*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 166: Chương 166
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Đồng Thuần An xuất thân là người trong thành, xem như là người có văn hóa, thường ngày tỏ vẻ xa lạ với những người trong thôn này, ánh mắt nhìn nông dân chân đất như bọn cô cũng kiêu ngạo.Người duy nhất trở thành ngoại lệ của cậu ta là Hạ Văn Tĩnh.Thế nhưng, một kẻ thanh cao như cậu ta lại không hề có nét ngạo nghễ của người có học khi lấy tiền bán thân mua mạng của nguyên thân đi làm ăn, cũng không cảm giác tiền này dính m.á.u mà xài rất thoải mái.Lúc lấy tiền, vẻ thanh cao và ngông nghênh thường ngày của hắn bị chó gặm rồi sao? Nhìn mãi không ra.Mỗi năm khi Hạ Văn Tĩnh nhớ đến nguyên thân, hắn còn đau lòng khuyên nhủ cô ta, rõ ràng hắn có qua lại với nguyên thân được bao lần mà lại ra vẻ quen thuộc với cô, buồn nôn.Đích thị là một kẻ đạo đức giả.Sự xuất hiện của Đồng Thuần An khiến Hạ Văn Tĩnh luống cuống.Vừa rồi anh ấy nghe được bao nhieu? Anh ấy sẽ nghĩ thế nào về mình? Anh ấy cũng sẽ nghĩ mình giả tạo như chị mình chứ?Đột nhiên cô ta cảm thấy giận vì sao chị lại nói những lời đó, thậm chí còn thắc mắc liệu chị ta có đang cố ý nói cho Đồng Thuần An nghe không.Cô ta chưa bao giờ ghét chị mình đến thế. Chẳng lẽ chị mình lại vui vẻ khi cô gặp khó khăn sao?Nghĩ đến đây, Hạ Văn Tĩnh khóc như hoa lê rơi: "Dù chị tin hay không, nếu có thể, em thật sự bằng lòng gả đi, chịu khổ thay chị.”Ngu Thanh Nhàn chưa kịp nói gì, Đồng Thuần An đã cảm động trước: "Văn Tĩnh, em thật tốt bụng!"“Ồ? thế thì tốt. Giờ nhà họ Thường chê bai ngoại hình của chị gầy gò quá sau này không dễ sinh con. Nhìn em là biết cơ thể khỏe khoắn nhà họ Thường chắc chắn sẽ rất vui. Hay là em đi nhờ bố trao đổi lại với nhà họ Thường nhé?"Chiêu lấy lui làm tiến này Hạ Văn Tĩnh đã sử dụng vô số lần, mỗi lần sử dụng thì chị gái cô ta sẽ rất rộng lượng tha thứ, cô ta nằm mưo cũng không ngờ tới người chị ngốc nghếch thật thà ấy không bị dính chiêu.Hạ Văn Tĩnh trợn to hai mắt, miệng há to lại há to thêm, thốt không ra lời.Những ngón tay của Ngu Thanh Nhàn khẽ di chuyển trên người cô ta, một lá bùa vẽ ra trong không khí."Không, tôi không muốn đến nhà họ Thường gớm ghiếc, bẩn thỉu đó, tôi không muốn lấy Thường Bảo Căn xấu xí hôi hám, tôi không muốn bị đánh, dựa vào cái gì bắt em đi! Chị không muốn tốt cho tôi!”“Tôi muốn lấy Đồng Thuần An, tôi muốn lên thành làm người thành thị, nhà họ Thường xứng sao? Chị không thể không gây chuyện mà an phận được hả? Bộ ở quê đánh vợ là bất thường? Chị oan ức cái quái gì, cũng chả trách được tôi!”Hạ Văn Tĩnh mất kiểm soát nói hết những lời thật lòng, cả thế giới đột nhiên tĩnh lặng.Cô ta không dám nhìn Đồng Thuần An, nét mặt kinh hãi khó lòng tin nổi, sau đó thét lên rồi khóc lóc chạy đi.Đồng Thuần An đứng nghệch ra, chợt cất giọng mắng chửi: "Đồ đàn bà độc ác, Văn Tĩnh là em gái cô, em gái ruột, cô lại đẩy cô ấy vào chỗ chết? Cô thấy cô ấy chướng mắt?”"Ồ, nó không vào chỗ c.h.ế.t được nên tôi được." Vẻ mặt của Ngu Thanh Nhàn u ám: “Thì ra cậu cũng biết tốt xấu? Tôi còn tưởng cậu không biết? Biến ngay cho tôi, lần sau còn nói trước mặt tôi, gặp đâu đánh đó.”
