*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 222: Chương 222
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Bọn họ đã bị báo ứng rồi, nhưng còn hai kẻ Hạ Văn Tĩnh và Đổng Thuần An ăn bánh mì kẹp m.á.u nguyên thân kia, cô còn chưa trả thù nữa mà.Thôn Hạ Trang im phăng phắc, ngay cả đám nhóc thường hay chạy linh tinh cũng không thấy bóng dáng đâu cả. Lúc Ngu Thanh Nhàn đến nhà họ Hạ, chị dâu cả Hạ đang giặt quần áo, nhìn thấy cô thì sửng sốt một chút sau đó lập tức vui mừng."Em cả về rồi? Mau mau mau, vào nhà đi." Chị dâu cả Hạ lau tay vào tạp dề rồi kéo Ngu Thanh Nhàn vào phòng."Em đi đâu thế? Tin tức em mất tích truyền đến, chị lo c.h.ế.t đi được. Anh cả, anh hai của em biết em đi vào núi, còn lên núi tìm mấy ngày, mãi không tìm thấy mới về đấy. Lúc họ lên núi còn gặp quân nhân tuần tra nữa, ai nấy cũng đều có súng. Đáng sợ c.h.ế.t đi được.""Hôm qua anh cả với anh hai của em vẫn còn nhắc em đấy, em không xảy ra chuyện gì thì tốt quá rồi."Anh chị hai cũng vội vàng đi từ trong phòng họ ra ngoài, hai đứa con gái của anh chị trốn ở phía sau thò đầu ra nhìn Ngu Thanh Nhàn. Ngu Thanh Nhàn cười với chúng, bọn họ lập tức gọi cô là "cô cả", giọng ngọt như mía lùi.Anh cả Hạ cũng từ phòng đi ra: "Về rồi à? Ăn cơm chưa? Nếu không để chị dâu em đi nấu một bát mì trứng nhá?""Em ăn rồi mới đến, không cần phiền chị cả đâu." Ngu Thanh Nhàn ngoắc ngoắc Hạ Đại Đản: "Nào, lại đây cô cho bánh đậu xanh này, cháu cầm chia cho em gái nhé."Hạ Đại Đản ngẩng đầu lên nhìn anh cả Hạ, anh cả Hạ sờ đầu cậu bé: "Lấy đi."Lúc này, Hạ Đại Đản mới dám tiến lên nhận lấy bánh đậu xanh trong tay Ngu Thanh Nhàn chạy về phía phòng trong, hai đứa bé của anh hai cũng không ngồi yên, chạy theo cậu bé.Đám người Ngu Thanh Nhàn tiến vào nhà chính trò chuyện.Anh hai Hạ vội vàng hỏi: "Em cả à, em đi đâu suốt thời gian này thế?"Ngu Thanh Nhàn kể lại tóm tắt cho họ biết mình đã làm những gì, lại kể cho họ nghe tình huống của cô bây giờ, nhưng cũng giấu giếm ảnh hưởng của mình đối với lần truy quét này.Không phải cô có lòng dạ tiểu nhân đâu, chẳng qua cô cảm thấy mấy chuyện đó vẫn không nên kể với hai anh làm gì.Anh cả Hạ nghe xong, biết cuộc sống sau này của cô không cần lo nữa thì yên tâm.Ngu Thanh Nhàn nhìn một lượt, không thấy Hạ Văn Tĩnh thì hỏi: "Hạ Văn Tĩnh đâu?"Chị dâu hai Hạ lên tiếng: "Đi tìm thanh niên trí thức Đổng Thuần An gì đó rồi, nó đi thì đi thôi."Nói đến Hạ Văn Tĩnh, chị dâu hai Hạ nghẹn một bụng lời:"Cha mẹ vừa bị bắt đi, tất cả mọi người vẫn chưa kịp phản ứng lại thì nó đã chạy vào phòng cha mẹ, lục tung mọi thứ lên rồi lấy hết tiền cha mẹ cất giấu đi. Còn nói cái gì mà, cha mẹ bảo đó là tiền cha mẹ xây phòng tân hôn cho nó, không có quan hệ gì với bọn chị cả.""Bọn chị cũng không tham mấy đồng tiền của nó đâu, nhưng nó nói thế khiến bọn chị cảm thấy lạnh lòng."Anh Cả và anh hai nhà họ Hạ thật sự không định đụng đến số tiền đó của Hạ Văn Tĩnh. Từ lúc em cả bị bán đi, họ không hề tiêu bất cứ một đồng nào của Hạ Thiên Cao và Vương Tiểu Cúc nữa, họ cảm thấy thẹn với lòng.
