*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 123: Chương 123

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Có tới nịnh bợ cô, cũng có tới nịnh bợ bà Lục, ngay cả thím ba đã yên ắng nhiều năm không dám giở trò gì cũng tới góp vui, nhưng chẳng ai để ý đến bà ta.Ngu Thanh Nhàn không phụ trách việc tuyển công nhân mới mà giao toàn quyền cho Tiểu Chu.Sau khi phỏng vấn, cậu tuyển được bốn công nhân, hai người là người trong thôn có nhân phẩm tốt, tuổi tầm trung niên, còn hai người kia là người trong thành phố tới ứng tuyển.Ngoài ra, Tiểu Chu còn tuyển thêm một kế toán tới quản lý tài vụ trong xưởng.Các vị trí cơ bản trong xưởng đã xếp đủ, tiếp đó là chính thức tổ chức sản xuất.Ngày khởi công, Tiểu Chu tổ chức hoạt động cắt băng khánh thành, mời rất nhiều lãnh đạo thành phố tới tham dự.Đây là dịp triển khai hạng mục lớn nhất của năm, tất cả mọi người đều rất nể mặt, số lượng khách mời tới không ít.Nghi thức cắt băng khánh thành do Ngu Thanh Nhàn và cục trưởng cục công thương cùng cắt, sau khi cắt băng, hai người cũng phối hợp với báo chí thành phố Cáp để làm một cuộc phỏng vấn.Hôm sau, vừa rạng sáng, Ngu Thanh Nhàn đã thấy tờ báo hôm nay do Thủy Tâm vào phố mua về, cô đứng cắt băng cùng cục trưởng cục công thương, hai bên bắt tay, những hình ảnh này được treo trên trang nhất của nhật báo thành phố.Nông trường Ngũ Nguyệt Hồng cũng có đặt báo hàng ngày, ảnh chụp của Ngu Thanh Nhàn cứ thế treo ngay nơi dễ nhìn nhất, mọi người trông thấy đều cảm khái vô vàn.Đến trưa, ngay cả người trong khu nhà dành cho người thân cũng đã biết việc này.Có người qua nhà Giang Bảo Quốc nói cho bà Giang biết, sắc mặt bà ta trở nên khó coi cực kì.Tối đó, Giang Bảo Quốc về nhà, sắc mặt tối tăm, lại nổi nóng mắng chửi Vương Văn Quân một chầu.Bà Giang cũng đang rất khó chịu, cố tình thêm mắm dặm muối bên cạnh, hai mẹ con kẻ xướng người họa cùng nhau chửi rủa Vương Văn Quân, dẫm đạp cô ta như thể giẻ rách chẳng đáng một xu.Sau khi hợp lực đối phó với Vương Văn Quân, đôi mẹ con vừa mới trình diễn mẹ hiền con thảo lại lâm vào nội chiến.“Mẹ, Lục Thanh Nhàn biết làm giấm, vì sao mẹ không nói sớm cho con?” Giang Bảo Quốc chỉ trích bà Giang.Bà Giang vội kêu oan: “Mẹ có biết nó làm giấm được đâu. Con đàn bà c.h.ế.t tiệt đó chẳng biết học được ở đâu, hồi đó ở nhà, bố con sắp bệnh c.h.ế.t đến nơi cũng không thấy nó làm tí giấm để cải thiện sinh hoạt trong nhà.”“Con khốn đê tiện đó, nhà ta nuôi nó, cho nó chỗ che mưa chống gió mà nó bội bạc như vậy, hai con ranh con gái nó cũng là thứ vô ơn y như mẹ.”Bà Giang mắng xối xả, nước miếng văng tứ tung.Sau ngày cắt băng khánh thành, xưởng giấm cũng dần đi vào nề nếp.Ngu Thanh Nhàn là cổ đông kiêm kĩ thuật viên cũng trở nên bận rộn hơn.Để bảo đảm bí mật chế biến của xưởng giấm, dưới yêu cầu kiên quyết của Tiểu Chu, quy trình làm giấm được tiến hành theo dây chuyền công nghiệp, từng khâu sản xuất đều khác nhau, như thế vừa tăng nhanh tốc độ sản xuất lại vừa tăng một tầng bảo mật cho công thức riêng.

