*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 181: Chương 181
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Nếu Ngu Thanh Nhàn có thể nghe được tiếng lòng của Phạm Xuân Hà, chỉ sợ đã cười thành tiếng.Vất vả lắm cô mới nắm được nhược điểm của Phạm Xuân Hà, sao có thể không dẫm c.h.ế.t bà ta chứ? Còn muốn cô bảo vệ bí mật giúp bà ta á, mơ cũng đẹp đấy!Vợ Thường Bảo Kim nhân cơ hội đó tát Phạm Xuân Hà vài cái tát. Phạm Xuân Hà lấy chồng nhiều năm như vậy rồi, tới bây giờ chưa từng bị đánh ác đến mức này.Thù mới hận cũ trào lên, Phạm Xuân Hà cũng không phải người dễ chọc, lập tức phản công, vừa đánh vừa mắng lại.Hai người cứ tôi đến bà đi, Phạm Xuân Hà tự mình vạch trần rõ ràng chuyện của bản thân với Thường Bảo Kim.Động tĩnh khi hai người đánh nhau quá lớn nên thu hút sự chú ý của người trong thôn. Thường Bảo Kim không ở trong đó, nhưng Thường Đại Đức lại cầm tẩu thuốc đứng hút giữa đám người, ánh mắt ông ta nhìn Phạm Xuân Hà vừa lạnh lùng vừa âm trầm.Phạm Xuân Hà bị vợ Thường Bảo Kim túm rụng một nắm tóc, trên mặt bị cào vài vết, quần áo cũng bị xé rách, lộ ra áo n.g.ự.c bên trong.Lần này đúng là tiện nghi cho đám côn đồ già chưa vợ trong thôn, mọi người vừa xem, trong lòng vừa nảy sinh ý đồ.Cuối cùng Phạm Xuân Hà cũng nhìn thấy Thường Đại Đức.Bà ta đối diện với ánh mắt của ông ta, nhịn không được mà rùng mình một cái, há miệng muốn giải thích gì đó, lại phát hiện ra, những gì nên nói, những gì không nên nói thì bà ta vừa nói hết rồi.Khuôn mặt Phạm Xuân Hà lập tức trắng bệch như tờ giấy.Lần đánh nhau này, vợ Thường Bảo Kim thắng thảm, bà ta liếc Phạm Xuân Hà "hừ" một tiếng rồi rời khỏi nhà Thường Đại Đức.Người đàn ông Thường Bảo Kim đã phản bội bà ta, vậy bà ta cũng không thể để cho ông ta sống tốt được. Bà ta đánh không lại Thường Bảo Kim cũng không sao, bà ta còn có người nhà mẹ đẻ mà.Thường Đại Đức giải tán đám người đang hóng chuyện, tiến lên phía trước túm tóc Phạm Xuân Hà kéo vào phòng, không lâu sau đó lập tức nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Phạm Xuân Hà truyền ra.Cha con Thường Đại Đức đều là người thành thật có tiếng, bởi vì ông ta không đánh vợ nên được người trong thôn công nhận là "người tốt".Đời trước mỗi lần ông ta đánh nguyên thân đều đánh bằng thắt lưng. Trước khi đánh nguyên thân, ông ta đã chuẩn bị một miếng vải nhét vào miệng cô ấy, đến khi đánh xong rồi mới lấy ra.Mỗi lần đánh nguyên thân ông ta đều tỉnh táo cả, xuống tay cực kỳ nặng, nguyên thân sợ ông ta nhất.Tiếng kêu đau đớn của Phạm Xuân Hà cũng mất dần, có lẽ là cũng bị ông ta dùng miếng vải chặn miệng lại rồi. Ngu Thanh Nhàn đứng bên ngoài thở phào nhẹ nhõm, thù hận của nguyên thân, cuối cùng cô cũng có thể báo một phần rồi.Tiếp theo sẽ là Thường Bảo Căn và Thường Đại Đức.Chuyện này cũng không cần cô cố ý dẫn dắt, Thường Đại Đức là một người đàn ông cực kỳ ích kỷ, lại có thêm lòng nghi ngờ cực kỳ nặng, hiện nay lại bị đội nón xanh.Mà Thường Bảo Căn đứa con có khả năng không phải con ruột của ông ta này cứ ngày ngày lắc lư trước mặt ông ta, giây phút nào cũng nhắc nhở ông ta về chuyện mình bị cắm sừng, hơn nữa còn nuôi con hoang. Loại nhục nhã này không một người đàn ông nào chịu được cả.
