*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 97: Chương 97
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Cơ mặt Giang Bảo Quốc từ từ vặn vẹo méo mó hẳn đi.Một anh hùng nổi tiếng cỡ đó, một người đàn ông với tương lai đầy hứa hẹn, muốn cưới dạng người gì làm vợ mà không được?Sao lại để mắt tới một người đàn bà tầm thường từng bị anh ta đá đi như Ngu Thanh Nhàn cơ chứ?Mẹ Vương Văn Quân thấy Giang Bảo Quốc như vậy, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay lưng về nhà.Giang Bảo Quốc cũng không biết mình đã quay về nông trường như thế nào nữa.Khi đến cổng khu nhà tập thể, anh ta chạm mặt Phùng Cương.Phùng Cương đang cầm một cặp lồng đựng bánh ngô, tay kia bưng đĩa cải trắng.Giang Bảo Quốc nghĩ đến những ý tưởng bí ẩn của mình, vội thu hồi vẻ uể oải trên mặt, cố trưng ra khuôn mặt tươi cười, chào hỏi: “Đoàn trưởng Phùng, anh tới phòng ăn tập thể lấy cơm đấy à?”Phùng Cương có tướng mạo bình thường, hơi lùn hơn Giang Bảo Quốc một chút, chiều cao chưa tới 1m7.Trước đây ông ta từng cùng chung phòng với Giang Bảo Quốc, về sau hai người phân phòng riêng, nhưng quan hệ giữa hai bên vẫn rất tốt, hoặc có thể nói là, quan hệ của ông ta với bất kỳ ai cũng đều rất tốt.Phùng Cương vui vẻ gật đầu:“Đúng vậy, bận lên là không có thời gian nấu cơm cho hai đứa nhỏ, giờ này hẳn chúng nó đói rồi, tôi mà còn không mang cơm về, chẳng biết hai thằng ranh con trong nhà sẽ quấy đến độ nào đâu, thôi tôi đi trước nhé.”“À vâng, đoàn trưởng đi nhé.” Giang Bảo Quốc lập tức nói ngay.Phùng Cương về đến nhà, một quả bóng cao su nho nhỏ lăn đến bên chân ông ta, ông ta ngẩng đầu liền thấy hai cậu bé, một lớn một nhỏ đang đứng ngay cửa, giương mắt nhìn ông ta.Phùng Cương lộ vẻ bất đắc dĩ: “Ôi hai ông ôn thần của tôi, lại đang làm gì thế hả?”Phùng Cương bước vào nhà trước, hai cậu con trai theo sát phía sau:“Tôi biết hết rồi, có người giới thiệu đối tượng cho ông, tôi nói ông biết nhé, tôi không cho ông cưới bất cứ người đàn bà nào về đây, nếu không, ông cưới một ả, tôi đá đi một ả.”Cậu bé nhỏ hơn chỉ chừng sáu tuổi cũng nói đế theo anh trai: “Đúng, mẹ của bọn con chỉ có một mà thôi.”Phùng Cương đặt huỵch những thứ trên tay xuống bàn, nghĩ đến người vợ đã qua đời, đáy mắt tràn ngập tăm tối không thể xua tan, ông ta quay đầu nhìn hai đứa con, ánh mắt từ từ lạnh lẽo.“Ăn nhanh lên, đừng ép bố đánh chúng mày.”Hai cậu nhóc tự cho là mình đã đe dọa thành công, dương dương tự đắc ăn cơm.Phùng Cương xé bánh ngô, cảm thấy chuyện tiến thêm bước nữa với Tiểu Lâm bên đoàn văn công hẳn đã không còn hi vọng gì, cũng may, hai bên mới tiếp xúc, còn chưa nói hết ra, hiện giờ ông ta bứt ra, ai cũng không nói được gì.May sao ông ta cũng không đặc biệt thích cô Tiểu Lâm đó, trước đây còn tưởng cô nàng ấy hiền lành dễ nắm giữ.Kết quả, tiếp xúc mới biết đó là một cô nàng đanh đá, nếu cưới về thật, cái nhà này còn có thể yên bình được không?
