*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 167: Chương 167

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Ngu Thanh Nhàn quay người đi, bỏ mặc Đồng Thuần An đang sắp nổ tung đằng sau.Buổi chiều tan làm về nhà, Phạm Xuân Hà phá lệ không chửi rủa ai, bà ta bận bịu trong bếp.Ngu Thanh Nhàn lấy thức ăn cho lợn ra và cắt nhỏ, cả sọt thức ăn cho lớn chưa cắt xong thì một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi xách chai rượu bước vào nhà Thường Bảo Căn.Thường Đại Đức từ trong nhà ra nghênh đón, nhìn thấy chai rượu trong tay hắn, ông ta liền cười nói: "Bảo Kim tới rồi? Ông nói tới là tới còn mang rượu nữa, nhà tôi chuẩn bị cả rồi.”Người đàn ông tên Bảo Kim cười khoái chí: "Chú nói nghe xa lạ quá, cháu đến nhà chú ăn cơm là hời rồi, nếu không mang gì thì em ngại lắm. Chỗ rượu này đủ cho chú cháu mình đêm nay không say không về.”"Được, được, không say thì không về, không say thì không về. Mau vào nhà, mau vào nhà, thím cháu sắp nấu xong rồi." Thường Đại Đức gọi Thường Bảo Kim vào nhà.Thường Bảo Căn lấy số t.h.u.ố.c lá được cất kỹ cho ông ta một điếu, ba người đàn ông ngồi nhà trên phì phèo khói thuốc.Phạm Xuân Hà nhanh chóng bưng thức ăn lên, Ngu Thanh Nhàn nhìn bóng lưng bà ta và chợt cảm thấy hôm nay bà ta rất khác thường.Tóc bà ta được chải thẳng hơn bình thường, mặc bộ đồ đỏ hoa nhí, không biết có phải do ánh đèn hay không mà sắc mặt của Phạm Xuân Hà trông nhợt nhạt hơn bình thường rất nhiều.Điều kỳ lạ nhất là nay Phạm Xuân Hà không mắng cô!Lúc bình thường, miệng của Phạm Xuân Hà ngoại trừ ăn sẽ không chịu ngừng, thật sự rất hiếm khi thấy bộ dạng hiền thục như hôm nay.Ngu Thanh Nhàn lục lọi ký ức của nguyên thân và phát hiện mỗi lần Phạm Xuân Hà hiền lành thế này là lúc trong nhà có khách và thường là có Thường Bảo Kim.Ngu Thanh Nhàn cảm thấy hơi khác thường khi Phạm Xuân Hà chạy đến nhà gỗ nhỏ.Sự khác thường này càng rõ ràng hơn khi ăn uống. Bà ta ăn với tốc độ nhã nhặn hơn nhiều so với bình thường và trở nên dịu dàng hơn với những người có mặt.Bố con Thường Đại Đức đẩy chén đổi chung cùng Thường Bảo Kim, tửu lượng của bố con Thường Đại Đức không tốt lắm, chưa gì đã say về phòng nghỉ rồi.Ngu Thanh Nhàn bị đuổi về phòng.Cô luôn để ý động tĩnh bên ngoài và rồi trông thấy Phạm Xuân Hà ra hậu viện, một lúc sau Thường Bảo Kim cũng đi theo. Ngu Thanh Nhàn vội vàng đi theo từ xa.Vừa đến chân tường ở hậu viện, cô bắt gặp Phạm Xuân Hà bẽn lẽn nép mình vào vòng tay của Thường Bảo Kim như một cô gái mười bảy mười tám, tay của Thường Bảo Kim cũng lần mò trong quần áo của Phạm Xuân Hà.Ngu Thanh Nhàn kinh ngạc bịt miệng.Thường Bảo Kim là cháu trai của Thường Đại Đức, ông ta chỉ hơn Thường Bảo Căn mười lăm tuổi, năm nay cũng bốn mươi lăm rồi. Còn Phạm Xuân Hà gần năm mươi rồi thì phải?Tam quan của Ngu Thanh Nhàn chịu đả kích một phen. Cô nghĩ Phạm Xuân Hà đúng là biết cách chơi. Tình yêu bị ngăn cấm giữa thím và cháu trai, hấp dẫn quá.Ngu Thanh Nhàn nghĩ đến gương mặt bình thường với những nếp nhăn và lốm đốm của Phạm Xuân Hà lại thấy quá đúng với câu của người xưa.Cóc tìm ếch, xấu xí nhưng vui.Hạ Văn Tĩnh vừa khóc vừa chạy về nhà, nằm trên giường gào khóc.

