*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 125: Chương 125

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… “Không cần khách sáo.”Mộc Tâm cắn một quả khác, ăn xong mới nghiêng đầu hỏi Tiểu Chu:“Có phải anh đang lo nguồn tiêu thụ cho giấm? Thực ra anh không cần lo lắng quá đâu, giấm mẹ tôi làm có hương vị đặc biệt ngon, mà đã một tháng không có hàng bán, những nhà mua giấm quen hẳn cũng đã ăn hết giấm cũ rồi, hiện giờ đưa ra thị trường hẳn sẽ bán rất chạy.”Tiểu Chu trước đó cũng đã biết đến danh tiếng của xưởng giấm Lục Thị, giấm nhà cậu ăn cũng mua ở đây, cậu chàng biết nó rất ngon, nhưng vẫn không biết rõ lượng tiêu thụ giấm nên không yên tâm.“Những cái đó tôi cũng biết, chỉ sợ có gì bất ngờ thôi.”Mộc Tâm không nói gì thêm, ăn xong dưa chuột liền vào phòng.Thủy Tâm nãy giờ vẫn bám cửa sổ rình coi, thấy chị mình về bèn trêu ghẹo: “An ủi xong rồi cơ à?”“An ủi cái gì? Chỉ nói mấy câu vu vơ thôi.”“Em không tin nhé, nếu chị không có ý gì với người ta mà chị lại lo lắng cho người ta đến độ phải ra tận nơi trấn an à?”Mộc Tâm liếc nhìn Thủy Tâm một cái: “Em còn dám nói linh tinh, chị sẽ đi nói với mẹ là em yêu đương rồi nhé.”Thủy Tâm tức thì nhảy dựng lên: “Chị, chị yêu quý, em sai rồi, em là đồ không biết điều, em không bao giờ nói bậy bạ nữa, chị rộng lượng tha cho em lần này đi, nha.”Mộc Tâm ‘chậc’ một tiếng: “Để xem xem tâm trạng thế nào đã.”Thủy Tâm nịnh nọt nhảy qua bóp vai cho Mộc Tâm: “Chị, chị thấy lực thế này đủ chưa? Có được không?”“Bên trái, nhích qua trái một chút, chỗ đó hơi mỏi.”“Được, được liền.”…Một tuần sau, lượng tiêu thụ giấm thơm được thống kê ra, giấm sau khi thay đổi bao bì bán chạy hơn giấm bán lẻ trước đây.Đúng như Mộc Tâm đã nói, sau một tháng không có giấm mới bán, các nhà dùng quen giấm thơm Lục Thị đã dùng hết giấm cũ, vừa nghe nói giấm thơm bắt đầu bán trở lại liền đi mua ngay.Vì thế, kim ngạch tiêu thụ tuần thứ nhất tương đối cao, ngày thứ hai về cục công thương họp, Tiểu Chu và Ngu Thanh Nhàn đều được cấp trên biểu dương và phát thưởng.Thời kỳ này, phần thưởng đều mang đặc sắc của thời đại vô cùng rõ ràng, một chiếc khăn lông trắng, một cốc tráng men.Sau ngày nhận thưởng cũng là ngày Mộc Tâm và Thủy Tâm tới trường đại học báo danh.Trường học của cả hai cô bé đều ở trong thành phố này, nhưng một ở phía Đông, một ở phía Tây.Sáng ngày đi báo danh, Văn Thanh Yến lái xe jeep của cục vũ trang đưa hai con gái tới trường.Lên đại học là một sự kiện hết sức vinh dự, ông Văn cùng bà Lục không muốn bỏ qua dịp này, vì thế, cả nhà cùng đưa Mộc Tâm và Thủy Tâm đi học.Ông Văn vô cùng kích động, đưa hai cháu đến trường còn lén giấu bà Lục giúi cho mỗi cô bé mấy chục đồng, đó là toàn bộ vốn riêng của ông cụ.Mộc Tâm và Thủy Tâm đều ấm lòng và hạnh phúc vô cùng.Tuổi thơ của hai cô bé quả thật rất bất hạnh, nhưng không sao, thời thiếu niên của họ đã tràn ngập ánh sáng và ấm áp, đây chính là những hồi ức quý giá nhất, cả hai đều tin tưởng vào tương lai, tin rằng những ngày tháng về sau của mình đều sẽ tốt đẹp như vậy.

