*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 220: Chương 220
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Dựa theo phong tục địa phương thì người c.h.ế.t bên ngoài sẽ không thể chôn cất trong thôn, chuyện họ chôn cất Ngô Liên ở bên ngoài sẽ không ai nói gì cả.Mà nhà mẹ đẻ của Ngô Liên cũng cách thôn của họ quá xa, hơn nữa, cho dù tin tức truyền đến nhà mẹ đẻ của Ngô Liên thì cũng chẳng ai dám ra mặt cho cô ta cả.Vì Ngô Liên gả đến nhà họ Thường nhiều năm như thế mà chưa sinh cho Thường Bảo Căn một đứa con nào, nên nhà họ trời sinh đuối lý.Sau khi Ngô Liên chết, Phạm Xuân Hà nghe ngóng được rằng Hạ Thiên Cao ở thôn Hạ Trang muốn bán cô con gái lớn thì lập tức có dự định.Sau khi ba người thương lượng, quyết định mua con gái lớn của Hạ Thiên Cao về làm con dâu nuôi từ bé.Bởi vì vừa đánh c.h.ế.t một người vợ, cộng với Thường Đại Đức và Phạm Xuân Hà luôn miệng khuyên bảo nên Thường Bảo Căn kiềm chế tính tình lại. Hơn nữa, thầy lang trong thôn Thường Đại Phát nói Hạ Thanh Nhàn vẫn còn quá bé, nên Thường Bảo Căn mới tạm thời buông tha cho Hạ Thanh Nhàn hai năm.Vụ án hiện tại đã được điều tra rõ, nhóm công an lại chạy thêm một chuyến nữa, bắt cả Phạm Xuân Hà và Thường Đại Đức lại.Khác với Thường Bảo Căn thành thật khai báo động cơ và quá trình g.i.ế.c người, bí thư chi bộ thôn vẫn tỏ vẻ ngoan cường.Ông ta có nhiều mưu mô, t.h.i t.h.ể ở hậu viện nhà ông ta đã sớm được xử lý rồi. Nhóm công an căn cứ theo lời khai của Lô Tú Mẫn, bới tung hậu viện nhà ông ta lên nhưng vẫn không đào được một cái xương nào.Nhóm công an biết ông ta chắc chắn phạm tôi, nhưng lại không có chứng cứ, nên không có cách nào bắt ông ta được.Ngay khi đồn công an hết đường xoay sở thì Hải Anh - vợ của bí thư chi bộ thôn đến đây. Bà ta đến tố tội bí thư chi bộ thôn."Tôi hận ông ta, có một chuyện tôi đã để trong lòng rất nhiều năm rồi.""Đó là một năm sau khi tôi sinh thằng cả, em gái tôi đến chăm sóc tôi ở cữ, tên súc sinh đó nhân lúc tôi không chú ý cưỡng h.i.ế.p em gái tôi. Tính tình em gái tôi mạnh mẽ, cầm dây thừng thắt cổ.""Tên súc sinh đó hại c.h.ế.t em gái tôi còn chưa tính, còn dám nói là em gái tôi quyến rũ ông ta."Nhớ đến đứa em gái c.h.ế.t sớm của mình, lòng Hải Anh đau như d.a.o cắt.Em gái bà ta ít hơn bà ta năm tuổi, bà ta sinh thẳng cả năm mười bảy, mà em gái bà ta cũng chỉ mới mười hai tuổi thôi.Con bé vừa ngoan ngoãn vừa lanh lợi, sao tên súc sinh đó vẫn ra tay được cơ chứ?Nhiều năm qua đi, mỗi giây mỗi phút Hải Anh đều hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t ông ta, nhưng bà ta không làm được, bà ta không có gan g.i.ế.c người, cũng sợ g.i.ế.c không nổi sẽ bị ông ta g.i.ế.c lại.Không phải bà ta chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ đi báo công an, nhưng đám công an cũng cùng một ruộc với tên súc sinh kia, sao có thể quan tâm cơ chứ.Nhiều năm vậy rồi, cuối cùng bà ta cũng đợi được đến lúc đưa tên đàn ông này ra trước công lý."Sau này ông ta còn tham gia đường dây buôn bán người nữa, trong nhà chúng tôi, không có mười thì cũng phải có tám cô gái bị ông ta g.i.ế.c c.h.ế.t cơ. Họ đều bị tên súc sinh kia chôn dưới gốc cây đào bên trái nhà tôi, các cậu đến đó đào là thấy.""Còn nữa, đây là sổ sách về hoạt động buôn bán người của ông ta, tôi cũng mang đến cho các cậu luôn rồi." Hải Anh nói xong bèn đưa đống sổ sách mà bà ta đã phải lục tung ba thước nhà lên mới tìm được kia.
