*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 105: Chương 105
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Mới sáu năm, Vương Văn Quân như đã già thệm chục tuổi.Bà Giang liếc thấy cô ta, ánh mắt tức thì sắc lẻm: “Còn ngồi lười ra đó làm gì? Không đi dọn dẹp nhà cửa đi? Chứa chấp cô trong cái nhà này thì được lợi ích gì chứ? Một đứa nhỏ cũng không sinh nổi, đồ vô dụng.”Vương Văn Quân run b.ắ.n cả người.Giang Bảo Quốc liếc nhìn cô ta một cái rồi lạnh lùng dời mắt đi.Thời gian thật vô tình, gã đàn ông từng luôn miệng nói yêu cô ta ngày ấy đã như biến thành một người khác, cô ta không thể tìm thấy một chút yêu thương từ người đó, ngược lại, chỉ tìm được vô số những bạc tình quả nghĩa cùng dối trá.Hết thảy đều khiến người ta ghê tởm.Xưởng giấm của Ngu Thanh Nhàn trong sáu năm này càng phát triển rực rỡ.Mảnh đất bên trái nhà Ngu Thanh Nhàn vốn là của nhà họ Văn, trước đây vẫn luôn cho người trong thôn thuê để trồng cấy, vì sau này xưởng giấm của Ngu Thanh Nhàn càng lúc càng được mở rộng quy mô nên ông bà Văn đã thu hồi đất để con dâu xây dựng và mở rộng sản xuất.Những lúc Ngu Thanh Nhàn quá bận không lo hết việc, ông Văn sẽ phụ một tay, mỗi tháng cô gửi ông cụ chút tiền gọi là biếu cha mẹ.Có việc để làm, ông Văn như thể gặp được mùa xuân thứ hai, tinh thần hăng hái, tích cực hẳn lên. Văn Thanh Yến cũng tuyển chiến hữu cũ là Từ Chính Đức đã xuất ngũ vì bị thương tới đây làm nhân viên quản lý kho.Từ Chính Đức bị thương một bên chân, đi lại hơi tập tễnh, vợ anh thấy thế bèn đề nghị ly hôn, anh một mình nuôi con trai, cũng may, nơi này đủ rộng rãi, trong quá trình xây cất thêm khu sản xuất đã tiện thể cất mấy gian phòng nhỏ, đủ cho hai cha con ở tạm.Văn Thanh Yến còn đưa con Từ Chính Đức tới trường tiểu học cũ của Mộc Tâm và Thủy Tâm nhập học.Từ Chính Đức rất cảm động và biết ơn hai vợ chồng Ngu Thanh Nhàn, trông giữ kho hàng rất tận tâm.Ngu Thanh Nhàn từ xưởng sản xuất trở về, Văn Thanh Yến cũng đã tan làm, đang uống nước trong bếp.Tháng trước Ngu Thanh Nhàn muốn uống rượu gạo, cho nên mới lên phố, tìm đến xưởng rượu mua ít men, rồi lại sang cửa hàng lương thực nhà mình hợp tác để mua ít gạo nếp trở về làm rượu ngọt.Hiện giờ rượu ngọt đã thành nước uống hàng ngày của gia đình họ, sáng sáng múc hai muôi lớn thả vào bình nước sôi để nguội rồi bỏ vào ngâm trong giếng.Mỗi khi về nhà lại lấy lên uống một cốc, lành lạnh lại ngọt ngào, nuốt xuống bụng, mọi oi bức khó chịu tiêu tan, già trẻ đều thích.Văn Thanh Yến lấy tiền lương tháng này cùng với các loại phiếu khoán đưa cho Ngu Thanh Nhàn.Từ sau khi kết hôn, anh luôn giữ thói quen nộp hết tiền lương cho vợ, cô sẽ phụ trách phân phối chi tiêu hợp lý.Ngu Thanh Nhàn để lại một phần nhỏ, còn lại đều giao cho bà Lục chi tiêu hàng ngày.Từ đầu năm trước, chính phủ đã cho áp dụng kinh tế có kế hoạch, người dân trong các thành phố và thị trấn đều được phát các loại phiếu khoán, số lượng bổ theo đầu người, mua cái gì cũng cần phiếu, không có phiếu thì dù có tiền cũng chẳng mua được.