Nếu Ngu Thanh Nhàn có thể nghe được tiếng lòng của Phạm Xuân Hà, chỉ sợ đã cười thành tiếng.
Vất vả lắm cô mới nắm được nhược điểm của Phạm Xuân Hà, sao có thể không dẫm c.h.ế.t bà ta chứ? Còn muốn cô bảo vệ bí mật giúp bà ta á, mơ cũng đẹp đấy!
Vợ Thường Bảo Kim nhân cơ hội đó tát Phạm Xuân Hà vài cái tát. Phạm Xuân Hà lấy chồng nhiều năm như vậy rồi, tới bây giờ chưa từng bị đánh ác đến mức này.
Thù mới hận cũ trào lên, Phạm Xuân Hà cũng không phải người dễ chọc, lập tức phản công, vừa đánh vừa mắng lại.
Hai người cứ tôi đến bà đi, Phạm Xuân Hà tự mình vạch trần rõ ràng chuyện của bản thân với Thường Bảo Kim.
Động tĩnh khi hai người đánh nhau quá lớn nên thu hút sự chú ý của người trong thôn. Thường Bảo Kim không ở trong đó, nhưng Thường Đại Đức lại cầm tẩu thuốc đứng hút giữa đám người, ánh mắt ông ta nhìn Phạm Xuân Hà vừa lạnh lùng vừa âm trầm.
Phạm Xuân Hà bị vợ Thường Bảo Kim túm rụng một nắm tóc, trên mặt bị cào vài vết, quần áo cũng bị xé rách, lộ ra áo n.g.ự.c bên trong.
Lần này đúng là tiện nghi cho đám côn đồ già chưa vợ trong thôn, mọi người vừa xem, trong lòng vừa nảy sinh ý đồ.
Cuối cùng Phạm Xuân Hà cũng nhìn thấy Thường Đại Đức.
Bà ta đối diện với ánh mắt của ông ta, nhịn không được mà rùng mình một cái, há miệng muốn giải thích gì đó, lại phát hiện ra, những gì nên nói, những gì không nên nói thì bà ta vừa nói hết rồi.
Khuôn mặt Phạm Xuân Hà lập tức trắng bệch như tờ giấy.
Lần đánh nhau này, vợ Thường Bảo Kim thắng thảm, bà ta liếc Phạm Xuân Hà "hừ" một tiếng rồi rời khỏi nhà Thường Đại Đức.
Người đàn ông Thường Bảo Kim đã phản bội bà ta, vậy bà ta cũng không thể để cho ông ta sống tốt được. Bà ta đánh không lại Thường Bảo Kim cũng không sao, bà ta còn có người nhà mẹ đẻ mà.
Thường Đại Đức giải tán đám người đang hóng chuyện, tiến lên phía trước túm tóc Phạm Xuân Hà kéo vào phòng, không lâu sau đó lập tức nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Phạm Xuân Hà truyền ra.
Cha con Thường Đại Đức đều là người thành thật có tiếng, bởi vì ông ta không đánh vợ nên được người trong thôn công nhận là "người tốt".
Đời trước mỗi lần ông ta đánh nguyên thân đều đánh bằng thắt lưng. Trước khi đánh nguyên thân, ông ta đã chuẩn bị một miếng vải nhét vào miệng cô ấy, đến khi đánh xong rồi mới lấy ra.
Mỗi lần đánh nguyên thân ông ta đều tỉnh táo cả, xuống tay cực kỳ nặng, nguyên thân sợ ông ta nhất.
Tiếng kêu đau đớn của Phạm Xuân Hà cũng mất dần, có lẽ là cũng bị ông ta dùng miếng vải chặn miệng lại rồi. Ngu Thanh Nhàn đứng bên ngoài thở phào nhẹ nhõm, thù hận của nguyên thân, cuối cùng cô cũng có thể báo một phần rồi.
Tiếp theo sẽ là Thường Bảo Căn và Thường Đại Đức.
Chuyện này cũng không cần cô cố ý dẫn dắt, Thường Đại Đức là một người đàn ông cực kỳ ích kỷ, lại có thêm lòng nghi ngờ cực kỳ nặng, hiện nay lại bị đội nón xanh.
