*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…
Chương 240: Chương 240
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Ngoài ra Ngu Thanh Nhàn còn tìm được rất nhiều vải nhung tơ, có màu rượu đỏ hoặc màu xanh lam, màu xanh lục cũng có vài miếng.Ngu Thanh Nhàn còn tìm được một tấm vải tơ tằm khá to, có kích thước khoảng hai ba mét bằng một tấm ga trải giường, ngoại trừ bị gạch xóa vài chỗ thì không có khuyết điểm nào khác.Vô thức trôi qua nửa tiếng đồng hồ, Ngu Thanh Nhàn cũng chất đầy một bao tải to.Cô vác bao tải ra đặt lên bàn cân ở ngoài, chị Trương đi đến nhìn cân thì có khoảng hơn mười cân. Chị ta ngạc nhiên hỏi: "Em lấy nhiều vải vụn như thế liệu có dùng hết không?"Ngu Thanh Nhàn cười với chị Trương: "Em dùng làm vài món hàng mĩ nghệ để bán ấy mà."Băng đô cũng coi như một trong số các loại hàng mỹ nghệ, Ngu Thanh Nhàn cũng không tính là nói dối.Chị Trương cũng chỉ thuận miệng hỏi, chị ta nhìn cân, sau khi tính toán trọng lượng thì nói: "Mười hai cân, em đưa chị năm đồng là được."Cái giá này rẻ hơn dự tính của Ngu Thanh Nhàn nhiều, cô đưa tiền cho chị Trương, lại hỏi: "Chị Trương, chị có biết chỗ nào bán chun không, còn có hạt vòng linh tinh gì đó."Ngu Thanh Nhàn nói xong, lại đưa cho chị Trương thêm hai đồng nữa.Chị Trương nhìn trái nhìn phải xong mới nhận tiền: "Trước kia nhà xưởng bọn chị cũng làm thứ này, chẳng qua không bán được nên vẫn để trong một góc sáng sủa trong kho, em có muốn đến xem không?"Cuối những năm sáu mươi, một số xưởng dệt xuất hiện vấn đề, quản lý và xưởng trưởng đều là những người không có trình độ về lĩnh vực sản xuất.Sau khi đến thành phố Thượng Hải học tập, lúc trở về thì khăng khăng muốn đầu quân vào cái gì mà sản phẩm cao su và nhựa, bỏ tất cả tiền bạc ra mua dây chuyền sản xuất, kết quả đồ vật thì làm ra rồi đấy, nhưng số lượng lại quá bé, khó có thể so sánh với những xưởng chuyên sản xuất nhựa gì đó, vì thế hàng tồn kho quá nhiều.Lãnh đạo của xưởng nhìn thấy chúng là cảm thấy phiền nên đã ném chúng vào một góc."Em xem xem." Ngu Thanh Nhàn vừa nói vừa đi về phía đó.Dây thun có màu vàng hơi trong suốt, không quá thô nhưng cũng không được xem là quá tinh xảo, đủ để quấn một vòng quanh cổ tay, đúng thứ mà Ngu Thanh Nhàn đang cần.Trong mấy cái túi to kia đều là hạt vòng nhựa, có đủ màu sắc, nhưng vừa nhìn đã biết là sản phẩm kém chất lượng.Ngu Thanh Nhàn có chút thất vọng, cô lại tìm kiếm một vòng nữa, cuối cùng cũng tìm thấy khoảng hai cân hạt vòng màu trắng như trân châu, thoạt nhìn thì chất lượng tốt hơn những loại hàng khác rất nhiều.Ngu Thanh Nhàn bốc một nắm hạt vòng ta, tâm trạng rất vui vẻ.Cô ôm dây chun và hạt vòng ra ngoài, chị Trương nhìn thấy thế thì ước lượng số tiền phải thu.Tâm trạng của Ngu Thanh Nhàn rất tốt, cô khiêng một bao tải to vải vụn về nhà, buổi chiều cùng ngày đã cùng hai người Lâm Hoa Sen bới tung đống vải đó.Ban đêm ba người tăng ca làm thêm một số băng đô màu trắng, Ngu Thanh Nhàn còn đặc biệt chọn ra mấy miếng vải nhung tơ, sau khi làm xong thì đính hạt vòng nhựa lên trên. Lập tức, chất lượng của băng đô nâng lên một bậc.Ngu Thanh Nhàn quyết định bán loại băng đô vừa nhìn đã thấy cao cấp này với giá một đồng.
