*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 226: Chương 226

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Nhưng không thể không nói, phản ứng của Ngu Thanh Nhàn khiến anh hai Hạ cực kỳ thoải mái.Có thái độ của cô làm cơ sở thì thái độ của Hạ Văn Tĩnh sau khi lên xe tìm vị trí ngồi xuống rồi tức giận lườm bọn họ trông có vẻ cực kỳ đáng ghét.Hạ Thiên Cao và Vương Tiểu Cúc không bị giam cùng một phòng, sau khi ba anh em bàn bạc thì quyết định đi thăm Vương Tiểu Cúc trước.Hạ Văn Tĩnh ở bên cạnh dậm chân không đồng ý, cô ta muốn đến thăm người yêu chiều cô ta vô điều kiện là Hạ Thiên Cao, thế nhưng đâu có ai quan tâm đến cô ta.Hạ Văn Tĩnh không dám hành động một mình, chỉ có thể tức giận đi theo sau họ.Cả bốn người được cảnh sát đưa đến một căn phòng trống để chờ, không mất quá nhiều thời gian đã thấy Vương Tiểu Cúc ra rồi.Bà ta mặc bộ quần áo cũ từ vài ngày trước, tóc cũng không gọn gàng như trước. Cửa vừa mở ra nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn, nước mắt của bà ta lập tức rơi xuống."Nhàn Nhàn, con đến rồi à? Con nhanh nói với công an đi, nói cho công an biết người bán con đi không phải mẹ, mẹ không có quan hệ gì cả, bảo họ thả mẹ ra đi. Chỗ này khổ lắm." Vương Tiểu Cúc thật sự không chịu nổi cuộc sống như này nữa.Bà ta phải ngủ với rất nhiều người, một bộ quần áo mặc đến mười ngày nửa tháng, ngay cả đi vệ sinh cũng phải theo thời gian quy định, lại không thể đi lại một cách tùy ý. Vương Tiểu Cúc sắp điên đến nơi rồi.Ngu Thanh Nhàn lắc đầu với bà ta: "Tôi không nói, sao tôi lại phải nói? Bà cảm thấy chuyện này là do Hạ Thiên Cao gật đầu nên bà không có chút trách nhiệm nào đúng không? Bà làm mẹ, bà đã hỏi ý kiến tôi chưa?""Bà không hỏi, chỉ sau khi tôi bị bán rồi mà mới đến tìm tôi để giải thích, giải thích tôi phải hiểu cho nỗi khổ của bà, hiểu cho sự bất đắc dĩ của bà. Đồng thời nói một đống đạo lý gì đó."Mặt mũi Vương Tiểu Cúc cứng lại. Bà ta vô thức nghĩ đến giấc mộng mà gần đây bà ta đã mơ suốt năm sáu ngày liên tiếp.Trong mộng, bà ta biến thành Ngu Thanh Nhàn, mỗi ngày bà ta không những đều phải bận rộn không được nghỉ ngơi một giây phút nào cả, mà còn không nhận lại được một chút thiện chí nào, nếu không phải bị Hạ Thiên Cao nhục mạ thì cũng là bị "bà ta" dạy đời.Những ngày như thế thật sự là khổ không nói nổi mà.Ngu Thanh Nhàn không nói mấy lời vô nghĩa với Vương Tiểu Cúc làm gì: "Hạ Văn Tĩnh nói tôi không phải con gái ruột của bà, tôi chỉ đến đây để hỏi bà, tôi không phải do bà sinh ra, vậy cha mẹ ruột tôi là ai?"Vương Tiểu Cúc lườm Hạ Văn Tĩnh, vẻ mặt cô ta hoảng sợ và chột dạ. Khi bà ta lại nhìn về phía Ngu Thanh Nhàn thì lập tức giật mình.Biểu tình của Ngu Thanh Nhàn lúc này, giống người kia như đúc.Bà ta nuốt nuốt nước bọt, giống như bị cái gì đó chặn họng. Một lúc lâu sau bà ta mới nói: "Con là con gái của chị gái mẹ, khi đó trong nhà chị gái mẹ xảy ra chuyện nên mới đưa con đến chỗ mẹ, lúc ấy con mới sinh được ba ngày."Vương Tiểu Cúc rất hiếm khi nhắc đến nhà mẹ đẻ của bà ta, mà chính bà ta cũng chưa từng quay về nhà mẹ đẻ một lần nào.