Đồng Thuần An xuất thân là người trong thành, xem như là người có văn hóa, thường ngày tỏ vẻ xa lạ với những người trong thôn này, ánh mắt nhìn nông dân chân đất như bọn cô cũng kiêu ngạo.
Người duy nhất trở thành ngoại lệ của cậu ta là Hạ Văn Tĩnh.
Thế nhưng, một kẻ thanh cao như cậu ta lại không hề có nét ngạo nghễ của người có học khi lấy tiền bán thân mua mạng của nguyên thân đi làm ăn, cũng không cảm giác tiền này dính m.á.u mà xài rất thoải mái.
Lúc lấy tiền, vẻ thanh cao và ngông nghênh thường ngày của hắn bị chó gặm rồi sao? Nhìn mãi không ra.
Mỗi năm khi Hạ Văn Tĩnh nhớ đến nguyên thân, hắn còn đau lòng khuyên nhủ cô ta, rõ ràng hắn có qua lại với nguyên thân được bao lần mà lại ra vẻ quen thuộc với cô, buồn nôn.
Đích thị là một kẻ đạo đức giả.
Sự xuất hiện của Đồng Thuần An khiến Hạ Văn Tĩnh luống cuống.
Vừa rồi anh ấy nghe được bao nhieu? Anh ấy sẽ nghĩ thế nào về mình? Anh ấy cũng sẽ nghĩ mình giả tạo như chị mình chứ?
Đột nhiên cô ta cảm thấy giận vì sao chị lại nói những lời đó, thậm chí còn thắc mắc liệu chị ta có đang cố ý nói cho Đồng Thuần An nghe không.
Cô ta chưa bao giờ ghét chị mình đến thế. Chẳng lẽ chị mình lại vui vẻ khi cô gặp khó khăn sao?
Nghĩ đến đây, Hạ Văn Tĩnh khóc như hoa lê rơi: "Dù chị tin hay không, nếu có thể, em thật sự bằng lòng gả đi, chịu khổ thay chị.”
Ngu Thanh Nhàn chưa kịp nói gì, Đồng Thuần An đã cảm động trước: "Văn Tĩnh, em thật tốt bụng!"
“Ồ? thế thì tốt. Giờ nhà họ Thường chê bai ngoại hình của chị gầy gò quá sau này không dễ sinh con. Nhìn em là biết cơ thể khỏe khoắn nhà họ Thường chắc chắn sẽ rất vui. Hay là em đi nhờ bố trao đổi lại với nhà họ Thường nhé?"
Chiêu lấy lui làm tiến này Hạ Văn Tĩnh đã sử dụng vô số lần, mỗi lần sử dụng thì chị gái cô ta sẽ rất rộng lượng tha thứ, cô ta nằm mưo cũng không ngờ tới người chị ngốc nghếch thật thà ấy không bị dính chiêu.
Hạ Văn Tĩnh trợn to hai mắt, miệng há to lại há to thêm, thốt không ra lời.
Những ngón tay của Ngu Thanh Nhàn khẽ di chuyển trên người cô ta, một lá bùa vẽ ra trong không khí.
"Không, tôi không muốn đến nhà họ Thường gớm ghiếc, bẩn thỉu đó, tôi không muốn lấy Thường Bảo Căn xấu xí hôi hám, tôi không muốn bị đánh, dựa vào cái gì bắt em đi! Chị không muốn tốt cho tôi!”
“Tôi muốn lấy Đồng Thuần An, tôi muốn lên thành làm người thành thị, nhà họ Thường xứng sao? Chị không thể không gây chuyện mà an phận được hả? Bộ ở quê đánh vợ là bất thường? Chị oan ức cái quái gì, cũng chả trách được tôi!”
Hạ Văn Tĩnh mất kiểm soát nói hết những lời thật lòng, cả thế giới đột nhiên tĩnh lặng.
Cô ta không dám nhìn Đồng Thuần An, nét mặt kinh hãi khó lòng tin nổi, sau đó thét lên rồi khóc lóc chạy đi.
Đồng Thuần An đứng nghệch ra, chợt cất giọng mắng chửi: "Đồ đàn bà độc ác, Văn Tĩnh là em gái cô, em gái ruột, cô lại đẩy cô ấy vào chỗ chết? Cô thấy cô ấy chướng mắt?”
"Ồ, nó không vào chỗ c.h.ế.t được nên tôi được." Vẻ mặt của Ngu Thanh Nhàn u ám: “Thì ra cậu cũng biết tốt xấu? Tôi còn tưởng cậu không biết? Biến ngay cho tôi, lần sau còn nói trước mặt tôi, gặp đâu đánh đó.”