Có tới nịnh bợ cô, cũng có tới nịnh bợ bà Lục, ngay cả thím ba đã yên ắng nhiều năm không dám giở trò gì cũng tới góp vui, nhưng chẳng ai để ý đến bà ta.

Ngu Thanh Nhàn không phụ trách việc tuyển công nhân mới mà giao toàn quyền cho Tiểu Chu.

Sau khi phỏng vấn, cậu tuyển được bốn công nhân, hai người là người trong thôn có nhân phẩm tốt, tuổi tầm trung niên, còn hai người kia là người trong thành phố tới ứng tuyển.

Ngoài ra, Tiểu Chu còn tuyển thêm một kế toán tới quản lý tài vụ trong xưởng.

Các vị trí cơ bản trong xưởng đã xếp đủ, tiếp đó là chính thức tổ chức sản xuất.

Ngày khởi công, Tiểu Chu tổ chức hoạt động cắt băng khánh thành, mời rất nhiều lãnh đạo thành phố tới tham dự.

Đây là dịp triển khai hạng mục lớn nhất của năm, tất cả mọi người đều rất nể mặt, số lượng khách mời tới không ít.

Nghi thức cắt băng khánh thành do Ngu Thanh Nhàn và cục trưởng cục công thương cùng cắt, sau khi cắt băng, hai người cũng phối hợp với báo chí thành phố Cáp để làm một cuộc phỏng vấn.

Hôm sau, vừa rạng sáng, Ngu Thanh Nhàn đã thấy tờ báo hôm nay do Thủy Tâm vào phố mua về, cô đứng cắt băng cùng cục trưởng cục công thương, hai bên bắt tay, những hình ảnh này được treo trên trang nhất của nhật báo thành phố.

Nông trường Ngũ Nguyệt Hồng cũng có đặt báo hàng ngày, ảnh chụp của Ngu Thanh Nhàn cứ thế treo ngay nơi dễ nhìn nhất, mọi người trông thấy đều cảm khái vô vàn.

Đến trưa, ngay cả người trong khu nhà dành cho người thân cũng đã biết việc này.

Có người qua nhà Giang Bảo Quốc nói cho bà Giang biết, sắc mặt bà ta trở nên khó coi cực kì.

Tối đó, Giang Bảo Quốc về nhà, sắc mặt tối tăm, lại nổi nóng mắng chửi Vương Văn Quân một chầu.

Bà Giang cũng đang rất khó chịu, cố tình thêm mắm dặm muối bên cạnh, hai mẹ con kẻ xướng người họa cùng nhau chửi rủa Vương Văn Quân, dẫm đạp cô ta như thể giẻ rách chẳng đáng một xu.

Sau khi hợp lực đối phó với Vương Văn Quân, đôi mẹ con vừa mới trình diễn mẹ hiền con thảo lại lâm vào nội chiến.

“Mẹ, Lục Thanh Nhàn biết làm giấm, vì sao mẹ không nói sớm cho con?” Giang Bảo Quốc chỉ trích bà Giang.

Bà Giang vội kêu oan: “Mẹ có biết nó làm giấm được đâu. Con đàn bà c.h.ế.t tiệt đó chẳng biết học được ở đâu, hồi đó ở nhà, bố con sắp bệnh c.h.ế.t đến nơi cũng không thấy nó làm tí giấm để cải thiện sinh hoạt trong nhà.”

“Con khốn đê tiện đó, nhà ta nuôi nó, cho nó chỗ che mưa chống gió mà nó bội bạc như vậy, hai con ranh con gái nó cũng là thứ vô ơn y như mẹ.”

Bà Giang mắng xối xả, nước miếng văng tứ tung.

Sau ngày cắt băng khánh thành, xưởng giấm cũng dần đi vào nề nếp.

Ngu Thanh Nhàn là cổ đông kiêm kĩ thuật viên cũng trở nên bận rộn hơn.

Để bảo đảm bí mật chế biến của xưởng giấm, dưới yêu cầu kiên quyết của Tiểu Chu, quy trình làm giấm được tiến hành theo dây chuyền công nghiệp, từng khâu sản xuất đều khác nhau, như thế vừa tăng nhanh tốc độ sản xuất lại vừa tăng một tầng bảo mật cho công thức riêng.

