người quá lợi hại mà thôi. Biết rõ họ lợi hại mà còn đi so sánh, chẳng phải sẽ khiến mình không thoải mái hay sao?Lúc đó những lời này của tam sư tỷ khiến nội tâm Ngu Thanh Nhàn vô cùng chấn động, hôm nay Ngu Thanh Nhàn lại dạy những lời này cho Lục Mộc Tâm, hy vọng cô bé cũng có thể hiểu được.Lục Mộc Tâm lấy ống tay áo lau sạch nước mắt, nhớ lại những bạn học khác.Có mấy bạn học nói rằng học xong tiểu học mình không thể học tiếp được nữa, nhà họ hoặc là không có tiền cho con đi học, hoặc là cảm thấy họ biết chữ, tính số là đủ rồi.Nhưng mẹ của cô bé bất kể nghèo thế nào cũng phải cho cô bé đi học, từ lúc đi học đến giờ đã rất nhiều năm rồi.Lục Mộc Tâm nhớ lại hồi mình còn bé, bất kể khó khăn đến mức nào, bất kể trong nhà túng quẫn bao nhiêu, mẹ của cô bé có cơm ăn thì hai chị em chưa bao giờ phải húp cháo, có bánh ngô ăn thì hai chị em sẽ được ăn bánh bột mì.So với những gia đình khác, cho rằng con gái chỉ được ăn đồ tồi nhất, thì hai chị em Lục Mộc Tâm đã tốt hơn rất nhiều rồi.Vừa so sánh như vậy, nỗi căm giận trong lòng Lục Mộc Tâm đều bay sạch."Con hiểu rồi, mẹ ơi." Lục Mộc Tâm nói.Ngu Thanh Nhàn sờ đâu cô bé:"Hiểu là tốt rồi, Lục Mộc Tâm của chúng ta giỏi quá."Lục Mộc Tâm mỉm cười, đôi mắt vừa khóc lại lập tức sáng lên, tràn đầy tinh thần."Lần trước không phải con nói cha của Hoàng Tiểu Bình lớp con dẫn cô bé đi leo núi sao? Cuối tuần này mẹ cũng dẫn con đi."Ở phía đông thành phố có một ngọn núi không cao lắm, dưới chân núi có một dòng sông uốn lượn chạy qua, phong cảnh vô cùng nên thơ tươi đẹp, cứ đến cuối tuần là có khá nhiều người đến đó du ngoạn."Vâng.""Mẹ ơi, con cũng muốn đi." Lục Thủy Tâm đẩy cửa đi vào."Làm sao bỏ lại con được?" Ngu Thanh Nhàn cười nói.Lục Thủy Tâm bật cười ha ha, cùng Lục Mộc Tâm giúp đỡ mẹ làm việc.Ba mẹ con vừa làm việc vừa cười nói, sau khi đảo hết một lượt nguyên liệu trong vại giấm, ba mẹ con rửa mặt đi ngủ.Ngu Thanh Nhàn biết dù mình có cố gắng đến đâu, kiếp này cũng không thể trở thành Trúc Cơ, vì vậy đến đêm cũng bắt đầu đi ngủ.Lúc cô đang mơ màng sắp ngủ thì cửa phòng bị đẩy ra, người đi vào là Lục Thủy Tâm.Ngu Thanh Nhàn còn chưa kịp phản ứng, Lục Thủy Tâm đã trèo lên giường, ôm lấy mẹ, vui đầu vào n.g.ự.c mẹ khóc nức nở.
Tam sư tỷ của cô là một đệ tử bình thường nhất trong môn hạ của cha cô.
Luận về tư chất cô ấy không bằng nhị sư huynh, luận về năng lực, cô ấy không sánh bằng đại sư huynh, ngay cả sư muội đến sau vượt trước như Ngu Thanh Nhàn cũng có tư chất tốt hơn cô ấy.