Ngu Thanh Nhàn quay người đi, bỏ mặc Đồng Thuần An đang sắp nổ tung đằng sau.

Buổi chiều tan làm về nhà, Phạm Xuân Hà phá lệ không chửi rủa ai, bà ta bận bịu trong bếp.

Ngu Thanh Nhàn lấy thức ăn cho lợn ra và cắt nhỏ, cả sọt thức ăn cho lớn chưa cắt xong thì một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi xách chai rượu bước vào nhà Thường Bảo Căn.

Thường Đại Đức từ trong nhà ra nghênh đón, nhìn thấy chai rượu trong tay hắn, ông ta liền cười nói: "Bảo Kim tới rồi? Ông nói tới là tới còn mang rượu nữa, nhà tôi chuẩn bị cả rồi.”

Người đàn ông tên Bảo Kim cười khoái chí: "Chú nói nghe xa lạ quá, cháu đến nhà chú ăn cơm là hời rồi, nếu không mang gì thì em ngại lắm. Chỗ rượu này đủ cho chú cháu mình đêm nay không say không về.”

"Được, được, không say thì không về, không say thì không về. Mau vào nhà, mau vào nhà, thím cháu sắp nấu xong rồi." Thường Đại Đức gọi Thường Bảo Kim vào nhà.

Thường Bảo Căn lấy số t.h.u.ố.c lá được cất kỹ cho ông ta một điếu, ba người đàn ông ngồi nhà trên phì phèo khói thuốc.

Phạm Xuân Hà nhanh chóng bưng thức ăn lên, Ngu Thanh Nhàn nhìn bóng lưng bà ta và chợt cảm thấy hôm nay bà ta rất khác thường.

Tóc bà ta được chải thẳng hơn bình thường, mặc bộ đồ đỏ hoa nhí, không biết có phải do ánh đèn hay không mà sắc mặt của Phạm Xuân Hà trông nhợt nhạt hơn bình thường rất nhiều.

Điều kỳ lạ nhất là nay Phạm Xuân Hà không mắng cô!

Lúc bình thường, miệng của Phạm Xuân Hà ngoại trừ ăn sẽ không chịu ngừng, thật sự rất hiếm khi thấy bộ dạng hiền thục như hôm nay.

Ngu Thanh Nhàn lục lọi ký ức của nguyên thân và phát hiện mỗi lần Phạm Xuân Hà hiền lành thế này là lúc trong nhà có khách và thường là có Thường Bảo Kim.

Ngu Thanh Nhàn cảm thấy hơi khác thường khi Phạm Xuân Hà chạy đến nhà gỗ nhỏ.

Sự khác thường này càng rõ ràng hơn khi ăn uống. Bà ta ăn với tốc độ nhã nhặn hơn nhiều so với bình thường và trở nên dịu dàng hơn với những người có mặt.

Bố con Thường Đại Đức đẩy chén đổi chung cùng Thường Bảo Kim, tửu lượng của bố con Thường Đại Đức không tốt lắm, chưa gì đã say về phòng nghỉ rồi.

Ngu Thanh Nhàn bị đuổi về phòng.

Cô luôn để ý động tĩnh bên ngoài và rồi trông thấy Phạm Xuân Hà ra hậu viện, một lúc sau Thường Bảo Kim cũng đi theo. Ngu Thanh Nhàn vội vàng đi theo từ xa.

Vừa đến chân tường ở hậu viện, cô bắt gặp Phạm Xuân Hà bẽn lẽn nép mình vào vòng tay của Thường Bảo Kim như một cô gái mười bảy mười tám, tay của Thường Bảo Kim cũng lần mò trong quần áo của Phạm Xuân Hà.

Ngu Thanh Nhàn kinh ngạc bịt miệng.

Thường Bảo Kim là cháu trai của Thường Đại Đức, ông ta chỉ hơn Thường Bảo Căn mười lăm tuổi, năm nay cũng bốn mươi lăm rồi. Còn Phạm Xuân Hà gần năm mươi rồi thì phải?

Tam quan của Ngu Thanh Nhàn chịu đả kích một phen. Cô nghĩ Phạm Xuân Hà đúng là biết cách chơi. Tình yêu bị ngăn cấm giữa thím và cháu trai, hấp dẫn quá.

Ngu Thanh Nhàn nghĩ đến gương mặt bình thường với những nếp nhăn và lốm đốm của Phạm Xuân Hà lại thấy quá đúng với câu của người xưa.

Cóc tìm ếch, xấu xí nhưng vui.

Hạ Văn Tĩnh vừa khóc vừa chạy về nhà, nằm trên giường gào khóc.

