*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 124: Chương 124
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Mấy năm nay, lòng hăng hái muốn phát triển sự nghiệp của ông Văn được khuyến khích nên bành trướng rất nhiều, giờ đột nhiên nhàn hạ lại, ông cụ uể oải như vừa thất tình, cả ngày chỉ ngồi ngây người thở ngắn than dài.Tiểu Chu đi ngang qua, thấy thế, lòng lập tức nổi lên một ý định.Thời gian này, cậu chàng thường gặp được Mộc Tâm, trong lòng cũng bắt đầu tơ tưởng xa xôi, đây chính là dịp tiến hành thúc đẩy chuyện tình cảm của mình thêm một bước.“Ông ơi, hiện giờ xưởng giấm muốn mời nhân viên lâm thời đến làm công việc dán bao bì, ông xem có thời gian không ạ? Việc này không phải việc nặng, mà ông cũng có thể kiếm tiền.”Ánh mắt ông Văn đột ngột sáng bừng, ông cụ nhìn Tiểu Chu, dõng dạc nói: “Để ông, ông làm được, ông không ngại mệt ngại khổ, đi thôi.”Tiểu Chu ngớ người ra, còn chưa hoàn hồn đã bị ông Văn lôi đi, cậu chàng thật không ngờ ông cụ lại nhiệt tình đến thế.Hướng dẫn ông Văn dán bao bì xong, cậu lại chạy sang khu sản xuất tìm Ngu Thanh Nhàn, cô đang trông phôi giấm: “Dì ơi, à ừm, vừa rồi cháu có gọi ông qua làm việc tạm thời bên khu đóng gói, ông đã lớn tuổi rồi, liệu làm việc đó có ổn không ạ?”Không biết từ bao giờ, Tiểu Chu đã đổi xưng hô với Ngu Thanh Nhàn từ chị sang dì, Ngu Thanh Nhàn không quá để ý, bởi dẫu sao, nếu tính theo tuổi thật của cô thì Tiểu Chu có gọi cô là bà cũng không quá.Ngu Thanh Nhàn đặt phôi giấm xuống, phủi tay: “Không sao, ông cụ khỏe mạnh lắm.”Tiểu Chu nghe nói thế mới yên tâm, nhưng trong lòng vẫn thầm nhắc mình phải thường xuyên qua khu đóng gói để trông chừng, nếu ông cụ có làm sao thì cũng có thể nhanh chóng phát hiện được.Sau một tháng chính thức đổi tên thành xưởng giấm liên hợp, lọ giấm *****ên trong bao bì mới đã được đưa đến tiêu thụ ở các cửa hàng lớn trong thành phố.Tiểu Chu quả là một thiên tài quảng bá, cắt băng khánh thành đã mời báo chí tới viết bài, nay đi tiêu thụ còn thuyết phục chủ cửa hàng tích cực đề cử sản phẩm của xưởng giấm liên hợp Lục Thị mỗi khi có khách mua, nếu lượng tiêu thụ cao, xưởng giấm của bọn họ còn có phần thưởng riêng nữa.Đồng thời, cậu chàng còn mua kem dụ dỗ đám nhỏ trong hẻm đang nghỉ hè rảnh rỗi ở nhà quậy phá, bảo bọn nhỏ đi khắp hang cùng ngõ hẻm tuyên truyền về sự kiện giấm thơm của Lục Thị đã được thay bao bì nhãn mác mới.Một tuần sau khi xuất xưởng đi vào tiêu thụ là thời điểm quan trọng nhất, Tiểu Chu đã không còn vẻ lạc quan như trước, thay vào đó là thái độ nôn nóng, thấp thỏm không yên.Ngu Thanh Nhàn khuyên mấy câu không được, đành từ bỏ.Trưa hôm nay, Tiểu Chu tan làm không về nhà, ngồi trong sân nhà Ngu Thanh Nhàn than ngắn thở dài, Mộc Tâm nghĩ một chút rồi cầm quả dưa chuột từ trong bếp đi ra.“Ăn dưa chuột không?”Giọng nói êm ái vang lên bên tai, Tiểu Chu lập tức đứng phắt dậy, luống cuống nhận quả dưa từ tay Mộc Tâm: “Cảm, cảm ơn.”
