*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 227: Chương 227
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Đây là lần *****ên bà ta nhắc đến nhà mẹ đẻ: "Dì cả con tên là Vương Tiểu Hà, lớn hơn mẹ hai tuổi. Chị ta rất ưu tú, đọc rất nhiều sách sau này lại làm giáo viên. Cha con họ Ngu, cũng là một thầy giáo."Những gì Vương Tiểu Cúc nói không khác lắm so với những gì Ngu Thanh Nhàn đoán.Nghe thấy cha mẹ nguyên thân đều là thầy cô giáo, còn có niên đại mà nguyên thân sinh ra, cô cũng đoán được đại khái chuyện xảy ra năm đó.Vương Tiểu Cúc rơi vào hồi ức, kể lại tất cả những chuyện xảy ra vào năm đó.Nhà họ Vương có hai đứa con gái, đứa lớn vừa thông minh vừa chăm chỉ, mà dưới ánh hào quang của chị gái, đứa thứ hai có vẻ bình thường.Tình cảm của Vương Tiểu Cúc đối với người chị gái này khá phức tạp, bà ta vừa thích chị gái mình vừa ghen tị với chị gái.Đầu óc bà ta ngu dốt, cho dù học hành thế nào cũng không vào đầu, giáo viên có giảng kĩ đến đâu bà ta cũng không hiểu.Năm mười sáu tuổi, bà ta gặp Hạ Thiên Cao, khi đó Hạ Thiên Cao chỉ là thiếu niên mới mười tám mười chín tuổi, bà ta yêu ông ta.Nhưng mà cha mẹ trong nhà không đồng ý cho họ quen biết nhau, bởi vì Hạ Thiên Cao là người nông thôn, vì Hạ Thiên Cao không có văn hóa và vì Hạ Thiên Cao nghèo.Vương Tiểu Cúc lúc còn trẻ chỉ nghĩ là có tình thì uống nước cũng no, cha mẹ càng phản đối bà ta lại càng thích Hạ Thiên Cao.Rất nhanh sau đó bà ta đã mang thai đứa con *****ên, có con rồi, cha mẹ bà ta cuối cùng cũng phải nghe theo.Mà chị gái bà ta vẫn tiếp tục đi học. Năm bà ta đẻ thằng hai, chị gái bà ta cũng yêu đương với đồng nghiệp trong trường.Chồng chị gái là giáo viên trung học, tướng tá tốt, công việc cũng có thể diện, thái độ làm người lại khiêm tốn, trên mặt có đeo một chiếc kính, lúc nào trên môi cũng nở nụ cười.Sau khi Vương Tiểu Cúc sinh Hạ Văn Tĩnh, cha mẹ Vương tìm đến nhà. Hóa ra anh rể bị tố cáo, chẳng mấy chốc sẽ bị điều xuống cơ sở, mà đứa con của họ quá nhỏ, bọn họ lo lắng.Đúng lúc đó, Vương Tiểu Cúc cũng sinh nên họ muốn gửi con gái cho Vương Tiểu Cúc nuôi, hàng tháng sẽ đưa phí nuôi dưỡng.Nhà họ Hà vẫn đang nghèo đấy, tất nhiên Hạ Thiên Cao đã đồng ý với chuyện này.Năm đứa bé hai tuổi, nhà họ Vương xảy ra chuyện, cha mẹ Vương trước sau qua đời, từ đó phí nuôi dưỡng bị cắt đứt. Phí nuôi dưỡng không còn nữa, thái độ của Hạ Thiên Cao đối với đứa bé cũng thay đổi.Vương Tiểu Cúc lúc đó không còn nhà mẹ đẻ để dựa vào nữa nên càng lúc càng ỷ lại vào Hạ Thiên Cao. Hạ Thiên Cao đối xử không tốt với con của chị gái, bà ta cũng không dám nói gì cả, lại càng không dám phản kháng. Để giảm bớt cảm giác áy náy của mình, bà ta chỉ có thể khuyên bảo, an ủi sau lưng."Hạ Thiên Cao đối xử với bà không tốt, là do không có phí nuôi dưỡng ư?"Vương Tiểu Cúc lắc đầu: "Cũng không hẳn, lúc mẹ và ông ta yêu đương, ông bà ngoại con không đồng ý, bà ngoại con nói rất nhiều điều khó nghe với ông ta.""Mà dáng vẻ của con lại giống hệt bà ngoại con."Anh cả Hạ và anh hai Hạ nghe xong thì sững người, mặt mũi tái nhợt cả đi. Mặt mũi hai anh em bọn họ giống em cả, bốn bỏ lên năm mà nói, mẹ nó không phải họ cũng giống bà ngoại ư?