Cơ mặt Giang Bảo Quốc từ từ vặn vẹo méo mó hẳn đi.
Một anh hùng nổi tiếng cỡ đó, một người đàn ông với tương lai đầy hứa hẹn, muốn cưới dạng người gì làm vợ mà không được?
Sao lại để mắt tới một người đàn bà tầm thường từng bị anh ta đá đi như Ngu Thanh Nhàn cơ chứ?
Mẹ Vương Văn Quân thấy Giang Bảo Quốc như vậy, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay lưng về nhà.
Giang Bảo Quốc cũng không biết mình đã quay về nông trường như thế nào nữa.
Khi đến cổng khu nhà tập thể, anh ta chạm mặt Phùng Cương.
Phùng Cương đang cầm một cặp lồng đựng bánh ngô, tay kia bưng đĩa cải trắng.
Giang Bảo Quốc nghĩ đến những ý tưởng bí ẩn của mình, vội thu hồi vẻ uể oải trên mặt, cố trưng ra khuôn mặt tươi cười, chào hỏi: “Đoàn trưởng Phùng, anh tới phòng ăn tập thể lấy cơm đấy à?”
Phùng Cương có tướng mạo bình thường, hơi lùn hơn Giang Bảo Quốc một chút, chiều cao chưa tới 1m7.
Trước đây ông ta từng cùng chung phòng với Giang Bảo Quốc, về sau hai người phân phòng riêng, nhưng quan hệ giữa hai bên vẫn rất tốt, hoặc có thể nói là, quan hệ của ông ta với bất kỳ ai cũng đều rất tốt.
Phùng Cương vui vẻ gật đầu:
“Đúng vậy, bận lên là không có thời gian nấu cơm cho hai đứa nhỏ, giờ này hẳn chúng nó đói rồi, tôi mà còn không mang cơm về, chẳng biết hai thằng ranh con trong nhà sẽ quấy đến độ nào đâu, thôi tôi đi trước nhé.”
“À vâng, đoàn trưởng đi nhé.” Giang Bảo Quốc lập tức nói ngay.
Phùng Cương về đến nhà, một quả bóng cao su nho nhỏ lăn đến bên chân ông ta, ông ta ngẩng đầu liền thấy hai cậu bé, một lớn một nhỏ đang đứng ngay cửa, giương mắt nhìn ông ta.
Phùng Cương lộ vẻ bất đắc dĩ: “Ôi hai ông ôn thần của tôi, lại đang làm gì thế hả?”
Phùng Cương bước vào nhà trước, hai cậu con trai theo sát phía sau:
“Tôi biết hết rồi, có người giới thiệu đối tượng cho ông, tôi nói ông biết nhé, tôi không cho ông cưới bất cứ người đàn bà nào về đây, nếu không, ông cưới một ả, tôi đá đi một ả.”
Cậu bé nhỏ hơn chỉ chừng sáu tuổi cũng nói đế theo anh trai: “Đúng, mẹ của bọn con chỉ có một mà thôi.”
Phùng Cương đặt huỵch những thứ trên tay xuống bàn, nghĩ đến người vợ đã qua đời, đáy mắt tràn ngập tăm tối không thể xua tan, ông ta quay đầu nhìn hai đứa con, ánh mắt từ từ lạnh lẽo.
“Ăn nhanh lên, đừng ép bố đánh chúng mày.”
Hai cậu nhóc tự cho là mình đã đe dọa thành công, dương dương tự đắc ăn cơm.
Phùng Cương xé bánh ngô, cảm thấy chuyện tiến thêm bước nữa với Tiểu Lâm bên đoàn văn công hẳn đã không còn hi vọng gì, cũng may, hai bên mới tiếp xúc, còn chưa nói hết ra, hiện giờ ông ta bứt ra, ai cũng không nói được gì.
May sao ông ta cũng không đặc biệt thích cô Tiểu Lâm đó, trước đây còn tưởng cô nàng ấy hiền lành dễ nắm giữ.
Kết quả, tiếp xúc mới biết đó là một cô nàng đanh đá, nếu cưới về thật, cái nhà này còn có thể yên bình được không?