Bọn họ đã bị báo ứng rồi, nhưng còn hai kẻ Hạ Văn Tĩnh và Đổng Thuần An ăn bánh mì kẹp m.á.u nguyên thân kia, cô còn chưa trả thù nữa mà.
Thôn Hạ Trang im phăng phắc, ngay cả đám nhóc thường hay chạy linh tinh cũng không thấy bóng dáng đâu cả. Lúc Ngu Thanh Nhàn đến nhà họ Hạ, chị dâu cả Hạ đang giặt quần áo, nhìn thấy cô thì sửng sốt một chút sau đó lập tức vui mừng.
"Em cả về rồi? Mau mau mau, vào nhà đi." Chị dâu cả Hạ lau tay vào tạp dề rồi kéo Ngu Thanh Nhàn vào phòng.
"Em đi đâu thế? Tin tức em mất tích truyền đến, chị lo c.h.ế.t đi được. Anh cả, anh hai của em biết em đi vào núi, còn lên núi tìm mấy ngày, mãi không tìm thấy mới về đấy. Lúc họ lên núi còn gặp quân nhân tuần tra nữa, ai nấy cũng đều có súng. Đáng sợ c.h.ế.t đi được."
"Hôm qua anh cả với anh hai của em vẫn còn nhắc em đấy, em không xảy ra chuyện gì thì tốt quá rồi."
Anh chị hai cũng vội vàng đi từ trong phòng họ ra ngoài, hai đứa con gái của anh chị trốn ở phía sau thò đầu ra nhìn Ngu Thanh Nhàn. Ngu Thanh Nhàn cười với chúng, bọn họ lập tức gọi cô là "cô cả", giọng ngọt như mía lùi.
Anh cả Hạ cũng từ phòng đi ra: "Về rồi à? Ăn cơm chưa? Nếu không để chị dâu em đi nấu một bát mì trứng nhá?"
"Em ăn rồi mới đến, không cần phiền chị cả đâu." Ngu Thanh Nhàn ngoắc ngoắc Hạ Đại Đản: "Nào, lại đây cô cho bánh đậu xanh này, cháu cầm chia cho em gái nhé."
Hạ Đại Đản ngẩng đầu lên nhìn anh cả Hạ, anh cả Hạ sờ đầu cậu bé: "Lấy đi."
Lúc này, Hạ Đại Đản mới dám tiến lên nhận lấy bánh đậu xanh trong tay Ngu Thanh Nhàn chạy về phía phòng trong, hai đứa bé của anh hai cũng không ngồi yên, chạy theo cậu bé.
Đám người Ngu Thanh Nhàn tiến vào nhà chính trò chuyện.
Anh hai Hạ vội vàng hỏi: "Em cả à, em đi đâu suốt thời gian này thế?"
Ngu Thanh Nhàn kể lại tóm tắt cho họ biết mình đã làm những gì, lại kể cho họ nghe tình huống của cô bây giờ, nhưng cũng giấu giếm ảnh hưởng của mình đối với lần truy quét này.
Không phải cô có lòng dạ tiểu nhân đâu, chẳng qua cô cảm thấy mấy chuyện đó vẫn không nên kể với hai anh làm gì.
Anh cả Hạ nghe xong, biết cuộc sống sau này của cô không cần lo nữa thì yên tâm.
Ngu Thanh Nhàn nhìn một lượt, không thấy Hạ Văn Tĩnh thì hỏi: "Hạ Văn Tĩnh đâu?"
Chị dâu hai Hạ lên tiếng: "Đi tìm thanh niên trí thức Đổng Thuần An gì đó rồi, nó đi thì đi thôi."
Nói đến Hạ Văn Tĩnh, chị dâu hai Hạ nghẹn một bụng lời:
"Cha mẹ vừa bị bắt đi, tất cả mọi người vẫn chưa kịp phản ứng lại thì nó đã chạy vào phòng cha mẹ, lục tung mọi thứ lên rồi lấy hết tiền cha mẹ cất giấu đi. Còn nói cái gì mà, cha mẹ bảo đó là tiền cha mẹ xây phòng tân hôn cho nó, không có quan hệ gì với bọn chị cả."
"Bọn chị cũng không tham mấy đồng tiền của nó đâu, nhưng nó nói thế khiến bọn chị cảm thấy lạnh lòng."