Dựa theo phong tục địa phương thì người c.h.ế.t bên ngoài sẽ không thể chôn cất trong thôn, chuyện họ chôn cất Ngô Liên ở bên ngoài sẽ không ai nói gì cả.
Mà nhà mẹ đẻ của Ngô Liên cũng cách thôn của họ quá xa, hơn nữa, cho dù tin tức truyền đến nhà mẹ đẻ của Ngô Liên thì cũng chẳng ai dám ra mặt cho cô ta cả.
Vì Ngô Liên gả đến nhà họ Thường nhiều năm như thế mà chưa sinh cho Thường Bảo Căn một đứa con nào, nên nhà họ trời sinh đuối lý.
Sau khi Ngô Liên chết, Phạm Xuân Hà nghe ngóng được rằng Hạ Thiên Cao ở thôn Hạ Trang muốn bán cô con gái lớn thì lập tức có dự định.
Sau khi ba người thương lượng, quyết định mua con gái lớn của Hạ Thiên Cao về làm con dâu nuôi từ bé.
Bởi vì vừa đánh c.h.ế.t một người vợ, cộng với Thường Đại Đức và Phạm Xuân Hà luôn miệng khuyên bảo nên Thường Bảo Căn kiềm chế tính tình lại. Hơn nữa, thầy lang trong thôn Thường Đại Phát nói Hạ Thanh Nhàn vẫn còn quá bé, nên Thường Bảo Căn mới tạm thời buông tha cho Hạ Thanh Nhàn hai năm.
Vụ án hiện tại đã được điều tra rõ, nhóm công an lại chạy thêm một chuyến nữa, bắt cả Phạm Xuân Hà và Thường Đại Đức lại.
Khác với Thường Bảo Căn thành thật khai báo động cơ và quá trình g.i.ế.c người, bí thư chi bộ thôn vẫn tỏ vẻ ngoan cường.
Ông ta có nhiều mưu mô, t.h.i t.h.ể ở hậu viện nhà ông ta đã sớm được xử lý rồi. Nhóm công an căn cứ theo lời khai của Lô Tú Mẫn, bới tung hậu viện nhà ông ta lên nhưng vẫn không đào được một cái xương nào.
Nhóm công an biết ông ta chắc chắn phạm tôi, nhưng lại không có chứng cứ, nên không có cách nào bắt ông ta được.
Ngay khi đồn công an hết đường xoay sở thì Hải Anh - vợ của bí thư chi bộ thôn đến đây. Bà ta đến tố tội bí thư chi bộ thôn.
"Tôi hận ông ta, có một chuyện tôi đã để trong lòng rất nhiều năm rồi."
"Đó là một năm sau khi tôi sinh thằng cả, em gái tôi đến chăm sóc tôi ở cữ, tên súc sinh đó nhân lúc tôi không chú ý cưỡng h.i.ế.p em gái tôi. Tính tình em gái tôi mạnh mẽ, cầm dây thừng thắt cổ."
"Tên súc sinh đó hại c.h.ế.t em gái tôi còn chưa tính, còn dám nói là em gái tôi quyến rũ ông ta."
Nhớ đến đứa em gái c.h.ế.t sớm của mình, lòng Hải Anh đau như d.a.o cắt.
Em gái bà ta ít hơn bà ta năm tuổi, bà ta sinh thẳng cả năm mười bảy, mà em gái bà ta cũng chỉ mới mười hai tuổi thôi.
Con bé vừa ngoan ngoãn vừa lanh lợi, sao tên súc sinh đó vẫn ra tay được cơ chứ?
Nhiều năm qua đi, mỗi giây mỗi phút Hải Anh đều hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t ông ta, nhưng bà ta không làm được, bà ta không có gan g.i.ế.c người, cũng sợ g.i.ế.c không nổi sẽ bị ông ta g.i.ế.c lại.
Không phải bà ta chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ đi báo công an, nhưng đám công an cũng cùng một ruộc với tên súc sinh kia, sao có thể quan tâm cơ chứ.
Nhiều năm vậy rồi, cuối cùng bà ta cũng đợi được đến lúc đưa tên đàn ông này ra trước công lý.
"Sau này ông ta còn tham gia đường dây buôn bán người nữa, trong nhà chúng tôi, không có mười thì cũng phải có tám cô gái bị ông ta g.i.ế.c c.h.ế.t cơ. Họ đều bị tên súc sinh kia chôn dưới gốc cây đào bên trái nhà tôi, các cậu đến đó đào là thấy."