“Không cần khách sáo.”

Mộc Tâm cắn một quả khác, ăn xong mới nghiêng đầu hỏi Tiểu Chu:

“Có phải anh đang lo nguồn tiêu thụ cho giấm? Thực ra anh không cần lo lắng quá đâu, giấm mẹ tôi làm có hương vị đặc biệt ngon, mà đã một tháng không có hàng bán, những nhà mua giấm quen hẳn cũng đã ăn hết giấm cũ rồi, hiện giờ đưa ra thị trường hẳn sẽ bán rất chạy.”

Tiểu Chu trước đó cũng đã biết đến danh tiếng của xưởng giấm Lục Thị, giấm nhà cậu ăn cũng mua ở đây, cậu chàng biết nó rất ngon, nhưng vẫn không biết rõ lượng tiêu thụ giấm nên không yên tâm.

“Những cái đó tôi cũng biết, chỉ sợ có gì bất ngờ thôi.”

Mộc Tâm không nói gì thêm, ăn xong dưa chuột liền vào phòng.

Thủy Tâm nãy giờ vẫn bám cửa sổ rình coi, thấy chị mình về bèn trêu ghẹo: “An ủi xong rồi cơ à?”

“An ủi cái gì? Chỉ nói mấy câu vu vơ thôi.”

“Em không tin nhé, nếu chị không có ý gì với người ta mà chị lại lo lắng cho người ta đến độ phải ra tận nơi trấn an à?”

Mộc Tâm liếc nhìn Thủy Tâm một cái: “Em còn dám nói linh tinh, chị sẽ đi nói với mẹ là em yêu đương rồi nhé.”

Thủy Tâm tức thì nhảy dựng lên: “Chị, chị yêu quý, em sai rồi, em là đồ không biết điều, em không bao giờ nói bậy bạ nữa, chị rộng lượng tha cho em lần này đi, nha.”

Mộc Tâm ‘chậc’ một tiếng: “Để xem xem tâm trạng thế nào đã.”

Thủy Tâm nịnh nọt nhảy qua bóp vai cho Mộc Tâm: “Chị, chị thấy lực thế này đủ chưa? Có được không?”

“Bên trái, nhích qua trái một chút, chỗ đó hơi mỏi.”

“Được, được liền.”

Một tuần sau, lượng tiêu thụ giấm thơm được thống kê ra, giấm sau khi thay đổi bao bì bán chạy hơn giấm bán lẻ trước đây.

Đúng như Mộc Tâm đã nói, sau một tháng không có giấm mới bán, các nhà dùng quen giấm thơm Lục Thị đã dùng hết giấm cũ, vừa nghe nói giấm thơm bắt đầu bán trở lại liền đi mua ngay.

Vì thế, kim ngạch tiêu thụ tuần thứ nhất tương đối cao, ngày thứ hai về cục công thương họp, Tiểu Chu và Ngu Thanh Nhàn đều được cấp trên biểu dương và phát thưởng.

Thời kỳ này, phần thưởng đều mang đặc sắc của thời đại vô cùng rõ ràng, một chiếc khăn lông trắng, một cốc tráng men.

Sau ngày nhận thưởng cũng là ngày Mộc Tâm và Thủy Tâm tới trường đại học báo danh.

Trường học của cả hai cô bé đều ở trong thành phố này, nhưng một ở phía Đông, một ở phía Tây.

Sáng ngày đi báo danh, Văn Thanh Yến lái xe jeep của cục vũ trang đưa hai con gái tới trường.

Lên đại học là một sự kiện hết sức vinh dự, ông Văn cùng bà Lục không muốn bỏ qua dịp này, vì thế, cả nhà cùng đưa Mộc Tâm và Thủy Tâm đi học.

Ông Văn vô cùng kích động, đưa hai cháu đến trường còn lén giấu bà Lục giúi cho mỗi cô bé mấy chục đồng, đó là toàn bộ vốn riêng của ông cụ.

Mộc Tâm và Thủy Tâm đều ấm lòng và hạnh phúc vô cùng.

Tuổi thơ của hai cô bé quả thật rất bất hạnh, nhưng không sao, thời thiếu niên của họ đã tràn ngập ánh sáng và ấm áp, đây chính là những hồi ức quý giá nhất, cả hai đều tin tưởng vào tương lai, tin rằng những ngày tháng về sau của mình đều sẽ tốt đẹp như vậy.

