*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 118: Chương 118
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… “Trong bếp còn có ít tôm khô đó, bỏ thêm chút vào canh sẽ càng thơm ngon đấy. Vậy lần này không làm khoai tây hầm gà, ta cho hạt tiêu đi, đặc biệt ngon.”Ngu Thanh Nhàn nở nụ cười, cuộc sống như bây giờ thật là nhẹ nhàng vui sướng, cô quay sang nói với Văn Thanh Yến:“Hì hì, biết được kẻ thù cũ sống không hạnh phúc, em rất hài lòng.”Văn Thanh Yến nghe cô nói thế cũng bật cười theo.Tối đó họ ăn thịt gà, gà được hầm đến mềm ra, lại rắc thêm ít tiêu vào, thịt gà non mềm ngấm tiêu cay, vô cùng ngon miệng.Ngu Thanh Nhàn còn cầm một lọ rượu gạo ủ riêng đã lâu ra, rót cho mỗi người một cốc đầy: “Hôm nay tâm trạng rất tốt, mọi người đều phải uống một cốc lớn chúc mừng.”Cả nhà cùng nâng cốc.Từ Chính Đức lâu nay vẫn dùng cơm cùng nhà bọn họ, hiện giờ xưởng giấm đã thực thi công tư hợp doanh.Vì anh là một cực binh xuất ngũ, một anh hùng trong chiến đấu nên cục công thương đã cho anh một danh ngạch công nhân. Từ nay về sau, anh đã có một nguồn thu nhập đảm bảo.Con trai Từ Chính Đức đã tám tuổi, đang học tiểu học, thường ngày bài vở có chỗ nào không hiểu đều sẽ tới hỏi Mộc Tâm Thủy Tâm.Hai chị em rất kiên nhẫn giảng bài cho cậu bé, thành tích học tập của cậu bé cũng ngày một đi lên, cuối kì vừa rồi còn được điểm tối đa cả hai môn.Cuộc sống đã có đảm bảo, con trai cũng tấn tới, không có gì phải sầu lo, hôm nay Từ Chính Đức cũng vui vẻ cởi mở hơn, còn hăng hái nói mấy câu. Văn Thanh Yến rất hiểu anh, cũng uống cùng vài chén.Đêm đến, khi đã lên giường, Văn Thanh Yến ôm Ngu Thanh Nhàn vào lòng, cảm thấy đời này của mình đã thật mỹ mãn.Cục vũ trang lại có dịp uống rượu mừng, vị chính ủy Trương đang hợp tác với Văn Thanh Yến mới có thêm một cô con gái khi đã bước vào tuổi trung niên, nay là dịp đầy tháng bèn tổ chức tiệc nhỏ, Ngu Thanh Nhàn nghe nói liền trầm mặc hồi lâu.Đợi khi xung quanh không có ai, cô bèn hỏi Văn Thanh Yến: “Anh có muốn thêm một đứa nhỏ nữa không?”Văn Thanh Yến sửng sốt nhìn cô rồi bối rối sờ mũi:“Anh thì không có ý kiến gì, việc sinh con đẻ cái, anh vốn cũng không cống hiến nhiều sức lực, người chịu khổ là em, em muốn sinh thì chúng ta sinh, không muốn thì không cần sinh làm gì, anh tôn trọng mọi quyết định của em.”Văn Thanh Yến không mong mỏi quá nhiều trong vấn đề con cái.Nếu có, anh sẽ cho đứa bé ấy những gì tốt nhất mà anh giành được, để nó bình yên khỏe mạnh trưởng thành, không có cũng không sao, người sống trên đời không nhất định phải nối dõi tông đường:“Hơn nữa, chúng ta có Mộc Tâm, Thủy Tâm rồi, cả hai đứa đều có phẩm hạnh tốt như thế, anh chẳng cần lo lắng về già không ai chịu dưỡng lão.”Văn Thanh Yến nói những lời này chủ yếu là để trấn an Ngu Thanh Nhàn.Tiền lương của anh vốn rất cao, sau này về hưu còn có thể có lương hưu, xưởng giấm bên chỗ Ngu Thanh Nhàn nếu cứ tiếp tục phát triển như bây giờ thì đến già cũng có bảo đảm.Mộc Tâm và Thủy Tâm hiếu thảo phụng dưỡng, bọn họ sẽ nhận, không muốn cũng không sao, họ không cần phải trông cậy vào điều đó.