Nhưng không thể không nói, phản ứng của Ngu Thanh Nhàn khiến anh hai Hạ cực kỳ thoải mái.

Có thái độ của cô làm cơ sở thì thái độ của Hạ Văn Tĩnh sau khi lên xe tìm vị trí ngồi xuống rồi tức giận lườm bọn họ trông có vẻ cực kỳ đáng ghét.

Hạ Thiên Cao và Vương Tiểu Cúc không bị giam cùng một phòng, sau khi ba anh em bàn bạc thì quyết định đi thăm Vương Tiểu Cúc trước.

Hạ Văn Tĩnh ở bên cạnh dậm chân không đồng ý, cô ta muốn đến thăm người yêu chiều cô ta vô điều kiện là Hạ Thiên Cao, thế nhưng đâu có ai quan tâm đến cô ta.

Hạ Văn Tĩnh không dám hành động một mình, chỉ có thể tức giận đi theo sau họ.

Cả bốn người được cảnh sát đưa đến một căn phòng trống để chờ, không mất quá nhiều thời gian đã thấy Vương Tiểu Cúc ra rồi.

Bà ta mặc bộ quần áo cũ từ vài ngày trước, tóc cũng không gọn gàng như trước. Cửa vừa mở ra nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn, nước mắt của bà ta lập tức rơi xuống.

"Nhàn Nhàn, con đến rồi à? Con nhanh nói với công an đi, nói cho công an biết người bán con đi không phải mẹ, mẹ không có quan hệ gì cả, bảo họ thả mẹ ra đi. Chỗ này khổ lắm." Vương Tiểu Cúc thật sự không chịu nổi cuộc sống như này nữa.

Bà ta phải ngủ với rất nhiều người, một bộ quần áo mặc đến mười ngày nửa tháng, ngay cả đi vệ sinh cũng phải theo thời gian quy định, lại không thể đi lại một cách tùy ý. Vương Tiểu Cúc sắp điên đến nơi rồi.

Ngu Thanh Nhàn lắc đầu với bà ta: "Tôi không nói, sao tôi lại phải nói? Bà cảm thấy chuyện này là do Hạ Thiên Cao gật đầu nên bà không có chút trách nhiệm nào đúng không? Bà làm mẹ, bà đã hỏi ý kiến tôi chưa?"

"Bà không hỏi, chỉ sau khi tôi bị bán rồi mà mới đến tìm tôi để giải thích, giải thích tôi phải hiểu cho nỗi khổ của bà, hiểu cho sự bất đắc dĩ của bà. Đồng thời nói một đống đạo lý gì đó."

Mặt mũi Vương Tiểu Cúc cứng lại. Bà ta vô thức nghĩ đến giấc mộng mà gần đây bà ta đã mơ suốt năm sáu ngày liên tiếp.

Trong mộng, bà ta biến thành Ngu Thanh Nhàn, mỗi ngày bà ta không những đều phải bận rộn không được nghỉ ngơi một giây phút nào cả, mà còn không nhận lại được một chút thiện chí nào, nếu không phải bị Hạ Thiên Cao nhục mạ thì cũng là bị "bà ta" dạy đời.

Những ngày như thế thật sự là khổ không nói nổi mà.

Ngu Thanh Nhàn không nói mấy lời vô nghĩa với Vương Tiểu Cúc làm gì: "Hạ Văn Tĩnh nói tôi không phải con gái ruột của bà, tôi chỉ đến đây để hỏi bà, tôi không phải do bà sinh ra, vậy cha mẹ ruột tôi là ai?"

Vương Tiểu Cúc lườm Hạ Văn Tĩnh, vẻ mặt cô ta hoảng sợ và chột dạ. Khi bà ta lại nhìn về phía Ngu Thanh Nhàn thì lập tức giật mình.

Biểu tình của Ngu Thanh Nhàn lúc này, giống người kia như đúc.

Bà ta nuốt nuốt nước bọt, giống như bị cái gì đó chặn họng. Một lúc lâu sau bà ta mới nói: "Con là con gái của chị gái mẹ, khi đó trong nhà chị gái mẹ xảy ra chuyện nên mới đưa con đến chỗ mẹ, lúc ấy con mới sinh được ba ngày."

Vương Tiểu Cúc rất hiếm khi nhắc đến nhà mẹ đẻ của bà ta, mà chính bà ta cũng chưa từng quay về nhà mẹ đẻ một lần nào.

