*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 106: Chương 106
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Ngu Thanh Nhàn nhét xấp phiếu khoán và tiền vào trong túi rồi cũng rót một cốc rượu ngọt.“Nghe nói bên chúng ta cũng sắp bị quy hoạch vào phạm vi thành phố à?”Mấy năm qua, thành phố mở rộng xây dựng, những thôn làng sát thành phố như thôn Điền Dương này cũng chuẩn bị được đưa vào quy hoạch thành phố mới, người dân ở đây cũng coi như biến thành dân thành phố rồi, nhưng đồng thời, đất nông nghiệp cũng sẽ bị chính phủ trưng dụng.Văn Thanh Yến gật đầu: “Đúng là đang có ý kiến đề nghị như thế, nhưng thôn mình còn chưa đưa ra quyết định.”Bởi lứa người trung tuổi nơi này đều dựa vào đất để sinh tồn, hiện giờ muốn thành người thành phố thì phải bỏ đất, không muốn cũng là lẽ thường.“Chính phủ chẳng lẽ không bồi thường chút gì?” Ngu Thanh Nhàn hỏi.“Có. Thành phố chuẩn bị xây một xưởng mới ở ngay mảnh ruộng đối diện nhà ta kia, tuyển công nhân sẽ ưu tiên người trong thôn.”Ở thời đại này, địa vị của công nhân cao hơn nông dân nhiều.Còn về phần lấy bên nào, bỏ bên nào thì còn phải xem người trong thôn định như thế nào.Ngu Thanh Nhàn thì không có ý kiến gì.Cô nghĩ tới xưởng giấm của mình, bèn hỏi: “Vậy xưởng giấm nhà mình cũng chuẩn bị hợp doanh với nhà nước à?”Hiện giờ gần như toàn bộ nguồn cung giấm của thành phố đều xuất phát từ xưởng giấm nhà Ngu Thanh Nhàn.Vì hương vị tốt hơn nơi khác, từng có không ít người có ý định trộm công thức.Mấy năm trước khi mời Từ Chính Đức tới quản lý kho, thậm chí còn từng có lần nhà kho bị trộm mất thùng giấm, mà thời gian đó, nhà cô thường xuyên có người tới xin nước uống.Ngu Thanh Nhàn nhanh chóng nhận ra điểm bất thường, từ đó về sau cô không bao giờ rót sẵn linh tuyền vào thùng nước nữa.Thứ này cô coi như là bí mật trong công thức chế biến, mỗi lần sắp chở thành phẩm vào phố mới thêm một giọt nước linh tuyền đã được pha loãng vào, như thế, hương vị của giấm càng thêm thuần và nồng.Hiện giờ nhà nước đang thực hành chính sách kinh tế có kế hoạch, các loại phiếu khoán đã được tung ra, đối với những loại gia vị như rượu, giấm, tương, dầu cũng đã đưa ra phiếu khoán.Đầu năm nay, Ngu Thanh Nhàn đã đưa Mộc Tâm và Thủy Tâm tới quán ăn, nơi đã được đổi thành tiệm cơm quốc doanh, thuộc sở hữu của quốc gia.Thì ra chủ quán kiêm đầu bếp chính đã được phân chia cổ tức ăn hoa hồng, đồng quản lý tiệm cơm với người bên chính phủ phái xuống.Xưởng giấm của Ngu Thanh Nhàn là xưởng sản xuất có lợi nhuận cao nhất của thành phố trong mấy năm nay, cũng là đơn vị trọng điểm được đề xuất công tư hợp doanh.Ngu Thanh Nhàn cũng đã có chuẩn bị tâm lý với việc này.Từ sau sự kiện thùng giấm bị trộm đi, cô cũng biết dựa vào sức ảnh hưởng của một người rất khó bảo vệ được công thức sản xuất giấm này, mặc dù Văn Thanh Yến là quân nhân có cấp bậc cao nhưng có vài thứ không phải muốn bảo vệ là có thể bảo vệ được.Văn Thanh Yến ở vào vị trí này cũng không thể đi sai một bước.Văn Thanh Yến nhìn cô, trong mắt tràn đầy hổ thẹn.