“Trong bếp còn có ít tôm khô đó, bỏ thêm chút vào canh sẽ càng thơm ngon đấy. Vậy lần này không làm khoai tây hầm gà, ta cho hạt tiêu đi, đặc biệt ngon.”
Ngu Thanh Nhàn nở nụ cười, cuộc sống như bây giờ thật là nhẹ nhàng vui sướng, cô quay sang nói với Văn Thanh Yến:
“Hì hì, biết được kẻ thù cũ sống không hạnh phúc, em rất hài lòng.”
Văn Thanh Yến nghe cô nói thế cũng bật cười theo.
Tối đó họ ăn thịt gà, gà được hầm đến mềm ra, lại rắc thêm ít tiêu vào, thịt gà non mềm ngấm tiêu cay, vô cùng ngon miệng.
Ngu Thanh Nhàn còn cầm một lọ rượu gạo ủ riêng đã lâu ra, rót cho mỗi người một cốc đầy: “Hôm nay tâm trạng rất tốt, mọi người đều phải uống một cốc lớn chúc mừng.”
Cả nhà cùng nâng cốc.
Từ Chính Đức lâu nay vẫn dùng cơm cùng nhà bọn họ, hiện giờ xưởng giấm đã thực thi công tư hợp doanh.
Vì anh là một cực binh xuất ngũ, một anh hùng trong chiến đấu nên cục công thương đã cho anh một danh ngạch công nhân. Từ nay về sau, anh đã có một nguồn thu nhập đảm bảo.
Con trai Từ Chính Đức đã tám tuổi, đang học tiểu học, thường ngày bài vở có chỗ nào không hiểu đều sẽ tới hỏi Mộc Tâm Thủy Tâm.
Hai chị em rất kiên nhẫn giảng bài cho cậu bé, thành tích học tập của cậu bé cũng ngày một đi lên, cuối kì vừa rồi còn được điểm tối đa cả hai môn.
Cuộc sống đã có đảm bảo, con trai cũng tấn tới, không có gì phải sầu lo, hôm nay Từ Chính Đức cũng vui vẻ cởi mở hơn, còn hăng hái nói mấy câu. Văn Thanh Yến rất hiểu anh, cũng uống cùng vài chén.
Đêm đến, khi đã lên giường, Văn Thanh Yến ôm Ngu Thanh Nhàn vào lòng, cảm thấy đời này của mình đã thật mỹ mãn.
Cục vũ trang lại có dịp uống rượu mừng, vị chính ủy Trương đang hợp tác với Văn Thanh Yến mới có thêm một cô con gái khi đã bước vào tuổi trung niên, nay là dịp đầy tháng bèn tổ chức tiệc nhỏ, Ngu Thanh Nhàn nghe nói liền trầm mặc hồi lâu.
Đợi khi xung quanh không có ai, cô bèn hỏi Văn Thanh Yến: “Anh có muốn thêm một đứa nhỏ nữa không?”
Văn Thanh Yến sửng sốt nhìn cô rồi bối rối sờ mũi:
“Anh thì không có ý kiến gì, việc sinh con đẻ cái, anh vốn cũng không cống hiến nhiều sức lực, người chịu khổ là em, em muốn sinh thì chúng ta sinh, không muốn thì không cần sinh làm gì, anh tôn trọng mọi quyết định của em.”
Văn Thanh Yến không mong mỏi quá nhiều trong vấn đề con cái.
Nếu có, anh sẽ cho đứa bé ấy những gì tốt nhất mà anh giành được, để nó bình yên khỏe mạnh trưởng thành, không có cũng không sao, người sống trên đời không nhất định phải nối dõi tông đường:
“Hơn nữa, chúng ta có Mộc Tâm, Thủy Tâm rồi, cả hai đứa đều có phẩm hạnh tốt như thế, anh chẳng cần lo lắng về già không ai chịu dưỡng lão.”
Văn Thanh Yến nói những lời này chủ yếu là để trấn an Ngu Thanh Nhàn.
Tiền lương của anh vốn rất cao, sau này về hưu còn có thể có lương hưu, xưởng giấm bên chỗ Ngu Thanh Nhàn nếu cứ tiếp tục phát triển như bây giờ thì đến già cũng có bảo đảm.
