*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 117: Chương 117
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Cô ta không nói thế còn không sao, nói ra càng khiến Mộc Tâm mang áp lực tâm lý nặng nề hơn.Năm năm tháng tháng sinh hoạt chung một chỗ với hai đứa con của Phùng Cương, Mộc Tâm cũng biết hai đứa kia không phải người dễ sống chung.Bản thân Mộc Tâm không thể sinh nở, Phùng Cương trước đó đã thiên vị con mình, về sau càng thêm thiên vị, dù ông ta biết tính tình con mình xấu thế nào cũng chưa từng nỡ nói nặng một câu.Mộc Tâm không có con, tâm tư vốn đã nặng nề mẫn cảm, lại thấy như thế thì càng thêm khẳng định nửa đời sau không có chỗ dựa rồi, thân thể càng thêm lụn bại.Cái c.h.ế.t của Mộc Tâm có tám phần trách nhiệm ở nhà họ Phùng, nhưng cũng có hai phần là ở Giang Bảo Quốc và Vương Văn Quân.Hiện giờ cô ta cũng đã phải nếm trải nỗi khổ mà Mộc Tâm từng phải chịu ở đời trước, chẳng biết những lời khuyên nhủ cô ta dành cho Mộc Tâm khi ấy có tác dụng an ủi chính cô ta hay chăng.Hẳn là không có khả năng đó đâu nhỉ, vì tính tình gã Giang Bảo Quốc này thế nào, Ngu Thanh Nhàn cũng đã rõ, lại thêm thói kênh kiệu hách dịch của bà Giang mẹ anh ta nữa, chắc chắn cuộc sống của Vương Văn Quân sẽ chẳng dễ thở chút nào.Hai người kia đặc biệt trọng nam khinh nữ, đối với bà Giang, việc nguyên thân không thể sinh được một đứa con trai chính là một trọng tội, mà Vương Văn Quân thậm chí còn không thể sinh nổi, tội này nên đày xuống địa ngục, dù bọn họ có dằn vặt cô ta thế nào cũng không tính là quá đáng.Ngu Thanh Nhàn lúc này thật muốn ngửa mặt lên trời hú dài một tiếng.Trời xanh có mắt! Nếu nguyên thân thấy được, hẳn cũng sẽ rất vui vẻ, đúng không?Mắt sóng sánh ý cười, cô vui vẻ nói: “Vương Văn Quân mất con, chẳng lẽ Giang Bảo Quốc không tỏ thái độ gì?”“Cần phải tỏ thái độ gì? Phùng Cương vừa mới nói riêng gì đó với Giang Bảo Quốc vài câu, sự tình liền chấm dứt ở đó.”Văn Thanh Yến nghĩ tới điều này, lòng càng thêm coi thường Giang Bảo Quốc.Nếu là anh, con mình bị con người khác vô tình đ.â.m cho bị sảy, anh không nuốt sống người kia đã tính là rất nhân từ rồi, muốn anh tiếp tục thân thiết hòa hoãn với người kia như chưa từng xảy ra chuyện gì, Văn Thanh Yến tự thấy anh không làm được.Ngu Thanh Nhàn chép miệng một cái: “Vương Văn Quân lúc này chỉ e đã căm hận anh ta muốn chết. Không biết giờ cô ta có còn yêu nổi Giang Bảo Quốc nữa không nhỉ.”Hẳn là yêu không nổi nữa đâu, bởi vì trừ một số kẻ biến thái ra, người bình thường ai có thể thích nổi một người ngày ngày nhục mạ và sử dụng bạo lực lạnh với mình cơ chứ.Ngu Thanh Nhàn đi ra cửa, hô to: “Mẹ ơi, hôm nay con đang vui, muốn ăn thịt gà nha.”Bà Lục từ bếp bước ra, cũng hô to: “Ông nó, ông nó, đi bắt gà đi, bắt con nào non non chút, già quá ăn không ngon.”“Thế cho khoai tây hay cho nấm nhỉ? Thôi cho khoai tây đi, khoai tây ngon, hầm nhừ một chút, trộn cơm ăn.”“Được, chúng ta hòa thêm ít bột làm sủi cảo nhân trứng gà với rau hẹ đi, nguyên do ấy à, đơn giản là vì đang vui thôi.”
