*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 180: Chương 180
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Chị dâu hai Hạ nhìn bốn phía xung quanh, hé miệng muốn nói gì đó rồi lại giả vờ như phải kiềm chế: "Có chắc là mấy người không đồn đãi linh tinh không? Mấy người mà để lộ tiếng gió là tôi sẽ thành tội nhân đấy."Cái điệu bố muốn nói lại thôi này của chị dâu hai Hạ khiến đám người sốt hết cả ruột."Tôi cam đoan luôn đấy, ai nói người đó là chó." Mọi người đều thề.Chị dâu hai Hạ cũng không tiếp tục vờ vịt nữa, chị ta giống như kẻ trộm hạ giọng thì thầm: "Chuyện này á, bên kia thôn Xương Sơn đã truyền khắp rồi, nếu không phải chị dâu cả tôi lúc ra ngoài nghe được thì tôi vẫn chưa biết đâu."Chị dâu hai Hạ nói úp úp mở mở như thế, trong lòng mọi người cũng kích động theo."Cô em chồng nhà tôi ấy, bị cha mẹ chồng bán đến nhà Thường Đại Đức ở thôn Xương Sơn, mọi người đều biết chuyện này đúng không?""Biết chứ, chuyện lớn thế này sao chúng tôi không biết cho được?""Có chuyện mọi người vẫn chưa biết đâu, mẹ chồng con bé..."Chị dâu hai Hạ thêm mắm dặm muối vào tin tức vừa nghe được từ chị dâu cả Hạ, kể lại cho đám người nghe.Chị ta vừa nói xong, mọi người lập tức khó khống chế nỗi kích động muốn chia sẻ từ trong nội tâm, đều lấy cớ có việc rời đi.Một truyền mười, mười truyền trăm, chỉ trong vòng một buổi chiều mà chuyện này đã truyền khắp đại đội Hà Tây.Cuối cùng, mọi người đều nói có sách, mách có chứng, giống như lúc Phạm Xuân Hà và Thường Bảo Kim yêu đương vụng trộm, họ đều trốn dưới gầm giường nghe được vậy, ngay cả chi tiết nhỏ cũng nói như thật.Ngu Thanh Nhàn ngạc nhiên trước sự sáng tạo của quần chúng ăn dưa.Giữa trưa tan tầm quay về nhà họ Thường, Ngu Thanh Nhàn vẫn chưa kịp vào đến cửa thì đã có một người phụ nữ vội vàng lướt qua bên người cô: "Phạm Xuân Hà, Phạm Xuân Hà, đồ bà già ***** thỏa kia ra đây cho tôi, bà ra đây cho tôi."Hôm nay Phạm Xuân Hà tan việc về sớm, vốn không biết được chuyện của mình và Thường Bảo Kim đã bại lộ.Bà ta đi từ phòng bếp ra, nhìn thấy người đến mắng mình là vợ của Thường Bảo Kim, tâm tư nhỏ của phụ nữ khiến đáy lòng bà ta chua loét.Phạm Xuân Hà cố nén cơn ghen lên tiếng: "Tôi còn tưởng miệng ai thối đến mức này, hóa ra là vợ Bảo Kim à. Tốt xấu gì tôi cũng là trưởng bối của cô, cô có biết phép tắc không thế?"Vợ Thường Bảo Kim tiến lên vài bước túm tóc của Phạm Xuân Hà, dùng sức kéo mạnh: "Trưởng bối? Phép tắc? Bà mà cũng dám nói chuyện phép tắc của trưởng bối với tôi á? Đồ ***** thõa nhà bà, lúc bà ngủ với người đàn ông của tôi sao không nghĩ đến bà là trưởng bối, không nhớ đến cái phép tắc này của bà?"Phạm Xuân Hà đang cố gỡ tay của vợ Thường Bảo Kim ra, nghe thấy bà ta nói vậy thì trợn tròn con mắt, bà ta nhìn tròng trọc Ngu Thanh Nhàn đang đứng ngoài cửa xem náo nhiệt, Ngu Thanh Nhàn mỉm cười đáp lại bà ta.Nếu không phải hiện tại đang đánh nhau, Phạm Xuân Hà thật sự rất muốn nhảy lên đánh cho Ngu Thanh Nhàn một trận.Mẹ nó con ***** nhỏ này, không phải đã thương lượng tốt rồi ư?Từ này về sau bà ta không hành hạ cô nữa, cô cũng không được xem chuyện này ra ngoài nói, không phải sao?