"Còn nữa, đây là sổ sách về hoạt động buôn bán người của ông ta, tôi cũng mang đến cho các cậu luôn rồi." Hải Anh nói xong bèn đưa đống sổ sách mà bà ta đã phải lục tung ba thước nhà lên mới tìm được kia.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Dựa theo phong tục địa phương thì người c.h.ế.t bên ngoài sẽ không thể chôn cất trong thôn, chuyện họ chôn cất Ngô Liên ở bên ngoài sẽ không ai nói gì cả.Mà nhà mẹ đẻ của Ngô Liên cũng cách thôn của họ quá xa, hơn nữa, cho dù tin tức truyền đến nhà mẹ đẻ của Ngô Liên thì cũng chẳng ai dám ra mặt cho cô ta cả.Vì Ngô Liên gả đến nhà họ Thường nhiều năm như thế mà chưa sinh cho Thường Bảo Căn một đứa con nào, nên nhà họ trời sinh đuối lý.Sau khi Ngô Liên chết, Phạm Xuân Hà nghe ngóng được rằng Hạ Thiên Cao ở thôn Hạ Trang muốn bán cô con gái lớn thì lập tức có dự định.Sau khi ba người thương lượng, quyết định mua con gái lớn của Hạ Thiên Cao về làm con dâu nuôi từ bé.Bởi vì vừa đánh c.h.ế.t một người vợ, cộng với Thường Đại Đức và Phạm Xuân Hà luôn miệng khuyên bảo nên Thường Bảo Căn kiềm chế tính tình lại. Hơn nữa, thầy lang trong thôn Thường Đại Phát nói Hạ Thanh Nhàn vẫn còn quá bé, nên Thường Bảo Căn mới tạm thời buông tha cho Hạ Thanh Nhàn hai năm.Vụ án hiện tại đã được điều tra rõ, nhóm công an lại chạy thêm một chuyến nữa, bắt cả Phạm Xuân Hà và Thường Đại Đức lại.Khác với Thường Bảo Căn thành thật khai báo động cơ và quá trình g.i.ế.c người, bí thư chi bộ thôn vẫn tỏ vẻ ngoan cường.Ông ta có nhiều mưu mô, t.h.i t.h.ể ở hậu viện nhà ông ta đã sớm được xử lý rồi. Nhóm công an căn cứ theo lời khai của Lô Tú Mẫn, bới tung hậu viện nhà ông ta lên nhưng vẫn không đào được một cái xương nào.Nhóm công an biết ông ta chắc chắn phạm tôi, nhưng lại không có chứng cứ, nên không có cách nào bắt ông ta được.Ngay khi đồn công an hết đường xoay sở thì Hải Anh - vợ của bí thư chi bộ thôn đến đây. Bà ta đến tố tội bí thư chi bộ thôn."Tôi hận ông ta, có một chuyện tôi đã để trong lòng rất nhiều năm rồi.""Đó là một năm sau khi tôi sinh thằng cả, em gái tôi đến chăm sóc tôi ở cữ, tên súc sinh đó nhân lúc tôi không chú ý cưỡng h.i.ế.p em gái tôi. Tính tình em gái tôi mạnh mẽ, cầm dây thừng thắt cổ.""Tên súc sinh đó hại c.h.ế.t em gái tôi còn chưa tính, còn dám nói là em gái tôi quyến rũ ông ta."Nhớ đến đứa em gái c.h.ế.t sớm của mình, lòng Hải Anh đau như d.a.o cắt.Em gái bà ta ít hơn bà ta năm tuổi, bà ta sinh thẳng cả năm mười bảy, mà em gái bà ta cũng chỉ mới mười hai tuổi thôi.Con bé vừa ngoan ngoãn vừa lanh lợi, sao tên súc sinh đó vẫn ra tay được cơ chứ?Nhiều năm qua đi, mỗi giây mỗi phút Hải Anh đều hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t ông ta, nhưng bà ta không làm được, bà ta không có gan g.i.ế.c người, cũng sợ g.i.ế.c không nổi sẽ bị ông ta g.i.ế.c lại.Không phải bà ta chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ đi báo công an, nhưng đám công an cũng cùng một ruộc với tên súc sinh kia, sao có thể quan tâm cơ chứ.Nhiều năm vậy rồi, cuối cùng bà ta cũng đợi được đến lúc đưa tên đàn ông này ra trước công lý."Sau này ông ta còn tham gia đường dây buôn bán người nữa, trong nhà chúng tôi, không có mười thì cũng phải có tám cô gái bị ông ta g.i.ế.c c.h.ế.t cơ. Họ đều bị tên súc sinh kia chôn dưới gốc cây đào bên trái nhà tôi, các cậu đến đó đào là thấy.""Còn nữa, đây là sổ sách về hoạt động buôn bán người của ông ta, tôi cũng mang đến cho các cậu luôn rồi." Hải Anh nói xong bèn đưa đống sổ sách mà bà ta đã phải lục tung ba thước nhà lên mới tìm được kia.