Mới sáu năm, Vương Văn Quân như đã già thệm chục tuổi.
Bà Giang liếc thấy cô ta, ánh mắt tức thì sắc lẻm: “Còn ngồi lười ra đó làm gì? Không đi dọn dẹp nhà cửa đi? Chứa chấp cô trong cái nhà này thì được lợi ích gì chứ? Một đứa nhỏ cũng không sinh nổi, đồ vô dụng.”
Vương Văn Quân run b.ắ.n cả người.
Giang Bảo Quốc liếc nhìn cô ta một cái rồi lạnh lùng dời mắt đi.
Thời gian thật vô tình, gã đàn ông từng luôn miệng nói yêu cô ta ngày ấy đã như biến thành một người khác, cô ta không thể tìm thấy một chút yêu thương từ người đó, ngược lại, chỉ tìm được vô số những bạc tình quả nghĩa cùng dối trá.
Hết thảy đều khiến người ta ghê tởm.
Xưởng giấm của Ngu Thanh Nhàn trong sáu năm này càng phát triển rực rỡ.
Mảnh đất bên trái nhà Ngu Thanh Nhàn vốn là của nhà họ Văn, trước đây vẫn luôn cho người trong thôn thuê để trồng cấy, vì sau này xưởng giấm của Ngu Thanh Nhàn càng lúc càng được mở rộng quy mô nên ông bà Văn đã thu hồi đất để con dâu xây dựng và mở rộng sản xuất.
Những lúc Ngu Thanh Nhàn quá bận không lo hết việc, ông Văn sẽ phụ một tay, mỗi tháng cô gửi ông cụ chút tiền gọi là biếu cha mẹ.
Có việc để làm, ông Văn như thể gặp được mùa xuân thứ hai, tinh thần hăng hái, tích cực hẳn lên. Văn Thanh Yến cũng tuyển chiến hữu cũ là Từ Chính Đức đã xuất ngũ vì bị thương tới đây làm nhân viên quản lý kho.
Từ Chính Đức bị thương một bên chân, đi lại hơi tập tễnh, vợ anh thấy thế bèn đề nghị ly hôn, anh một mình nuôi con trai, cũng may, nơi này đủ rộng rãi, trong quá trình xây cất thêm khu sản xuất đã tiện thể cất mấy gian phòng nhỏ, đủ cho hai cha con ở tạm.
Văn Thanh Yến còn đưa con Từ Chính Đức tới trường tiểu học cũ của Mộc Tâm và Thủy Tâm nhập học.
Từ Chính Đức rất cảm động và biết ơn hai vợ chồng Ngu Thanh Nhàn, trông giữ kho hàng rất tận tâm.
Ngu Thanh Nhàn từ xưởng sản xuất trở về, Văn Thanh Yến cũng đã tan làm, đang uống nước trong bếp.
Tháng trước Ngu Thanh Nhàn muốn uống rượu gạo, cho nên mới lên phố, tìm đến xưởng rượu mua ít men, rồi lại sang cửa hàng lương thực nhà mình hợp tác để mua ít gạo nếp trở về làm rượu ngọt.
Hiện giờ rượu ngọt đã thành nước uống hàng ngày của gia đình họ, sáng sáng múc hai muôi lớn thả vào bình nước sôi để nguội rồi bỏ vào ngâm trong giếng.
Mỗi khi về nhà lại lấy lên uống một cốc, lành lạnh lại ngọt ngào, nuốt xuống bụng, mọi oi bức khó chịu tiêu tan, già trẻ đều thích.
Văn Thanh Yến lấy tiền lương tháng này cùng với các loại phiếu khoán đưa cho Ngu Thanh Nhàn.
Từ sau khi kết hôn, anh luôn giữ thói quen nộp hết tiền lương cho vợ, cô sẽ phụ trách phân phối chi tiêu hợp lý.
Ngu Thanh Nhàn để lại một phần nhỏ, còn lại đều giao cho bà Lục chi tiêu hàng ngày.