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Đồng Thuần An xuất thân là người trong thành, xem như là người có văn hóa, thường ngày tỏ vẻ xa lạ với những người trong thôn này, ánh mắt nhìn nông dân chân đất như bọn cô cũng kiêu ngạo.Người duy nhất trở thành ngoại lệ của cậu ta là Hạ Văn Tĩnh.Thế nhưng, một kẻ thanh cao như cậu ta lại không hề có nét ngạo nghễ của người có học khi lấy tiền bán thân mua mạng của nguyên thân đi làm ăn, cũng không cảm giác tiền này dính m.á.u mà xài rất thoải mái.Lúc lấy tiền, vẻ thanh cao và ngông nghênh thường ngày của hắn bị chó gặm rồi sao? Nhìn mãi không ra.Mỗi năm khi Hạ Văn Tĩnh nhớ đến nguyên thân, hắn còn đau lòng khuyên nhủ cô ta, rõ ràng hắn có qua lại với nguyên thân được bao lần mà lại ra vẻ quen thuộc với cô, buồn nôn.Đích thị là một kẻ đạo đức giả.Sự xuất hiện của Đồng Thuần An khiến Hạ Văn Tĩnh luống cuống.Vừa rồi anh ấy nghe được bao nhieu? Anh ấy sẽ nghĩ thế nào về mình? Anh ấy cũng sẽ nghĩ mình giả tạo như chị mình chứ?Đột nhiên cô ta cảm thấy giận vì sao chị lại nói những lời đó, thậm chí còn thắc mắc liệu chị ta có đang cố ý nói cho Đồng Thuần An nghe không.Cô ta chưa bao giờ ghét chị mình đến thế. Chẳng lẽ chị mình lại vui vẻ khi cô gặp khó khăn sao?Nghĩ đến đây, Hạ Văn Tĩnh khóc như hoa lê rơi: "Dù chị tin hay không, nếu có thể, em thật sự bằng lòng gả đi, chịu khổ thay chị.”Ngu Thanh Nhàn chưa kịp nói gì, Đồng Thuần An đã cảm động trước: "Văn Tĩnh, em thật tốt bụng!"“Ồ? thế thì tốt. Giờ nhà họ Thường chê bai ngoại hình của chị gầy gò quá sau này không dễ sinh con. Nhìn em là biết cơ thể khỏe khoắn nhà họ Thường chắc chắn sẽ rất vui. Hay là em đi nhờ bố trao đổi lại với nhà họ Thường nhé?"Chiêu lấy lui làm tiến này Hạ Văn Tĩnh đã sử dụng vô số lần, mỗi lần sử dụng thì chị gái cô ta sẽ rất rộng lượng tha thứ, cô ta nằm mưo cũng không ngờ tới người chị ngốc nghếch thật thà ấy không bị dính chiêu.Hạ Văn Tĩnh trợn to hai mắt, miệng há to lại há to thêm, thốt không ra lời.Những ngón tay của Ngu Thanh Nhàn khẽ di chuyển trên người cô ta, một lá bùa vẽ ra trong không khí."Không, tôi không muốn đến nhà họ Thường gớm ghiếc, bẩn thỉu đó, tôi không muốn lấy Thường Bảo Căn xấu xí hôi hám, tôi không muốn bị đánh, dựa vào cái gì bắt em đi! Chị không muốn tốt cho tôi!”“Tôi muốn lấy Đồng Thuần An, tôi muốn lên thành làm người thành thị, nhà họ Thường xứng sao? Chị không thể không gây chuyện mà an phận được hả? Bộ ở quê đánh vợ là bất thường? Chị oan ức cái quái gì, cũng chả trách được tôi!”Hạ Văn Tĩnh mất kiểm soát nói hết những lời thật lòng, cả thế giới đột nhiên tĩnh lặng.Cô ta không dám nhìn Đồng Thuần An, nét mặt kinh hãi khó lòng tin nổi, sau đó thét lên rồi khóc lóc chạy đi.Đồng Thuần An đứng nghệch ra, chợt cất giọng mắng chửi: "Đồ đàn bà độc ác, Văn Tĩnh là em gái cô, em gái ruột, cô lại đẩy cô ấy vào chỗ chết? Cô thấy cô ấy chướng mắt?”"Ồ, nó không vào chỗ c.h.ế.t được nên tôi được." Vẻ mặt của Ngu Thanh Nhàn u ám: “Thì ra cậu cũng biết tốt xấu? Tôi còn tưởng cậu không biết? Biến ngay cho tôi, lần sau còn nói trước mặt tôi, gặp đâu đánh đó.”