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Ngu Thanh Nhàn quay người đi, bỏ mặc Đồng Thuần An đang sắp nổ tung đằng sau.Buổi chiều tan làm về nhà, Phạm Xuân Hà phá lệ không chửi rủa ai, bà ta bận bịu trong bếp.Ngu Thanh Nhàn lấy thức ăn cho lợn ra và cắt nhỏ, cả sọt thức ăn cho lớn chưa cắt xong thì một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi xách chai rượu bước vào nhà Thường Bảo Căn.Thường Đại Đức từ trong nhà ra nghênh đón, nhìn thấy chai rượu trong tay hắn, ông ta liền cười nói: "Bảo Kim tới rồi? Ông nói tới là tới còn mang rượu nữa, nhà tôi chuẩn bị cả rồi.”Người đàn ông tên Bảo Kim cười khoái chí: "Chú nói nghe xa lạ quá, cháu đến nhà chú ăn cơm là hời rồi, nếu không mang gì thì em ngại lắm. Chỗ rượu này đủ cho chú cháu mình đêm nay không say không về.”"Được, được, không say thì không về, không say thì không về. Mau vào nhà, mau vào nhà, thím cháu sắp nấu xong rồi." Thường Đại Đức gọi Thường Bảo Kim vào nhà.Thường Bảo Căn lấy số t.h.u.ố.c lá được cất kỹ cho ông ta một điếu, ba người đàn ông ngồi nhà trên phì phèo khói thuốc.Phạm Xuân Hà nhanh chóng bưng thức ăn lên, Ngu Thanh Nhàn nhìn bóng lưng bà ta và chợt cảm thấy hôm nay bà ta rất khác thường.Tóc bà ta được chải thẳng hơn bình thường, mặc bộ đồ đỏ hoa nhí, không biết có phải do ánh đèn hay không mà sắc mặt của Phạm Xuân Hà trông nhợt nhạt hơn bình thường rất nhiều.Điều kỳ lạ nhất là nay Phạm Xuân Hà không mắng cô!Lúc bình thường, miệng của Phạm Xuân Hà ngoại trừ ăn sẽ không chịu ngừng, thật sự rất hiếm khi thấy bộ dạng hiền thục như hôm nay.Ngu Thanh Nhàn lục lọi ký ức của nguyên thân và phát hiện mỗi lần Phạm Xuân Hà hiền lành thế này là lúc trong nhà có khách và thường là có Thường Bảo Kim.Ngu Thanh Nhàn cảm thấy hơi khác thường khi Phạm Xuân Hà chạy đến nhà gỗ nhỏ.Sự khác thường này càng rõ ràng hơn khi ăn uống. Bà ta ăn với tốc độ nhã nhặn hơn nhiều so với bình thường và trở nên dịu dàng hơn với những người có mặt.Bố con Thường Đại Đức đẩy chén đổi chung cùng Thường Bảo Kim, tửu lượng của bố con Thường Đại Đức không tốt lắm, chưa gì đã say về phòng nghỉ rồi.Ngu Thanh Nhàn bị đuổi về phòng.Cô luôn để ý động tĩnh bên ngoài và rồi trông thấy Phạm Xuân Hà ra hậu viện, một lúc sau Thường Bảo Kim cũng đi theo. Ngu Thanh Nhàn vội vàng đi theo từ xa.Vừa đến chân tường ở hậu viện, cô bắt gặp Phạm Xuân Hà bẽn lẽn nép mình vào vòng tay của Thường Bảo Kim như một cô gái mười bảy mười tám, tay của Thường Bảo Kim cũng lần mò trong quần áo của Phạm Xuân Hà.Ngu Thanh Nhàn kinh ngạc bịt miệng.Thường Bảo Kim là cháu trai của Thường Đại Đức, ông ta chỉ hơn Thường Bảo Căn mười lăm tuổi, năm nay cũng bốn mươi lăm rồi. Còn Phạm Xuân Hà gần năm mươi rồi thì phải?Tam quan của Ngu Thanh Nhàn chịu đả kích một phen. Cô nghĩ Phạm Xuân Hà đúng là biết cách chơi. Tình yêu bị ngăn cấm giữa thím và cháu trai, hấp dẫn quá.Ngu Thanh Nhàn nghĩ đến gương mặt bình thường với những nếp nhăn và lốm đốm của Phạm Xuân Hà lại thấy quá đúng với câu của người xưa.Cóc tìm ếch, xấu xí nhưng vui.Hạ Văn Tĩnh vừa khóc vừa chạy về nhà, nằm trên giường gào khóc.

Chương 167: Chương 167