Cô ta không nói thế còn không sao, nói ra càng khiến Mộc Tâm mang áp lực tâm lý nặng nề hơn.
Năm năm tháng tháng sinh hoạt chung một chỗ với hai đứa con của Phùng Cương, Mộc Tâm cũng biết hai đứa kia không phải người dễ sống chung.
Bản thân Mộc Tâm không thể sinh nở, Phùng Cương trước đó đã thiên vị con mình, về sau càng thêm thiên vị, dù ông ta biết tính tình con mình xấu thế nào cũng chưa từng nỡ nói nặng một câu.
Mộc Tâm không có con, tâm tư vốn đã nặng nề mẫn cảm, lại thấy như thế thì càng thêm khẳng định nửa đời sau không có chỗ dựa rồi, thân thể càng thêm lụn bại.
Cái c.h.ế.t của Mộc Tâm có tám phần trách nhiệm ở nhà họ Phùng, nhưng cũng có hai phần là ở Giang Bảo Quốc và Vương Văn Quân.
Hiện giờ cô ta cũng đã phải nếm trải nỗi khổ mà Mộc Tâm từng phải chịu ở đời trước, chẳng biết những lời khuyên nhủ cô ta dành cho Mộc Tâm khi ấy có tác dụng an ủi chính cô ta hay chăng.
Hẳn là không có khả năng đó đâu nhỉ, vì tính tình gã Giang Bảo Quốc này thế nào, Ngu Thanh Nhàn cũng đã rõ, lại thêm thói kênh kiệu hách dịch của bà Giang mẹ anh ta nữa, chắc chắn cuộc sống của Vương Văn Quân sẽ chẳng dễ thở chút nào.
Hai người kia đặc biệt trọng nam khinh nữ, đối với bà Giang, việc nguyên thân không thể sinh được một đứa con trai chính là một trọng tội, mà Vương Văn Quân thậm chí còn không thể sinh nổi, tội này nên đày xuống địa ngục, dù bọn họ có dằn vặt cô ta thế nào cũng không tính là quá đáng.
Ngu Thanh Nhàn lúc này thật muốn ngửa mặt lên trời hú dài một tiếng.
Trời xanh có mắt! Nếu nguyên thân thấy được, hẳn cũng sẽ rất vui vẻ, đúng không?
Mắt sóng sánh ý cười, cô vui vẻ nói: “Vương Văn Quân mất con, chẳng lẽ Giang Bảo Quốc không tỏ thái độ gì?”
“Cần phải tỏ thái độ gì? Phùng Cương vừa mới nói riêng gì đó với Giang Bảo Quốc vài câu, sự tình liền chấm dứt ở đó.”
Văn Thanh Yến nghĩ tới điều này, lòng càng thêm coi thường Giang Bảo Quốc.
Nếu là anh, con mình bị con người khác vô tình đ.â.m cho bị sảy, anh không nuốt sống người kia đã tính là rất nhân từ rồi, muốn anh tiếp tục thân thiết hòa hoãn với người kia như chưa từng xảy ra chuyện gì, Văn Thanh Yến tự thấy anh không làm được.
Ngu Thanh Nhàn chép miệng một cái: “Vương Văn Quân lúc này chỉ e đã căm hận anh ta muốn chết. Không biết giờ cô ta có còn yêu nổi Giang Bảo Quốc nữa không nhỉ.”
Hẳn là yêu không nổi nữa đâu, bởi vì trừ một số kẻ biến thái ra, người bình thường ai có thể thích nổi một người ngày ngày nhục mạ và sử dụng bạo lực lạnh với mình cơ chứ.
Ngu Thanh Nhàn đi ra cửa, hô to: “Mẹ ơi, hôm nay con đang vui, muốn ăn thịt gà nha.”
Bà Lục từ bếp bước ra, cũng hô to: “Ông nó, ông nó, đi bắt gà đi, bắt con nào non non chút, già quá ăn không ngon.”
“Thế cho khoai tây hay cho nấm nhỉ? Thôi cho khoai tây đi, khoai tây ngon, hầm nhừ một chút, trộn cơm ăn.”
“Được, chúng ta hòa thêm ít bột làm sủi cảo nhân trứng gà với rau hẹ đi, nguyên do ấy à, đơn giản là vì đang vui thôi.”