Ngoài ra Ngu Thanh Nhàn còn tìm được rất nhiều vải nhung tơ, có màu rượu đỏ hoặc màu xanh lam, màu xanh lục cũng có vài miếng.
Ngu Thanh Nhàn còn tìm được một tấm vải tơ tằm khá to, có kích thước khoảng hai ba mét bằng một tấm ga trải giường, ngoại trừ bị gạch xóa vài chỗ thì không có khuyết điểm nào khác.
Vô thức trôi qua nửa tiếng đồng hồ, Ngu Thanh Nhàn cũng chất đầy một bao tải to.
Cô vác bao tải ra đặt lên bàn cân ở ngoài, chị Trương đi đến nhìn cân thì có khoảng hơn mười cân. Chị ta ngạc nhiên hỏi: "Em lấy nhiều vải vụn như thế liệu có dùng hết không?"
Ngu Thanh Nhàn cười với chị Trương: "Em dùng làm vài món hàng mĩ nghệ để bán ấy mà."
Băng đô cũng coi như một trong số các loại hàng mỹ nghệ, Ngu Thanh Nhàn cũng không tính là nói dối.
Chị Trương cũng chỉ thuận miệng hỏi, chị ta nhìn cân, sau khi tính toán trọng lượng thì nói: "Mười hai cân, em đưa chị năm đồng là được."
Cái giá này rẻ hơn dự tính của Ngu Thanh Nhàn nhiều, cô đưa tiền cho chị Trương, lại hỏi: "Chị Trương, chị có biết chỗ nào bán chun không, còn có hạt vòng linh tinh gì đó."
Ngu Thanh Nhàn nói xong, lại đưa cho chị Trương thêm hai đồng nữa.
Chị Trương nhìn trái nhìn phải xong mới nhận tiền: "Trước kia nhà xưởng bọn chị cũng làm thứ này, chẳng qua không bán được nên vẫn để trong một góc sáng sủa trong kho, em có muốn đến xem không?"
Cuối những năm sáu mươi, một số xưởng dệt xuất hiện vấn đề, quản lý và xưởng trưởng đều là những người không có trình độ về lĩnh vực sản xuất.
Sau khi đến thành phố Thượng Hải học tập, lúc trở về thì khăng khăng muốn đầu quân vào cái gì mà sản phẩm cao su và nhựa, bỏ tất cả tiền bạc ra mua dây chuyền sản xuất, kết quả đồ vật thì làm ra rồi đấy, nhưng số lượng lại quá bé, khó có thể so sánh với những xưởng chuyên sản xuất nhựa gì đó, vì thế hàng tồn kho quá nhiều.
Lãnh đạo của xưởng nhìn thấy chúng là cảm thấy phiền nên đã ném chúng vào một góc.
"Em xem xem." Ngu Thanh Nhàn vừa nói vừa đi về phía đó.
Dây thun có màu vàng hơi trong suốt, không quá thô nhưng cũng không được xem là quá tinh xảo, đủ để quấn một vòng quanh cổ tay, đúng thứ mà Ngu Thanh Nhàn đang cần.
Trong mấy cái túi to kia đều là hạt vòng nhựa, có đủ màu sắc, nhưng vừa nhìn đã biết là sản phẩm kém chất lượng.
Ngu Thanh Nhàn có chút thất vọng, cô lại tìm kiếm một vòng nữa, cuối cùng cũng tìm thấy khoảng hai cân hạt vòng màu trắng như trân châu, thoạt nhìn thì chất lượng tốt hơn những loại hàng khác rất nhiều.
Ngu Thanh Nhàn bốc một nắm hạt vòng ta, tâm trạng rất vui vẻ.
Cô ôm dây chun và hạt vòng ra ngoài, chị Trương nhìn thấy thế thì ước lượng số tiền phải thu.
Tâm trạng của Ngu Thanh Nhàn rất tốt, cô khiêng một bao tải to vải vụn về nhà, buổi chiều cùng ngày đã cùng hai người Lâm Hoa Sen bới tung đống vải đó.
Ban đêm ba người tăng ca làm thêm một số băng đô màu trắng, Ngu Thanh Nhàn còn đặc biệt chọn ra mấy miếng vải nhung tơ, sau khi làm xong thì đính hạt vòng nhựa lên trên. Lập tức, chất lượng của băng đô nâng lên một bậc.
Ngu Thanh Nhàn quyết định bán loại băng đô vừa nhìn đã thấy cao cấp này với giá một đồng.
Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Ngoài ra Ngu Thanh Nhàn còn tìm được rất nhiều vải nhung tơ, có màu rượu đỏ hoặc màu xanh lam, màu xanh lục cũng có vài miếng.Ngu Thanh Nhàn còn tìm được một tấm vải tơ tằm khá to, có kích thước khoảng hai ba mét bằng một tấm ga trải giường, ngoại trừ bị gạch xóa vài chỗ thì không có khuyết điểm nào khác.Vô thức trôi qua nửa tiếng đồng hồ, Ngu Thanh Nhàn cũng chất đầy một bao tải to.Cô vác bao tải ra đặt lên bàn cân ở ngoài, chị Trương đi đến nhìn cân thì có khoảng hơn mười cân. Chị ta ngạc nhiên hỏi: "Em lấy nhiều vải vụn như thế liệu có dùng hết không?"Ngu Thanh Nhàn cười với chị Trương: "Em dùng làm vài món hàng mĩ nghệ để bán ấy mà."Băng đô cũng coi như một trong số các loại hàng mỹ nghệ, Ngu Thanh Nhàn cũng không tính là nói dối.Chị Trương cũng chỉ thuận miệng hỏi, chị ta nhìn cân, sau khi tính toán trọng lượng thì nói: "Mười hai cân, em đưa chị năm đồng là được."Cái giá này rẻ hơn dự tính của Ngu Thanh Nhàn nhiều, cô đưa tiền cho chị Trương, lại hỏi: "Chị Trương, chị có biết chỗ nào bán chun không, còn có hạt vòng linh tinh gì đó."Ngu Thanh Nhàn nói xong, lại đưa cho chị Trương thêm hai đồng nữa.Chị Trương nhìn trái nhìn phải xong mới nhận tiền: "Trước kia nhà xưởng bọn chị cũng làm thứ này, chẳng qua không bán được nên vẫn để trong một góc sáng sủa trong kho, em có muốn đến xem không?"Cuối những năm sáu mươi, một số xưởng dệt xuất hiện vấn đề, quản lý và xưởng trưởng đều là những người không có trình độ về lĩnh vực sản xuất.Sau khi đến thành phố Thượng Hải học tập, lúc trở về thì khăng khăng muốn đầu quân vào cái gì mà sản phẩm cao su và nhựa, bỏ tất cả tiền bạc ra mua dây chuyền sản xuất, kết quả đồ vật thì làm ra rồi đấy, nhưng số lượng lại quá bé, khó có thể so sánh với những xưởng chuyên sản xuất nhựa gì đó, vì thế hàng tồn kho quá nhiều.Lãnh đạo của xưởng nhìn thấy chúng là cảm thấy phiền nên đã ném chúng vào một góc."Em xem xem." Ngu Thanh Nhàn vừa nói vừa đi về phía đó.Dây thun có màu vàng hơi trong suốt, không quá thô nhưng cũng không được xem là quá tinh xảo, đủ để quấn một vòng quanh cổ tay, đúng thứ mà Ngu Thanh Nhàn đang cần.Trong mấy cái túi to kia đều là hạt vòng nhựa, có đủ màu sắc, nhưng vừa nhìn đã biết là sản phẩm kém chất lượng.Ngu Thanh Nhàn có chút thất vọng, cô lại tìm kiếm một vòng nữa, cuối cùng cũng tìm thấy khoảng hai cân hạt vòng màu trắng như trân châu, thoạt nhìn thì chất lượng tốt hơn những loại hàng khác rất nhiều.Ngu Thanh Nhàn bốc một nắm hạt vòng ta, tâm trạng rất vui vẻ.Cô ôm dây chun và hạt vòng ra ngoài, chị Trương nhìn thấy thế thì ước lượng số tiền phải thu.Tâm trạng của Ngu Thanh Nhàn rất tốt, cô khiêng một bao tải to vải vụn về nhà, buổi chiều cùng ngày đã cùng hai người Lâm Hoa Sen bới tung đống vải đó.Ban đêm ba người tăng ca làm thêm một số băng đô màu trắng, Ngu Thanh Nhàn còn đặc biệt chọn ra mấy miếng vải nhung tơ, sau khi làm xong thì đính hạt vòng nhựa lên trên. Lập tức, chất lượng của băng đô nâng lên một bậc.Ngu Thanh Nhàn quyết định bán loại băng đô vừa nhìn đã thấy cao cấp này với giá một đồng.