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Cơ mặt Giang Bảo Quốc từ từ vặn vẹo méo mó hẳn đi.Một anh hùng nổi tiếng cỡ đó, một người đàn ông với tương lai đầy hứa hẹn, muốn cưới dạng người gì làm vợ mà không được?Sao lại để mắt tới một người đàn bà tầm thường từng bị anh ta đá đi như Ngu Thanh Nhàn cơ chứ?Mẹ Vương Văn Quân thấy Giang Bảo Quốc như vậy, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay lưng về nhà.Giang Bảo Quốc cũng không biết mình đã quay về nông trường như thế nào nữa.Khi đến cổng khu nhà tập thể, anh ta chạm mặt Phùng Cương.Phùng Cương đang cầm một cặp lồng đựng bánh ngô, tay kia bưng đĩa cải trắng.Giang Bảo Quốc nghĩ đến những ý tưởng bí ẩn của mình, vội thu hồi vẻ uể oải trên mặt, cố trưng ra khuôn mặt tươi cười, chào hỏi: “Đoàn trưởng Phùng, anh tới phòng ăn tập thể lấy cơm đấy à?”Phùng Cương có tướng mạo bình thường, hơi lùn hơn Giang Bảo Quốc một chút, chiều cao chưa tới 1m7.Trước đây ông ta từng cùng chung phòng với Giang Bảo Quốc, về sau hai người phân phòng riêng, nhưng quan hệ giữa hai bên vẫn rất tốt, hoặc có thể nói là, quan hệ của ông ta với bất kỳ ai cũng đều rất tốt.Phùng Cương vui vẻ gật đầu:“Đúng vậy, bận lên là không có thời gian nấu cơm cho hai đứa nhỏ, giờ này hẳn chúng nó đói rồi, tôi mà còn không mang cơm về, chẳng biết hai thằng ranh con trong nhà sẽ quấy đến độ nào đâu, thôi tôi đi trước nhé.”“À vâng, đoàn trưởng đi nhé.” Giang Bảo Quốc lập tức nói ngay.Phùng Cương về đến nhà, một quả bóng cao su nho nhỏ lăn đến bên chân ông ta, ông ta ngẩng đầu liền thấy hai cậu bé, một lớn một nhỏ đang đứng ngay cửa, giương mắt nhìn ông ta.Phùng Cương lộ vẻ bất đắc dĩ: “Ôi hai ông ôn thần của tôi, lại đang làm gì thế hả?”Phùng Cương bước vào nhà trước, hai cậu con trai theo sát phía sau:“Tôi biết hết rồi, có người giới thiệu đối tượng cho ông, tôi nói ông biết nhé, tôi không cho ông cưới bất cứ người đàn bà nào về đây, nếu không, ông cưới một ả, tôi đá đi một ả.”Cậu bé nhỏ hơn chỉ chừng sáu tuổi cũng nói đế theo anh trai: “Đúng, mẹ của bọn con chỉ có một mà thôi.”Phùng Cương đặt huỵch những thứ trên tay xuống bàn, nghĩ đến người vợ đã qua đời, đáy mắt tràn ngập tăm tối không thể xua tan, ông ta quay đầu nhìn hai đứa con, ánh mắt từ từ lạnh lẽo.“Ăn nhanh lên, đừng ép bố đánh chúng mày.”Hai cậu nhóc tự cho là mình đã đe dọa thành công, dương dương tự đắc ăn cơm.Phùng Cương xé bánh ngô, cảm thấy chuyện tiến thêm bước nữa với Tiểu Lâm bên đoàn văn công hẳn đã không còn hi vọng gì, cũng may, hai bên mới tiếp xúc, còn chưa nói hết ra, hiện giờ ông ta bứt ra, ai cũng không nói được gì.May sao ông ta cũng không đặc biệt thích cô Tiểu Lâm đó, trước đây còn tưởng cô nàng ấy hiền lành dễ nắm giữ.Kết quả, tiếp xúc mới biết đó là một cô nàng đanh đá, nếu cưới về thật, cái nhà này còn có thể yên bình được không?