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… “Không cần khách sáo.”Mộc Tâm cắn một quả khác, ăn xong mới nghiêng đầu hỏi Tiểu Chu:“Có phải anh đang lo nguồn tiêu thụ cho giấm? Thực ra anh không cần lo lắng quá đâu, giấm mẹ tôi làm có hương vị đặc biệt ngon, mà đã một tháng không có hàng bán, những nhà mua giấm quen hẳn cũng đã ăn hết giấm cũ rồi, hiện giờ đưa ra thị trường hẳn sẽ bán rất chạy.”Tiểu Chu trước đó cũng đã biết đến danh tiếng của xưởng giấm Lục Thị, giấm nhà cậu ăn cũng mua ở đây, cậu chàng biết nó rất ngon, nhưng vẫn không biết rõ lượng tiêu thụ giấm nên không yên tâm.“Những cái đó tôi cũng biết, chỉ sợ có gì bất ngờ thôi.”Mộc Tâm không nói gì thêm, ăn xong dưa chuột liền vào phòng.Thủy Tâm nãy giờ vẫn bám cửa sổ rình coi, thấy chị mình về bèn trêu ghẹo: “An ủi xong rồi cơ à?”“An ủi cái gì? Chỉ nói mấy câu vu vơ thôi.”“Em không tin nhé, nếu chị không có ý gì với người ta mà chị lại lo lắng cho người ta đến độ phải ra tận nơi trấn an à?”Mộc Tâm liếc nhìn Thủy Tâm một cái: “Em còn dám nói linh tinh, chị sẽ đi nói với mẹ là em yêu đương rồi nhé.”Thủy Tâm tức thì nhảy dựng lên: “Chị, chị yêu quý, em sai rồi, em là đồ không biết điều, em không bao giờ nói bậy bạ nữa, chị rộng lượng tha cho em lần này đi, nha.”Mộc Tâm ‘chậc’ một tiếng: “Để xem xem tâm trạng thế nào đã.”Thủy Tâm nịnh nọt nhảy qua bóp vai cho Mộc Tâm: “Chị, chị thấy lực thế này đủ chưa? Có được không?”“Bên trái, nhích qua trái một chút, chỗ đó hơi mỏi.”“Được, được liền.”…Một tuần sau, lượng tiêu thụ giấm thơm được thống kê ra, giấm sau khi thay đổi bao bì bán chạy hơn giấm bán lẻ trước đây.Đúng như Mộc Tâm đã nói, sau một tháng không có giấm mới bán, các nhà dùng quen giấm thơm Lục Thị đã dùng hết giấm cũ, vừa nghe nói giấm thơm bắt đầu bán trở lại liền đi mua ngay.Vì thế, kim ngạch tiêu thụ tuần thứ nhất tương đối cao, ngày thứ hai về cục công thương họp, Tiểu Chu và Ngu Thanh Nhàn đều được cấp trên biểu dương và phát thưởng.Thời kỳ này, phần thưởng đều mang đặc sắc của thời đại vô cùng rõ ràng, một chiếc khăn lông trắng, một cốc tráng men.Sau ngày nhận thưởng cũng là ngày Mộc Tâm và Thủy Tâm tới trường đại học báo danh.Trường học của cả hai cô bé đều ở trong thành phố này, nhưng một ở phía Đông, một ở phía Tây.Sáng ngày đi báo danh, Văn Thanh Yến lái xe jeep của cục vũ trang đưa hai con gái tới trường.Lên đại học là một sự kiện hết sức vinh dự, ông Văn cùng bà Lục không muốn bỏ qua dịp này, vì thế, cả nhà cùng đưa Mộc Tâm và Thủy Tâm đi học.Ông Văn vô cùng kích động, đưa hai cháu đến trường còn lén giấu bà Lục giúi cho mỗi cô bé mấy chục đồng, đó là toàn bộ vốn riêng của ông cụ.Mộc Tâm và Thủy Tâm đều ấm lòng và hạnh phúc vô cùng.Tuổi thơ của hai cô bé quả thật rất bất hạnh, nhưng không sao, thời thiếu niên của họ đã tràn ngập ánh sáng và ấm áp, đây chính là những hồi ức quý giá nhất, cả hai đều tin tưởng vào tương lai, tin rằng những ngày tháng về sau của mình đều sẽ tốt đẹp như vậy.

Chương 125: Chương 125