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Nhưng không thể không nói, phản ứng của Ngu Thanh Nhàn khiến anh hai Hạ cực kỳ thoải mái.Có thái độ của cô làm cơ sở thì thái độ của Hạ Văn Tĩnh sau khi lên xe tìm vị trí ngồi xuống rồi tức giận lườm bọn họ trông có vẻ cực kỳ đáng ghét.Hạ Thiên Cao và Vương Tiểu Cúc không bị giam cùng một phòng, sau khi ba anh em bàn bạc thì quyết định đi thăm Vương Tiểu Cúc trước.Hạ Văn Tĩnh ở bên cạnh dậm chân không đồng ý, cô ta muốn đến thăm người yêu chiều cô ta vô điều kiện là Hạ Thiên Cao, thế nhưng đâu có ai quan tâm đến cô ta.Hạ Văn Tĩnh không dám hành động một mình, chỉ có thể tức giận đi theo sau họ.Cả bốn người được cảnh sát đưa đến một căn phòng trống để chờ, không mất quá nhiều thời gian đã thấy Vương Tiểu Cúc ra rồi.Bà ta mặc bộ quần áo cũ từ vài ngày trước, tóc cũng không gọn gàng như trước. Cửa vừa mở ra nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn, nước mắt của bà ta lập tức rơi xuống."Nhàn Nhàn, con đến rồi à? Con nhanh nói với công an đi, nói cho công an biết người bán con đi không phải mẹ, mẹ không có quan hệ gì cả, bảo họ thả mẹ ra đi. Chỗ này khổ lắm." Vương Tiểu Cúc thật sự không chịu nổi cuộc sống như này nữa.Bà ta phải ngủ với rất nhiều người, một bộ quần áo mặc đến mười ngày nửa tháng, ngay cả đi vệ sinh cũng phải theo thời gian quy định, lại không thể đi lại một cách tùy ý. Vương Tiểu Cúc sắp điên đến nơi rồi.Ngu Thanh Nhàn lắc đầu với bà ta: "Tôi không nói, sao tôi lại phải nói? Bà cảm thấy chuyện này là do Hạ Thiên Cao gật đầu nên bà không có chút trách nhiệm nào đúng không? Bà làm mẹ, bà đã hỏi ý kiến tôi chưa?""Bà không hỏi, chỉ sau khi tôi bị bán rồi mà mới đến tìm tôi để giải thích, giải thích tôi phải hiểu cho nỗi khổ của bà, hiểu cho sự bất đắc dĩ của bà. Đồng thời nói một đống đạo lý gì đó."Mặt mũi Vương Tiểu Cúc cứng lại. Bà ta vô thức nghĩ đến giấc mộng mà gần đây bà ta đã mơ suốt năm sáu ngày liên tiếp.Trong mộng, bà ta biến thành Ngu Thanh Nhàn, mỗi ngày bà ta không những đều phải bận rộn không được nghỉ ngơi một giây phút nào cả, mà còn không nhận lại được một chút thiện chí nào, nếu không phải bị Hạ Thiên Cao nhục mạ thì cũng là bị "bà ta" dạy đời.Những ngày như thế thật sự là khổ không nói nổi mà.Ngu Thanh Nhàn không nói mấy lời vô nghĩa với Vương Tiểu Cúc làm gì: "Hạ Văn Tĩnh nói tôi không phải con gái ruột của bà, tôi chỉ đến đây để hỏi bà, tôi không phải do bà sinh ra, vậy cha mẹ ruột tôi là ai?"Vương Tiểu Cúc lườm Hạ Văn Tĩnh, vẻ mặt cô ta hoảng sợ và chột dạ. Khi bà ta lại nhìn về phía Ngu Thanh Nhàn thì lập tức giật mình.Biểu tình của Ngu Thanh Nhàn lúc này, giống người kia như đúc.Bà ta nuốt nuốt nước bọt, giống như bị cái gì đó chặn họng. Một lúc lâu sau bà ta mới nói: "Con là con gái của chị gái mẹ, khi đó trong nhà chị gái mẹ xảy ra chuyện nên mới đưa con đến chỗ mẹ, lúc ấy con mới sinh được ba ngày."Vương Tiểu Cúc rất hiếm khi nhắc đến nhà mẹ đẻ của bà ta, mà chính bà ta cũng chưa từng quay về nhà mẹ đẻ một lần nào.

Chương 226: Chương 226