Đây là lần *****ên bà ta nhắc đến nhà mẹ đẻ: "Dì cả con tên là Vương Tiểu Hà, lớn hơn mẹ hai tuổi. Chị ta rất ưu tú, đọc rất nhiều sách sau này lại làm giáo viên. Cha con họ Ngu, cũng là một thầy giáo."
Những gì Vương Tiểu Cúc nói không khác lắm so với những gì Ngu Thanh Nhàn đoán.
Nghe thấy cha mẹ nguyên thân đều là thầy cô giáo, còn có niên đại mà nguyên thân sinh ra, cô cũng đoán được đại khái chuyện xảy ra năm đó.
Vương Tiểu Cúc rơi vào hồi ức, kể lại tất cả những chuyện xảy ra vào năm đó.
Nhà họ Vương có hai đứa con gái, đứa lớn vừa thông minh vừa chăm chỉ, mà dưới ánh hào quang của chị gái, đứa thứ hai có vẻ bình thường.
Tình cảm của Vương Tiểu Cúc đối với người chị gái này khá phức tạp, bà ta vừa thích chị gái mình vừa ghen tị với chị gái.
Đầu óc bà ta ngu dốt, cho dù học hành thế nào cũng không vào đầu, giáo viên có giảng kĩ đến đâu bà ta cũng không hiểu.
Năm mười sáu tuổi, bà ta gặp Hạ Thiên Cao, khi đó Hạ Thiên Cao chỉ là thiếu niên mới mười tám mười chín tuổi, bà ta yêu ông ta.
Nhưng mà cha mẹ trong nhà không đồng ý cho họ quen biết nhau, bởi vì Hạ Thiên Cao là người nông thôn, vì Hạ Thiên Cao không có văn hóa và vì Hạ Thiên Cao nghèo.
Vương Tiểu Cúc lúc còn trẻ chỉ nghĩ là có tình thì uống nước cũng no, cha mẹ càng phản đối bà ta lại càng thích Hạ Thiên Cao.
Rất nhanh sau đó bà ta đã mang thai đứa con *****ên, có con rồi, cha mẹ bà ta cuối cùng cũng phải nghe theo.
Mà chị gái bà ta vẫn tiếp tục đi học. Năm bà ta đẻ thằng hai, chị gái bà ta cũng yêu đương với đồng nghiệp trong trường.
Chồng chị gái là giáo viên trung học, tướng tá tốt, công việc cũng có thể diện, thái độ làm người lại khiêm tốn, trên mặt có đeo một chiếc kính, lúc nào trên môi cũng nở nụ cười.
Sau khi Vương Tiểu Cúc sinh Hạ Văn Tĩnh, cha mẹ Vương tìm đến nhà. Hóa ra anh rể bị tố cáo, chẳng mấy chốc sẽ bị điều xuống cơ sở, mà đứa con của họ quá nhỏ, bọn họ lo lắng.
Đúng lúc đó, Vương Tiểu Cúc cũng sinh nên họ muốn gửi con gái cho Vương Tiểu Cúc nuôi, hàng tháng sẽ đưa phí nuôi dưỡng.
Nhà họ Hà vẫn đang nghèo đấy, tất nhiên Hạ Thiên Cao đã đồng ý với chuyện này.
Năm đứa bé hai tuổi, nhà họ Vương xảy ra chuyện, cha mẹ Vương trước sau qua đời, từ đó phí nuôi dưỡng bị cắt đứt. Phí nuôi dưỡng không còn nữa, thái độ của Hạ Thiên Cao đối với đứa bé cũng thay đổi.
Vương Tiểu Cúc lúc đó không còn nhà mẹ đẻ để dựa vào nữa nên càng lúc càng ỷ lại vào Hạ Thiên Cao. Hạ Thiên Cao đối xử không tốt với con của chị gái, bà ta cũng không dám nói gì cả, lại càng không dám phản kháng. Để giảm bớt cảm giác áy náy của mình, bà ta chỉ có thể khuyên bảo, an ủi sau lưng.
"Hạ Thiên Cao đối xử với bà không tốt, là do không có phí nuôi dưỡng ư?"
Vương Tiểu Cúc lắc đầu: "Cũng không hẳn, lúc mẹ và ông ta yêu đương, ông bà ngoại con không đồng ý, bà ngoại con nói rất nhiều điều khó nghe với ông ta."
"Mà dáng vẻ của con lại giống hệt bà ngoại con."
Anh cả Hạ và anh hai Hạ nghe xong thì sững người, mặt mũi tái nhợt cả đi. Mặt mũi hai anh em bọn họ giống em cả, bốn bỏ lên năm mà nói, mẹ nó không phải họ cũng giống bà ngoại ư?