Chị dâu hai Hạ nhìn bốn phía xung quanh, hé miệng muốn nói gì đó rồi lại giả vờ như phải kiềm chế: "Có chắc là mấy người không đồn đãi linh tinh không? Mấy người mà để lộ tiếng gió là tôi sẽ thành tội nhân đấy."
Cái điệu bố muốn nói lại thôi này của chị dâu hai Hạ khiến đám người sốt hết cả ruột.
"Tôi cam đoan luôn đấy, ai nói người đó là chó." Mọi người đều thề.
Chị dâu hai Hạ cũng không tiếp tục vờ vịt nữa, chị ta giống như kẻ trộm hạ giọng thì thầm: "Chuyện này á, bên kia thôn Xương Sơn đã truyền khắp rồi, nếu không phải chị dâu cả tôi lúc ra ngoài nghe được thì tôi vẫn chưa biết đâu."
Chị dâu hai Hạ nói úp úp mở mở như thế, trong lòng mọi người cũng kích động theo.
"Cô em chồng nhà tôi ấy, bị cha mẹ chồng bán đến nhà Thường Đại Đức ở thôn Xương Sơn, mọi người đều biết chuyện này đúng không?"
"Biết chứ, chuyện lớn thế này sao chúng tôi không biết cho được?"
"Có chuyện mọi người vẫn chưa biết đâu, mẹ chồng con bé..."
Chị dâu hai Hạ thêm mắm dặm muối vào tin tức vừa nghe được từ chị dâu cả Hạ, kể lại cho đám người nghe.
Chị ta vừa nói xong, mọi người lập tức khó khống chế nỗi kích động muốn chia sẻ từ trong nội tâm, đều lấy cớ có việc rời đi.
Một truyền mười, mười truyền trăm, chỉ trong vòng một buổi chiều mà chuyện này đã truyền khắp đại đội Hà Tây.
Cuối cùng, mọi người đều nói có sách, mách có chứng, giống như lúc Phạm Xuân Hà và Thường Bảo Kim yêu đương vụng trộm, họ đều trốn dưới gầm giường nghe được vậy, ngay cả chi tiết nhỏ cũng nói như thật.
Ngu Thanh Nhàn ngạc nhiên trước sự sáng tạo của quần chúng ăn dưa.
Giữa trưa tan tầm quay về nhà họ Thường, Ngu Thanh Nhàn vẫn chưa kịp vào đến cửa thì đã có một người phụ nữ vội vàng lướt qua bên người cô: "Phạm Xuân Hà, Phạm Xuân Hà, đồ bà già ***** thỏa kia ra đây cho tôi, bà ra đây cho tôi."
Hôm nay Phạm Xuân Hà tan việc về sớm, vốn không biết được chuyện của mình và Thường Bảo Kim đã bại lộ.
Bà ta đi từ phòng bếp ra, nhìn thấy người đến mắng mình là vợ của Thường Bảo Kim, tâm tư nhỏ của phụ nữ khiến đáy lòng bà ta chua loét.
Phạm Xuân Hà cố nén cơn ghen lên tiếng: "Tôi còn tưởng miệng ai thối đến mức này, hóa ra là vợ Bảo Kim à. Tốt xấu gì tôi cũng là trưởng bối của cô, cô có biết phép tắc không thế?"
Vợ Thường Bảo Kim tiến lên vài bước túm tóc của Phạm Xuân Hà, dùng sức kéo mạnh: "Trưởng bối? Phép tắc? Bà mà cũng dám nói chuyện phép tắc của trưởng bối với tôi á? Đồ ***** thõa nhà bà, lúc bà ngủ với người đàn ông của tôi sao không nghĩ đến bà là trưởng bối, không nhớ đến cái phép tắc này của bà?"
Phạm Xuân Hà đang cố gỡ tay của vợ Thường Bảo Kim ra, nghe thấy bà ta nói vậy thì trợn tròn con mắt, bà ta nhìn tròng trọc Ngu Thanh Nhàn đang đứng ngoài cửa xem náo nhiệt, Ngu Thanh Nhàn mỉm cười đáp lại bà ta.
Nếu không phải hiện tại đang đánh nhau, Phạm Xuân Hà thật sự rất muốn nhảy lên đánh cho Ngu Thanh Nhàn một trận.
Mẹ nó con ***** nhỏ này, không phải đã thương lượng tốt rồi ư?
Từ này về sau bà ta không hành hạ cô nữa, cô cũng không được xem chuyện này ra ngoài nói, không phải sao?