Ngu Thanh Nhàn nhét xấp phiếu khoán và tiền vào trong túi rồi cũng rót một cốc rượu ngọt.
“Nghe nói bên chúng ta cũng sắp bị quy hoạch vào phạm vi thành phố à?”
Mấy năm qua, thành phố mở rộng xây dựng, những thôn làng sát thành phố như thôn Điền Dương này cũng chuẩn bị được đưa vào quy hoạch thành phố mới, người dân ở đây cũng coi như biến thành dân thành phố rồi, nhưng đồng thời, đất nông nghiệp cũng sẽ bị chính phủ trưng dụng.
Văn Thanh Yến gật đầu: “Đúng là đang có ý kiến đề nghị như thế, nhưng thôn mình còn chưa đưa ra quyết định.”
Bởi lứa người trung tuổi nơi này đều dựa vào đất để sinh tồn, hiện giờ muốn thành người thành phố thì phải bỏ đất, không muốn cũng là lẽ thường.
“Chính phủ chẳng lẽ không bồi thường chút gì?” Ngu Thanh Nhàn hỏi.
“Có. Thành phố chuẩn bị xây một xưởng mới ở ngay mảnh ruộng đối diện nhà ta kia, tuyển công nhân sẽ ưu tiên người trong thôn.”
Ở thời đại này, địa vị của công nhân cao hơn nông dân nhiều.
Còn về phần lấy bên nào, bỏ bên nào thì còn phải xem người trong thôn định như thế nào.
Ngu Thanh Nhàn thì không có ý kiến gì.
Cô nghĩ tới xưởng giấm của mình, bèn hỏi: “Vậy xưởng giấm nhà mình cũng chuẩn bị hợp doanh với nhà nước à?”
Hiện giờ gần như toàn bộ nguồn cung giấm của thành phố đều xuất phát từ xưởng giấm nhà Ngu Thanh Nhàn.
Vì hương vị tốt hơn nơi khác, từng có không ít người có ý định trộm công thức.
Mấy năm trước khi mời Từ Chính Đức tới quản lý kho, thậm chí còn từng có lần nhà kho bị trộm mất thùng giấm, mà thời gian đó, nhà cô thường xuyên có người tới xin nước uống.
Ngu Thanh Nhàn nhanh chóng nhận ra điểm bất thường, từ đó về sau cô không bao giờ rót sẵn linh tuyền vào thùng nước nữa.
Thứ này cô coi như là bí mật trong công thức chế biến, mỗi lần sắp chở thành phẩm vào phố mới thêm một giọt nước linh tuyền đã được pha loãng vào, như thế, hương vị của giấm càng thêm thuần và nồng.
Hiện giờ nhà nước đang thực hành chính sách kinh tế có kế hoạch, các loại phiếu khoán đã được tung ra, đối với những loại gia vị như rượu, giấm, tương, dầu cũng đã đưa ra phiếu khoán.
Đầu năm nay, Ngu Thanh Nhàn đã đưa Mộc Tâm và Thủy Tâm tới quán ăn, nơi đã được đổi thành tiệm cơm quốc doanh, thuộc sở hữu của quốc gia.
Thì ra chủ quán kiêm đầu bếp chính đã được phân chia cổ tức ăn hoa hồng, đồng quản lý tiệm cơm với người bên chính phủ phái xuống.
Xưởng giấm của Ngu Thanh Nhàn là xưởng sản xuất có lợi nhuận cao nhất của thành phố trong mấy năm nay, cũng là đơn vị trọng điểm được đề xuất công tư hợp doanh.
Ngu Thanh Nhàn cũng đã có chuẩn bị tâm lý với việc này.
Từ sau sự kiện thùng giấm bị trộm đi, cô cũng biết dựa vào sức ảnh hưởng của một người rất khó bảo vệ được công thức sản xuất giấm này, mặc dù Văn Thanh Yến là quân nhân có cấp bậc cao nhưng có vài thứ không phải muốn bảo vệ là có thể bảo vệ được.
Văn Thanh Yến ở vào vị trí này cũng không thể đi sai một bước.