Mà Thường Bảo Căn đứa con có khả năng không phải con ruột của ông ta này cứ ngày ngày lắc lư trước mặt ông ta, giây phút nào cũng nhắc nhở ông ta về chuyện mình bị cắm sừng, hơn nữa còn nuôi con hoang. Loại nhục nhã này không một người đàn ông nào chịu được cả.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Nếu Ngu Thanh Nhàn có thể nghe được tiếng lòng của Phạm Xuân Hà, chỉ sợ đã cười thành tiếng.Vất vả lắm cô mới nắm được nhược điểm của Phạm Xuân Hà, sao có thể không dẫm c.h.ế.t bà ta chứ? Còn muốn cô bảo vệ bí mật giúp bà ta á, mơ cũng đẹp đấy!Vợ Thường Bảo Kim nhân cơ hội đó tát Phạm Xuân Hà vài cái tát. Phạm Xuân Hà lấy chồng nhiều năm như vậy rồi, tới bây giờ chưa từng bị đánh ác đến mức này.Thù mới hận cũ trào lên, Phạm Xuân Hà cũng không phải người dễ chọc, lập tức phản công, vừa đánh vừa mắng lại.Hai người cứ tôi đến bà đi, Phạm Xuân Hà tự mình vạch trần rõ ràng chuyện của bản thân với Thường Bảo Kim.Động tĩnh khi hai người đánh nhau quá lớn nên thu hút sự chú ý của người trong thôn. Thường Bảo Kim không ở trong đó, nhưng Thường Đại Đức lại cầm tẩu thuốc đứng hút giữa đám người, ánh mắt ông ta nhìn Phạm Xuân Hà vừa lạnh lùng vừa âm trầm.Phạm Xuân Hà bị vợ Thường Bảo Kim túm rụng một nắm tóc, trên mặt bị cào vài vết, quần áo cũng bị xé rách, lộ ra áo n.g.ự.c bên trong.Lần này đúng là tiện nghi cho đám côn đồ già chưa vợ trong thôn, mọi người vừa xem, trong lòng vừa nảy sinh ý đồ.Cuối cùng Phạm Xuân Hà cũng nhìn thấy Thường Đại Đức.Bà ta đối diện với ánh mắt của ông ta, nhịn không được mà rùng mình một cái, há miệng muốn giải thích gì đó, lại phát hiện ra, những gì nên nói, những gì không nên nói thì bà ta vừa nói hết rồi.Khuôn mặt Phạm Xuân Hà lập tức trắng bệch như tờ giấy.Lần đánh nhau này, vợ Thường Bảo Kim thắng thảm, bà ta liếc Phạm Xuân Hà "hừ" một tiếng rồi rời khỏi nhà Thường Đại Đức.Người đàn ông Thường Bảo Kim đã phản bội bà ta, vậy bà ta cũng không thể để cho ông ta sống tốt được. Bà ta đánh không lại Thường Bảo Kim cũng không sao, bà ta còn có người nhà mẹ đẻ mà.Thường Đại Đức giải tán đám người đang hóng chuyện, tiến lên phía trước túm tóc Phạm Xuân Hà kéo vào phòng, không lâu sau đó lập tức nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Phạm Xuân Hà truyền ra.Cha con Thường Đại Đức đều là người thành thật có tiếng, bởi vì ông ta không đánh vợ nên được người trong thôn công nhận là "người tốt".Đời trước mỗi lần ông ta đánh nguyên thân đều đánh bằng thắt lưng. Trước khi đánh nguyên thân, ông ta đã chuẩn bị một miếng vải nhét vào miệng cô ấy, đến khi đánh xong rồi mới lấy ra.Mỗi lần đánh nguyên thân ông ta đều tỉnh táo cả, xuống tay cực kỳ nặng, nguyên thân sợ ông ta nhất.Tiếng kêu đau đớn của Phạm Xuân Hà cũng mất dần, có lẽ là cũng bị ông ta dùng miếng vải chặn miệng lại rồi. Ngu Thanh Nhàn đứng bên ngoài thở phào nhẹ nhõm, thù hận của nguyên thân, cuối cùng cô cũng có thể báo một phần rồi.Tiếp theo sẽ là Thường Bảo Căn và Thường Đại Đức.Chuyện này cũng không cần cô cố ý dẫn dắt, Thường Đại Đức là một người đàn ông cực kỳ ích kỷ, lại có thêm lòng nghi ngờ cực kỳ nặng, hiện nay lại bị đội nón xanh.Mà Thường Bảo Căn đứa con có khả năng không phải con ruột của ông ta này cứ ngày ngày lắc lư trước mặt ông ta, giây phút nào cũng nhắc nhở ông ta về chuyện mình bị cắm sừng, hơn nữa còn nuôi con hoang. Loại nhục nhã này không một người đàn ông nào chịu được cả.