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Chị dâu hai Hạ nhìn bốn phía xung quanh, hé miệng muốn nói gì đó rồi lại giả vờ như phải kiềm chế: "Có chắc là mấy người không đồn đãi linh tinh không? Mấy người mà để lộ tiếng gió là tôi sẽ thành tội nhân đấy."Cái điệu bố muốn nói lại thôi này của chị dâu hai Hạ khiến đám người sốt hết cả ruột."Tôi cam đoan luôn đấy, ai nói người đó là chó." Mọi người đều thề.Chị dâu hai Hạ cũng không tiếp tục vờ vịt nữa, chị ta giống như kẻ trộm hạ giọng thì thầm: "Chuyện này á, bên kia thôn Xương Sơn đã truyền khắp rồi, nếu không phải chị dâu cả tôi lúc ra ngoài nghe được thì tôi vẫn chưa biết đâu."Chị dâu hai Hạ nói úp úp mở mở như thế, trong lòng mọi người cũng kích động theo."Cô em chồng nhà tôi ấy, bị cha mẹ chồng bán đến nhà Thường Đại Đức ở thôn Xương Sơn, mọi người đều biết chuyện này đúng không?""Biết chứ, chuyện lớn thế này sao chúng tôi không biết cho được?""Có chuyện mọi người vẫn chưa biết đâu, mẹ chồng con bé..."Chị dâu hai Hạ thêm mắm dặm muối vào tin tức vừa nghe được từ chị dâu cả Hạ, kể lại cho đám người nghe.Chị ta vừa nói xong, mọi người lập tức khó khống chế nỗi kích động muốn chia sẻ từ trong nội tâm, đều lấy cớ có việc rời đi.Một truyền mười, mười truyền trăm, chỉ trong vòng một buổi chiều mà chuyện này đã truyền khắp đại đội Hà Tây.Cuối cùng, mọi người đều nói có sách, mách có chứng, giống như lúc Phạm Xuân Hà và Thường Bảo Kim yêu đương vụng trộm, họ đều trốn dưới gầm giường nghe được vậy, ngay cả chi tiết nhỏ cũng nói như thật.Ngu Thanh Nhàn ngạc nhiên trước sự sáng tạo của quần chúng ăn dưa.Giữa trưa tan tầm quay về nhà họ Thường, Ngu Thanh Nhàn vẫn chưa kịp vào đến cửa thì đã có một người phụ nữ vội vàng lướt qua bên người cô: "Phạm Xuân Hà, Phạm Xuân Hà, đồ bà già ***** thỏa kia ra đây cho tôi, bà ra đây cho tôi."Hôm nay Phạm Xuân Hà tan việc về sớm, vốn không biết được chuyện của mình và Thường Bảo Kim đã bại lộ.Bà ta đi từ phòng bếp ra, nhìn thấy người đến mắng mình là vợ của Thường Bảo Kim, tâm tư nhỏ của phụ nữ khiến đáy lòng bà ta chua loét.Phạm Xuân Hà cố nén cơn ghen lên tiếng: "Tôi còn tưởng miệng ai thối đến mức này, hóa ra là vợ Bảo Kim à. Tốt xấu gì tôi cũng là trưởng bối của cô, cô có biết phép tắc không thế?"Vợ Thường Bảo Kim tiến lên vài bước túm tóc của Phạm Xuân Hà, dùng sức kéo mạnh: "Trưởng bối? Phép tắc? Bà mà cũng dám nói chuyện phép tắc của trưởng bối với tôi á? Đồ ***** thõa nhà bà, lúc bà ngủ với người đàn ông của tôi sao không nghĩ đến bà là trưởng bối, không nhớ đến cái phép tắc này của bà?"Phạm Xuân Hà đang cố gỡ tay của vợ Thường Bảo Kim ra, nghe thấy bà ta nói vậy thì trợn tròn con mắt, bà ta nhìn tròng trọc Ngu Thanh Nhàn đang đứng ngoài cửa xem náo nhiệt, Ngu Thanh Nhàn mỉm cười đáp lại bà ta.Nếu không phải hiện tại đang đánh nhau, Phạm Xuân Hà thật sự rất muốn nhảy lên đánh cho Ngu Thanh Nhàn một trận.Mẹ nó con ***** nhỏ này, không phải đã thương lượng tốt rồi ư?Từ này về sau bà ta không hành hạ cô nữa, cô cũng không được xem chuyện này ra ngoài nói, không phải sao?