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Có tới nịnh bợ cô, cũng có tới nịnh bợ bà Lục, ngay cả thím ba đã yên ắng nhiều năm không dám giở trò gì cũng tới góp vui, nhưng chẳng ai để ý đến bà ta.Ngu Thanh Nhàn không phụ trách việc tuyển công nhân mới mà giao toàn quyền cho Tiểu Chu.Sau khi phỏng vấn, cậu tuyển được bốn công nhân, hai người là người trong thôn có nhân phẩm tốt, tuổi tầm trung niên, còn hai người kia là người trong thành phố tới ứng tuyển.Ngoài ra, Tiểu Chu còn tuyển thêm một kế toán tới quản lý tài vụ trong xưởng.Các vị trí cơ bản trong xưởng đã xếp đủ, tiếp đó là chính thức tổ chức sản xuất.Ngày khởi công, Tiểu Chu tổ chức hoạt động cắt băng khánh thành, mời rất nhiều lãnh đạo thành phố tới tham dự.Đây là dịp triển khai hạng mục lớn nhất của năm, tất cả mọi người đều rất nể mặt, số lượng khách mời tới không ít.Nghi thức cắt băng khánh thành do Ngu Thanh Nhàn và cục trưởng cục công thương cùng cắt, sau khi cắt băng, hai người cũng phối hợp với báo chí thành phố Cáp để làm một cuộc phỏng vấn.Hôm sau, vừa rạng sáng, Ngu Thanh Nhàn đã thấy tờ báo hôm nay do Thủy Tâm vào phố mua về, cô đứng cắt băng cùng cục trưởng cục công thương, hai bên bắt tay, những hình ảnh này được treo trên trang nhất của nhật báo thành phố.Nông trường Ngũ Nguyệt Hồng cũng có đặt báo hàng ngày, ảnh chụp của Ngu Thanh Nhàn cứ thế treo ngay nơi dễ nhìn nhất, mọi người trông thấy đều cảm khái vô vàn.Đến trưa, ngay cả người trong khu nhà dành cho người thân cũng đã biết việc này.Có người qua nhà Giang Bảo Quốc nói cho bà Giang biết, sắc mặt bà ta trở nên khó coi cực kì.Tối đó, Giang Bảo Quốc về nhà, sắc mặt tối tăm, lại nổi nóng mắng chửi Vương Văn Quân một chầu.Bà Giang cũng đang rất khó chịu, cố tình thêm mắm dặm muối bên cạnh, hai mẹ con kẻ xướng người họa cùng nhau chửi rủa Vương Văn Quân, dẫm đạp cô ta như thể giẻ rách chẳng đáng một xu.Sau khi hợp lực đối phó với Vương Văn Quân, đôi mẹ con vừa mới trình diễn mẹ hiền con thảo lại lâm vào nội chiến.“Mẹ, Lục Thanh Nhàn biết làm giấm, vì sao mẹ không nói sớm cho con?” Giang Bảo Quốc chỉ trích bà Giang.Bà Giang vội kêu oan: “Mẹ có biết nó làm giấm được đâu. Con đàn bà c.h.ế.t tiệt đó chẳng biết học được ở đâu, hồi đó ở nhà, bố con sắp bệnh c.h.ế.t đến nơi cũng không thấy nó làm tí giấm để cải thiện sinh hoạt trong nhà.”“Con khốn đê tiện đó, nhà ta nuôi nó, cho nó chỗ che mưa chống gió mà nó bội bạc như vậy, hai con ranh con gái nó cũng là thứ vô ơn y như mẹ.”Bà Giang mắng xối xả, nước miếng văng tứ tung.Sau ngày cắt băng khánh thành, xưởng giấm cũng dần đi vào nề nếp.Ngu Thanh Nhàn là cổ đông kiêm kĩ thuật viên cũng trở nên bận rộn hơn.Để bảo đảm bí mật chế biến của xưởng giấm, dưới yêu cầu kiên quyết của Tiểu Chu, quy trình làm giấm được tiến hành theo dây chuyền công nghiệp, từng khâu sản xuất đều khác nhau, như thế vừa tăng nhanh tốc độ sản xuất lại vừa tăng một tầng bảo mật cho công thức riêng.

Chương 123: Chương 123