Từ đầu năm trước, chính phủ đã cho áp dụng kinh tế có kế hoạch, người dân trong các thành phố và thị trấn đều được phát các loại phiếu khoán, số lượng bổ theo đầu người, mua cái gì cũng cần phiếu, không có phiếu thì dù có tiền cũng chẳng mua được.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Mới sáu năm, Vương Văn Quân như đã già thệm chục tuổi.Bà Giang liếc thấy cô ta, ánh mắt tức thì sắc lẻm: “Còn ngồi lười ra đó làm gì? Không đi dọn dẹp nhà cửa đi? Chứa chấp cô trong cái nhà này thì được lợi ích gì chứ? Một đứa nhỏ cũng không sinh nổi, đồ vô dụng.”Vương Văn Quân run b.ắ.n cả người.Giang Bảo Quốc liếc nhìn cô ta một cái rồi lạnh lùng dời mắt đi.Thời gian thật vô tình, gã đàn ông từng luôn miệng nói yêu cô ta ngày ấy đã như biến thành một người khác, cô ta không thể tìm thấy một chút yêu thương từ người đó, ngược lại, chỉ tìm được vô số những bạc tình quả nghĩa cùng dối trá.Hết thảy đều khiến người ta ghê tởm.Xưởng giấm của Ngu Thanh Nhàn trong sáu năm này càng phát triển rực rỡ.Mảnh đất bên trái nhà Ngu Thanh Nhàn vốn là của nhà họ Văn, trước đây vẫn luôn cho người trong thôn thuê để trồng cấy, vì sau này xưởng giấm của Ngu Thanh Nhàn càng lúc càng được mở rộng quy mô nên ông bà Văn đã thu hồi đất để con dâu xây dựng và mở rộng sản xuất.Những lúc Ngu Thanh Nhàn quá bận không lo hết việc, ông Văn sẽ phụ một tay, mỗi tháng cô gửi ông cụ chút tiền gọi là biếu cha mẹ.Có việc để làm, ông Văn như thể gặp được mùa xuân thứ hai, tinh thần hăng hái, tích cực hẳn lên. Văn Thanh Yến cũng tuyển chiến hữu cũ là Từ Chính Đức đã xuất ngũ vì bị thương tới đây làm nhân viên quản lý kho.Từ Chính Đức bị thương một bên chân, đi lại hơi tập tễnh, vợ anh thấy thế bèn đề nghị ly hôn, anh một mình nuôi con trai, cũng may, nơi này đủ rộng rãi, trong quá trình xây cất thêm khu sản xuất đã tiện thể cất mấy gian phòng nhỏ, đủ cho hai cha con ở tạm.Văn Thanh Yến còn đưa con Từ Chính Đức tới trường tiểu học cũ của Mộc Tâm và Thủy Tâm nhập học.Từ Chính Đức rất cảm động và biết ơn hai vợ chồng Ngu Thanh Nhàn, trông giữ kho hàng rất tận tâm.Ngu Thanh Nhàn từ xưởng sản xuất trở về, Văn Thanh Yến cũng đã tan làm, đang uống nước trong bếp.Tháng trước Ngu Thanh Nhàn muốn uống rượu gạo, cho nên mới lên phố, tìm đến xưởng rượu mua ít men, rồi lại sang cửa hàng lương thực nhà mình hợp tác để mua ít gạo nếp trở về làm rượu ngọt.Hiện giờ rượu ngọt đã thành nước uống hàng ngày của gia đình họ, sáng sáng múc hai muôi lớn thả vào bình nước sôi để nguội rồi bỏ vào ngâm trong giếng.Mỗi khi về nhà lại lấy lên uống một cốc, lành lạnh lại ngọt ngào, nuốt xuống bụng, mọi oi bức khó chịu tiêu tan, già trẻ đều thích.Văn Thanh Yến lấy tiền lương tháng này cùng với các loại phiếu khoán đưa cho Ngu Thanh Nhàn.Từ sau khi kết hôn, anh luôn giữ thói quen nộp hết tiền lương cho vợ, cô sẽ phụ trách phân phối chi tiêu hợp lý.Ngu Thanh Nhàn để lại một phần nhỏ, còn lại đều giao cho bà Lục chi tiêu hàng ngày.Từ đầu năm trước, chính phủ đã cho áp dụng kinh tế có kế hoạch, người dân trong các thành phố và thị trấn đều được phát các loại phiếu khoán, số lượng bổ theo đầu người, mua cái gì cũng cần phiếu, không có phiếu thì dù có tiền cũng chẳng mua được.