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Đây là lần *****ên bà ta nhắc đến nhà mẹ đẻ: "Dì cả con tên là Vương Tiểu Hà, lớn hơn mẹ hai tuổi. Chị ta rất ưu tú, đọc rất nhiều sách sau này lại làm giáo viên. Cha con họ Ngu, cũng là một thầy giáo."Những gì Vương Tiểu Cúc nói không khác lắm so với những gì Ngu Thanh Nhàn đoán.Nghe thấy cha mẹ nguyên thân đều là thầy cô giáo, còn có niên đại mà nguyên thân sinh ra, cô cũng đoán được đại khái chuyện xảy ra năm đó.Vương Tiểu Cúc rơi vào hồi ức, kể lại tất cả những chuyện xảy ra vào năm đó.Nhà họ Vương có hai đứa con gái, đứa lớn vừa thông minh vừa chăm chỉ, mà dưới ánh hào quang của chị gái, đứa thứ hai có vẻ bình thường.Tình cảm của Vương Tiểu Cúc đối với người chị gái này khá phức tạp, bà ta vừa thích chị gái mình vừa ghen tị với chị gái.Đầu óc bà ta ngu dốt, cho dù học hành thế nào cũng không vào đầu, giáo viên có giảng kĩ đến đâu bà ta cũng không hiểu.Năm mười sáu tuổi, bà ta gặp Hạ Thiên Cao, khi đó Hạ Thiên Cao chỉ là thiếu niên mới mười tám mười chín tuổi, bà ta yêu ông ta.Nhưng mà cha mẹ trong nhà không đồng ý cho họ quen biết nhau, bởi vì Hạ Thiên Cao là người nông thôn, vì Hạ Thiên Cao không có văn hóa và vì Hạ Thiên Cao nghèo.Vương Tiểu Cúc lúc còn trẻ chỉ nghĩ là có tình thì uống nước cũng no, cha mẹ càng phản đối bà ta lại càng thích Hạ Thiên Cao.Rất nhanh sau đó bà ta đã mang thai đứa con *****ên, có con rồi, cha mẹ bà ta cuối cùng cũng phải nghe theo.Mà chị gái bà ta vẫn tiếp tục đi học. Năm bà ta đẻ thằng hai, chị gái bà ta cũng yêu đương với đồng nghiệp trong trường.Chồng chị gái là giáo viên trung học, tướng tá tốt, công việc cũng có thể diện, thái độ làm người lại khiêm tốn, trên mặt có đeo một chiếc kính, lúc nào trên môi cũng nở nụ cười.Sau khi Vương Tiểu Cúc sinh Hạ Văn Tĩnh, cha mẹ Vương tìm đến nhà. Hóa ra anh rể bị tố cáo, chẳng mấy chốc sẽ bị điều xuống cơ sở, mà đứa con của họ quá nhỏ, bọn họ lo lắng.Đúng lúc đó, Vương Tiểu Cúc cũng sinh nên họ muốn gửi con gái cho Vương Tiểu Cúc nuôi, hàng tháng sẽ đưa phí nuôi dưỡng.Nhà họ Hà vẫn đang nghèo đấy, tất nhiên Hạ Thiên Cao đã đồng ý với chuyện này.Năm đứa bé hai tuổi, nhà họ Vương xảy ra chuyện, cha mẹ Vương trước sau qua đời, từ đó phí nuôi dưỡng bị cắt đứt. Phí nuôi dưỡng không còn nữa, thái độ của Hạ Thiên Cao đối với đứa bé cũng thay đổi.Vương Tiểu Cúc lúc đó không còn nhà mẹ đẻ để dựa vào nữa nên càng lúc càng ỷ lại vào Hạ Thiên Cao. Hạ Thiên Cao đối xử không tốt với con của chị gái, bà ta cũng không dám nói gì cả, lại càng không dám phản kháng. Để giảm bớt cảm giác áy náy của mình, bà ta chỉ có thể khuyên bảo, an ủi sau lưng."Hạ Thiên Cao đối xử với bà không tốt, là do không có phí nuôi dưỡng ư?"Vương Tiểu Cúc lắc đầu: "Cũng không hẳn, lúc mẹ và ông ta yêu đương, ông bà ngoại con không đồng ý, bà ngoại con nói rất nhiều điều khó nghe với ông ta.""Mà dáng vẻ của con lại giống hệt bà ngoại con."Anh cả Hạ và anh hai Hạ nghe xong thì sững người, mặt mũi tái nhợt cả đi. Mặt mũi hai anh em bọn họ giống em cả, bốn bỏ lên năm mà nói, mẹ nó không phải họ cũng giống bà ngoại ư?