Văn Thanh Yến nhìn cô, trong mắt tràn đầy hổ thẹn.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Ngu Thanh Nhàn nhét xấp phiếu khoán và tiền vào trong túi rồi cũng rót một cốc rượu ngọt.“Nghe nói bên chúng ta cũng sắp bị quy hoạch vào phạm vi thành phố à?”Mấy năm qua, thành phố mở rộng xây dựng, những thôn làng sát thành phố như thôn Điền Dương này cũng chuẩn bị được đưa vào quy hoạch thành phố mới, người dân ở đây cũng coi như biến thành dân thành phố rồi, nhưng đồng thời, đất nông nghiệp cũng sẽ bị chính phủ trưng dụng.Văn Thanh Yến gật đầu: “Đúng là đang có ý kiến đề nghị như thế, nhưng thôn mình còn chưa đưa ra quyết định.”Bởi lứa người trung tuổi nơi này đều dựa vào đất để sinh tồn, hiện giờ muốn thành người thành phố thì phải bỏ đất, không muốn cũng là lẽ thường.“Chính phủ chẳng lẽ không bồi thường chút gì?” Ngu Thanh Nhàn hỏi.“Có. Thành phố chuẩn bị xây một xưởng mới ở ngay mảnh ruộng đối diện nhà ta kia, tuyển công nhân sẽ ưu tiên người trong thôn.”Ở thời đại này, địa vị của công nhân cao hơn nông dân nhiều.Còn về phần lấy bên nào, bỏ bên nào thì còn phải xem người trong thôn định như thế nào.Ngu Thanh Nhàn thì không có ý kiến gì.Cô nghĩ tới xưởng giấm của mình, bèn hỏi: “Vậy xưởng giấm nhà mình cũng chuẩn bị hợp doanh với nhà nước à?”Hiện giờ gần như toàn bộ nguồn cung giấm của thành phố đều xuất phát từ xưởng giấm nhà Ngu Thanh Nhàn.Vì hương vị tốt hơn nơi khác, từng có không ít người có ý định trộm công thức.Mấy năm trước khi mời Từ Chính Đức tới quản lý kho, thậm chí còn từng có lần nhà kho bị trộm mất thùng giấm, mà thời gian đó, nhà cô thường xuyên có người tới xin nước uống.Ngu Thanh Nhàn nhanh chóng nhận ra điểm bất thường, từ đó về sau cô không bao giờ rót sẵn linh tuyền vào thùng nước nữa.Thứ này cô coi như là bí mật trong công thức chế biến, mỗi lần sắp chở thành phẩm vào phố mới thêm một giọt nước linh tuyền đã được pha loãng vào, như thế, hương vị của giấm càng thêm thuần và nồng.Hiện giờ nhà nước đang thực hành chính sách kinh tế có kế hoạch, các loại phiếu khoán đã được tung ra, đối với những loại gia vị như rượu, giấm, tương, dầu cũng đã đưa ra phiếu khoán.Đầu năm nay, Ngu Thanh Nhàn đã đưa Mộc Tâm và Thủy Tâm tới quán ăn, nơi đã được đổi thành tiệm cơm quốc doanh, thuộc sở hữu của quốc gia.Thì ra chủ quán kiêm đầu bếp chính đã được phân chia cổ tức ăn hoa hồng, đồng quản lý tiệm cơm với người bên chính phủ phái xuống.Xưởng giấm của Ngu Thanh Nhàn là xưởng sản xuất có lợi nhuận cao nhất của thành phố trong mấy năm nay, cũng là đơn vị trọng điểm được đề xuất công tư hợp doanh.Ngu Thanh Nhàn cũng đã có chuẩn bị tâm lý với việc này.Từ sau sự kiện thùng giấm bị trộm đi, cô cũng biết dựa vào sức ảnh hưởng của một người rất khó bảo vệ được công thức sản xuất giấm này, mặc dù Văn Thanh Yến là quân nhân có cấp bậc cao nhưng có vài thứ không phải muốn bảo vệ là có thể bảo vệ được.Văn Thanh Yến ở vào vị trí này cũng không thể đi sai một bước.Văn Thanh Yến nhìn cô, trong mắt tràn đầy hổ thẹn.