Anh Cả và anh hai nhà họ Hạ thật sự không định đụng đến số tiền đó của Hạ Văn Tĩnh. Từ lúc em cả bị bán đi, họ không hề tiêu bất cứ một đồng nào của Hạ Thiên Cao và Vương Tiểu Cúc nữa, họ cảm thấy thẹn với lòng.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Bọn họ đã bị báo ứng rồi, nhưng còn hai kẻ Hạ Văn Tĩnh và Đổng Thuần An ăn bánh mì kẹp m.á.u nguyên thân kia, cô còn chưa trả thù nữa mà.Thôn Hạ Trang im phăng phắc, ngay cả đám nhóc thường hay chạy linh tinh cũng không thấy bóng dáng đâu cả. Lúc Ngu Thanh Nhàn đến nhà họ Hạ, chị dâu cả Hạ đang giặt quần áo, nhìn thấy cô thì sửng sốt một chút sau đó lập tức vui mừng."Em cả về rồi? Mau mau mau, vào nhà đi." Chị dâu cả Hạ lau tay vào tạp dề rồi kéo Ngu Thanh Nhàn vào phòng."Em đi đâu thế? Tin tức em mất tích truyền đến, chị lo c.h.ế.t đi được. Anh cả, anh hai của em biết em đi vào núi, còn lên núi tìm mấy ngày, mãi không tìm thấy mới về đấy. Lúc họ lên núi còn gặp quân nhân tuần tra nữa, ai nấy cũng đều có súng. Đáng sợ c.h.ế.t đi được.""Hôm qua anh cả với anh hai của em vẫn còn nhắc em đấy, em không xảy ra chuyện gì thì tốt quá rồi."Anh chị hai cũng vội vàng đi từ trong phòng họ ra ngoài, hai đứa con gái của anh chị trốn ở phía sau thò đầu ra nhìn Ngu Thanh Nhàn. Ngu Thanh Nhàn cười với chúng, bọn họ lập tức gọi cô là "cô cả", giọng ngọt như mía lùi.Anh cả Hạ cũng từ phòng đi ra: "Về rồi à? Ăn cơm chưa? Nếu không để chị dâu em đi nấu một bát mì trứng nhá?""Em ăn rồi mới đến, không cần phiền chị cả đâu." Ngu Thanh Nhàn ngoắc ngoắc Hạ Đại Đản: "Nào, lại đây cô cho bánh đậu xanh này, cháu cầm chia cho em gái nhé."Hạ Đại Đản ngẩng đầu lên nhìn anh cả Hạ, anh cả Hạ sờ đầu cậu bé: "Lấy đi."Lúc này, Hạ Đại Đản mới dám tiến lên nhận lấy bánh đậu xanh trong tay Ngu Thanh Nhàn chạy về phía phòng trong, hai đứa bé của anh hai cũng không ngồi yên, chạy theo cậu bé.Đám người Ngu Thanh Nhàn tiến vào nhà chính trò chuyện.Anh hai Hạ vội vàng hỏi: "Em cả à, em đi đâu suốt thời gian này thế?"Ngu Thanh Nhàn kể lại tóm tắt cho họ biết mình đã làm những gì, lại kể cho họ nghe tình huống của cô bây giờ, nhưng cũng giấu giếm ảnh hưởng của mình đối với lần truy quét này.Không phải cô có lòng dạ tiểu nhân đâu, chẳng qua cô cảm thấy mấy chuyện đó vẫn không nên kể với hai anh làm gì.Anh cả Hạ nghe xong, biết cuộc sống sau này của cô không cần lo nữa thì yên tâm.Ngu Thanh Nhàn nhìn một lượt, không thấy Hạ Văn Tĩnh thì hỏi: "Hạ Văn Tĩnh đâu?"Chị dâu hai Hạ lên tiếng: "Đi tìm thanh niên trí thức Đổng Thuần An gì đó rồi, nó đi thì đi thôi."Nói đến Hạ Văn Tĩnh, chị dâu hai Hạ nghẹn một bụng lời:"Cha mẹ vừa bị bắt đi, tất cả mọi người vẫn chưa kịp phản ứng lại thì nó đã chạy vào phòng cha mẹ, lục tung mọi thứ lên rồi lấy hết tiền cha mẹ cất giấu đi. Còn nói cái gì mà, cha mẹ bảo đó là tiền cha mẹ xây phòng tân hôn cho nó, không có quan hệ gì với bọn chị cả.""Bọn chị cũng không tham mấy đồng tiền của nó đâu, nhưng nó nói thế khiến bọn chị cảm thấy lạnh lòng."Anh Cả và anh hai nhà họ Hạ thật sự không định đụng đến số tiền đó của Hạ Văn Tĩnh. Từ lúc em cả bị bán đi, họ không hề tiêu bất cứ một đồng nào của Hạ Thiên Cao và Vương Tiểu Cúc nữa, họ cảm thấy thẹn với lòng.