Nhưng cô ấy không hề nảy sinh lòng đố kỵ vì điều đó, cô ấy từng nói với Ngu Thanh Nhàn, thực ra mình rất thỏa mãn, so với đệ tử ở các ngọn núi khác, cô ấy đã rất lợi hại rồi.
Cho nên không phải là cô ấy bình thường, mà là cô ấy phải so sánh với những người quá lợi hại mà thôi. Biết rõ họ lợi hại mà còn đi so sánh, chẳng phải sẽ khiến mình không thoải mái hay sao?
Lúc đó những lời này của tam sư tỷ khiến nội tâm Ngu Thanh Nhàn vô cùng chấn động, hôm nay Ngu Thanh Nhàn lại dạy những lời này cho Lục Mộc Tâm, hy vọng cô bé cũng có thể hiểu được.
Lục Mộc Tâm lấy ống tay áo lau sạch nước mắt, nhớ lại những bạn học khác.
Có mấy bạn học nói rằng học xong tiểu học mình không thể học tiếp được nữa, nhà họ hoặc là không có tiền cho con đi học, hoặc là cảm thấy họ biết chữ, tính số là đủ rồi.
Nhưng mẹ của cô bé bất kể nghèo thế nào cũng phải cho cô bé đi học, từ lúc đi học đến giờ đã rất nhiều năm rồi.
Lục Mộc Tâm nhớ lại hồi mình còn bé, bất kể khó khăn đến mức nào, bất kể trong nhà túng quẫn bao nhiêu, mẹ của cô bé có cơm ăn thì hai chị em chưa bao giờ phải húp cháo, có bánh ngô ăn thì hai chị em sẽ được ăn bánh bột mì.
So với những gia đình khác, cho rằng con gái chỉ được ăn đồ tồi nhất, thì hai chị em Lục Mộc Tâm đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Vừa so sánh như vậy, nỗi căm giận trong lòng Lục Mộc Tâm đều bay sạch.
"Con hiểu rồi, mẹ ơi." Lục Mộc Tâm nói.
Ngu Thanh Nhàn sờ đâu cô bé:
"Hiểu là tốt rồi, Lục Mộc Tâm của chúng ta giỏi quá."
Lục Mộc Tâm mỉm cười, đôi mắt vừa khóc lại lập tức sáng lên, tràn đầy tinh thần.
"Lần trước không phải con nói cha của Hoàng Tiểu Bình lớp con dẫn cô bé đi leo núi sao? Cuối tuần này mẹ cũng dẫn con đi."
Ở phía đông thành phố có một ngọn núi không cao lắm, dưới chân núi có một dòng sông uốn lượn chạy qua, phong cảnh vô cùng nên thơ tươi đẹp, cứ đến cuối tuần là có khá nhiều người đến đó du ngoạn.
"Vâng."
"Mẹ ơi, con cũng muốn đi." Lục Thủy Tâm đẩy cửa đi vào.
"Làm sao bỏ lại con được?" Ngu Thanh Nhàn cười nói.
Lục Thủy Tâm bật cười ha ha, cùng Lục Mộc Tâm giúp đỡ mẹ làm việc.
Ba mẹ con vừa làm việc vừa cười nói, sau khi đảo hết một lượt nguyên liệu trong vại giấm, ba mẹ con rửa mặt đi ngủ.
Ngu Thanh Nhàn biết dù mình có cố gắng đến đâu, kiếp này cũng không thể trở thành Trúc Cơ, vì vậy đến đêm cũng bắt đầu đi ngủ.
Lúc cô đang mơ màng sắp ngủ thì cửa phòng bị đẩy ra, người đi vào là Lục Thủy Tâm.