Mộc Tâm và Thủy Tâm hiếu thảo phụng dưỡng, bọn họ sẽ nhận, không muốn cũng không sao, họ không cần phải trông cậy vào điều đó.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… “Trong bếp còn có ít tôm khô đó, bỏ thêm chút vào canh sẽ càng thơm ngon đấy. Vậy lần này không làm khoai tây hầm gà, ta cho hạt tiêu đi, đặc biệt ngon.”Ngu Thanh Nhàn nở nụ cười, cuộc sống như bây giờ thật là nhẹ nhàng vui sướng, cô quay sang nói với Văn Thanh Yến:“Hì hì, biết được kẻ thù cũ sống không hạnh phúc, em rất hài lòng.”Văn Thanh Yến nghe cô nói thế cũng bật cười theo.Tối đó họ ăn thịt gà, gà được hầm đến mềm ra, lại rắc thêm ít tiêu vào, thịt gà non mềm ngấm tiêu cay, vô cùng ngon miệng.Ngu Thanh Nhàn còn cầm một lọ rượu gạo ủ riêng đã lâu ra, rót cho mỗi người một cốc đầy: “Hôm nay tâm trạng rất tốt, mọi người đều phải uống một cốc lớn chúc mừng.”Cả nhà cùng nâng cốc.Từ Chính Đức lâu nay vẫn dùng cơm cùng nhà bọn họ, hiện giờ xưởng giấm đã thực thi công tư hợp doanh.Vì anh là một cực binh xuất ngũ, một anh hùng trong chiến đấu nên cục công thương đã cho anh một danh ngạch công nhân. Từ nay về sau, anh đã có một nguồn thu nhập đảm bảo.Con trai Từ Chính Đức đã tám tuổi, đang học tiểu học, thường ngày bài vở có chỗ nào không hiểu đều sẽ tới hỏi Mộc Tâm Thủy Tâm.Hai chị em rất kiên nhẫn giảng bài cho cậu bé, thành tích học tập của cậu bé cũng ngày một đi lên, cuối kì vừa rồi còn được điểm tối đa cả hai môn.Cuộc sống đã có đảm bảo, con trai cũng tấn tới, không có gì phải sầu lo, hôm nay Từ Chính Đức cũng vui vẻ cởi mở hơn, còn hăng hái nói mấy câu. Văn Thanh Yến rất hiểu anh, cũng uống cùng vài chén.Đêm đến, khi đã lên giường, Văn Thanh Yến ôm Ngu Thanh Nhàn vào lòng, cảm thấy đời này của mình đã thật mỹ mãn.Cục vũ trang lại có dịp uống rượu mừng, vị chính ủy Trương đang hợp tác với Văn Thanh Yến mới có thêm một cô con gái khi đã bước vào tuổi trung niên, nay là dịp đầy tháng bèn tổ chức tiệc nhỏ, Ngu Thanh Nhàn nghe nói liền trầm mặc hồi lâu.Đợi khi xung quanh không có ai, cô bèn hỏi Văn Thanh Yến: “Anh có muốn thêm một đứa nhỏ nữa không?”Văn Thanh Yến sửng sốt nhìn cô rồi bối rối sờ mũi:“Anh thì không có ý kiến gì, việc sinh con đẻ cái, anh vốn cũng không cống hiến nhiều sức lực, người chịu khổ là em, em muốn sinh thì chúng ta sinh, không muốn thì không cần sinh làm gì, anh tôn trọng mọi quyết định của em.”Văn Thanh Yến không mong mỏi quá nhiều trong vấn đề con cái.Nếu có, anh sẽ cho đứa bé ấy những gì tốt nhất mà anh giành được, để nó bình yên khỏe mạnh trưởng thành, không có cũng không sao, người sống trên đời không nhất định phải nối dõi tông đường:“Hơn nữa, chúng ta có Mộc Tâm, Thủy Tâm rồi, cả hai đứa đều có phẩm hạnh tốt như thế, anh chẳng cần lo lắng về già không ai chịu dưỡng lão.”Văn Thanh Yến nói những lời này chủ yếu là để trấn an Ngu Thanh Nhàn.Tiền lương của anh vốn rất cao, sau này về hưu còn có thể có lương hưu, xưởng giấm bên chỗ Ngu Thanh Nhàn nếu cứ tiếp tục phát triển như bây giờ thì đến già cũng có bảo đảm.Mộc Tâm và Thủy Tâm hiếu thảo phụng dưỡng, bọn họ sẽ nhận, không muốn cũng không sao, họ không cần phải trông cậy vào điều đó.