Mấy năm nay, lòng hăng hái muốn phát triển sự nghiệp của ông Văn được khuyến khích nên bành trướng rất nhiều, giờ đột nhiên nhàn hạ lại, ông cụ uể oải như vừa thất tình, cả ngày chỉ ngồi ngây người thở ngắn than dài.
Tiểu Chu đi ngang qua, thấy thế, lòng lập tức nổi lên một ý định.
Thời gian này, cậu chàng thường gặp được Mộc Tâm, trong lòng cũng bắt đầu tơ tưởng xa xôi, đây chính là dịp tiến hành thúc đẩy chuyện tình cảm của mình thêm một bước.
“Ông ơi, hiện giờ xưởng giấm muốn mời nhân viên lâm thời đến làm công việc dán bao bì, ông xem có thời gian không ạ? Việc này không phải việc nặng, mà ông cũng có thể kiếm tiền.”
Ánh mắt ông Văn đột ngột sáng bừng, ông cụ nhìn Tiểu Chu, dõng dạc nói: “Để ông, ông làm được, ông không ngại mệt ngại khổ, đi thôi.”
Tiểu Chu ngớ người ra, còn chưa hoàn hồn đã bị ông Văn lôi đi, cậu chàng thật không ngờ ông cụ lại nhiệt tình đến thế.
Hướng dẫn ông Văn dán bao bì xong, cậu lại chạy sang khu sản xuất tìm Ngu Thanh Nhàn, cô đang trông phôi giấm: “Dì ơi, à ừm, vừa rồi cháu có gọi ông qua làm việc tạm thời bên khu đóng gói, ông đã lớn tuổi rồi, liệu làm việc đó có ổn không ạ?”
Không biết từ bao giờ, Tiểu Chu đã đổi xưng hô với Ngu Thanh Nhàn từ chị sang dì, Ngu Thanh Nhàn không quá để ý, bởi dẫu sao, nếu tính theo tuổi thật của cô thì Tiểu Chu có gọi cô là bà cũng không quá.
Ngu Thanh Nhàn đặt phôi giấm xuống, phủi tay: “Không sao, ông cụ khỏe mạnh lắm.”
Tiểu Chu nghe nói thế mới yên tâm, nhưng trong lòng vẫn thầm nhắc mình phải thường xuyên qua khu đóng gói để trông chừng, nếu ông cụ có làm sao thì cũng có thể nhanh chóng phát hiện được.
Sau một tháng chính thức đổi tên thành xưởng giấm liên hợp, lọ giấm *****ên trong bao bì mới đã được đưa đến tiêu thụ ở các cửa hàng lớn trong thành phố.
Tiểu Chu quả là một thiên tài quảng bá, cắt băng khánh thành đã mời báo chí tới viết bài, nay đi tiêu thụ còn thuyết phục chủ cửa hàng tích cực đề cử sản phẩm của xưởng giấm liên hợp Lục Thị mỗi khi có khách mua, nếu lượng tiêu thụ cao, xưởng giấm của bọn họ còn có phần thưởng riêng nữa.
Đồng thời, cậu chàng còn mua kem dụ dỗ đám nhỏ trong hẻm đang nghỉ hè rảnh rỗi ở nhà quậy phá, bảo bọn nhỏ đi khắp hang cùng ngõ hẻm tuyên truyền về sự kiện giấm thơm của Lục Thị đã được thay bao bì nhãn mác mới.
Một tuần sau khi xuất xưởng đi vào tiêu thụ là thời điểm quan trọng nhất, Tiểu Chu đã không còn vẻ lạc quan như trước, thay vào đó là thái độ nôn nóng, thấp thỏm không yên.
Ngu Thanh Nhàn khuyên mấy câu không được, đành từ bỏ.
Trưa hôm nay, Tiểu Chu tan làm không về nhà, ngồi trong sân nhà Ngu Thanh Nhàn than ngắn thở dài, Mộc Tâm nghĩ một chút rồi cầm quả dưa chuột từ trong bếp đi ra.
“Ăn dưa chuột không?”
Giọng nói êm ái vang lên bên tai, Tiểu Chu lập tức đứng phắt dậy, luống cuống nhận quả dưa từ tay Mộc Tâm: “Cảm, cảm ơn.”