Ngu Thanh Nhàn còn chưa kịp phản ứng, Lục Thủy Tâm đã trèo lên giường, ôm lấy mẹ, vui đầu vào n.g.ự.c mẹ khóc nức nở.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Tam sư tỷ của cô là một đệ tử bình thường nhất trong môn hạ của cha cô.Luận về tư chất cô ấy không bằng nhị sư huynh, luận về năng lực, cô ấy không sánh bằng đại sư huynh, ngay cả sư muội đến sau vượt trước như Ngu Thanh Nhàn cũng có tư chất tốt hơn cô ấy.Nhưng cô ấy không hề nảy sinh lòng đố kỵ vì điều đó, cô ấy từng nói với Ngu Thanh Nhàn, thực ra mình rất thỏa mãn, so với đệ tử ở các ngọn núi khác, cô ấy đã rất lợi hại rồi.Cho nên không phải là cô ấy bình thường, mà là cô ấy phải so sánh với những người quá lợi hại mà thôi. Biết rõ họ lợi hại mà còn đi so sánh, chẳng phải sẽ khiến mình không thoải mái hay sao?Lúc đó những lời này của tam sư tỷ khiến nội tâm Ngu Thanh Nhàn vô cùng chấn động, hôm nay Ngu Thanh Nhàn lại dạy những lời này cho Lục Mộc Tâm, hy vọng cô bé cũng có thể hiểu được.Lục Mộc Tâm lấy ống tay áo lau sạch nước mắt, nhớ lại những bạn học khác.Có mấy bạn học nói rằng học xong tiểu học mình không thể học tiếp được nữa, nhà họ hoặc là không có tiền cho con đi học, hoặc là cảm thấy họ biết chữ, tính số là đủ rồi.Nhưng mẹ của cô bé bất kể nghèo thế nào cũng phải cho cô bé đi học, từ lúc đi học đến giờ đã rất nhiều năm rồi.Lục Mộc Tâm nhớ lại hồi mình còn bé, bất kể khó khăn đến mức nào, bất kể trong nhà túng quẫn bao nhiêu, mẹ của cô bé có cơm ăn thì hai chị em chưa bao giờ phải húp cháo, có bánh ngô ăn thì hai chị em sẽ được ăn bánh bột mì.So với những gia đình khác, cho rằng con gái chỉ được ăn đồ tồi nhất, thì hai chị em Lục Mộc Tâm đã tốt hơn rất nhiều rồi.Vừa so sánh như vậy, nỗi căm giận trong lòng Lục Mộc Tâm đều bay sạch."Con hiểu rồi, mẹ ơi." Lục Mộc Tâm nói.Ngu Thanh Nhàn sờ đâu cô bé:"Hiểu là tốt rồi, Lục Mộc Tâm của chúng ta giỏi quá."Lục Mộc Tâm mỉm cười, đôi mắt vừa khóc lại lập tức sáng lên, tràn đầy tinh thần."Lần trước không phải con nói cha của Hoàng Tiểu Bình lớp con dẫn cô bé đi leo núi sao? Cuối tuần này mẹ cũng dẫn con đi."Ở phía đông thành phố có một ngọn núi không cao lắm, dưới chân núi có một dòng sông uốn lượn chạy qua, phong cảnh vô cùng nên thơ tươi đẹp, cứ đến cuối tuần là có khá nhiều người đến đó du ngoạn."Vâng.""Mẹ ơi, con cũng muốn đi." Lục Thủy Tâm đẩy cửa đi vào."Làm sao bỏ lại con được?" Ngu Thanh Nhàn cười nói.Lục Thủy Tâm bật cười ha ha, cùng Lục Mộc Tâm giúp đỡ mẹ làm việc.Ba mẹ con vừa làm việc vừa cười nói, sau khi đảo hết một lượt nguyên liệu trong vại giấm, ba mẹ con rửa mặt đi ngủ.Ngu Thanh Nhàn biết dù mình có cố gắng đến đâu, kiếp này cũng không thể trở thành Trúc Cơ, vì vậy đến đêm cũng bắt đầu đi ngủ.Lúc cô đang mơ màng sắp ngủ thì cửa phòng bị đẩy ra, người đi vào là Lục Thủy Tâm.Ngu Thanh Nhàn còn chưa kịp phản ứng, Lục Thủy Tâm đã trèo lên giường, ôm lấy mẹ, vui đầu vào n.g.ự.c mẹ khóc nức nở.