*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo…

Chương 241: Chương 241

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Ba người bận rộn đến hơn nửa đêm mới ngủ, hôm sau Ngu Thanh Nhàn dậy muộn, sau khi thức dậy cô định đi uống nước nhưng thấy nước trên bàn lạnh rồi lại pha vào đó hơn nửa cốc nước suối linh, sau khi hít một hơi thì vào phòng bếp ăn sáng.Đồ ăn sáng là cháo nấu từ đêm hôm qua, ninh mấy tiếng đồng hồ gạo đã nở tung ra, cháo cũng trở nên đặc hơn.Lửa trong lò đã tắt, nhưng cháo vẫn nóng hổi vừa ăn, Ngu Thanh Nhàn xúc một đĩa củ cải muối, ăn cùng cháo cứ phải gọi là tuyệt phối.Ăn uống no nê, Lâm Hoa Sen và Hoàng Tiểu Phân cũng thức dậy, Ngu Thanh Nhàn nói với họ mấy câu rồi đi về phía trường trung học.Hôm nay cô đến hơi sớm, trong khi đợi học sinh trong trường tan học, Ngu Thanh Nhàn cũng bán được vài cái băng đô.Một lát sau học sinh trung học đã vọt ra ngoài, họ xông thẳng đến chỗ Ngu Thanh Nhàn bày sạp, vội vội vàng vàng chọn cái băng đô mà mình thích rồi trả tiền.Hôm nay có ít băng đô, chưa đến nửa tiếng đã bán hết rồi, chỉ còn lại vài cái băng đô được làm bằng vải nhung tơ kia thôi.Ngu Thanh Nhàn cũng hiểu được lý do, đó là vì giá cả vượt quá phạm vi chi tiêu của học sinh cấp ba nên cô cũng không quá thất vọng.Ngay khi cô đang chuẩn bị dọn hàng đi về thì một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi chặn Ngu Thanh Nhàn lại: "Đồng chí, cô có thể cho tôi xem băng đô của cô không?""Được chứ, đều ở trong này, cô cứ xem tùy ý."Người phụ nữ cầm băng đô nhìn nhìn, rồi hỏi giá, cuối cùng nói với Ngô Thanh Nhàn: "Xin chào, tôi là quản lý của cửa hàng tạp hóa quốc doanh, tôi họ Triệu, cô có hứng thú hợp tác với cửa hàng chúng tôi không?"Cháu gái của Triệu Linh Linh học ở trường cấp ba này. Gia đình chị ta cũng khá có điều kiện nên tiền tiêu vặt trong tay cháu gái cũng không hề ít.Hôm qua con bé mua mấy cái băng đô về khiến mấy người phụ nữ trong nhà xôn xao hết cả lên. Băng đô có hình thức đặc biệt như vậy khiến cho họ yêu thích không buông tay, ngay cả chị dâu và con gái của chị ta cũng cực kỳ thích.Làm quản lý của bách hóa đã lâu nên Triệu Linh Linh rất mẫn cảm với cơ hội kinh doanh.Nghe cháu gái chị ta nói hôm nay người bán băng đô có thể sẽ tiếp tục đến bày sạp ở cổng trường, Triệu Linh Linh lập tức để trong lòng.Chị ta vội vàng cử người đến trường học quan sát tình hình, nhưng mà lúc đó có rất nhiều người, Triệu Linh Linh không chen về phía trước được.Lúc nãy Triệu Linh Linh còn có chút sốt ruột, nhưng sau khi nhìn thấy người làm ra chiếc băng đô này thì không còn sốt ruột nữa.Đống băng đô đó của Ngu Thanh Nhàn cũng không khó làm, chỉ cần là người biết may vá thì cũng có thể làm ra được.Nhưng vấn đề là bây giờ mua vải đều cần phiếu, không có nguyên liệu thì cho dù có hiểu biết đến đâu cũng khó mà làm ra được."Chị Triệu, nếu không chị chờ tôi một chút, sau đó chúng ta vừa đi vừa bàn bạc nhé?" Ngu Thanh Nhàn vẫn đang bận dọn sạp đây này.Cửa trường lúc này người đến người đi, không phải chỗ thích hợp để nói chuyện nên Triệu Linh Linh bèn gật đầu đồng ý.

Ba người bận rộn đến hơn nửa đêm mới ngủ, hôm sau Ngu Thanh Nhàn dậy muộn, sau khi thức dậy cô định đi uống nước nhưng thấy nước trên bàn lạnh rồi lại pha vào đó hơn nửa cốc nước suối linh, sau khi hít một hơi thì vào phòng bếp ăn sáng.