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Mấy năm nay, lòng hăng hái muốn phát triển sự nghiệp của ông Văn được khuyến khích nên bành trướng rất nhiều, giờ đột nhiên nhàn hạ lại, ông cụ uể oải như vừa thất tình, cả ngày chỉ ngồi ngây người thở ngắn than dài.Tiểu Chu đi ngang qua, thấy thế, lòng lập tức nổi lên một ý định.Thời gian này, cậu chàng thường gặp được Mộc Tâm, trong lòng cũng bắt đầu tơ tưởng xa xôi, đây chính là dịp tiến hành thúc đẩy chuyện tình cảm của mình thêm một bước.“Ông ơi, hiện giờ xưởng giấm muốn mời nhân viên lâm thời đến làm công việc dán bao bì, ông xem có thời gian không ạ? Việc này không phải việc nặng, mà ông cũng có thể kiếm tiền.”Ánh mắt ông Văn đột ngột sáng bừng, ông cụ nhìn Tiểu Chu, dõng dạc nói: “Để ông, ông làm được, ông không ngại mệt ngại khổ, đi thôi.”Tiểu Chu ngớ người ra, còn chưa hoàn hồn đã bị ông Văn lôi đi, cậu chàng thật không ngờ ông cụ lại nhiệt tình đến thế.Hướng dẫn ông Văn dán bao bì xong, cậu lại chạy sang khu sản xuất tìm Ngu Thanh Nhàn, cô đang trông phôi giấm: “Dì ơi, à ừm, vừa rồi cháu có gọi ông qua làm việc tạm thời bên khu đóng gói, ông đã lớn tuổi rồi, liệu làm việc đó có ổn không ạ?”Không biết từ bao giờ, Tiểu Chu đã đổi xưng hô với Ngu Thanh Nhàn từ chị sang dì, Ngu Thanh Nhàn không quá để ý, bởi dẫu sao, nếu tính theo tuổi thật của cô thì Tiểu Chu có gọi cô là bà cũng không quá.Ngu Thanh Nhàn đặt phôi giấm xuống, phủi tay: “Không sao, ông cụ khỏe mạnh lắm.”Tiểu Chu nghe nói thế mới yên tâm, nhưng trong lòng vẫn thầm nhắc mình phải thường xuyên qua khu đóng gói để trông chừng, nếu ông cụ có làm sao thì cũng có thể nhanh chóng phát hiện được.Sau một tháng chính thức đổi tên thành xưởng giấm liên hợp, lọ giấm *****ên trong bao bì mới đã được đưa đến tiêu thụ ở các cửa hàng lớn trong thành phố.Tiểu Chu quả là một thiên tài quảng bá, cắt băng khánh thành đã mời báo chí tới viết bài, nay đi tiêu thụ còn thuyết phục chủ cửa hàng tích cực đề cử sản phẩm của xưởng giấm liên hợp Lục Thị mỗi khi có khách mua, nếu lượng tiêu thụ cao, xưởng giấm của bọn họ còn có phần thưởng riêng nữa.Đồng thời, cậu chàng còn mua kem dụ dỗ đám nhỏ trong hẻm đang nghỉ hè rảnh rỗi ở nhà quậy phá, bảo bọn nhỏ đi khắp hang cùng ngõ hẻm tuyên truyền về sự kiện giấm thơm của Lục Thị đã được thay bao bì nhãn mác mới.Một tuần sau khi xuất xưởng đi vào tiêu thụ là thời điểm quan trọng nhất, Tiểu Chu đã không còn vẻ lạc quan như trước, thay vào đó là thái độ nôn nóng, thấp thỏm không yên.Ngu Thanh Nhàn khuyên mấy câu không được, đành từ bỏ.Trưa hôm nay, Tiểu Chu tan làm không về nhà, ngồi trong sân nhà Ngu Thanh Nhàn than ngắn thở dài, Mộc Tâm nghĩ một chút rồi cầm quả dưa chuột từ trong bếp đi ra.“Ăn dưa chuột không?”Giọng nói êm ái vang lên bên tai, Tiểu Chu lập tức đứng phắt dậy, luống cuống nhận quả dưa từ tay Mộc Tâm: “Cảm, cảm ơn.”