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Cô ta không nói thế còn không sao, nói ra càng khiến Mộc Tâm mang áp lực tâm lý nặng nề hơn.Năm năm tháng tháng sinh hoạt chung một chỗ với hai đứa con của Phùng Cương, Mộc Tâm cũng biết hai đứa kia không phải người dễ sống chung.Bản thân Mộc Tâm không thể sinh nở, Phùng Cương trước đó đã thiên vị con mình, về sau càng thêm thiên vị, dù ông ta biết tính tình con mình xấu thế nào cũng chưa từng nỡ nói nặng một câu.Mộc Tâm không có con, tâm tư vốn đã nặng nề mẫn cảm, lại thấy như thế thì càng thêm khẳng định nửa đời sau không có chỗ dựa rồi, thân thể càng thêm lụn bại.Cái c.h.ế.t của Mộc Tâm có tám phần trách nhiệm ở nhà họ Phùng, nhưng cũng có hai phần là ở Giang Bảo Quốc và Vương Văn Quân.Hiện giờ cô ta cũng đã phải nếm trải nỗi khổ mà Mộc Tâm từng phải chịu ở đời trước, chẳng biết những lời khuyên nhủ cô ta dành cho Mộc Tâm khi ấy có tác dụng an ủi chính cô ta hay chăng.Hẳn là không có khả năng đó đâu nhỉ, vì tính tình gã Giang Bảo Quốc này thế nào, Ngu Thanh Nhàn cũng đã rõ, lại thêm thói kênh kiệu hách dịch của bà Giang mẹ anh ta nữa, chắc chắn cuộc sống của Vương Văn Quân sẽ chẳng dễ thở chút nào.Hai người kia đặc biệt trọng nam khinh nữ, đối với bà Giang, việc nguyên thân không thể sinh được một đứa con trai chính là một trọng tội, mà Vương Văn Quân thậm chí còn không thể sinh nổi, tội này nên đày xuống địa ngục, dù bọn họ có dằn vặt cô ta thế nào cũng không tính là quá đáng.Ngu Thanh Nhàn lúc này thật muốn ngửa mặt lên trời hú dài một tiếng.Trời xanh có mắt! Nếu nguyên thân thấy được, hẳn cũng sẽ rất vui vẻ, đúng không?Mắt sóng sánh ý cười, cô vui vẻ nói: “Vương Văn Quân mất con, chẳng lẽ Giang Bảo Quốc không tỏ thái độ gì?”“Cần phải tỏ thái độ gì? Phùng Cương vừa mới nói riêng gì đó với Giang Bảo Quốc vài câu, sự tình liền chấm dứt ở đó.”Văn Thanh Yến nghĩ tới điều này, lòng càng thêm coi thường Giang Bảo Quốc.Nếu là anh, con mình bị con người khác vô tình đ.â.m cho bị sảy, anh không nuốt sống người kia đã tính là rất nhân từ rồi, muốn anh tiếp tục thân thiết hòa hoãn với người kia như chưa từng xảy ra chuyện gì, Văn Thanh Yến tự thấy anh không làm được.Ngu Thanh Nhàn chép miệng một cái: “Vương Văn Quân lúc này chỉ e đã căm hận anh ta muốn chết. Không biết giờ cô ta có còn yêu nổi Giang Bảo Quốc nữa không nhỉ.”Hẳn là yêu không nổi nữa đâu, bởi vì trừ một số kẻ biến thái ra, người bình thường ai có thể thích nổi một người ngày ngày nhục mạ và sử dụng bạo lực lạnh với mình cơ chứ.Ngu Thanh Nhàn đi ra cửa, hô to: “Mẹ ơi, hôm nay con đang vui, muốn ăn thịt gà nha.”Bà Lục từ bếp bước ra, cũng hô to: “Ông nó, ông nó, đi bắt gà đi, bắt con nào non non chút, già quá ăn không ngon.”“Thế cho khoai tây hay cho nấm nhỉ? Thôi cho khoai tây đi, khoai tây ngon, hầm nhừ một chút, trộn cơm ăn.”“Được, chúng ta hòa thêm ít bột làm sủi cảo nhân trứng gà với rau hẹ đi, nguyên do ấy à, đơn giản là vì đang vui thôi.”