Đồ ăn sáng là cháo nấu từ đêm hôm qua, ninh mấy tiếng đồng hồ gạo đã nở tung ra, cháo cũng trở nên đặc hơn.

Lửa trong lò đã tắt, nhưng cháo vẫn nóng hổi vừa ăn, Ngu Thanh Nhàn xúc một đĩa củ cải muối, ăn cùng cháo cứ phải gọi là tuyệt phối.

Ăn uống no nê, Lâm Hoa Sen và Hoàng Tiểu Phân cũng thức dậy, Ngu Thanh Nhàn nói với họ mấy câu rồi đi về phía trường trung học.

Hôm nay cô đến hơi sớm, trong khi đợi học sinh trong trường tan học, Ngu Thanh Nhàn cũng bán được vài cái băng đô.

Một lát sau học sinh trung học đã vọt ra ngoài, họ xông thẳng đến chỗ Ngu Thanh Nhàn bày sạp, vội vội vàng vàng chọn cái băng đô mà mình thích rồi trả tiền.

Hôm nay có ít băng đô, chưa đến nửa tiếng đã bán hết rồi, chỉ còn lại vài cái băng đô được làm bằng vải nhung tơ kia thôi.

Ngu Thanh Nhàn cũng hiểu được lý do, đó là vì giá cả vượt quá phạm vi chi tiêu của học sinh cấp ba nên cô cũng không quá thất vọng.

Ngay khi cô đang chuẩn bị dọn hàng đi về thì một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi chặn Ngu Thanh Nhàn lại: "Đồng chí, cô có thể cho tôi xem băng đô của cô không?"

"Được chứ, đều ở trong này, cô cứ xem tùy ý."

Người phụ nữ cầm băng đô nhìn nhìn, rồi hỏi giá, cuối cùng nói với Ngô Thanh Nhàn: "Xin chào, tôi là quản lý của cửa hàng tạp hóa quốc doanh, tôi họ Triệu, cô có hứng thú hợp tác với cửa hàng chúng tôi không?"

Cháu gái của Triệu Linh Linh học ở trường cấp ba này. Gia đình chị ta cũng khá có điều kiện nên tiền tiêu vặt trong tay cháu gái cũng không hề ít.

Hôm qua con bé mua mấy cái băng đô về khiến mấy người phụ nữ trong nhà xôn xao hết cả lên. Băng đô có hình thức đặc biệt như vậy khiến cho họ yêu thích không buông tay, ngay cả chị dâu và con gái của chị ta cũng cực kỳ thích.

Làm quản lý của bách hóa đã lâu nên Triệu Linh Linh rất mẫn cảm với cơ hội kinh doanh.

Nghe cháu gái chị ta nói hôm nay người bán băng đô có thể sẽ tiếp tục đến bày sạp ở cổng trường, Triệu Linh Linh lập tức để trong lòng.

Chị ta vội vàng cử người đến trường học quan sát tình hình, nhưng mà lúc đó có rất nhiều người, Triệu Linh Linh không chen về phía trước được.

Lúc nãy Triệu Linh Linh còn có chút sốt ruột, nhưng sau khi nhìn thấy người làm ra chiếc băng đô này thì không còn sốt ruột nữa.

Đống băng đô đó của Ngu Thanh Nhàn cũng không khó làm, chỉ cần là người biết may vá thì cũng có thể làm ra được.

Nhưng vấn đề là bây giờ mua vải đều cần phiếu, không có nguyên liệu thì cho dù có hiểu biết đến đâu cũng khó mà làm ra được.

"Chị Triệu, nếu không chị chờ tôi một chút, sau đó chúng ta vừa đi vừa bàn bạc nhé?" Ngu Thanh Nhàn vẫn đang bận dọn sạp đây này.

Cửa trường lúc này người đến người đi, không phải chỗ thích hợp để nói chuyện nên Triệu Linh Linh bèn gật đầu đồng ý.

Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo HôiTác giả: Vũ Lạc Song LiêmTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "Thanh Nhàn, em nghe chị dâu khuyên một câu nhé, dẫn theo Mộc Tâm và Thủy Tâm quay về đi, em ở lại nơi này làm gì cơ chứ? Người anh em Bảo Quốc đã kết hôn với em Văn Quân rồi, em còn ở chỗ này, ngoại trừ để người ta xem chuyện cười thì cũng không có gì cả."Ý thức của Ngu Thanh Nhàn vừa quay về, bên tai đã nghe thấy một câu như vậy.Cô quay đầu nhìn lại người vừa lên tiếng, thấy chị ta tuổi chừng bốn mươi, vóc người cao gầy, đang tận tình khuyên bảo."Bây giờ là Trung Quốc mới rồi, giải phóng rồi, ép duyên không thể được đâu. Em ở đây có ý nghĩa gì chứ? Đều là xã hội mới rồi, em ở đây đợi chẳng thà quay về quê. Ở quê có nhà có đất, chịu khó chút kiểu gì cũng không chết đói được."Ngu Thanh Nhàn vừa nghe chị ta nói, vừa để hệ thống đưa ký ức của nguyên thân vào.Đây là một cuốn tiểu thuyết thập niên 50, toàn bộ câu chuyện xoay quanh gia đình nhân vật chính Giang Bảo… Ba người bận rộn đến hơn nửa đêm mới ngủ, hôm sau Ngu Thanh Nhàn dậy muộn, sau khi thức dậy cô định đi uống nước nhưng thấy nước trên bàn lạnh rồi lại pha vào đó hơn nửa cốc nước suối linh, sau khi hít một hơi thì vào phòng bếp ăn sáng.Đồ ăn sáng là cháo nấu từ đêm hôm qua, ninh mấy tiếng đồng hồ gạo đã nở tung ra, cháo cũng trở nên đặc hơn.Lửa trong lò đã tắt, nhưng cháo vẫn nóng hổi vừa ăn, Ngu Thanh Nhàn xúc một đĩa củ cải muối, ăn cùng cháo cứ phải gọi là tuyệt phối.Ăn uống no nê, Lâm Hoa Sen và Hoàng Tiểu Phân cũng thức dậy, Ngu Thanh Nhàn nói với họ mấy câu rồi đi về phía trường trung học.Hôm nay cô đến hơi sớm, trong khi đợi học sinh trong trường tan học, Ngu Thanh Nhàn cũng bán được vài cái băng đô.Một lát sau học sinh trung học đã vọt ra ngoài, họ xông thẳng đến chỗ Ngu Thanh Nhàn bày sạp, vội vội vàng vàng chọn cái băng đô mà mình thích rồi trả tiền.Hôm nay có ít băng đô, chưa đến nửa tiếng đã bán hết rồi, chỉ còn lại vài cái băng đô được làm bằng vải nhung tơ kia thôi.Ngu Thanh Nhàn cũng hiểu được lý do, đó là vì giá cả vượt quá phạm vi chi tiêu của học sinh cấp ba nên cô cũng không quá thất vọng.Ngay khi cô đang chuẩn bị dọn hàng đi về thì một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi chặn Ngu Thanh Nhàn lại: "Đồng chí, cô có thể cho tôi xem băng đô của cô không?""Được chứ, đều ở trong này, cô cứ xem tùy ý."Người phụ nữ cầm băng đô nhìn nhìn, rồi hỏi giá, cuối cùng nói với Ngô Thanh Nhàn: "Xin chào, tôi là quản lý của cửa hàng tạp hóa quốc doanh, tôi họ Triệu, cô có hứng thú hợp tác với cửa hàng chúng tôi không?"Cháu gái của Triệu Linh Linh học ở trường cấp ba này. Gia đình chị ta cũng khá có điều kiện nên tiền tiêu vặt trong tay cháu gái cũng không hề ít.Hôm qua con bé mua mấy cái băng đô về khiến mấy người phụ nữ trong nhà xôn xao hết cả lên. Băng đô có hình thức đặc biệt như vậy khiến cho họ yêu thích không buông tay, ngay cả chị dâu và con gái của chị ta cũng cực kỳ thích.Làm quản lý của bách hóa đã lâu nên Triệu Linh Linh rất mẫn cảm với cơ hội kinh doanh.Nghe cháu gái chị ta nói hôm nay người bán băng đô có thể sẽ tiếp tục đến bày sạp ở cổng trường, Triệu Linh Linh lập tức để trong lòng.Chị ta vội vàng cử người đến trường học quan sát tình hình, nhưng mà lúc đó có rất nhiều người, Triệu Linh Linh không chen về phía trước được.Lúc nãy Triệu Linh Linh còn có chút sốt ruột, nhưng sau khi nhìn thấy người làm ra chiếc băng đô này thì không còn sốt ruột nữa.Đống băng đô đó của Ngu Thanh Nhàn cũng không khó làm, chỉ cần là người biết may vá thì cũng có thể làm ra được.Nhưng vấn đề là bây giờ mua vải đều cần phiếu, không có nguyên liệu thì cho dù có hiểu biết đến đâu cũng khó mà làm ra được."Chị Triệu, nếu không chị chờ tôi một chút, sau đó chúng ta vừa đi vừa bàn bạc nhé?" Ngu Thanh Nhàn vẫn đang bận dọn sạp đây này.Cửa trường lúc này người đến người đi, không phải chỗ thích hợp để nói chuyện nên Triệu Linh Linh bèn gật đầu đồng ý.

Chương 241: Chương 241